Chung Hi về đến nhà, dùng băng gạc mua ở tiệm thuốc dưới lầu băng bó sơ lên vết thương trên khuỷu tay.
Nhưng cô hành động không tiện vì chỉ có một tay, chỉ có thể cố với tới.
Trong lúc đó, vết thương lại không ngừng rách ra, khiến cô phải hít sâu một hơi.
Có lẽ đây là thứ mà mọi người hay nói, vết thương không lớn, nhưng vừa sâu vừa đau.
Vất vả lắm mới băng bó kỹ được, lúc này trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi.
Chung Hi đang chuẩn bị đi rửa mặt nghỉ ngơi, chợt nghe thấy tiếng đập cửa liên tiếp, không gấp gáp nhưng lại rất vững vàng.
Chung Hi cau mày lại, thuận tay cầm cây chổi bên cạnh: "Ai đó?"
An ninh của vùng xung quanh đây không tốt, thường xuyên xảy ra việc ăn trộm đột nhập vào nhà, nhưng chỗ cô nghèo rớt mồng tơi, thật sự không có gì tốt để trộm.
"Là anh."
Chung Hi nghe ra giọng nói của Lục Bắc, kéo cửa ra.
"Anh sao vậy..."
Cô còn chưa dứt lời đã bị anh ta kéo người vào trong lồng ngực.
Trên người anh ta có mùi rượu thoang thoảng, hơn nữa còn mặc bộ âu phục màu xám, khuôn mặt đẹp trai tỏa nắng thường ngày kia đã tràn ngập vẻ lo lắng vô cùng.
Chung Hi chưa từng thấy dáng vẻ này của Lục Bắc.
"Anh buông tay trước đã." Vết thương của Chung Hi bị anh ta đè trúng, cắn răng vỗ lưng Lục Bắc.
Không phải bọn họ chưa từng ôm ấp, nhưng đó cũng chỉ là màn thăm hỏi ân cần lễ phép của bạn bè.
Nhưng lần này, Chung Hi chỉ muốn nhanh chóng đẩy anh ta ra.
Cô không có tình cảm nam nữ đối với Lục Bắc.
"Chung Hi, anh say rồi, sau khi say, nếu như...!Nếu như anh có làm gì, thì em có thể tha thứ cho anh không?" Anh ta tựa đầu vào hõm cổ của cô, trong giọng nói lộ vẻ mỏi mệt vô cùng.
Chung Hi nhíu mày: "Uống say thì về nhà tỉnh rượu."
Một giây sau, cô dùng sức đẩy anh ta ra, Lục Bắc hơi mất thăng bằng, ngã vào bức tường phía sau, bịch một tiếng.
Nhịp thở của anh ta hơi dồn dập, nhất là khi nhìn thấy bây giờ Chung Hi đang mặc áo ba lỗ, thêm cả vừa nãy sau khi không kìm lòng được mà ôm cô, hơi men trong đầu đang không ngừng thúc giục anh ta.
"Chung Hi, anh..."
Lục Bắc muốn kể hết mọi chuyện xảy ra ở trong phòng rượu vào đêm nay cho cô.
Ngày mai, bên nhà họ Từ kia có lẽ sẽ truyền tin ra, anh ta hi vọng Chung Hi hiểu rõ, lòng anh ta chưa từng thay đổi, đồng ý đính hôn với Từ Á chỉ bởi do sức ép trong nhà.
Vì bảo vệ đội xe.
Lục Bắc hít sâu một hơi, nhưng vừa mới mở lời, tròng mắt của anh ta đặt lên trên vết thương ở cánh tay của Chung Hi.
"Làm sao thế này!" Anh ta vội vàng, quên sạch sành sanh tất cả mọi chuyện vừa định kể.
"Không sao, bị lúc khiêng đồ thôi." Chung Hi dính lại băng gạc một chút thêm một lần nữa, sau đó nhìn về phía Lục Bắc: "Vừa nãy anh muốn nói gì?"
Cô vừa nói, vừa rót chén nước cho Lục Bắc.
Lục Bắc bóp ấn đường, lắc đầu: "Không sao."
Anh ta không mở miệng được, can đảm muốn giải thích lúc nãy đã nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi, anh ta hiểu rõ Chung Hi mệt mỏi trong người thế nào.
Anh ta không nên cho tạo thêm áp lực cho cô, có lẽ, cô cũng không quan tâm chuyện anh ta và nhà họ Từ.
Dù sao, qua ít ngày cũng sẽ giải quyết.
Lục Bắc nghĩ như vậy, trên mặt lại nở nụ cười cà lơ phất phơ thêm một lần nữa: "Đêm nay anh không có cách nào để về nhà, không thể lái xe về trong lúc say được, có thể ở nhờ chỗ em một đêm được không?"
Chung Hi nhìn anh ta cắn răng nói: "Anh không thể lái xe, vậy sao anh tới đây được?"
"Anh...!tìm tài xế riêng."
"Vậy anh cũng tìm tài xế riêng chở về đi." Chung Hi quay người đi vào trong phòng ngủ.
Lục Bắc cười nằm ở trên ghế sa lon: "Muộn quá rồi, tài xế riêng tan làm hết rồi."
Bộp.
Một chiếc chăn đập lên đầu Lục Bắc.
