Người công nhân trẻ tuổi cố gắng giữ chặt lấy đôi chân của chú Đức Trụ đang giãy dụa vì đau đớn.
Trông thấy cậu ta có phần yếu thế, nên mấy người công nhân khác cũng vội vàng chạy tới giúp đỡ.
Thế là không cần tới sợi dây cố định trên bàn mổ, mà chân người bị thương đã được giữ chắc như đinh đóng cột vậy.
Chờ cho chân của chú Đức Trụ không còn giãy dụa loạn xạ nữa, Tần Lạc mới dùng ngó tay của mình dí vào bên trong vết thương, hắn thử búng nhẹ xem kinh mạch của chân đã bị đứt hay chưa?
Xe cứu thương chưa tới, nếu có đưa đi bệnh viện cũng chưa chắc gì đã chữa khỏi, có khi tới đó bệnh viện cũng chỉ khâu vài mũi băng bó lại vết thương thế là xong chuyện. Còn về cái chân liệu có bị tàn phế hay không, hoặc không thể đi lại bình thường, không thể chống đỡ nổi sức nặng, đã không còn là vấn đề mà bọn họ quan tâm nữa.
Mặc dù không nhận được một xu tiền chẩn phí nào, nhưng Tần Lạc vẫn lập tức đưa ra quyết định: giúp ông ta nối mạch.
Mỗi một người bác sĩ đều có một hạng mục sở trường của riêng mình, ví dụ như có bác sĩ sở trường là phụ khoa, có bác sĩ sở trường là nam khoa, có bác sĩ sở trường là nối xương chẩn cốt, nhưng lại có bác sĩ sở trường về đường hô hấp …..
Ví dụ như ông nội của Tần Lạc là Tần Tranh có sở trường về dược thảo, vì vậy nên được người ta tôn xưng là "Dược Vương". Bị ảnh hưởng từ ông mình, nên Tần Lạc rất tinh thông về mặt dược thảo, lại cơ duyên thế nào có được <Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm>, cũng bắt đầu học loại châm pháp thần kỳ đã bị thất truyền đến cả trăm năm là <Thái Ất Thần Châm> nữa.
Lại vì cơ thể suy yếu không thể đến trường học tập, không có bạn bè chơi đùa, đã khiến cho hắn biết được không ít kiến thức của người xưa trong phòng sách của ông nội mình. Và nó đã trở thành một nền móng cơ bản khá tốt cho việc giải quyết những căn bệnh nan y mà hắn gặp phải.
Tần Lạc học nối mạch từ ông nội của mình, đây cũng được coi là một trong những bí phương gia truyền của Tần gia.
Tần Lạc được nhìn tận mắt ông nội mình nối mạch cho người ta, lúc đó họ còn ở trong ngôi nhà cũ của Tần gia, bệnh nhân là một người nông dân chân lấm tay bùn ở cạnh nhà. Vì trong ruộng có nước, nên chỉ có thể đi chân trần xuống ruộng để thu hoạch, nhưng đã không may dẫm phải chiếc liềm mà vợ anh ta để quên trong ruộng.
Bàn chân suýt chút nữa thì bị cắt thành hai, kinh mạch ở chân đã bị đứt đoạn không ít, khi được người ta đưa đến nhà thì anh ta đã bị ngất lịm đi vì mất máu quá nhiều rồi.
Ông nội lập tức giúp anh ta làm phẫu thuật nối mạch, cũng không biết ông đã dùng biện pháp gì mà lần lượt nối hết các đường kinh mạch ở chân của người nông dân này lại.
Người nông dân sau đó tới tạ ơn ông, nói rằng cái chân của ông ta không còn để lại di chứng nào cả, cho dù có làm việc nặng gì nó cũng không hề ảnh hưởng gì cả.
Tần Lạc khi đó vô cùng kinh ngạc, nên đã cầu xin ông truyền thụ lại cho hắn.
"Những người không có liên quan mau tránh ra, đừng có che hết ánh sáng." Tần Lạc lại một lần nữa ra lệnh. Bởi vì nối lại kinh mạch là một việc làm rất tỉ mỉ, kinh mạch lại là một hệ thống vừa mảnh vừa nhỏ, chỉ cần bất cẩn một chút thôi là sẽ thành đại họa.
Vì thế khi tiến hành phẫu thuật đều phải cần một môi trường trị liệu tốt nhất.
Bao nhiêu người đứng ra che hết cả ánh sáng như vậy, hơn nữa không khí lại khó thở, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt tới vết thương và sự hô hấp của Tần Lạc.
Cái cần nhất là Tần Lạc cần phải nối lại kinh mạch, nếu như có người chẳng may chen nhau ngã đè lên chiếc chân bị thương kia, vậy thì cái chân này coi như đi tong rồi.
"Có kim móc không?"
"Trông nó như thế nào?" Giọng của một người con gái vang lên quen thuộc.
Tần Lạc đưa mặt lại nhìn, thì đã trông thấy Ninh Toái Toái đang cúi đầu xuống cái hộp cứu thương, tìm kiếm cái gì đó.
