"Thật không?" Tần Lạc sững người hỏi, lẽ nào bản thân hắn trong mắt của Ly lại không dễ thương bằng Hoàng Thiên Trọng hay sao?
"Đúng vậy." Ly gật đầu đáp. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Em đúng là không có óc thẩm mỹ." Tần Lạc ấm ức nói: "Em quan sát kỹ gương mặt của tôi một lần nữa xem sao, tôi thấy tôi vẫn đẹp trai hơn Hoàng Thiên Trọng một chút."
"…………………."
Trông thấy Ly đang cầm dao múa may, Tần Lạc vội chuyển sang vấn đề khác nói: "Sao hả? Em đã tới hiện trường chưa?"
"Rồi."
"Có phát hiện gì không?"
"Trần nhà không phải tự nhiên rơi xuống, mà là đã có người gài bom T2 vào đó." Ly nói.
"Bom T2?" Tần Lạc lần đầu tiên nghe tới loại bom này.
"Đây là sản phẩm mới nhất của quân đội Nga, hình hài nhỏ, nhưng lực công phá lại cực lớn, nó có thể điều khiển từ xa, sau khi nổ xong thì sẽ không để lại bất kỳ một dấu tích nào cả."
"Nếu nó không để lại dấu tích gì, thì sao em có thể biết được đó là bom T2 cơ chứ?" Tần Lạc nghi hoặc hỏi.
Ly nghe vậy liền liếc mắt nhìn Tần Lạc một cách khinh thường, nàng cũng chẳng buồn trả lời câu hỏi ngu ngốc của hắn làm gì cho mệt. Lẽ nào tên ngốc này còn nghi ngờ khả năng chuyên nghiệp của nàng kém tới mức thế hay sao?
Thấy bộ dạng Ly như vậy, Tần Lạc liền khoát tay nói: "Thôi bỏ đi, không hỏi vấn đề này nữa, em có biết ai làm việc này không?"
"Cái vấn đề này thì phải để tôi hỏi anh mới đúng chứ." Ly nói: "Tại sao có nhiều người muốn giết anh tới như vậy?"
"Có lẽ người ta ghen tị với tôi." Tần Lạc cười khổ nói. Khi hắn còn nhỏ, thì ông nội Tần Tranh của hắn đã nói rằng hắn có lẽ sẽ bước vào một con đường không có lối quay trở lại. Khi đó hắn thực sự không hiểu ý của ông hắn là gì, nhưng bây giờ thì hắn đã hiểu rồi.
Dĩ nhiên, cũng có thể là do người khác làm, lại là ai nhỉ?
"Lần nào cũng có đàn bà ở bên cạnh." Ly càu nhàu nói.
"Em nói cái gì cơ?" Tần Lạc đang vẩn vương nghĩ tới lời nói của ông nội mình. Nên hắn không hề để ý nghe thấy Ly vừa nói cái gì.
"Chẳng có gì." Ly dĩ nhiên là chẳng bao giờ nhắc lại lời mình nói tới hai lần: "Gắn bom T2 phải cần thời gian, bọn chúng chắc chắn đã gài nó trước khi anh vào tòa lầu này. Là ai đã có động cơ giết người? Và ai biết anh sẽ tới đây?"
Tần Lạc chỉ là nhất thời muốn tới tòa nhà này, người biết hành trình của hắn thì chỉ còn có mỗi Jesus.
Nhưng khi tới đây thì phải đi cứu giúp người công nhân già nên đã mất một khoảng thời gian. Lẽ nào người công nhân già tên Đức Trụ kia lại có liên quan tới vụ nổ này?
Tần Lạc lắc lắc đầu phủ nhận, vì đó là một giả thiết không phù hợp với thực tế một chút nào.
Hắn tin rằng chú Đức Trụ khi nghe hắn nói sẽ bị tàn phế suốt đời, biểu hiện vô cùng thật, và ánh mắt của ông ấy cũng vô cùng tuyệt vọng, và hắn cũng tin nụ cười hạnh phúc chân thành kia cũng là sự thật.
