Tuy nói ra câu này có phần đột ngột và hơi sớm, nhưng Ninh Toái Toái không hề cảm thấy hối hận về những gì mình đã nói.
Bọn họ gặp nhau lần đầu khi nào?
Lần đầu tiên là vì Lăng Tiếu Tiếu, khi đó Tần Lạc quá chìm, ngoại trừ bộ quần áo cổ lỗ sĩ là nổi trội nhất, trông vẻ ngoài thì thư sinh. Nhưng ánh mắt của Tần Lạc lại trong sáng thuần khiết, không làm cho người ta ghét bỏ.
Tần Lạc tạo ra cảm giác thân cận rất tự nhiên, cho dù đó có là những người dưng nước lã.
Sau đó tiếp xúc với Tần Lạc càng nhiều thì nàng càng hiểu hắn hơn.
Từ Vân Điền, Hàn Quốc, rồi đến Bảo Đảo, cùng với danh tiếng lẫy lừng của hắn sau vụ việc tại Paris.
Đúng vậy, chỉ cần quan tâm tới các hoạt động, đường đi của Tần Lạc bạn sẽ yêu quý hắn lúc nào không hay, xung quanh hắn vì thế mà cũng có rất nhiều cô gái muốn được ở bên hắn.
Ninh Toái Toái cũng tự nhận mình là một đứa mê muội Tần Lạc như hàng ngàn cô gái khác.
Nhưng cái cách nàng mê muội Tần Lạc lại khác hẳn với bọn họ. Giống như là nàng thích một quyển sách nên quý luôn tác giả của nó vậy.
Điều làm trái tim nàng rung động thật sự, đó là thái độ của Tần Lạc với Lăng Tiếu Tiếu, đó là hành động lấy nhân báo oán.
Lăng Tiếu Tiếu khi còn thức tỉnh thì có quan hệ rất xấu với Tần Lạc, thậm chí đôi bên còn xảy ra cãi vã. Tất cả đều là vì quan hệ với Quản Tự, Lăng Tiếu Tiếu cũng chỉ vì nàng quý Quản Tự nên mới ghét Tần Lạc, coi hắn là kẻ thù của nàng.
Nhưng hắn đã báo đáp lại với Lăng Tiếu Tiếu thế nào?
Chính hắn đã cứu nàng ra khỏi bàn tay của Quản Tự, chính hắn đã bố trí cho nàng vào torng viện điều dưỡng, lại chính hắn vì bệnh tình của Lăng Tiếu Tiếu mà đôn đáo chạy hết chỗ này tới chỗ khác.
Sự chân thành của hắn, sự bao dung của hắn. Đến cả cái cách ăn mặc cổ quái của hắn, đến giờ trong mắt của Ninh Toái Toái đã trở thành một cái gì đó tốt đẹp nhất trên thế gian này.
Điều quan trọng nhất là Tần Lạc đã vừa cứu mạng Ninh Toái Toái.
Nàng biết điều đó và nàng cũng hiểu nàng đang sa lầy vào vũng bùn mang tên Tần Lạc, nàng nếu như không kịp thời quay người lại, thì chờ đợi nàng sẽ là vũng bùn kia sẽ chôn sống nàng trong đó.
Do vậy nàng đã phải lấy hết dũng khí để cắt đứt sợi day tình cảm giữa nàng và hắn.
Vì thế nàng mới nói ra những lời lẽ như vậy.
"Anh phải hứa với em. Khi em không tự chủ mà xích lại gần anh, thì anh phải đẩy em ra thật mạnh vào nhé."
Không tự chủ mà xích gần lại …..
Đẩy ra thật mạnh ………
Thật mạnh ………….
Tần Lạc đã không còn là anh chàng ngu ngơ mới bước chân vào tình trường nữa rồi, nếu như hắn không hiểu câu nói này của Ninh Toái Toái thì hắn đúng là thằng ngu hoặc cố tình làm thằng ngu mà thôi.
Nhưng hắn phải trả lời thế nào đây?
Hắn đã có Lâm Hoán Khê, Lệ Khuynh Thành, Vương Cửu Cửu, Tô Tử. Dĩ nhiên, có thêm một Ninh Toái Toái nữa cũng chẳng làm sao cả.
Nhưng hắn không cho rằng tình cảm giữa hắn và Ninh Toái Toái không nên đi tới bước này. Hắn rõ ràng coi nàng như một người em gái của mình.
Nhưng tình cảm của Ninh Toái Toái giành cho hắn lại không phải vậy, và hắn cũng không thể nào kiểm soát nổi thứ tình cảm này của nàng.
Bây giờ nàng đã chủ động nói ra kèm theo cả phương pháp giải quyết cho hắn nghe rồi. Thật đúng là một cô gái thông minh.
"Em đã làm khó anh rồi đấy." Tần Lạc nói.