"Cô ấy đến từ bao giờ vậy?" Tần Lạc thầm nghĩ trong bụng, nhưng lúc này không phải là lúc hàn huyên.
Tần Lạc moi trong người ra hộp châm của hắn, moi ra một chiếc kim móc nói: "Đây chính là kim móc."
"Em giúp anh khử trùng." Ninh Toái Toái nhận lấy chiếc kim móc từ bàn ta đầy máu của Tần Lạc, sau đó bôi chiếc bông tẩm cồn lên đó để khử trùng.
"Cảm ơn." Tần Lạc nhận lấy chiếc kim móc nói: "Còn cần thêm một cái nữa."
Ninh Toái Toái lập tức lại cầm lấy một chiếc kim móc khác lên khử độc rồi đưa cho Tần Lạc.
Tần Lạc nhận lấy hai chiếc kim móc cầm ở mỗi tay một cây, rồi quay sang Ninh Toái Toái nói: "Giúp anh mở rộng vết thương của ông ấy ra."
"Mở … rộng?" Ninh Toái Toái nhìn vào vết thương đang chảy máu đỏ lòm kia mà cảm thấy sởn cả gai óc, toàn thân của nàng căng cứng lại, không ngừng giật lên, cứ như người bị thương chính là nàng vậy.
Sau một hồi do dự, Ninh Toái Toái vẫn cố gắng nói: "Vâng ….. anh muốn em mở nó ra kiểu gì?"
"Không cần em, bảo người khác làm hộ em được rồi." Tần Lạc nói. Hắn biết phụ nữ vốn rất sợ với các cảnh máu me như thế này.
"Không sao đâu, em làm được mà." Ninh Toái Toái đáp. Nàng như muốn chứng minh bản thân mình, vội vàng đưa bà tay trắng nõn như ngọc của mình ra sau đó đặt lên vết thương từ từ mở nó ra.
"Mở nó ra thêm nữa." Tần Lạc nói.
Ninh Toái Toái nhắm tịt mắt lại không dám mở mắt ra chứng kiến cảnh tượng hãi hùng trước mắt, hai bàn tay nhỏ của nàng khẽ dùng lực, làm cho vết thương mở miệng ra to hơn.
Tần Lạc cũng bắt đầu hành động, mỗi một chiếc kim móc hắn đều khều được một đầu dây của kinh mạch, sau đó hắn kéo chúng lên cùng với nhau.
Có rất nhiều châm pháp có thể xử dụng để kéo, ví dụ như <Quỷ Môn Thập Tam Châm> của Quỷ Y phái. Dĩ nhiên <Thái Ất Thần Châm> là không thể làm được, bởi vì cái kiểu kéo châm như thế này không thể xử dụng chân khí được.
Tần Lạc đang sử dụng kiểu kéo này là trong châm pháp <Ngũ Long Châm Pháp>, dùng lực nhẹ vừa phải, chỉ mỗi tội là động tác nó hơi phức tạp một chút.
<Quỷ Môn Thập Tam Châm> thì lại tương phản, nó dùng châm khá là bá đạo, vừa đơn giản lại trực tiếp. Nhưng nó lại đòi hỏi con người phải có sức chịu đựng rất cao.
Tần Lạc kéo hai sợi kinh mạch như đang kéo hai sợi dây chun vậy, sau khi kéo chúng vào giữa, thì hắn tiếp nối hai sợi kinh mạch vào nhau.
Tần Lạc một tay giữ lấy hai đầu kim châm, một tay moi vào trong người lấy ra một chiếc bình sứ màu trắng, hắn dùng miệng mở nắp, sau đó đổ ra một chất sền sệt màu xanh lục lên đoạn tiếp giáp giữa hai kinh mạch.
Đây là chất dịch của thực vật, nó có độ dính rất chắc, có thể hàn gắn hai sợi dây kinh mạch đã bị đứt, và trong thời gian ngắn làm nó khôi phục lại như cũ.
Lại qua mấy phút nữa, sau khi để hai sợi kinh mạch gắn vào nhau xong, Tần Lạc lại dùng châm móc kéo những sợi kinh mạch khác vào với nhau.
Sau khi các thao tác hoàn thành xong, hắn lại một lần nữa moi trong người ra một chiếc bình màu vàng xỉn, đây chính là hộp kem Kim Dũng, hắn đổ hộp kem này lên trên vết thương đang rỉ máu kia.
Ninh Toái Toái đã phối hợp với Tần Lạc vô cùng ăn ý, rất nhanh nàng đã tìm thấy gạt băng bó ở đâu, rồi đưa nó cho Tần Lạc.
Tần Lạc sau khi cuốn chặt băng bó cẩn thận xong rồi, mới quay ra cậu công nhân trẻ tuổi kia nói: "Cậu tên là gì?"
"Ngô Quý." Người công nhân trẻ tuổi cười đáp: "Chú ấy có việc gì không?"
"Không sao rồi." Tần Lạc nói: "Tôi cho người đưa chú ấy đi bệnh viện, mấy người các cậu phái một người đại diện đi theo chú ấy."