Nếu như toàn bộ các điều này là giả, thì chú Đức Trụ xứng đáng nhận được giả Oscar cho nam diễn viên xuất sắc nhất.
Sát thủ chắc là đã theo đuôi hắn, nhân lúc hắn cứu chữa cho bệnh nhân mà đi gài đặt quả bom T2 kia.
Là ai mà có thể biết rõ lộ trình của mình, và biết chắc chắn mình sẽ vào tòa nhà tham quan? Lại là ai đã thoát khỏi ánh mắt của Jesus để ám sát mình?
"Tôi chẳng có chút đầu mối nào cả." Tần Lạc lắc đầu nói: "Hắn ta chắc chắn là một cao thủ."
"Thừa thãi." Ly tức giận mắng một câu.
Tần Lạc nghe vậy cũng không tức giận, mà chỉ cười he he nói: "Lại làm phiền em đi điều tra một phen nữa rồi."
"Anh không thể cẩn thận hơn chút được sao?" Ly hậm hực với thái độ của Tần Lạc nói: "Đừng có chăm chăm nhìn vào mấy cô em vây quanh bên mình, mà hãy quan sát kỹ xem những người nào có ý thù địch bên cạnh anh. Nếu không thì anh chết rồi mà cũng không biết tại sao mình lại bị chết."
"Em biết là được rồi, vì dù sao thì em cũng đi báo thù cho tôi mà." Tần Lạc cười hềnh hệch nói.
"Còn lâu tôi mới đi trả thù cho anh."
"Vậy em tới đây để làm gì?"
"Tôi …." Ly nhất thời á khẩu không biết nói ra sao, khi đấu khẩu với Tần Lạc nàng luôn luôn là người thất thế: "Tôi đến thay cho nghĩa phụ, xem anh đã chết hay chưa thôi?"
Nói xong nàng liền quay người đi luôn vào bên trong.
Jesus nhìn thấy Ly đi ra liền nhoẻn miệng cười chào nàng.
"Anh ta là vệ sĩ của anh à?" Ly đứng trước mặt Jesus nói với giọng rất tức giận.
"&*%)@(%.....(%($" Jesus bộ mặt ngơ ngác, nói một tràng tiến Pháp dài loằng ngoằng.
"Anh không biết nói tiếng Trung hả?"
"#($(……(#($" Jesus lại đáp lại bằng thứ tiếng Pháp, mà có lẽ đến người Pháp bản địa cũng nghe không hiểu anh ta đang nói gì nữa.
"Anh thật là kém cỏi." Ly lạnh giọng nói: "Tôi không biết là anh cố tình hay giả vờ nghe không hiểu. Nhìn nét mặt của tôi chắc là anh cũng hiểu ý của tôi rồi. Đừng để xảy ra lần thứ hai nữa. Anh ấy bị thương, thì anh cũng phải bị thương, anh ấy mà chết thì anh cũng đừng hòng sống nổi."
Nói xong, nàng không thèm đếm xỉa gì tới Jesus, mà quay ngoắt người đi thẳng luôn.
Jesus toát mồ hôi lạnh, tự lầm bầm nói: "Các cô gái bên cạnh Tần quá nguy hiểm. Tôi thà đối mặt với sát thủ top 50 còn hơn là gặp bọn họ."
Nói xong Jesus lại mỉm cười bất cần đời.
"Là ai nhỉ? Ông bạn cũ, lẽ nào ông bạn cũng tới Trung Quốc rồi sao?"
…………………………….
"Toái Toái, con không sao chứ? Chân còn đau không?" Một người phụ nữ xinh đẹp ngồi bên giường bệnh nắm lấy bàn tay của Ninh Toái Toái khóc nói.
