"Đời người không phải chuyện nào cũng giống như đánh cờ." Long Vương dí lên một con tốt cười nói: "Ngựa nhảy nước chữ nhật, tượng đi chéo, pháo bắn nhảy, xe đi thẳng. Bao nhiêu là ô trong bàn cờ như vậy, đi lại cũng mệt chứ."
Long Vương gẩy con pháo trực tiếp nhảy tận vào đại bản doanh của đối phương, rồi nói: "Mọi người đều không giữ quy tắc, thì chúng ta cũng chẳng cần phải giữ quy tắc làm gì. Giống như bây giờ, nước pháo của tôi chiếu tướng ông, ông phải làm sao?"
Văn Nhân Đình chỉ vào nước đi của Long Vương không theo thể thống gì, bật cười nói: "Ha ha ha! Tôi cứ nghĩ mãi mà không biết mấy cái chiêu quái gỡ của thằng nhóc Tần Lạc học từ đâu mà ra. Bây giờ thì tôi đã hiểu rồi, thầy nào trò nấy."
"Ông còn để ý nghiên cứu cả Tần Lạc nữa ư?"
"Đúng vậy." Văn Nhân Đình thẳng thắn đáp lại: "Ngày trước cái đất Yến Kinh này rất thanh bình, mỗi người đều có con đường riêng của mình, Tần Tung Hoành có con đường của nó, Bạch Phá Cục cũng vậy và Mục Nguyệt cũng thế. Nhưng Tần Lạc lại không có con đường riêng của nó, nó nổi danh Yến Kinh, chấn động Hàn Quốc, đổ máu tại Paris. Mỗi một nước đi của nó đều rất khó lường, làm người kinh ngạc."
Long Vương nghe vậy liền nheo mắt nhìn Văn Nhân Đình cười nói: "Xem ra ông đánh giá rất cao đệ tử của tôi thì phải."
"Bây giờ hào kiệt trẻ tuổi nhất trong đất Yến Kinh này, chỉ có mỗi Tần Lạc và Bạch Phá Cục hai người thôi." Văn Nhân Đình cười nói.
"Ồ? Ông giải thích cho tôi nghe xem nào." Long Vương nói.
"Lão Tử đã từng nói: Thượng thiện như thủy, thủy thiện lợi vạn vật, nhĩ bất tranh." (Thứ trên đời tốt nhất là nước, nước sản sinh, nuôi dưỡng vạn vật mà không tranh giành bất cứ thứ gì với ai cả) Văn Nhân Đình giải thích nói: "Chúng ta lấy một ví dụ, Tần Tung Hoành là hạ thiện bởi vì nó hành sự để lại vết tích, Mục Nguyệt là trung thiện bởi vì nó quá cứng, còn Tần Lạc là thượng thiện, thượng thiện như thủy, thủy có ngũ đức, bởi vì nước chảy mãi không bao giờ ngưng, có thể nuôi dưỡng được vạn vật đó là đức, nước chảy xuôi dòng, mà lại vô tận đó là nghĩa. Nước chảy qua hàng trăm ngọn núi mà không sợ, đó là dũng. Nước lại không có định hình bề mặt luôn bằng phẳng đó là thủ pháp. Nước không có hình hài nhất định, không cần đẽo gọt, cho nó vào đâu thì thành hình của nó, đó là chính trực. Nước không gì là không thể xâm nhập được, đó là tinh tường. Nguồn nó bắt nguồn từ phía tây có nghĩa là lập chí. Nước có thể tẩy rửa mọi thứ, biến hóa vô lường. Đó chính là tính cách của Tần Lạc, có những lúc tưởng chừng như vô hại nhưng lại vô cùng hung hãn, trông nó nhẹ nhàng yếu đuối, nhưng thực chất lại mạnh mẽ dũng cảm. Hắn có thể trở thành bạn của rất nhiều người, cũng rất thầm lặng ảnh hưởng tới người khác. Đó chính là sức mạnh của nước."