"Vâng, vâng." Ngô Quý đáp, hắn ngẫm nghĩ một hồi, rồi lại hỏi tiếp với thái độ rất lo lắng: "Anh không phải nói khỏi rồi sao? Sao lại phải đi bệnh viện làm cái gì?"
"Để nghĩ ngơi, tĩnh dưỡng." Tần Lạc cười nói: "Vết thương vẫn còn phải khử trùng nữa, bệnh viện có công tác diệt trùng khá tốt, không được để chân ông ấy bị viêm là được rồi."
"Tĩnh dưỡng ở chỗ chúng tôi không được sao? Không cần phải đi bệnh viện chứ?" Ngô Quý nhìn vào người công nhân già nói: "Tới bệnh viện chắc là cần nhiều tiền lắm hả?"
"Cậu không cần phải lo chuyện tiền nong, tôi sẽ phái người tới đó xử lý cho." Ninh Toái Toái nói chen vào.
Nói xong nàng liền quay sang người phụ nữ trung niên nói vài câu, chỉ thấy người phụ nữ trung niên kia gật gật đầu, sau đó còn đánh Mercedes Benz của Ninh Toái Toái lại, để mấy người công nhân khiên người công nhân già bị thương lên ghế sau xe, sau đó mới khởi động xe đưa đi bệnh viện.
Khi chiếc xe đã đi xa, đám công nhân vây quanh đó mới quay sang Tần Lạc cảm tạ.
"Người tốt sẽ gặp việc tốt, anh chắc chắn sẽ gặp may mắn."
"Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu cả nhà chú Đức Trụ."
Tần Lạc nhìn vào những gương mặt tươi cười hiền hậu của đám công nhân thầm nghĩ, đúng là có những thứ mà dùng tiền không thể nào mua được.
"Tần đại ca, anh lợi hại thật đấy." Ninh Toái Toái nhìn Tần Lạc với con mắt tôn sùng nói: "Vết thương nghiêm trọng như vậy thế mà anh nhoắng một cái đã chữa khỏi rồi, chả trách mà có nhiều người lại yêu quý anh như vậy."
"Ha ha, đây đã là cái gì đâu…. Đến cả …." Tần Lạc vốn định nói đến cả cậu nhỏ của Lôi Diệu Dương đã bị liệt teo cả lại rồi, hắn còn bắt nó dựng lên được nữa là cái chân này. Nhưng vì câu nói này có phần tục tĩu, nên Tần Lạc đành ngậm miệng lại, không dám nói ra.
"Đến cả cái gì cơ?" Ninh Toái Toái cười hì hì hỏi.
"Ha ha, những trường hợp nặng hơn thế này anh còn chữa được nữa là …" Tần Lạc cười nói.
Ninh Toái Toái chỉ vào bộ mặt kiêu ngạo của Tần Lạc bật cười khanh khách nói: "Mặt hề kìa, trên mặt anh có vết, mau đi rửa đi."
Tần Lạc lúc này mới biết mặt mình có dính máu, hắn thấy bên ngoài có chiếc vòi nước, liền đi tới đó rửa mặt, rửa tay và giặt hết những vệt máu còn đọng trên áo đi.
"Tần đại ca, anh cởi áo khoác ngoài ra, em giặt giúp anh cho. Anh mặc như thế lên người không sạch đâu." Ninh Toái Toái đứng bên cạnh nói, nàng muốn giúp đỡ Tần Lạc, nhưng Tần Lạc vẫn mặc cả áo trên người, muốn rửa vết bẩn của máu, lại sợ làm ướt áo nên rất bất tiện.
"Không sao đâu, chỉ lấy nước vẩy qua một chút thôi mà, chút nữa anh sẽ về thay bộ khác là được thôi." Tần Lạc từ chối nói, hắn làm gì dám để cho Ninh Toái Toái giặt quần áo hộ hắn cơ chứ?
"Không sao đâu, anh mặc lên người như thế này làm sao được, nếu như bị phóng viên chộp được thì làm sao? Sẽ làm ảnh hưởng tới hình tượng đẹp trai của anh trong mắt các fan mất."
Tần Lạc nghe vậy ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Được rồi, sự đe dọa này của em đã có hiệu quả."
"Á, Ninh Toái Toái, em tới rồi đó hả?" Một tiếng hét thất thanh mừng rỡ vang lên, tiếp sau đó là một anh chàng đẹp trai mặc bộ vest cách điệu, đeo kính gọng vàng đi tới.
Ninh Toái Toái quay lại nhìn hắn bất giác cau mày lại.
"Ôi da, anh chờ em cả nữa ngày rồi, ở đây khung cảnh đẹp quá, ngồi trong điều hòa mà toát hết mồ hôi. Anh muốn tìm mấy chai bia lạnh uống nhưng chẳng tìm thấy nó đâu, anh phải bảo ba của mình, bảo ông ấy cải thiện môi trường làm việc ở đây một chút."
"Em đang làm cái gì vậy? Giặt quần áo ư? Quần áo của ai đó? Ái, trên đó toàn là máu kìa. Ối, bẩn quá, bẩn quá mau vứt nó đi."
Nói xong hắn liền giật luôn chiếc áo trên tay của Ninh Toái Toái rồi vứt nó ra xa.