Cho tới khi có đủ nguyên liệu, hai người mới trở về nhà.
Lúc này Kanya cũng từ chỗ tộc trưởng Barre trở về, vẻ mặt thoải mái tươi cười cho thấy tin y mang về hẳn là không xấu.
Quả nhiên, Kanya vừa vào cửa liền khẩn cấp mở miệng: “Tộc trưởng đáp ứngrồi, năm nay để Tiểu Nhạc thử thức ăn làm từ lúa mì xem sao, nếu mọingười không bài xích, sang năm sẽ bắt đầu để giống cái gieo trồng!”
“Thật sự?” Phúc Nhạc cũng mở to hai mắt, kinh hỉ, có nghĩa là ngoại trừ việcđể lại đủ lượng hạt giống cho năm sau thì chỗ lúa mì năm nay kiếm đượcđều cho cậu “muốn làm gì thì làm” ? Ngẫm lại số lượng lúa mì ở quanhsườn núi, chỉ cần có thể tìm được đầy đủ lúa mạch, bánh bao lớn cũng cóthể cho mọi người ăn no bụng.
Kanya tâm tình vô cùng tốt, đem tin tức tốt nói cho Phúc Nhạc xong, liền cười tủm tỉm đi chuẩn bị cơm chiều.
Joe tiếp tục hoàn thiện những công tác còn lại của cối nghiền đá, Phúc Nhạc thừa dịp còn thời gian, tìm dây thừng bắt đầu tết chổi. Ở chỗ mấy người cao tuổi nơi cậu, muốn tết 1 cái chỗi tốt không thể thiếu thanh sắtmỏng, còn phải có dây nilon, nhưng điều kiện không cho phép nên PhúcNhạc đành chữa cháy tìm cỏ thay thế. Cậu đang nói tới cỏ thừng, là mộtloại cỏ có lá vô cùng cứng cỏi, vừa dài vừa mảnh, chu kì sinh trưởng lại rất ngắn, có thể tuỳ ý tìm được bên dòng suối, bị cắt 1 đoạn qua 1 đêmlập tức có thể mọc dài ra, nhưng cũng may chúng sẽ không vô hạn chế màsinh trưởng. Loại “cỏ thừng” này khá dai, trừ khi dùng móng vuốt của thú nhân hoặc là nhổ tận gốc, nếu không chỉ bằng sức của giống cái thì rấtkhó cắt được.
Tết chổi cũng không phải chuyện rất khó, Phúc Nhạcngồi trên băng ghế nhỏ vừa để ý nhìn Joe đang sáng tạo phát minh, mộtbên nhanh tay quấn chổi, Joe thường thường cúi đầu nhìn bên này, haingười ánh mắt chạm nhau, nhìn nhau mỉm cười, Kanya nhìn một màn này, cảm thấy yên lặng mà lại ấm áp.
Trong chốc lát Joe liền đem cối xayđá hoàn thành, giống y đúc Phúc Nhạc đã miêu tả, khiến hắn không khỏitán thưởng trí tuệ cùng sự khéo léo tinh xảo của Joe.
Phúc Nhạcnhanh chóng bê một ít lúa mì chuẩn bị thực nghiệm một phen, chỉ cần cáicối xay đá này hoạt động, trên cơ bản có thể xát vỏ lúa mì.
Đemlúa mì bỏ vào mặt đá bên dưới, Phúc Nhạc thử phụ giúp đẩy cối xay, maymà cối xay không quá nặng, Phúc Nhạc dùng hết sức cũng có thể đẩy nó dichuyển. Bản thân lúa mì cũng không nhiều, vỏ lúa cũng bóc ra không tồilắm, điều này khiến Kanya vây xem trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tảng đáhình trụ nằm ngang được Phúc Nhạc dễ dàng xoay 1 vòng lại 1 vòng, vỏngoài của lúa mì rơi ra, đầu y liền châu vô nhìn xem.
Cho đến khi toàn bộ đều tróc vỏ, Phúc Nhạc mới dừng lại, có chút thở dốc, cái cối xay đá vẫn hơi quá sức với cậu.
Joe cùng Kanya nhặt một ít hạt lúa đặt trong tay, nhìn những hạt gạo nhỏnày, đầu óc có chút mơ hồ, nhỏ như vậy, ăn bao nhiêu mới no bụng đượcđây?
“Giờ còn chưa có cối nghiền đá cho nên chưa nghiền thành bột mì được, nghiền thành bột mì là có thể làm các món ăn khác nhau.” PhúcNhạc nhìn thấu nghi hoặc của họ, cười giải thích, phải biết, tại phươngbắc, bột mì chính là món chính của bọn họ, dù là bánh bao bánh mỳ hay là mì sợi, cuộc sống hằng ngày không thể thiếu chúng, người phương bắcphần lớn không lấy cơm làm món chính, 1 ngày 3 bữa, buổi sáng bánh baohoặc bánh mỳ, giữa trưa bánh mỳ, buổi tối mì sợi hoặc bánh mỳ, ngẫunhiên sẽ ăn một lần cơm, nhưng không giống người phía nam hầu như mỗingày đều lấy cơm để sống. Bởi vậy Phúc Nhạc với lúa mì cũng có hảo cảm,lúc bản thân sống 1 mình đều đi đến mấy hộ nông thôn ở vùng ngoại ô mualương thực, ở trong thôn dùng máy xay nghiền tốt rồi, mang về nhà làmbánh mì, cũng không biết là có phải đầu lưỡi mình rất soi mói hay không, bột mì ở chợ bỏ thêm không biết bao nhiêu bột làm trắng cậu không ănquen mà bột mì nguyên chất cùng làm ra bánh mỳ hoặc bánh bao, kỳ thậtbột có hơi ố vàng, nhìn không hề ngon như bánh mì ngoài chợ bán, hơn nữa bánh mỳ tự làm không cần dùng bột lên men mà dùng “bột nở”, như vậybánh mỳ sẽ xốp nhưng không nở tung, nhẹ nhàng mà không rời, vẫn còn rắnchắc.
“Nghiền bột? Chính là nghiền nhỏ sao?” Joe hỏi.
Phúc Nhạc gật đầu, không có máy nghiền đều phải dùng máy xay đá, nhưng hiệu suất quá kém, không bằng máy nghiền đá.