"Tần Lạc mà nghe những lời này của ông chắc mũi của nó đã nổ như quả bom nguyên tử rồi." Long Vương gật gù nói. Nói cho cùng thì Văn Nhân Đình là người rất ít khi bình luận anh hùng, và ông cũng là người rất tiết kiệm lời đi khen một ai đó, vậy mà bây giờ ông lại đem Tần Lạc xếp vào hạng Hào Kiệt bậc nhất tại đất Yến Kinh này, vì thế mà Long Vương cũng cảm thấy tự hào đôi chút, nói cho cùng thì Tần Lạc cũng là đồ đệ của ông, mặc dù đó là do Tần Lạc tự mặt dày đến xin làm đồ đệ ông.
"Không vội, không vội." Văn Nhân Đình khoát tay nói: "Những lời nói vừa rồi của tôi làm cho nó nổ tung như quả bom nguyên tử, thì những lời tôi sắp nói đây có lẽ còn làm nó thăng lên tận mặt trăng nữa cơ."
"Vẫn còn sao?"
"Vẫn còn bốn chữ nữa tặng cho nó."
"Tận bốn chữ nữa cơ à?"
"Hậu đức tải vật." (Hàm ý của bốn chữ này có nghĩa là, đức độ phẩm hạnh bao la rộng lớn như thiên địa, có thể dung nạp tất cả mọi thứ. Đây là một lời khen vô cùng có cánh của Văn Nhân Đình dành cho Tần Lạc.)
"Không được, không được." Lần này tới lượt Long Vương chối từ: "Ông mà nói như vậy nó đúng là sẽ thăng thật sự, nhưng không phải lên mây mà là lên thiên đường."
Văn Nhân Đình nghe vậy cười nói: "Trong <Đạo Đức Kinh> của Lão Tử có nói: "Cư thiện địa, tâm thiện uyên, vũ thiện nhân, ngôn thiện tín, chính thiện trị, sự thiện năng, động thiện thời" (tạm dịch: sống thì biết chọn đất mà ở, tâm trí thì vô cùng sâu sắc khó dò, đối xử với người có nhân nghĩa, nói lời giữ lấy lời, nếu đi làm chính trị thì rất tài giỏi, việc gì cũng biết làm và khi hành động thì biết lựa chọn thời cơ). Có những việc có người không muốn đi làm thì nó lại đi làm. Muỗi Mặt Người tại Vân Điền là một minh chứng điển hình cho hành động giải cứu Trung Y, một người đem cả tính mạng của mình, không sợ người khác chê cười, để đi làm việc người ta cho là nguy hiểm và gian nan đó, Tần Lạc làm vậy là vì lý tưởng trong trái tim hắn. Lẽ nào bốn chữ đó còn chưa đủ chứng minh hay sao? Hiện tại trên khắp đất nước Trung Quốc này liệu có ai được như nó? Tôi chỉ thấy trong mắt của những người trẻ tuổi khác chỉ có hai chữ, đó là tiền và quyền."
Long Vương im lặng ngồi nghe Văn Nhân Đình nói mà suy ngẫm, ông ấy nói cũng không sai. Tần Lạc ngày thường có phần ít nói, hiền lành, nhưng khi gặp phải những chuyện gì mà hắn phải gánh vác trách nhiệm, thì hắn chưa bao giờ rụt cổ sợ hãi cả.
Hồi có nạn muỗi Mặt Người tại Vân Điền, mọi người chẳng có ai dám đi ngoài một mình hắn. Người Hàn ức hiếp người Trung Quốc thì hắn đứng ra đòi lại công bằng, thậm chí còn lấy thêm lợi tức nữa. Trung Y ở Paris gặp phải khó khăn, hắn đã không hề nhượng bộ thậm chí còn đổ máu ở đó nữa.
"Bởi vì rồng là phải bay lên trời, nên đó là điều đương nhiên." Long Vương thầm nghĩ trong bụng.
"Ông đã hiểu rồi hả?" Văn Nhân Đình thấy Long Vương có động thái đồng ý với câu nói của mình, liền lên tiếng hỏi.