"Mẹ. Con không sao đâu." Ninh Toái Toái cười nói: "Chỉ là xây xát ngoài da thôi, cũng không cần phải bôi thuốc gì cho con đâu, chân của con không cảm thấy đau đớn nào cả. Chỉ là cảm thấy nó mát quá, cứ như là bị bôi dầu gió vậy."
"Sao lại xảy ra chuyện này? Vân Phong, công ty của các ông làm công trình kiểu gì vậy? Thật chẳng ra là sao cả, suýt chút nữa thì con gái tôi đã bị chôn sống mất rồi đó."
Một người đàn ông trung niên mặc một bộ quần áo tây màu xám, thắt cà vạt đứng trước giường Ninh Toái Toái, nét mặt lo âu. Nhưng trông ông còn trấn tĩnh hơn vợ mình nói: "Bây giờ vẫn chưa xác định được là do chất lượng công trình hay là gì. Tôi cũng đã gọi điện cho Đoan Trạch đi kiểm tra rồi, ông ta sẽ phái người đi điều tra vụ việc này."
"Nhất định phải điều tra cho rõ ràng, cái ông Đoan Trạch này cũng thật là, con trai ông ta cứ bám riết lấy Toái Toái của nhà chúng ta, nếu đúng là chất lượng công trình có vấn đề thì tôi nhất định sẽ không tha cho ông ta đâu." Mẹ của Ninh Toái Toái trông hiền lành, cao nhã, nhưng nhất định cũng không phải là người dễ bắt nạt.
"Sự việc chưa được điều tra rõ ràng, thì tốt nhất đừng làm ầm chuyện lên, mấy năm nay Đoan Trạch cũng giúp nhà chúng ta không ít." Người đàn ông trung niên nói: "Toái Toái, con nói là lần này Tần Lạc đã cứu con hả?"
"Vâng. Con không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, con chỉ thấy anh ấy chồm tới chỗ con. Sau đó thì chúng con bị chôn vùi xuống dưới, con vừa rồi nghe bác sĩ nói anh ấy bị gãy hai thanh xương sườn rồi."
"Vậy thì chúng ta phải tới nói lời cảm ơn với cậu ấy mới được, nếu không thì thật là thất lễ quá." Ninh Vân Phong nói.
"Tôi đi cùng ông." Vị quý phụ xinh đẹp kia cũng nói theo: "Tôi không tán thành con gái mình có giao tình nhiều với cậu ta, nhưng nói cho cùng thì cậu ấy cũng đã cứu mạng con gái mình."
"Mẹ qua đó rồi đừng có nói gì nhé, con và Tần đại ca chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi."
"Tôi là mẹ của cô, cô lừa được người khác, chứ làm sao lừa được tôi chứ?" Vị quý phụ xinh đẹp nói: "Con cứ nghĩ ngơi cho khỏe đi, đừng có động đậy, mẹ đã bảo dì Lưu nấu canh xương cho con rồi, nó rất tốt cho việc hồi phục cơ thể cho con đấy."
"Cảm ơn mẹ." Ninh Toái Toái cười nói.
Chờ cho cha mẹ mình rời khỏi phòng bệnh, nụ cười trên môi Ninh Toái Toái ngưng đọng lại.
Trong đầu óc nàng đột nhiên ùa về hình ảnh của Tần Lạc, hình ảnh hắn băng bó cho người công nhân già rất tự nhiên, rất tận tụy, không hề giả tạo, rồi tới cảnh tượng hắn nhảy chồm tới vồ lấy nàng vô cùng thô bạo và bá đạo, tất cả ………
Ninh Toái Toái tự lấy tay xoa lên gương mặt đỏ ửng của mình tự trách nói: "Ninh Toái Toái, mày đang nghĩ cái gì thế? Anh ấy đã xây dựng Khuynh Thành building và Hoán Khê building rồi, lẽ nào mày vẫn còn muốn một cái Ninh Toái Toái building nữa hay sao?"
……………..