Joe nghĩ nghĩ, vốc 1 vốc hạt gạo, hai tay khép lại, dùng sức chà xát, PhúcNhạc ngơ ngác nhìn bột tinh tế rơi ra từ kẽ tay Joe, biểu tình trên mặtcó chút vụn vỡ, mợ nó còn muốn máy nghiền làm cái quái gì, nhà có thúnhân, mọi chuyện không lo a!
Lấy lại tinh thần rồi Phúc Nhạcnhanh chóng tìm cái chén lớn hứng bột mì bị Joe dùng hai tay “chà xát”ra, không đến một hồi một bó lúa mì to đều bị nghiền thành bột.
“Joe, không cần khách khí, chỗ còn lại đều nghiền thành bột mì đi!” Phúc Nhạc đem đống hạt gạo vừa xay qua, cười tủm tỉm nói.
Joe gật đầu, đối với thú nhân mà nói, chuyện này quả thật không phải chuyện gì cố sức, rất dễ dàng nghiền hết chỗ lúa mì đã xát vỏ thành bột mì.
Phúc Nhạc líu lưỡi, cái này có thể sánh bằng tốc độ máy nghiền bột rồi.
Phúc Nhạc ôm một chén lớn bột mì, tính toán làm đồ gì ăn ngon đây, chỉ làngẫm lại ngoại trừ mì sợi đơn giản nhất cùng bánh bao lớn, thì những thứ khác đều phải mất chút công phu, hơn nữa làm bánh mỳ còn cần bột lênmen, Phúc Nhạc quyết định chọn mì sợi.
Thừa dịp Kanya còn đangnấu thịt, Phúc Nhạc đặt lên cái bàn gỗ đặc biệt làm cho mình mấy chậubằng xương, đựng nước và bột mì. Cái bàn này không cần hỏi, vẫn là doPhúc Nhạc chỉ đạo Joe làm ra, cũng thành bàn ăn cơm của cả nhà, so vớicái tảng đá lạnh như bằng kia thì tốt hơn nhiều, quan trọng nhất là nókhá sạch sẽ, muốn ăn cơm hay xử lí thịt gì đó làm trên bàn gỗ tốt hơn,đỡ sinh bệnh.
Chẳng qua các thú nhân khá quý trọng cây cối nênPhúc Nhạc cũng không bảo Joe làm nhiều, ngay cả giường cũng chưa đổithành gỗ , dù sao rừng rậm vô cùng quan trọng đối với các thú nhân. Cũng không phải không có bộ lạc lấy gỗ củi làm nhiên liệu hoặc đồ dùng sinhhoạt, tuy rằng hơi thô ráp nhưng tốt hơn đá nhiều. Khổ nỗi chỉ tiêu haorừng rậm mà không trồng lại hậu quả rất đáng sợ, sẽ không chống đỡ đượclâu sau đó dẫn đến phá huỷ sinh thái. Tuy thú nhân không biết phá huỷsinh thái là cái gì nhưng bọn họ cũng không ngốc, phát hiện cây ít đithì thú vật cũng ít theo, chậm chí nước cũng thiếu. Cho dù không biếtnguyên nhân, các thú nhân cũng ý thức được cái đó và nạn chặt phá rừngkhông thoát không khỏi liên quan.
Bởi vậy, các thú nhân đối câycối cũng quý trọng hơn, đây là những người đi trước trải qua rồi truyềnlại kinh nghiệm và giáo huấn cho đời sau.
Phúc Nhạc nghĩ, cố lấydũng khí chạy đến bên chuồng gà, bịt mũi lén lút nhìn trái nhìn phải,đột nhiên 2 mắt sáng lên — quả nhiên có trứng gà !
Phúc Nhạc dodự, đi vào lấy trứng gà có thể bị mổ không đây? Cuối cùng sức hấp dẫncủa trứng gà chiến thắng nỗi sợ đối với bọn gà ngốc, cậu cắn răng héchuồng gà ra 1 đoạn rón rén chui vào, định thừa dịp bọn gà ngu đang bậnmổ đồ ăn thì nhanh tay chôm 2 quả trứng rồi bỏ chạy.
“Cục… Cụctác?” Phúc Nhạc chạy trốn quá nhanh, khiến cho lạc đát thú chú ý,nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Phúc Nhạc đang chạy như điên khỏi chuồng gà,vỗ vỗ cánh tiếp tục cúi đầu tìm ăn .
Phúc Nhạc chạy ra rồi mớithở phào một hơi, cậu sẽ không nói cho người khác biết khi còn bé từngbị gà mổ cho còn bị chó rượt đâu…
Nhìn trứng gà trong tay còn tohơn trứng ngỗng, Phúc Nhạc không khỏi cười ngây ngô, có thể ở thế giớikhác vượt mọi điều kiện khó khăn gian khổ mà ăn được trứng gà là 1chuyện hạnh phúc cỡ nào chứ!
Cho non nửa quả trứng gà vào bột mì, như vậy lúc nhào bột sẽ càng co dãn, nhưng trước khi thêm trứng gà,Phúc Nhạc lại nhéo ra 1 khối bột mì để sang bên.
Joe đứng bên cạnh nhìn, tò mò hỏi: “A Nhạc, vì sao còn để lại 1 khối?”
“Cái này dùng để làm bột lên men.” Phúc Nhạc cười tủm tỉm mà giải thích:“Làm bánh mỳ cần bột lên men, cái này có ích. Ngày mai anh sẽ biết.”
Joe gật đầu, tiếp tục đứng sau nhìn Phúc Nhạc cán mì sợi, từ những hạt vàng vàng không hề thu hút biến thành bột phấn trắng mịn rồi lại biến thànhnhững sợi dài mềm mềm, Joe thấy 1 loạt biến hoá của lúa mì, không khỏicảm thán thực vật này thật thần kỳ.
Chờ Kanya nấu xong thịt rồi,Phúc Nhạc làm 1 ít canh thịt, liền bỏ mì vào. Kanya thuận tiện giúp Phúc Nhạc đi ra ngoài hái 1 chút rau dưa thực dụng — mấy thứ này ra ngoài có thể tuỳ ý tìm được.