"Tại sao?" Trái tim của Ninh Toái Toái bỗng dưng như ngừng đập, nàng có cảm giác như ngưng thở, lẽ nào Tần Lạc lại thích mình sao?
"Anh khỏe như thế này, nếu đẩy em ngã mạnh quá thì anh biết giải quyết như thế nào đây?" Tần Lạc ra vẻ trịnh trọng nói.
Xì …………..
Ninh Toái Toái bật cười nói: "Vậy anh đẩy ra nhẹ tay thôi."
"Nhẹ quá không đẩy em ra được thì làm sao?"
"Em làm gì có chuyện mặt dày như vậy chứ?" Ninh Toái Toái lườm nguýt nói: "Tần đại ca, anh có biết không? Từ sau ngày hôm qua gặp anh, mẹ em cứ nói tốt về anh cho em nghe suốt, bà ấy còn khuyên em phải tấn công anh tới tấp."
"Mẹ em rành đời hơn em rất nhiều." Tần Lạc bông đùa nói. Hắn rất muốn tránh những đề tài mẫn cảm như thế này, như vậy hai người nói chuyện với nhau mới tự nhiên. Có rất nhiều cặp đôi nam nữ chỉ vì những chuyện tình cảm khúc mắc như thế này mà không thể làm bạn với nhau được nữa.
Nói thật lòng thì Ninh Toái Toái là một cô gái rất tốt, ngoan hiền hiểu biết, lại rất thông minh không có tâm địa gì cả. Nàng lại chẳng tạo ra bất kỳ áp lực nào cả, cứ âm thầm lặng lẽ bên cạnh mình vậy.
Còn trước mặt Ninh Toái Toái thì Tần Lạc lại cảm thấy hắn là một người đàn ông thực sự.
Còn trước mặt Văn Nhân Mục Nguyệt, Lâm Hoán Khê, Lệ Khuynh Thành, thì hắn cảm thấy bọn họ mới là những người đàn ông thực thụ.
Ninh Toái Toái bật cười khanh khách nói: "Sự rành đời của em cũng khá lắm đấy, chỉ là hạ thủ hơi bị muộn mà thôi."
"Anh rất lấy làm tiếc cho em."
"Không biết ngượng." Ninh Toái Toái nguýt dài nói.
Giải quyết được nỗi niềm của mình, Ninh Toái Toái lại càng cảm thấy thoải mái hơn trước mặt Tần Lạc.
Hai người càng nói càng thấy tâm đầu ý hợp, tiếng cười đùa vì thế mà không ngừng vang lên không ngớt.
Tu Nhân Huệ lúc này gõ cửa bước vào cười nói: "Hai người nói chuyện gì mà vui thế? Từ xa đã nghe thấy tiếng cười của cả hai rồi."
"Bọn cháu nói vài ba chuyện linh tinh đó mà." Tần Lạc cười đáp.
Tu Nhân Huệ lúc này đặt hộp cơm xuống bàn nói: "Cô vào bếp chuẩn bị một chút đồ ăn, cháu nếm thử tay nghề của cô thế nào nhé?"
"Xem ra hôm nay số của cháu quá sướng rồi." Tần Lạc cười tươi roi rói đáp lại không hề khách khí.
Sau khi ăn xong thì Tần Lạc liền xin phép quay về phòng mình nghỉ ngơi, Tu Nhân Huệ dọn dẹp phòng bệnh, rồi ôm lấy con gái mình hỏi: "Thế nào rồi cưng?"
"Con nói hết ra rồi." Ninh Toái Toái mỉm cười nói.
"Thật hả?" Tu Nhân Huệ xúc động nói: "Rốt cuộc thế nào? Con thổ lộ ra sao? Cậu ta có chấp nhận không? Con gái của mẹ thông minh dễ thương thế này, cậu ta làm sao mà dám từ chối được? Mẹ nghe thấy hai đứa nói chuyện vui lắm."
"Con nói rằng, nếu con không tự chủ mà xích lại gần anh ấy, thì xin anh ấy hãy đẩy con ra thật xa." Ninh Toái Toái ôm lấy Tu Nhân Huệ nhẹ giọng nói.
"Đẩy ra? Con nhỏ ngốc này, đây đâu phải là lời thổ lộ đâu? Đây rõ ràng là con muốn tự tìm đường lui cho mình mà, con không thích cậu ta sao?"
"Thích chứ." Ninh Toái Toái đáp. "Nhưng con không thể yêu anh ấy được."
……………………………..
Tại Khuynh Thành Building, phòng hội nghị tầng một.
Công hội Trung Y hôm nay tuyên bố với báo giới và giới truyền thông, mời họ tới đây dự một buổi họp báo đặc biệt.
Còn chủ đề của buổi họp báo là gì? Thì cho tới nay nó vẫn được bảo mật.
Như thế sẽ làm cho những kẻ tò mò càng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Vì sự tín nhiệm, tin tưởng dành cho Công hội Trung Y, vì vị hội trưởng xuất thần nhập hóa của Công hội Trung Y, nên bọn họ đổ xô về Khuynh Thành building như một đàn ong vỡ tổ vậy.