"Ngày mai năm giờ em đã phải đi ra ngoài, nếu anh dám ngủ ngáy thì anh xác định." Chung Hi nói vọng ra từ trong phòng rồi đi rửa mặt.
Đến lúc cô dọn dẹp xong xuôi đi ra, trong phòng khách đã không còn tiếng động.
Chung Hi ngáp một cái, lập tức nằm xuống ngủ.bg-ssp-{height:px}
Người đàn ông trên ghế sô pha vẫn luôn mở to mắt, anh ta cười cay đắng một tiếng, không biết nên vui mừng hay nên thất vọng.
Cô thật sự quá tin tưởng anh ta, tin tưởng đến mức căn bản không xem anh ta là đàn ông.
Mà lúc này, nhìn đèn trên lầu đã tắt, Bạc Lương Thần ngồi trong ghế xe, mặt mày u ám.
Sau buổi họp ở công ty, anh nghe trợ lý Mẫn nói về việc xảy ra ở studio.
Có máu trên phông nền.
Anh đi ngang qua chỗ ở của Chung Hi, thần khiến quỷ xui thế nào lại để lái xe tiến đến quan sát, sau đó thấy xe của Lục Bắc dừng ở chỗ này.
Bạc Lương Thần nhíu mày, một loại cảm xúc bực bội không rõ nhói lên trong tim.
"Lái xe đi."
...!
Sáng sớm, lúc Chung Hi tỉnh lại đã không thấy bóng dáng Lục Bắc, hôm qua cô mệt nên ngủ sâu, vốn không nghe thấy tiếng anh ta rời đi.
Sau khi rửa mặt, Chung Hi đi đi đến studio.
Mới đi vào đã nghe thấy tiếng xì xào bàn tán xung quanh, tất cả nhân viên công tác đi ngang qua đều chỉ trỏ nhìn cô.
Không cần nghe cũng biết không phải đang nói chuyện gì tốt.
Chung Hi lắc đầu bất đắc dĩ, đứng chờ một bên để nhận sắp xếp công việc hôm nay.
"Thầy Vân Tích!" Có người gọi một tiếng.
Chung Hi nhìn sang, Vân Tích mỉm cười đi đến, cũng ân cần chào hỏi mọi người: "Vất vả rồi."
Xem ra, có vẻ rất hòa thuận.
Trong đầu Chung Hi hiện ra chuyện nào đó trong quá khứ, ánh mắt không khỏi tối đi.
Tâm sinh tướng, nhưng lại có một số người bụng dạ cực sâu, khiến cho người ta nhìn không thấu.
"Chung Hi, cô qua đây một chút." Bỗng nhiên anh ta mở miệng nói.
Lần này, Chung Hi lại trở thành tâm điểm của tất cả mọi người.
"Tại sao thầy Vân Tích lại gọi cô ta?"
"Không phải là vì quan hệ với Bạc Lương Thần nên muốn gia tăng công việc cho cô ta đấy chứ? Có chống lưng tốt thật đấy."
"Hình ảnh ngày hôm qua vừa mập mờ, vừa rõ ràng..."
Những lời ong tiếng ve kia không thể nào lọt tai.
Nhưng Chung Hi không thẹn với lương tâm, cô chỉ đang lợi dụng Bạc Lương Thần, trả thù anh, cũng không phải thật sự muốn xảy ra chuyện gì với anh.
Hơn nữa, tình huống lúc đó, người trong cuộc là cô biết rõ nhất.
Chỉ lười giải thích với mấy người ngoài này mà thôi.
Cô cất bước đi tới: "Thầy tìm tôi?"
"Nghe nói hôm qua xảy ra chút chuyện, cô không sao chứ?" Vân Tích mỉm cười, dáng vẻ ân cần.
Chung Hi kinh ngạc, bọn họ thân lắm sao?
Nếu như đây chỉ đơn giản là quan tâm của bề trên đối với người dưới trướng, thế thì giọng điệu và biểu cảm lúc nói chuyện của anh ta cũng khéo léo quá.
"Không sao." Chung Hi nói đơn giản một câu, nhìn Vân Tích, càng thêm nghi ngờ.
Ngày đó, lúc phân tổ, anh ta còn có vẻ không nhớ rõ cô, nhưng hôm lay lại thân thiết hơn mức bình thường.
"Vậy là tốt rồi, hôm nay cô cứ nghỉ ngơi đi, nếu như muốn về thì cũng có thể đi trước, nhất định phải bảo vệ bản thân cho tốt." Anh ta nói như vậy, còn vỗ bả vai Chung Hi rất thân thiện.
Lần này, những nhân viên công tác vây xem sục sôi.
Lúc mấy người Hà Hiểu đi vào đã nghe bọn họ đang bàn luận về Chung Hi: "Cô ta quá lẳng lơ rồi đó, dám quyến rũ thầy Vân Tích trước mặt mọi người?"
"Không biết xấu hổ, đi đâu cũng quyến rũ đàn ông."
Ánh mắt Hà Hiểu tối đi vài phần, cất bước đi tới: "Thầy Vân Tích, đây là bản thảo thiết kế mà thầy muốn, bên trong có ba phần, đều là Chung Hi thiết kế."
Thầy Vân Tích hài lòng nhẹ gật đầu: "Không cần chọn, cứ dùng tác phẩm của Chung Hi.
Hơn nữa, cho cô ta kí tên.".