Phúc Nhạc đánh trứng gà rót vào trong nồi,thuận tiện cắt chút nấm hương bỏ vào, từ khi làm gà nướng bùn, mọi người cũng có hảo cảm với loại thực vật tên gọi nấm hương này, rất nhanhtrong nồi liền phát ra tiếng ùng ục, mì sợi đã hơi hơi biến sắc, tất cảmọi người ngửi được 1 mùi thơm thản nhiên. Không nghĩ thịt lại thơm nhưvậy nhưng lại không nồng, có vẻ giống mùi thơm bình thường nhưng lại làm cho người cảm thấy vô cùng kỳ diệu, giống như đang tản ra lực hấp dẫnkỳ dị.
Phúc Nhạc mang về không ít lúa mì, hơn phân nửa đều nghiền làm mì sợi, nấu cho 1 gia đình thú nhân thì từng đó cũng tạm đủ.
Khuấy khuấy nếm nếm, xác định đủ mặn, mì cũng chín rồi Phúc Nhạc liền múc cho mỗi người 1 chén lớn. Cậu không làm mì sợi nước trong mà làm mì sợi hơi có vị mặn, trên bát còn bỏ thêm một ít thịt Kanya nấu, quả trứng thậtlớn chần nước sôi cũng chia làm 4, cam đoan mọi người đều được nếm thử.
Mì sợi hiển nhiên không thích hợp dùng tay ăn, Kanya vốn vẫn kiên trìkhông dùng đũa sau khi lần thứ 3 mì rơi khỏi tay rốt cục đầu hàng, Casar thấy thế, lập tức buông bát tìm bó củi lần trước còn thừa, vươn vuốt ra làm 1 đôi đũa.
Kanya lúc này mới vui vẻ lên, không được tự nhiên mà cầm chiếc đũa tinh tế, học bộ dáng Phúc Nhạc kẹp mì sợi.
Phúc Nhạc nhìn y học không thạo thì kêu Kanya dùng đũa cuốn mì lại, quả nhiên tiện hơi nhiều. Casar cùng Joe cũng học theo.
“Bản thân hương vị tuy rằng rất nhạt nhưng cũng rất thật, hơn nữa mùi vị rất đặc biệt, khiến người ta rất thích.” Kanya tinh tế nhai mì, gật gật đầu bình luận.
Phúc Nhạc nghe xong, nhẹ nhàng thở ra, có chút kíchđộng nhỏ: “Không khó ăn đúng không ạ?” Nói ăn rất ngon thì khẳng địnhkhông được, bản thân thú thân đều là động vật ăn thịt, hơn nữa bản thânthịt cũng ngon hơn đồ chay, hương vị cũng quá nặng, trừ phi có tài vuađầu bếp nếu không rất khó làm ra đồ chay ngon như thịt.
“Ừm, tuyrằng không thể so với thịt, nhưng giống cái hẳn sẽ thích món này.” Kanya khẳng định nói, bản thân y cũng rất thích hương vị này, ăn rất chắcbụng, hơn nữa giống cái không có nhu cầu ăn thịt mạnh như giống đực, đối với loại thức ăn nhẹ lại no này tuyệt đối sẽ hoan nghênh.
“Vậy là tốt rồi.” Phúc Nhạc cong mắt cười, nếu tất cả mọi người không tiếp thu được món chính này, vậy cậu cũng không còn cách.
“Ta cũng thấy không tồi.” Casar ăn hết 1 bát mì, buông bát hiếm thấy mởmiệng nói: “Có thể ăn thêm thịt.” Không giống rau dưa cùng hoa quả, chỉăn cái này căn bản ăn không đủ no.
“Vậy thì tốt quá!” Phúc Nhạcvui vẻ: “Ngày mai cháu lại đi tìm chút lúa mì, làm ít bánh mỳ cùng bánh(bánh bằng bột mì dạng tròn, thường nướng hoặc hấp), cho Haren còn cóchú Sylve được nếm thử.”
Kanya cũng đồng ý gật đầu: “Hiện tại cóthể xem phản ứng của mọi người ra sao đã, dù sao Tiểu Nhạc cũng nói,muốn gieo trồng cũng phải chờ đến mùa xuân năm sau.”
Nói chocùng, mọi người đối với đồ ăn mới lạ đều tương đối cảnh giác, sợ ăn rồisẽ xảy ra vấn đề, nếu không biết lai lịch của Phúc Nhạc, Kanya cũngkhẳng định không dám quyết đoán nếm thử như vậy.
Cho tới khi có đủ nguyên liệu, hai người mới trở về nhà.
Lúc này Kanya cũng từ chỗ tộc trưởng Barre trở về, vẻ mặt thoải mái tươi cười cho thấy tin y mang về hẳn là không xấu.
Quả nhiên, Kanya vừa vào cửa liền khẩn cấp mở miệng: “Tộc trưởng đáp ứngrồi, năm nay để Tiểu Nhạc thử thức ăn làm từ lúa mì xem sao, nếu mọingười không bài xích, sang năm sẽ bắt đầu để giống cái gieo trồng!”
“Thật sự?” Phúc Nhạc cũng mở to hai mắt, kinh hỉ, có nghĩa là ngoại trừ việcđể lại đủ lượng hạt giống cho năm sau thì chỗ lúa mì năm nay kiếm đượcđều cho cậu “muốn làm gì thì làm” ? Ngẫm lại số lượng lúa mì ở quanhsườn núi, chỉ cần có thể tìm được đầy đủ lúa mạch, bánh bao lớn cũng cóthể cho mọi người ăn no bụng.
Kanya tâm tình vô cùng tốt, đem tin tức tốt nói cho Phúc Nhạc xong, liền cười tủm tỉm đi chuẩn bị cơm chiều.
Joe tiếp tục hoàn thiện những công tác còn lại của cối nghiền đá, Phúc Nhạc thừa dịp còn thời gian, tìm dây thừng bắt đầu tết chổi. Ở chỗ mấy người cao tuổi nơi cậu, muốn tết cái chỗi tốt không thể thiếu thanh sắtmỏng, còn phải có dây nilon, nhưng điều kiện không cho phép nên PhúcNhạc đành chữa cháy tìm cỏ thay thế. Cậu đang nói tới cỏ thừng, là mộtloại cỏ có lá vô cùng cứng cỏi, vừa dài vừa mảnh, chu kì sinh trưởng lại rất ngắn, có thể tuỳ ý tìm được bên dòng suối, bị cắt đoạn qua đêmlập tức có thể mọc dài ra, nhưng cũng may chúng sẽ không vô hạn chế màsinh trưởng. Loại “cỏ thừng” này khá dai, trừ khi dùng móng vuốt của thú nhân hoặc là nhổ tận gốc, nếu không chỉ bằng sức của giống cái thì rấtkhó cắt được.
