Vương Cửu Cửu ngủ say trông giống như một bạch tuộc tám xúc tu màu trắng. Hai tay và hai chân nàng như những xúc tu của bạch tuộc, kiên trì hấp thụ những gì nàng muốn.
Vương Cửu Cửu rút đầu vào trong ***g ngực của Tần Lạc, tóc nàng cọ vào ngực Tần Lạc ngưa ngứa có chút quyến rũ, một thoáng kích thích. Tần Lạc thích những tiếp xúc như vậy, trong phạm vi mà hắn vẫn kiềm chế được.
Cho tới tận khi hơi thở của Vương Cửu Cửu dần trở nên đều đặn, hai mắt nhắm chặt không mở ra nữa, Tần Lạc mới cẩn thận di chuyển tay chân nàng.
Lúc này giống như đột nhiên có cảm giác như sắp mất đi chỗ dựa an toàn, Vương Cửu Cửu giật mình sau đó nàng quay người lại, để lộ một khoảng thân dưới lõa lồ trước mặt Tần Lạc.
Tần Lạc âu yếm kéo chăn đắp cho nàng, sau đó hắn nhặt mớ quần áo ở trên mặt đất, móc túi lấy điện thoại di động. Tần Lạc đi tới trước cửa sổ sát sàn của phòng khách gọi điện thoại. Khi bọn họ vào thuê phòng, những phòng có giường to đã có khách thuê hết chính vì vậy hai người không chút do dự thuê một phòng thương vụ.
Thời nay những người trộm tình ở bên ngoài rất nhiều nên ngành kinh doanh khách sạn rất phát triển. Nếu như không tới sớm, không gọi điện đặt phòng trước thì thật sự sẽ không thuê được phòng.
Điều này đã thúc giục suy nghĩ mua một căn phòng của Tần Lạc. Tốt xấu gì hắn cũng được coi là một người nổi tiếng. Nếu như hắn bị đám paparazzi chụp ảnh hắn và một người phụ nữ đi vào khách sạn thuê phòng, mọi người sẽ nghĩ hắn đi cùng với gái gọi. Điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới danh tiếng của bạn gái hắn.
Điện thoại nhanh chóng được người bên kia nhận. Từ trong điện thoại vang lên tiếng âm thanh ầm ĩ của tiếng âm nhạc và cả tiếng người ồn ào.
Từ cách xa ngàn dặm, Tần Lạc vẫn biết người này đang có trò tiêu khiển gì.
"Tại sao cậu vẫn chỉ có thú tiêu khiển này?" Tần Lạc cười hỏi.
"Cùng với người không biết thưởng thức thì chỉ có thể làm mấy chuyện không thưởng thức. Nếu như có cậu, chúng ta nhất định phải tới quán trà, uống trà." Người đàn ông cười ha hả nói.
"Cậu có biết chuyện Yến Kinh không?" Tần Lạc hỏi.
"Biết. Cô bạn gái nhỏ của cậu chạy trốn ngay trước mắt tôi. Trước khi đi còn đả thương hai học viên. Khà khà, cô bé này ra tay rất nhanh nhẹn, dứt khoát. Không hổ là người từ Yến Kinh tới."
"Cô ấy đang tham gia trại huấn luyện sĩ quan sơ cấp phải không?"
"Đúng vậy." Người đàn ông nói: "Cô ấy không phải là quân nhân chuyên nghiệp, thậm chí trước đó còn chưa phải là học viên một trường quân sự. Bây giờ ngay lập tức được chọn vào trại huấn luyện này chứng tỏ cô ấy ngồi trên máy bay trực thăng lên chức. Vương gia hẳn rất coi trọng cô bé này."
Tâm trạng cực kỳ trầm trọng khi nghĩ tới việc Vương Cửu Cửu từ bỏ ước nguyện ban đầu, trao đổi điều kiện với Vương lão, nhập ngũ chỉ vì hắn.
"Nếu như không gặp anh, em đang ở nơi nào? Cuộc sống của em như thế nào? Có quý trọng cuộc sống này không?"
Nếu như Vương Cửu Cửu không gặp hắn, cuộc sống của nàng liệu có dễ chịu hơn bây giờ không?
"Ừ. Vương gia chuẩn bị bồi dưỡng cô ấy làm hạt nhân nồng cốt." Tần Lạc nói. Trước mặt người bạn thân thiết của mình, hắn không muốn giấu giếm chuyện gì. Dù sao hai người cũng trong quân đội, sớm để Hạ Dương hiểu một số thông tin sẽ trợ giúp Hạ gia có một số điều chỉnh tương ứng.
"Ha ha. Có phải vì cậu không? Nếu không bọn họ nhất định sẽ không bao giờ đẩy một cô gái ra làm hạt nhân nồng cốt. Mặc dù con trai Vương gia không nói là nhiều như quân Nguyên nhưng thật sự muốn tìm hai, ba người có thể bồi dưỡng thì không khó."
"Cậu hỏi nhiều chuyện như vậy làm gì hả?" Tần Lạc cười mắng. "Tìm cậu có việc."