"Tôi hiểu rồi." Long Vương nói: "Nhưng, Lão Tử là người tôn sùng đạo lý vạn vật theo lẽ tự nhiên, không bao giờ tranh giành với ai điều gì cả. Nếu mà như vậy, thì tại sao ông lại đưa cả Bạch Phá Cục ra để mà khen ngợi như vậy? Lẽ nào cậu ta cũng không tranh dành với ai sao?"
"Không. Nó có tranh." Văn Nhân Đình nói: "Chỉ vì nó muốn đấu tranh, nên mới có thể sánh ngang được với Tần Lạc."
"Sao lại như vậy?"
"Tôi thích một câu nói của người khác hơn: "Chiến đấu với trời, thi vị vô cùng. Chiến đấu với đất, thi vị cũng vô cùng. Chiến đấu với người, tạo nên một niềm vui bất tận. Đại thế của thiên hạ đều là do tranh đoạt mới có được, con người sống trên đời này còn có cái gì không đấu tranh? Đã đấu tranh thì phải cho ra trò, cho phân thắng bại, cho rõ ràng ai thắng ai thua, tranh đấu tới khi trời đất tối tăm. Đấu tranh mà bị gò bó chân tay thì đó không phải là đấu tranh mà là lựa chọn. Còn Bạch Phá Cục thì khác, nó đấu tranh là vì cái lớn, và nó đã chiến thắng rồi." Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Nếu như là lựa chọn, ông sẽ chọn ai làm cháu rể cho ông?"
"Tần Lạc." Văn Nhân Đình không hề do dự nói.
"Ồ, tôi cứ tưởng Tần Lạc không hợp khẩu vị với ông cơ." Long Vương bông đùa nói.
"Đúng vậy, về mặt tính cách thì tôi lại thích Bạch Phá Cục hơn." Văn Nhân Đình nói: "Nhưng, tôi là ông của Mục Nguyệt, nó yêu thích ai mới là quan trọng. Trước tiên, phải tìm một đức ông chồng cho cháu gái tôi, tiếp theo mới là tìm một đứa cháu rể cho tôi. Cho nên tôi phải ưu tiên cái đầu tiên trước."
"Ài! Tôi đã tìm một ông bạn xem tướng thằng này rồi, nó sát khí quá nặng, lại đào hoa lăng nhăng, do vậy khó thoát khỏi kiếp nạn."
"Ông tin vào bói toán sao?"
"Tin chứ." Long Vương nói: "Từ khi đôi chân của tôi bị liệt, thì tôi đã bắt đầu tin rồi."
"Tôi không tin." Văn Nhân Đình nói: "Tôi chẳng tin thần phật, cũng như quỷ thần. Tôi cũng chẳng tin vào số mệnh."
"Thế ông tin cái gì?"
"Tin vào thủ đoạn."
…………………
Mặc dù Long Vương đã dọn đi rồi, nhưng Phó Phong Tuyết vẫn canh giữ cánh cổng của tiểu viện như xưa.
Một chiếc ghế dài, một cái áo dài trắng, nằm ngủ cả ngày không thức tỉnh.
Bây giờ đã là giờ cơm trưa, thường thì đến giờ này người ở sẽ bưng cơm ra ngoài.
Nhưng hôm nay có chút ngoại lệ.
Trước khi tới giờ cơm khoảng chừng mười phút, thì Hoàng Thiên Trọng tới đây.
Hắn mặc một bộ vest đen, áo sơ mi trắng, trên tay cầm một hộp cơm rất đẹp, trông vô cùng phong độ.
Hắn bước tới trước mặt Phó Phong Tuyết, đặt hộp cơm xuống, sau đó mở nắp ra lấy cơm, và mấy món ăn nhỏ gọn nhưng lại rất đẹp mắt ra.
"Chú ơi, ăn cơm thôi." Hoàng Thiên Trọng cung kính nói.
Phó Phong Tuyết cũng không hề khách khí, cầm lấy bát cơm và bắt đầu và ăn. Ông ăn cơm rất nhiều, nhưng ăn đồ ăn lại ít, khi ăn xong cả bát cơm, thì dĩa thức ăn ông hầu như không hề động tới. Đặt biệt là chiếc đùi gà vàng óng thơm ngon kia, ông cũng không thèm động đũa tới một cái.