Tết chổi cũng không phải chuyện rất khó, Phúc Nhạcngồi trên băng ghế nhỏ vừa để ý nhìn Joe đang sáng tạo phát minh, mộtbên nhanh tay quấn chổi, Joe thường thường cúi đầu nhìn bên này, haingười ánh mắt chạm nhau, nhìn nhau mỉm cười, Kanya nhìn một màn này, cảm thấy yên lặng mà lại ấm áp.
Trong chốc lát Joe liền đem cối xayđá hoàn thành, giống y đúc Phúc Nhạc đã miêu tả, khiến hắn không khỏitán thưởng trí tuệ cùng sự khéo léo tinh xảo của Joe.
Phúc Nhạcnhanh chóng bê một ít lúa mì chuẩn bị thực nghiệm một phen, chỉ cần cáicối xay đá này hoạt động, trên cơ bản có thể xát vỏ lúa mì.
Đemlúa mì bỏ vào mặt đá bên dưới, Phúc Nhạc thử phụ giúp đẩy cối xay, maymà cối xay không quá nặng, Phúc Nhạc dùng hết sức cũng có thể đẩy nó dichuyển. Bản thân lúa mì cũng không nhiều, vỏ lúa cũng bóc ra không tồilắm, điều này khiến Kanya vây xem trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tảng đáhình trụ nằm ngang được Phúc Nhạc dễ dàng xoay vòng lại vòng, vỏngoài của lúa mì rơi ra, đầu y liền châu vô nhìn xem.
Cho đến khi toàn bộ đều tróc vỏ, Phúc Nhạc mới dừng lại, có chút thở dốc, cái cối xay đá vẫn hơi quá sức với cậu.
Joe cùng Kanya nhặt một ít hạt lúa đặt trong tay, nhìn những hạt gạo nhỏnày, đầu óc có chút mơ hồ, nhỏ như vậy, ăn bao nhiêu mới no bụng đượcđây?
“Giờ còn chưa có cối nghiền đá cho nên chưa nghiền thành bột mì được, nghiền thành bột mì là có thể làm các món ăn khác nhau.” PhúcNhạc nhìn thấu nghi hoặc của họ, cười giải thích, phải biết, tại phươngbắc, bột mì chính là món chính của bọn họ, dù là bánh bao bánh mỳ hay là mì sợi, cuộc sống hằng ngày không thể thiếu chúng, người phương bắcphần lớn không lấy cơm làm món chính, ngày bữa, buổi sáng bánh baohoặc bánh mỳ, giữa trưa bánh mỳ, buổi tối mì sợi hoặc bánh mỳ, ngẫunhiên sẽ ăn một lần cơm, nhưng không giống người phía nam hầu như mỗingày đều lấy cơm để sống. Bởi vậy Phúc Nhạc với lúa mì cũng có hảo cảm,lúc bản thân sống mình đều đi đến mấy hộ nông thôn ở vùng ngoại ô mualương thực, ở trong thôn dùng máy xay nghiền tốt rồi, mang về nhà làmbánh mì, cũng không biết là có phải đầu lưỡi mình rất soi mói hay không, bột mì ở chợ bỏ thêm không biết bao nhiêu bột làm trắng cậu không ănquen mà bột mì nguyên chất cùng làm ra bánh mỳ hoặc bánh bao, kỳ thậtbột có hơi ố vàng, nhìn không hề ngon như bánh mì ngoài chợ bán, hơn nữa bánh mỳ tự làm không cần dùng bột lên men mà dùng “bột nở”, như vậybánh mỳ sẽ xốp nhưng không nở tung, nhẹ nhàng mà không rời, vẫn còn rắnchắc.
“Nghiền bột? Chính là nghiền nhỏ sao?” Joe hỏi.
Phúc Nhạc gật đầu, không có máy nghiền đều phải dùng máy xay đá, nhưng hiệu suất quá kém, không bằng máy nghiền đá.
Joe nghĩ nghĩ, vốc vốc hạt gạo, hai tay khép lại, dùng sức chà xát, PhúcNhạc ngơ ngác nhìn bột tinh tế rơi ra từ kẽ tay Joe, biểu tình trên mặtcó chút vụn vỡ, mợ nó còn muốn máy nghiền làm cái quái gì, nhà có thúnhân, mọi chuyện không lo a!
Lấy lại tinh thần rồi Phúc Nhạcnhanh chóng tìm cái chén lớn hứng bột mì bị Joe dùng hai tay “chà xát”ra, không đến một hồi một bó lúa mì to đều bị nghiền thành bột.
“Joe, không cần khách khí, chỗ còn lại đều nghiền thành bột mì đi!” Phúc Nhạc đem đống hạt gạo vừa xay qua, cười tủm tỉm nói.
Joe gật đầu, đối với thú nhân mà nói, chuyện này quả thật không phải chuyện gì cố sức, rất dễ dàng nghiền hết chỗ lúa mì đã xát vỏ thành bột mì.
Phúc Nhạc líu lưỡi, cái này có thể sánh bằng tốc độ máy nghiền bột rồi.
Phúc Nhạc ôm một chén lớn bột mì, tính toán làm đồ gì ăn ngon đây, chỉ làngẫm lại ngoại trừ mì sợi đơn giản nhất cùng bánh bao lớn, thì những thứ khác đều phải mất chút công phu, hơn nữa làm bánh mỳ còn cần bột lênmen, Phúc Nhạc quyết định chọn mì sợi.
Thừa dịp Kanya còn đangnấu thịt, Phúc Nhạc đặt lên cái bàn gỗ đặc biệt làm cho mình mấy chậubằng xương, đựng nước và bột mì. Cái bàn này không cần hỏi, vẫn là doPhúc Nhạc chỉ đạo Joe làm ra, cũng thành bàn ăn cơm của cả nhà, so vớicái tảng đá lạnh như bằng kia thì tốt hơn nhiều, quan trọng nhất là nókhá sạch sẽ, muốn ăn cơm hay xử lí thịt gì đó làm trên bàn gỗ tốt hơn,đỡ sinh bệnh.