Buổi họp báo dự định sẽ tiến hành vào lúc ba giờ chiều, nhưng bây giờ đã là ba giờ năm rồi, buổi họp báo dường như vẫn chưa có dấu hiệu bắt đầu nào cả, cũng chẳng có nhân viên nào chạy ra thông báo buổi họp báo bị hoãn hay gì cả, chỉ có các tay nhà báo là ngồi quay sang bàn tán với nhau mà thôi.
"Không phải là lừa người đó chứ? Sao đến giờ này rồi mà vẫn chưa bắt đầu nhỉ?"
"Chắc là không đâu, uy tín của Công hội Trung Y đã bao giờ làm chúng ta phải thất vọng đâu? Có lần nào là không có tin giật gân đâu?"
"Giờ giấc gì mà cao su thế không biết, thế này mà cũng đòi là tập đoàn lớn uy tín à?"
"Hay là Tần Lạc cố tình chơi nổi cho chúng ta xem, lần nào dự buổi hội thảo của cậu ta, mà chẳng có nhiều trò hay cơ chứ?"
Không chỉ các tay báo chí trong buổi họp báo sốt ruột, mà đến cả các thành viên trong Công hội Trung Y cũng tỏ ra sốt ruột.
"Vẫn chưa có ai xuất hiện sao?" Lâm Hoán Khê lạnh lùng hỏi.
"Dạ, vẫn chưa có ai ạ." Thư ký gật đầu đáp: "Tôi đã cho người ra cổng chờ rồi, chỉ cần anh ta xuất hiện là lập tức đưa ngay vào trong hội trường."
"Điện thoại vẫn không gọi được đúng không?"
"Đúng vậy, các nhân viên của chúng ta đều gọi vào máy của anh ta. Nhưng gọi mãi mà máy vẫn ở trong trạng thái tắt máy."
"Thôi đi làm gì thì làm đi." Lâm Hoán Khê xua tay nói.
Cuộc hẹn giữa họ và Hứa Đông Lâm dự định vào ba giờ ngày hôm nay tại Khuynh Thành building, Hứa Đông Lâm sẽ tới đây tuyên bố xin lỗi Trung Y và Tần Lạc trước mặt báo giới.
Nhưng lần này anh ta đã lỗi hẹn.
Lừa gạt.
Một sự lừa gạt phũ phàng.
Thằng Hàn dối trá cố tình làm mình mất mặt với cánh báo giới, tên khốn đó đúng là không có ý tới xin lỗi thật rồi.
Người phụ nữ một khi mà đã tức giận thì vô cùng khủng khiếp, Tần Lạc cũng đã trải nghiệm qua điều này.
Do vậy khi Lâm Hoán Khê tức giận đập vỡ một cái cốc thủy tinh, thì sự việc càng lúc càng trở nên phức tạp.
Lâm Hoán Khê sau đó quay trở lại ghế ngồi của mình nhắm mắt dưỡng thần, đưa mắt lên nhìn đồng hồ. Bây giờ đã là ba giờ mười phút rồi, nàng lập tức cầm lấy chiếc điện thoại rồi nói.
"Thông báo với giám đốc Hoàng rằng, buổi họp báo hôm nay sẽ giới thiệu sản phẩm và thông tin hợp tác mới của chúng ta."
"Vâng." Giọng ở đầu dây bên kia vọng lại.
Sau khi dập máy xuống, Lâm Hoán Khê lại gọi sang số khác.
"Giờ họp báo đã tới, hắn ta vẫn chưa xuất hiện." Giọng của nàng lúc này lại trở nên ủy mị, ngọt ngào hơn bao giờ hết.
"Em đang tức giận hả?" Tần Lạc cười hỏi.
"Vâng." Nàng đúng là tức giận, cực kỳ tức giận.
"Hắn ta đến hay không thì chẳng quan trọng gì với anh cả, quan trọng nhất là em đang tức giận mà thôi."
Tần Lạc an ủi nói, hắn không hề quan tâm tới việc Hứa Đông Lâm có xuất hiện hay không, vì Hứa Đông Lâm không đến, thì những việc sau này khỏi cần bàn tới làm gì nữa.
Cái chính là bây giờ tâm trạng của Lâm Hoán Khê không được tốt, và như vậy sẽ làm ảnh hưởng tới tâm trạng của hắn.
Có một câu trong lời một bài hát nổi tiếng có nói, nhìn thấy em cười anh vui mấy ngày, còn nhìn thấy em khóc thì anh buồn tận mấy năm.
"…………………"
"Em muốn thế nào?"
"Báo thù." Lâm Hoán Khê không hề giấu giếm ý định của mình.
"Em muốn làm gì cũng được." Tần Lạc nói: "Vì anh luôn ủng hộ em."