"Có chuyện gì?" Giọng nói Hạ Dương trở nên nghiêm túc.
"Giúp cô ấy xin nghỉ hai ngày." Tần Lạc nói.
"… nửa đêm cậu gọi điện thoại tới chỉ vì chuyện này sao?" Giọng nói của Hạ Dương vô cùng nghi ngờ.
"Đúng vậy." Tần Lạc nói: "Cô ấy rất mệt mỏi. Tôi chỉ muốn để cô ấy nghỉ ngơi hai ngày ở Yến Kinh."
"Thật đúng là đau lòng vì con gái nhà người ta." Hạ Dương trêu chọc Tần Lạc: "Thật ra đối với cô ấy, xin phép hay không xin phép cũng không có vấn đề gì cả. Cho dù cô ấy không muốn quay lại, với thế lực của Vương gia, còn có người nào dám gây khó dễ hả?"
"Ý của cậu là?"
"Vấn đề quan trọng chính là cô ấy." Hạ Dương nói: "Tại sao cô ấy tới Dương Thành mà không ở lại Yến Kinh? Tại sao biểu hiện của cô ấy khiêm tốn như vậy, không ai có thể điều tra được thông tin của cô ấy? Cô ấy không phải tới để nhận sự đối xử đặc biệt. Cô ấy muốn nói với Vương gia, nói với bạn bè của Vương gia, và đối thủ, và cấp trên rằng sẽ chứng minh bản thân mình. Chính vì vậy quyết định nghỉ hay không, phải do cô ấy quyết định. Cô ấy không muốn quay về, cô ấy không cần xin phép. Cô ấy muốn quay về như vậy thì không cần xin phép nữa."
"Tôi hiểu rồi." Tần Lạc quấn khăn tắm sát người, nói: "Vậy cứ thế đi, chờ sáng mai cô ấy ngủ dậy, tôi sẽ hỏi ý kiến cô ấy."
"Cô ấy đang ngủ bên cạnh cậu hả? Ôi, cậu thực sự khiến người ta hâm mộ. Cậu không cao to như tôi, không đẹp trai như tôi, không nhiều tiền như tôi. Tại sao lại tán gái lợi hại hơn tôi hả? Trước kia ở Dương Thành thì không thấy rõ. Khi những cô gái theo đuổi cậu, cậu còn từ chối người ta khiến cho tôi nghĩ có phải cậu thích Yêu nhân kia không …"
"Cậu chết đi." Tần Lạc mắng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Tốt lắm. Không cần nói nữa. Tôi còn có khách. Được rồi, có chuyện suýt chút nữa quên không nói cho cậu. Mấy ngày nữa quân khu ở đây thi hành cuộc đại chấn chỉnh, nhổ mấy con sâu trú trong quân đội. Tôi đã gọi điện với họ Tôn kia, hắn nói có thể quan trường sẽ có động tĩnh."
"Cậu và Gay hòa hợp chưa?" Tần Lạc vui vẻ hỏi.
"Chuyện vẫn như vậy." Sự hào hứng của Hạ Dương có vẻ giảm đi: "Chỉ cần gặp mặt nhau không đánh nhau là được. Chẳng lẽ cậu thực sự muốn tôi và hắn trở thành bạn bè sao?"
Tần Lạc thở dài nói: "Bỏ đi. Hôm nay không nói chuyện này nữa. Cậu vào với bạn mình đi."
"Cậu cũng ở cùng với tiểu mỹ nhân của cậu đi."
Tần Lạc tắt điện thoại, hắn quay người ôm thân thể cô gái sau lưng vào trong lòng. Hai người đứng trước cửa sổ nhìn ánh điện thành phố ban đêm.
"Tại sao em lại thức dậy?" Tần Lạc hỏi.
"Khi anh gỡ tay em ra, em đã tĩnh rồi nhưng em muốn biết anh đi gọi điện cho cô gái nào nên em mới giả vờ ngủ." Vương Cửu Cửu ra vẻ ngủ gật hỏi: "Thầy Tần, đêm hôm khuya khoắt thầy gọi điện cho ai hả?"
"Không phải em đã nghe trộm tất cả rồi sao?" Tần Lạc cười nói: "Hạ Dương nói em bỏ trốn ngay trước mắt hắn. Trước khi chạy trốn còn đả thương hai học viên."
"Thảo nào." Vương Cửu Cửu nỉ non.
"Thào nào cái gì?"
"Khi đó em vẫn còn tò mò. Ông đã gọi điện cho bên Dương Thành, tuyệt đối không có chuyện bọn họ chỉ ứng phó qua loa như vậy. Nếu như bọn họ thực sự muốn em ở lại, thực sự không muốn cho em nhúng tay vào chuyện này, bọn họ chỉ cần phái người tới canh giữ em là được, không cần phái hai tân binh tới bảo em đi gặp đại đội trưởng. Xem ra chính là Hạ Dương này đã âm thầm sắp đặt."