Chẳng qua các thú nhân khá quý trọng cây cối nênPhúc Nhạc cũng không bảo Joe làm nhiều, ngay cả giường cũng chưa đổithành gỗ , dù sao rừng rậm vô cùng quan trọng đối với các thú nhân. Cũng không phải không có bộ lạc lấy gỗ củi làm nhiên liệu hoặc đồ dùng sinhhoạt, tuy rằng hơi thô ráp nhưng tốt hơn đá nhiều. Khổ nỗi chỉ tiêu haorừng rậm mà không trồng lại hậu quả rất đáng sợ, sẽ không chống đỡ đượclâu sau đó dẫn đến phá huỷ sinh thái. Tuy thú nhân không biết phá huỷsinh thái là cái gì nhưng bọn họ cũng không ngốc, phát hiện cây ít đithì thú vật cũng ít theo, chậm chí nước cũng thiếu. Cho dù không biếtnguyên nhân, các thú nhân cũng ý thức được cái đó và nạn chặt phá rừngkhông thoát không khỏi liên quan.
Bởi vậy, các thú nhân đối câycối cũng quý trọng hơn, đây là những người đi trước trải qua rồi truyềnlại kinh nghiệm và giáo huấn cho đời sau.
Phúc Nhạc nghĩ, cố lấydũng khí chạy đến bên chuồng gà, bịt mũi lén lút nhìn trái nhìn phải,đột nhiên mắt sáng lên — quả nhiên có trứng gà !
Phúc Nhạc dodự, đi vào lấy trứng gà có thể bị mổ không đây? Cuối cùng sức hấp dẫncủa trứng gà chiến thắng nỗi sợ đối với bọn gà ngốc, cậu cắn răng héchuồng gà ra đoạn rón rén chui vào, định thừa dịp bọn gà ngu đang bậnmổ đồ ăn thì nhanh tay chôm quả trứng rồi bỏ chạy.
“Cục… Cụctác?” Phúc Nhạc chạy trốn quá nhanh, khiến cho lạc đát thú chú ý,nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Phúc Nhạc đang chạy như điên khỏi chuồng gà,vỗ vỗ cánh tiếp tục cúi đầu tìm ăn .
Phúc Nhạc chạy ra rồi mớithở phào một hơi, cậu sẽ không nói cho người khác biết khi còn bé từngbị gà mổ cho còn bị chó rượt đâu…
Nhìn trứng gà trong tay còn tohơn trứng ngỗng, Phúc Nhạc không khỏi cười ngây ngô, có thể ở thế giớikhác vượt mọi điều kiện khó khăn gian khổ mà ăn được trứng gà là chuyện hạnh phúc cỡ nào chứ!
Cho non nửa quả trứng gà vào bột mì, như vậy lúc nhào bột sẽ càng co dãn, nhưng trước khi thêm trứng gà,Phúc Nhạc lại nhéo ra khối bột mì để sang bên.
Joe đứng bên cạnh nhìn, tò mò hỏi: “A Nhạc, vì sao còn để lại khối?”
“Cái này dùng để làm bột lên men.” Phúc Nhạc cười tủm tỉm mà giải thích:“Làm bánh mỳ cần bột lên men, cái này có ích. Ngày mai anh sẽ biết.”
Joe gật đầu, tiếp tục đứng sau nhìn Phúc Nhạc cán mì sợi, từ những hạt vàng vàng không hề thu hút biến thành bột phấn trắng mịn rồi lại biến thànhnhững sợi dài mềm mềm, Joe thấy loạt biến hoá của lúa mì, không khỏicảm thán thực vật này thật thần kỳ.
Chờ Kanya nấu xong thịt rồi,Phúc Nhạc làm ít canh thịt, liền bỏ mì vào. Kanya thuận tiện giúp Phúc Nhạc đi ra ngoài hái chút rau dưa thực dụng — mấy thứ này ra ngoài có thể tuỳ ý tìm được.
Phúc Nhạc đánh trứng gà rót vào trong nồi,thuận tiện cắt chút nấm hương bỏ vào, từ khi làm gà nướng bùn, mọi người cũng có hảo cảm với loại thực vật tên gọi nấm hương này, rất nhanhtrong nồi liền phát ra tiếng ùng ục, mì sợi đã hơi hơi biến sắc, tất cảmọi người ngửi được mùi thơm thản nhiên. Không nghĩ thịt lại thơm nhưvậy nhưng lại không nồng, có vẻ giống mùi thơm bình thường nhưng lại làm cho người cảm thấy vô cùng kỳ diệu, giống như đang tản ra lực hấp dẫnkỳ dị.
Phúc Nhạc mang về không ít lúa mì, hơn phân nửa đều nghiền làm mì sợi, nấu cho gia đình thú nhân thì từng đó cũng tạm đủ.
Khuấy khuấy nếm nếm, xác định đủ mặn, mì cũng chín rồi Phúc Nhạc liền múc cho mỗi người chén lớn. Cậu không làm mì sợi nước trong mà làm mì sợi hơi có vị mặn, trên bát còn bỏ thêm một ít thịt Kanya nấu, quả trứng thậtlớn chần nước sôi cũng chia làm , cam đoan mọi người đều được nếm thử.
Mì sợi hiển nhiên không thích hợp dùng tay ăn, Kanya vốn vẫn kiên trìkhông dùng đũa sau khi lần thứ mì rơi khỏi tay rốt cục đầu hàng, Casar thấy thế, lập tức buông bát tìm bó củi lần trước còn thừa, vươn vuốt ra làm đôi đũa.
Kanya lúc này mới vui vẻ lên, không được tự nhiên mà cầm chiếc đũa tinh tế, học bộ dáng Phúc Nhạc kẹp mì sợi.
Phúc Nhạc nhìn y học không thạo thì kêu Kanya dùng đũa cuốn mì lại, quả nhiên tiện hơi nhiều. Casar cùng Joe cũng học theo.
“Bản thân hương vị tuy rằng rất nhạt nhưng cũng rất thật, hơn nữa mùi vị rất đặc biệt, khiến người ta rất thích.” Kanya tinh tế nhai mì, gật gật đầu bình luận.