Cốc, cốc ………
Tiếng gõ cửa vang lên, người y tá phục vụ riêng cho Tần Lạc bước vào trong cười nói: "Tần Lạc tiên sinh, có cha mẹ của tiểu thư Ninh Toái Toái muốn tới thăm anh, bọn họ đang chờ bên ngoài đó."
"Mau mời họ vào." Tần Lạc vội nói, sống lưng của hắn đau nhức vô cùng, nhưng hắn vẫn cố gắng ngồi hẳn dậy.
Nói cho cùng thì hai người cũng đáng tuổi cha mẹ hắn, nằm trên giường tiếp chuyện thật là thất lễ. Hơn nữa, bọn họ không phải tới đây để gây sự với mình đấy chứ?
Tuy rằng Ninh Toái Toái bị thương chẳng liên quan gì tới mình, thậm chí có thể nói là mình đã ra tay cứu mạng nàng nữa. Nhưng, ai mà biết được cha mẹ của Toái Toái sẽ nghĩ cái gì? Nếu như bọn họ nghi ngờ mình lừa con gái của họ vào chỗ kín để giở trò thì mình làm thế nào đây?
Ninh Vân Phong và vợ của ông cùng bước vào, ông nở một nụ cười tươi với Tần Lạc nói: "Tần tiên sinh, nghe danh đã lâu hôm nay mới được gặp mặt, thật là vinh hạnh cho tôi quá."
"Ninh tiên sinh đã quá khách khí rồi, cháu cũng đã nghe danh chú đã lâu, và cũng vô cùng ngưỡng mộ." Tần Lạc cười nói, rồi quay sang gật đầu rất lịch thiệp chào hỏi với vị quý phụ bên cạnh Ninh Vân Phong. "Ninh phu nhân."
"Ha ha, ngoan lắm." Tu Nhân Huệ cuời nói: "Cảm ơn Tần Lạc tiên sinh đã liều mình cứu lấy con gái của tôi, đại ân đại đức này không biết nên báo đáp thế nào?"
"Ninh phu nhân quá khách khí rồi. Cháu và Toái Toái là bạn của nhau nên không có gì là đại ân đại đức cả." Tần Lạc khiêm tốn nói.
Nghe vợ mình nói cảm tạ rồi, Ninh Vân Phong mới tiếp lời nói: "Hạng mục Hoán Khê building là do công ty của tôi phụ trách, để xảy ra sự việc như vậy thật lấy làm áy náy quá. Bất luận thế nào chúng tôi cũng sẽ có lời giải thích rõ ràng cho Tần tiên sinh. Tôi đã cho người đi điều tra về chất lượng rồi. Không biết Tần Lạc tiên sinh có người nào thích hợp để đi điều tra cùng không?"
Giọng nói của Ninh Vân Phong vô cùng thành khẩn, không những vậy ông còn yêu cầu Tần Lạc phái người của hắn đến giám sát, kiểm tra nữa. Như vậy là vô cùng công tâm và chính trực.
"Tôi tin vào nhân phẩm của Ninh tiên sinh." Tần Lạc cười nói: "Toàn bộ chuyện này không hề có liên quan gì tới công ty của chú cả."
"Ồ?" Lông mày của Ninh Vân Phong nhướng lên khó hiểu, vừa mới xảy ra chuyện, đội kiểm tra còn chưa kịp hành động, mà sao Tần Lạc đã dám khẳng định việc này không liên quan gì tới ông được? Lẽ nào đúng như những gì mà vợ ông lo lắng là có thật, thằng ranh này có ý đồ với con gái mình sao?
Ninh Vân Phong bất giác đưa mắt lên quan sát Tần Lạc, ông bỗng cảm thấy bất an và lo lắng vô cùng.
Đây đúng là thằng nhãi không làm cho ai được yên thân chút nào, e rằng nhà nào nhà nấy khi trông thấy hắn cũng phải đem con gái cưng đi giấu cho thật kỹ, không cho hắn tìm ra mới mong an toàn được.