"Nhất định là như vậy." Tần Lạc gật đầu nói: "Cậu ấy nói mấy ngày nay trong quân khu sẽ bắt mấy con sâu trú ở đó, quan trường Dương Thành có thể cũng có động tĩnh …"
Vương Cửu Cửu ngẩng gương mặt xinh xắn, đáng yêu nhìn Tần Lạc và nói: "Người bên ngoài quá coi thường anh. Ngay cả em cũng vậy. Nếu như bọn họ biết được rằng sau lưng anh có cả quân khu Nam hậu thuẩn và quan trường thì còn ai dám bắt giữ anh không?"
"Mặc dù lần tranh đấu này ở Yến Kinh chỉ là một phần nhỏ, nhưng tất cả mọi người đều không muốn tham gia vào. Nhưng những người đứng xem bên ngoài có thể nhận ra được một vài mánh khóe. Ít nhất một số người lo lắng phải một lần nữa lựa chọn hàng ngũ của mình. Theo như lời Hạ Dương nói bắt sâu và động tĩnh ở quan trường Dương Thành có lẽ chính vì nguyên nhân này. Bọn họ đang trút giận thay cho anh. Dù gì đi nữa anh cũng là người Dương Thành. Nếu như bọn họ không làm gì thì ngược lại sẽ bị người khác coi thường."
"Rất phức tạp." Tần Lạc cười nói: "Sư phụ nói rất đúng. Có một số mặt em thông minh hơn anh."
"Thầy Tần là người đàn ông làm đại sự. Những chuyện nhỏ nhặt này cứ để học trò cống hiến sức lực là được." Vương Cửu Cửu tươi cười nói.
"Kể cả khi ôm sao?"
"Anh có ý gì không? Lúc nãy khi kéo quần em, anh còn dáng vẻ làm gương cho người khác không? Lần đó nhìn thấy anh mặc trường bào, ăn nói lưu loát đứng trên bục, em còn nghĩ anh là bậc chính nhân quân tử, không ngờ anh cũng là một cầm thú tao nhã. Ngay cả học trò của mình cũng không tha."
"Không phải người phụ nữ muốn người đàn ông của mình trước mặt người khác thì như một thầy giáo, còn sau lưng thì như một con hổ sao? Thật ra anh đã từng nghe qua câu chuyện cầm thú hay không bằng cầm thú …"
"Cho nên anh mới không bằng cầm thú sao?"
"Nếu như vậy anh không làm cầm thú nữa mà anh sẽ là không bằng cầm thú."
"Thầy Tần …"
"Ừ."
"Thầy hãy là không bằng cầm thú một lần nữa đối với em nhé?"
"….."
……………….
Tần Lạc kéo tay Vương Cửu Cửu, cười nói: "Em thực sự phải đi sao?"
"Thầy Tần, thầy đã hỏi vấn đề này bao nhiêu lần rồi?" Vương Cửu Cửu bấc đắt dĩ nói: "Mọi người đã tới sân bay rồi. Vé cũng nhờ người mua rồi. Nếu như em không đi thì không phải khiến người khác cười chê sao?"
"Anh chỉ muốn cho em nghỉ ngơi mấy ngày ở Yến Kinh." Tần Lạc cười nói: "Bay đi bay lại, rất mệt mỏi. Khó có cơ hội em quay về một lần. Em cũng không về nhà mà. Nếu như mẹ em biết, nhất định mẹ sẽ mắng em."
Nghĩ tới người mẹ cực phẩm của mình, Vương Cửu Cửu thoáng mỉm cười, dáng vẻ nhớ mong. Nàng nói: "Thầy Tần, có thời gian, thầy phải tới nhà em nhiều một chút thăm Trương Nghi Y. Mẹ là người duy nhất ở Vương gia ủng hộ chuyện của hai chúng ta."
"Được." Tần Lạc chột dạ gật đầu. Không hiểu có chuyện gì đó mà mỗi khi nghĩ tới người mẹ cực phẩm kia của Vương Cửu Cửu, hắn có cảm giác run rẩy, gần như là bị kích động.
Thấy Tần Lạc đồng ý, Vương Cửu Cửu cười vui vẻ. Nàng chìa bàn tay nhỏ bé, nghiêm túc nói: "Thầy Tần, tạm biệt."
Tần Lạc không nắm tay Vương Cửu Cửu, hắn ôm nàng vào ***g ngực, nói: "Không được chạy lung tung. Khi mọi chuyện qua đi, anh sẽ tới tim em."
"Được." Vương Cửu Cửu nép vào ngực Tần Lạc, hưởng thụ sự ấm áp, nói: "Thầy Tần, hôm qua chúng mình không dùng "áo mưa". Nếu trong bụng em có bảo bối thì làm sao?"
Tần Lạc vỗ vỗ đầu nàng, cười nói: "Nhà anh cách doanh trại quân đội không xa. Nếu như em có bảo bối, em cứ mang tới nhà mẹ."
"Vậy em giới thiệu bản thân mình như thế nào?"
"Mẹ của cháu nội …"