Phúc Nhạc nghe xong, nhẹ nhàng thở ra, có chút kíchđộng nhỏ: “Không khó ăn đúng không ạ?” Nói ăn rất ngon thì khẳng địnhkhông được, bản thân thú thân đều là động vật ăn thịt, hơn nữa bản thânthịt cũng ngon hơn đồ chay, hương vị cũng quá nặng, trừ phi có tài vuađầu bếp nếu không rất khó làm ra đồ chay ngon như thịt.
“Ừm, tuyrằng không thể so với thịt, nhưng giống cái hẳn sẽ thích món này.” Kanya khẳng định nói, bản thân y cũng rất thích hương vị này, ăn rất chắcbụng, hơn nữa giống cái không có nhu cầu ăn thịt mạnh như giống đực, đối với loại thức ăn nhẹ lại no này tuyệt đối sẽ hoan nghênh.
“Vậy là tốt rồi.” Phúc Nhạc cong mắt cười, nếu tất cả mọi người không tiếp thu được món chính này, vậy cậu cũng không còn cách.
“Ta cũng thấy không tồi.” Casar ăn hết bát mì, buông bát hiếm thấy mởmiệng nói: “Có thể ăn thêm thịt.” Không giống rau dưa cùng hoa quả, chỉăn cái này căn bản ăn không đủ no.
“Vậy thì tốt quá!” Phúc Nhạcvui vẻ: “Ngày mai cháu lại đi tìm chút lúa mì, làm ít bánh mỳ cùng bánh(bánh bằng bột mì dạng tròn, thường nướng hoặc hấp), cho Haren còn cóchú Sylve được nếm thử.”
Kanya cũng đồng ý gật đầu: “Hiện tại cóthể xem phản ứng của mọi người ra sao đã, dù sao Tiểu Nhạc cũng nói,muốn gieo trồng cũng phải chờ đến mùa xuân năm sau.”
Nói chocùng, mọi người đối với đồ ăn mới lạ đều tương đối cảnh giác, sợ ăn rồisẽ xảy ra vấn đề, nếu không biết lai lịch của Phúc Nhạc, Kanya cũngkhẳng định không dám quyết đoán nếm thử như vậy.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cho tới khi có đủ nguyên liệu, hai người mới trở về nhà.
Lúc này Kanya cũng từ chỗ tộc trưởng Barre trở về, vẻ mặt thoải mái tươi cười cho thấy tin y mang về hẳn là không xấu.
Quả nhiên, Kanya vừa vào cửa liền khẩn cấp mở miệng: “Tộc trưởng đáp ứngrồi, năm nay để Tiểu Nhạc thử thức ăn làm từ lúa mì xem sao, nếu mọingười không bài xích, sang năm sẽ bắt đầu để giống cái gieo trồng!”
“Thật sự?” Phúc Nhạc cũng mở to hai mắt, kinh hỉ, có nghĩa là ngoại trừ việcđể lại đủ lượng hạt giống cho năm sau thì chỗ lúa mì năm nay kiếm đượcđều cho cậu “muốn làm gì thì làm” ? Ngẫm lại số lượng lúa mì ở quanhsườn núi, chỉ cần có thể tìm được đầy đủ lúa mạch, bánh bao lớn cũng cóthể cho mọi người ăn no bụng.
Kanya tâm tình vô cùng tốt, đem tin tức tốt nói cho Phúc Nhạc xong, liền cười tủm tỉm đi chuẩn bị cơm chiều.
Joe tiếp tục hoàn thiện những công tác còn lại của cối nghiền đá, Phúc Nhạc thừa dịp còn thời gian, tìm dây thừng bắt đầu tết chổi. Ở chỗ mấy người cao tuổi nơi cậu, muốn tết 1 cái chỗi tốt không thể thiếu thanh sắtmỏng, còn phải có dây nilon, nhưng điều kiện không cho phép nên PhúcNhạc đành chữa cháy tìm cỏ thay thế. Cậu đang nói tới cỏ thừng, là mộtloại cỏ có lá vô cùng cứng cỏi, vừa dài vừa mảnh, chu kì sinh trưởng lại rất ngắn, có thể tuỳ ý tìm được bên dòng suối, bị cắt 1 đoạn qua 1 đêmlập tức có thể mọc dài ra, nhưng cũng may chúng sẽ không vô hạn chế màsinh trưởng. Loại “cỏ thừng” này khá dai, trừ khi dùng móng vuốt của thú nhân hoặc là nhổ tận gốc, nếu không chỉ bằng sức của giống cái thì rấtkhó cắt được.
Tết chổi cũng không phải chuyện rất khó, Phúc Nhạcngồi trên băng ghế nhỏ vừa để ý nhìn Joe đang sáng tạo phát minh, mộtbên nhanh tay quấn chổi, Joe thường thường cúi đầu nhìn bên này, haingười ánh mắt chạm nhau, nhìn nhau mỉm cười, Kanya nhìn một màn này, cảm thấy yên lặng mà lại ấm áp.
Trong chốc lát Joe liền đem cối xayđá hoàn thành, giống y đúc Phúc Nhạc đã miêu tả, khiến hắn không khỏitán thưởng trí tuệ cùng sự khéo léo tinh xảo của Joe.
Phúc Nhạcnhanh chóng bê một ít lúa mì chuẩn bị thực nghiệm một phen, chỉ cần cáicối xay đá này hoạt động, trên cơ bản có thể xát vỏ lúa mì.
Đemlúa mì bỏ vào mặt đá bên dưới, Phúc Nhạc thử phụ giúp đẩy cối xay, maymà cối xay không quá nặng, Phúc Nhạc dùng hết sức cũng có thể đẩy nó dichuyển. Bản thân lúa mì cũng không nhiều, vỏ lúa cũng bóc ra không tồilắm, điều này khiến Kanya vây xem trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tảng đáhình trụ nằm ngang được Phúc Nhạc dễ dàng xoay 1 vòng lại 1 vòng, vỏngoài của lúa mì rơi ra, đầu y liền châu vô nhìn xem.
Cho đến khi toàn bộ đều tróc vỏ, Phúc Nhạc mới dừng lại, có chút thở dốc, cái cối xay đá vẫn hơi quá sức với cậu.
Joe cùng Kanya nhặt một ít hạt lúa đặt trong tay, nhìn những hạt gạo nhỏnày, đầu óc có chút mơ hồ, nhỏ như vậy, ăn bao nhiêu mới no bụng đượcđây?