Sau khi ăn xong, Phó Phong Tuyết liền qnăng cái bát sang một bên, rồi tiếp lấy chiếc khăn ướt từ tay Hoàng Thiên Trọng lau miệng, rồi lại nằm xuống chiếc ghế chuẩn bị ngủ.
Hoàng Thiên Trọng bây giờ đã hoàn toàn biến thành một đứa người ở tận tụy, sau khi dọn dẹp xong, hắn liền lấy ra một tách trà đặt lên bên cạnh chiếc ghế dài của Phó Phong Tuyết.
Làm xong tất cả rồi, Hoàng Thiên Trọng mới đóng nắp hộp cơm lại chuẩn bị rời đi.
Đội trưởng mới của Long Tức phải tự mình đưa cơm tới cho người canh cửa, nếu chuyện này mà đồn ra ngoài thì e rằng hắn sẽ bị mọi người cười cho thúi mũi.
Nhưng người trong Long Tức trông thấy cảnh này, thì chẳng ai lấy làm ngạc nhiên cả.
Khi còn Long Vương ở đây, thì Long Vương chính là ông thần của bọn họ.
Còn khi không còn Long Vương ở đây nữa, thì Phó Phong Tuyết mới là ông thần nơi đây.
Hoàng Thiên Trọng chưa đi được mấy bước, thì bỗng có tiếng vọng lại, lạnh như băng: "Lần sau đừng đến nữa."
Các cơ thịt trên mặt của Hoàng Thiên Trọng giật giật vài cái, sau đó hắn quay đầu lại cười, giọng điệu vô cùng cung kính và ôn hòa nói: "Thưa chú, cháu là vãn bối của chú, nên đưa cơm tới cho chú là việc nên làm."
"Tôi không quen, cũng ăn không vào." Phó Phong Tuyết từ chối một cách vô tình.
Nụ cười trên môi Hoàng Thiên Trọng cứng lại, nhưng rất nhanh hắn lại trở lại bình thường, mỉm cười nói: "Là món ăn không hợp khẩu vị ạ? Cháu đã hỏi đầu bếp rồi, bọn họ nói đây là món mà chú rất thích ăn."
Im lặng một hồi lâu, Phó Phong Tuyết mới lên tiếng nói: "Thiên Trọng, đi về đi."
Hoàng Thiên Trọng nghe xong mà rất xúc động nói: "Chú? Tại sao vậy? Lẽ nào cháu lại kém cỏi tới mức độ đó sao? Cháu chỉ là muốn làm gì đó cho Long Tức giống như chú và cha cháu vậy. Tại sao cứ phải khó khăn như vậy cơ chứ?"
"Đi về đi." Phó Phong Tuyết nói: "Cậu tới đây sẽ mất nhiều hơn được."
"Sau khi cháu tới đây cháu đã có được Long Tức, sau khi cháu rời khỏi đây thì cháu được cái gì?" Hoàng Thiên Trọng hỏi ngược lại: "Chú! Cha cháu chết rồi, cháu không còn có ai để nương tựa, cháu chỉ còn mỗi cách là ôm chân bất kỳ ai có thể giúp được cháu. Cháu không có sự lựa chọn nào khác."
"Có lẽ bọn họ làm vậy là hại cậu."
"Ít ra thì bọn họ cũng đồng ý cho cháu cơ hội." Hoàng Thiên Trọng nói: "Thưa chú, nếu như mọi người ở đây có thể cho cháu một cơ hội, thì cháu sẽ phải có sự lựa chọn như ngày hôm nay không?"
"Cậu tới đây, cũng không lấy được Long Tức đâu." Phó Phong Tuyết nói: "Lẽ nào cậu chưa phát hiện ra sao? Long Tức tồn tại là có sinh mệnh của nó, nó có thịt có máu, có hồn có phách, nhưng những thứ đó lại không có trong người của cậu. Tốt hơn hết là cậu nên từ bỏ."
Hoàng Thiên Trọng nắm chặt bàn tay lại, sau đó lại dần dần dãn bàn tay ra, cười nói: "Thưa chú, cháu ngày mai lại tới đưa cơm cho chú."