“Giờ còn chưa có cối nghiền đá cho nên chưa nghiền thành bột mì được, nghiền thành bột mì là có thể làm các món ăn khác nhau.” PhúcNhạc nhìn thấu nghi hoặc của họ, cười giải thích, phải biết, tại phươngbắc, bột mì chính là món chính của bọn họ, dù là bánh bao bánh mỳ hay là mì sợi, cuộc sống hằng ngày không thể thiếu chúng, người phương bắcphần lớn không lấy cơm làm món chính, 1 ngày 3 bữa, buổi sáng bánh baohoặc bánh mỳ, giữa trưa bánh mỳ, buổi tối mì sợi hoặc bánh mỳ, ngẫunhiên sẽ ăn một lần cơm, nhưng không giống người phía nam hầu như mỗingày đều lấy cơm để sống. Bởi vậy Phúc Nhạc với lúa mì cũng có hảo cảm,lúc bản thân sống 1 mình đều đi đến mấy hộ nông thôn ở vùng ngoại ô mualương thực, ở trong thôn dùng máy xay nghiền tốt rồi, mang về nhà làmbánh mì, cũng không biết là có phải đầu lưỡi mình rất soi mói hay không, bột mì ở chợ bỏ thêm không biết bao nhiêu bột làm trắng cậu không ănquen mà bột mì nguyên chất cùng làm ra bánh mỳ hoặc bánh bao, kỳ thậtbột có hơi ố vàng, nhìn không hề ngon như bánh mì ngoài chợ bán, hơn nữa bánh mỳ tự làm không cần dùng bột lên men mà dùng “bột nở”, như vậybánh mỳ sẽ xốp nhưng không nở tung, nhẹ nhàng mà không rời, vẫn còn rắnchắc.
“Nghiền bột? Chính là nghiền nhỏ sao?” Joe hỏi.
Phúc Nhạc gật đầu, không có máy nghiền đều phải dùng máy xay đá, nhưng hiệu suất quá kém, không bằng máy nghiền đá.
Joe nghĩ nghĩ, vốc 1 vốc hạt gạo, hai tay khép lại, dùng sức chà xát, PhúcNhạc ngơ ngác nhìn bột tinh tế rơi ra từ kẽ tay Joe, biểu tình trên mặtcó chút vụn vỡ, mợ nó còn muốn máy nghiền làm cái quái gì, nhà có thúnhân, mọi chuyện không lo a!
Lấy lại tinh thần rồi Phúc Nhạcnhanh chóng tìm cái chén lớn hứng bột mì bị Joe dùng hai tay “chà xát”ra, không đến một hồi một bó lúa mì to đều bị nghiền thành bột.
“Joe, không cần khách khí, chỗ còn lại đều nghiền thành bột mì đi!” Phúc Nhạc đem đống hạt gạo vừa xay qua, cười tủm tỉm nói.
Joe gật đầu, đối với thú nhân mà nói, chuyện này quả thật không phải chuyện gì cố sức, rất dễ dàng nghiền hết chỗ lúa mì đã xát vỏ thành bột mì.
Phúc Nhạc líu lưỡi, cái này có thể sánh bằng tốc độ máy nghiền bột rồi.
Phúc Nhạc ôm một chén lớn bột mì, tính toán làm đồ gì ăn ngon đây, chỉ làngẫm lại ngoại trừ mì sợi đơn giản nhất cùng bánh bao lớn, thì những thứ khác đều phải mất chút công phu, hơn nữa làm bánh mỳ còn cần bột lênmen, Phúc Nhạc quyết định chọn mì sợi.
Thừa dịp Kanya còn đangnấu thịt, Phúc Nhạc đặt lên cái bàn gỗ đặc biệt làm cho mình mấy chậubằng xương, đựng nước và bột mì. Cái bàn này không cần hỏi, vẫn là doPhúc Nhạc chỉ đạo Joe làm ra, cũng thành bàn ăn cơm của cả nhà, so vớicái tảng đá lạnh như bằng kia thì tốt hơn nhiều, quan trọng nhất là nókhá sạch sẽ, muốn ăn cơm hay xử lí thịt gì đó làm trên bàn gỗ tốt hơn,đỡ sinh bệnh.
Chẳng qua các thú nhân khá quý trọng cây cối nênPhúc Nhạc cũng không bảo Joe làm nhiều, ngay cả giường cũng chưa đổithành gỗ , dù sao rừng rậm vô cùng quan trọng đối với các thú nhân. Cũng không phải không có bộ lạc lấy gỗ củi làm nhiên liệu hoặc đồ dùng sinhhoạt, tuy rằng hơi thô ráp nhưng tốt hơn đá nhiều. Khổ nỗi chỉ tiêu haorừng rậm mà không trồng lại hậu quả rất đáng sợ, sẽ không chống đỡ đượclâu sau đó dẫn đến phá huỷ sinh thái. Tuy thú nhân không biết phá huỷsinh thái là cái gì nhưng bọn họ cũng không ngốc, phát hiện cây ít đithì thú vật cũng ít theo, chậm chí nước cũng thiếu. Cho dù không biếtnguyên nhân, các thú nhân cũng ý thức được cái đó và nạn chặt phá rừngkhông thoát không khỏi liên quan.
Bởi vậy, các thú nhân đối câycối cũng quý trọng hơn, đây là những người đi trước trải qua rồi truyềnlại kinh nghiệm và giáo huấn cho đời sau.
Phúc Nhạc nghĩ, cố lấydũng khí chạy đến bên chuồng gà, bịt mũi lén lút nhìn trái nhìn phải,đột nhiên 2 mắt sáng lên — quả nhiên có trứng gà !
Phúc Nhạc dodự, đi vào lấy trứng gà có thể bị mổ không đây? Cuối cùng sức hấp dẫncủa trứng gà chiến thắng nỗi sợ đối với bọn gà ngốc, cậu cắn răng héchuồng gà ra 1 đoạn rón rén chui vào, định thừa dịp bọn gà ngu đang bậnmổ đồ ăn thì nhanh tay chôm 2 quả trứng rồi bỏ chạy.
“Cục… Cụctác?” Phúc Nhạc chạy trốn quá nhanh, khiến cho lạc đát thú chú ý,nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Phúc Nhạc đang chạy như điên khỏi chuồng gà,vỗ vỗ cánh tiếp tục cúi đầu tìm ăn .
Phúc Nhạc chạy ra rồi mớithở phào một hơi, cậu sẽ không nói cho người khác biết khi còn bé từngbị gà mổ cho còn bị chó rượt đâu…
Nhìn trứng gà trong tay còn tohơn trứng ngỗng, Phúc Nhạc không khỏi cười ngây ngô, có thể ở thế giớikhác vượt mọi điều kiện khó khăn gian khổ mà ăn được trứng gà là 1chuyện hạnh phúc cỡ nào chứ!
Cho non nửa quả trứng gà vào bột mì, như vậy lúc nhào bột sẽ càng co dãn, nhưng trước khi thêm trứng gà,Phúc Nhạc lại nhéo ra 1 khối bột mì để sang bên.
Joe đứng bên cạnh nhìn, tò mò hỏi: “A Nhạc, vì sao còn để lại 1 khối?”
“Cái này dùng để làm bột lên men.” Phúc Nhạc cười tủm tỉm mà giải thích:“Làm bánh mỳ cần bột lên men, cái này có ích. Ngày mai anh sẽ biết.”
Joe gật đầu, tiếp tục đứng sau nhìn Phúc Nhạc cán mì sợi, từ những hạt vàng vàng không hề thu hút biến thành bột phấn trắng mịn rồi lại biến thànhnhững sợi dài mềm mềm, Joe thấy 1 loạt biến hoá của lúa mì, không khỏicảm thán thực vật này thật thần kỳ.
Chờ Kanya nấu xong thịt rồi,Phúc Nhạc làm 1 ít canh thịt, liền bỏ mì vào. Kanya thuận tiện giúp Phúc Nhạc đi ra ngoài hái 1 chút rau dưa thực dụng — mấy thứ này ra ngoài có thể tuỳ ý tìm được.
Phúc Nhạc đánh trứng gà rót vào trong nồi,thuận tiện cắt chút nấm hương bỏ vào, từ khi làm gà nướng bùn, mọi người cũng có hảo cảm với loại thực vật tên gọi nấm hương này, rất nhanhtrong nồi liền phát ra tiếng ùng ục, mì sợi đã hơi hơi biến sắc, tất cảmọi người ngửi được 1 mùi thơm thản nhiên. Không nghĩ thịt lại thơm nhưvậy nhưng lại không nồng, có vẻ giống mùi thơm bình thường nhưng lại làm cho người cảm thấy vô cùng kỳ diệu, giống như đang tản ra lực hấp dẫnkỳ dị.
Phúc Nhạc mang về không ít lúa mì, hơn phân nửa đều nghiền làm mì sợi, nấu cho 1 gia đình thú nhân thì từng đó cũng tạm đủ.
Khuấy khuấy nếm nếm, xác định đủ mặn, mì cũng chín rồi Phúc Nhạc liền múc cho mỗi người 1 chén lớn. Cậu không làm mì sợi nước trong mà làm mì sợi hơi có vị mặn, trên bát còn bỏ thêm một ít thịt Kanya nấu, quả trứng thậtlớn chần nước sôi cũng chia làm 4, cam đoan mọi người đều được nếm thử.
Mì sợi hiển nhiên không thích hợp dùng tay ăn, Kanya vốn vẫn kiên trìkhông dùng đũa sau khi lần thứ 3 mì rơi khỏi tay rốt cục đầu hàng, Casar thấy thế, lập tức buông bát tìm bó củi lần trước còn thừa, vươn vuốt ra làm 1 đôi đũa.
Kanya lúc này mới vui vẻ lên, không được tự nhiên mà cầm chiếc đũa tinh tế, học bộ dáng Phúc Nhạc kẹp mì sợi.
Phúc Nhạc nhìn y học không thạo thì kêu Kanya dùng đũa cuốn mì lại, quả nhiên tiện hơi nhiều. Casar cùng Joe cũng học theo.
“Bản thân hương vị tuy rằng rất nhạt nhưng cũng rất thật, hơn nữa mùi vị rất đặc biệt, khiến người ta rất thích.” Kanya tinh tế nhai mì, gật gật đầu bình luận.
Phúc Nhạc nghe xong, nhẹ nhàng thở ra, có chút kíchđộng nhỏ: “Không khó ăn đúng không ạ?” Nói ăn rất ngon thì khẳng địnhkhông được, bản thân thú thân đều là động vật ăn thịt, hơn nữa bản thânthịt cũng ngon hơn đồ chay, hương vị cũng quá nặng, trừ phi có tài vuađầu bếp nếu không rất khó làm ra đồ chay ngon như thịt.
“Ừm, tuyrằng không thể so với thịt, nhưng giống cái hẳn sẽ thích món này.” Kanya khẳng định nói, bản thân y cũng rất thích hương vị này, ăn rất chắcbụng, hơn nữa giống cái không có nhu cầu ăn thịt mạnh như giống đực, đối với loại thức ăn nhẹ lại no này tuyệt đối sẽ hoan nghênh.
“Vậy là tốt rồi.” Phúc Nhạc cong mắt cười, nếu tất cả mọi người không tiếp thu được món chính này, vậy cậu cũng không còn cách.
“Ta cũng thấy không tồi.” Casar ăn hết 1 bát mì, buông bát hiếm thấy mởmiệng nói: “Có thể ăn thêm thịt.” Không giống rau dưa cùng hoa quả, chỉăn cái này căn bản ăn không đủ no.
“Vậy thì tốt quá!” Phúc Nhạcvui vẻ: “Ngày mai cháu lại đi tìm chút lúa mì, làm ít bánh mỳ cùng bánh(bánh bằng bột mì dạng tròn, thường nướng hoặc hấp), cho Haren còn cóchú Sylve được nếm thử.”
Kanya cũng đồng ý gật đầu: “Hiện tại cóthể xem phản ứng của mọi người ra sao đã, dù sao Tiểu Nhạc cũng nói,muốn gieo trồng cũng phải chờ đến mùa xuân năm sau.”
Nói chocùng, mọi người đối với đồ ăn mới lạ đều tương đối cảnh giác, sợ ăn rồisẽ xảy ra vấn đề, nếu không biết lai lịch của Phúc Nhạc, Kanya cũngkhẳng định không dám quyết đoán nếm thử như vậy.