Bạc Lương Thần nhìn cô, trong mắt thoáng qua một tia cảm xúc phức tạp, mấy giây sau anh khinh khỉnh nói: “Trên người cô có chỗ nào tôi chưa nhìn thấy?”
“Vô liêm sỉ!”
Chung Hi mặc quần áo vào với tốc độ nhanh nhất, cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Sau đó y tá đuổi vào, “Anh không được quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi.”
Bạc Lương Thần phớt lờ lời nói của y tá, ánh mắt dừng lại trên người Chung Hi.
Trong đầu anh chỉ quanh quẩn một việc, cô không sao, vẫn sống khỏe mạnh, vẫn còn sức mắng anh.
Ý thức được điểm này, ánh mắt anh trở nên lạnh lùng.
Trong con ngươi lạnh lẽo của anh phản chiếu khuôn mặt tức giận của Chung Hi, cho dù đang tức giận thì khuôn mặt cô vẫn xinh đẹp đến ngỡ ngàng.
“Chung tiểu thư, cô biết người này không? Nếu cần, tôi có thể gọi bộ phận an ninh của bệnh viện đến.” Y tá rất tận tậm, trực tiếp hỏi.
Chung Hi hít sâu một hơi, “Tôi biết anh ta.”
Y tá nhỏ nhìn Bạc Lương Thần thêm vài lần rồi mới đóng cửa rời đi.
Chung Hi nhíu mày nhìn chằm chằm anh, “Anh làm nhục tôi ở ngoài đường không đủ, bây giờ còn muốn đuổi đến bệnh viện ư? Tập đoàn Bạc thị thật sự sắp đóng cửa rồi nhỉ, anh rãnh như thế này cơ à.”
Trong lòng cô thấp thoáng có một giọng nói đang nói cho cô biết, có lẽ Bạc Lương Thần cũng không phải thật sự muốn tổn thương cô, nếu không anh ta sẽ không hiểu lầm rằng cô bị bắt nạt.
Anh ta thật sự không làm như thế.
Nhưng suy nghĩ này vừa nảy ra đã bị lòng thù hận của Chung Hi cương quyết chôn vùi.
Giờ phút này, cô suýt chút nữa mất nửa cái mạng đều là do người đàn ông này ban tặng, nếu không phải Lục Bắc đến kịp thì bây giờ cô sẽ rơi vào tình huống như thế nào!
Chẳng mấy chốc, trên mặt Chung Hi tràn đầy oán hận.
“Bạc thị sẽ không sụp đổ.” Bạc Lương Thần chậm rãi đi đến bên cửa sổ, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cảnh đêm bên ngoài.
Anh có đủ sức mạnh để nói ra lời này, bây giờ nhìn từ nơi này những tòa nhà cao nhất Vân Thành đều là tài sản của Bạc thị.
Chung Hi nắm chặt ra trải giường, vẫn đề phòng anh.
“Ai đã làm cho cô thành thế này?”
Từ trong giọng nói của anh, Chung Hi không phân biệt ra được ý định của anh.
Cô nhíu mày, không nói chuyện.
“Ôn Nguyễn Nhi?”
Ba chữ này được nói ra từ trong đôi môi mỏng của người đàn ông, vẫn không có bất cứ tình cảm nào.
Trong lòng Chung Hi giật nảy, cô đã hiểu.
Anh ta là đến thăm dò mình, rốt cuộc có biết kẻ chủ mưu đứng phía sau là Ôn Nguyễn Nhi hay không, nếu cô lộ ra nội tình chẳng phải sẽ bị anh ta bịt miệng ngay tại chỗ sao?
Bạc Lương Thần, để bảo vệ đương nhiệm và đứa trẻ của anh, anh cũng thật sự hao tổn tâm huyết.
Chung Hi khẽ cười, “Không biết.”
Trong ánh mắt của cô đã không còn ánh sáng, có thể nhìn Bạc Lương Thần mà không có bất cứ cảm xúc gì, cho dù là hận cũng đã biến mất.
“Không biết?” Rõ ràng, anh không tin lời cô nói.
“Bạc tổng yên tâm, trong một khoảng thời gian ngắn tôi sẽ không thể chết được, loại cặn bã như anh còn sống trên đời thì tôi làm sao có thể chết!” Chung Hi hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Cô…”
Bạc Lương Thần hung dữ nắm chặt nắm đấm, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Chung Hi không hề sợ, ngửa cô nghênh đón ánh mắt của anh, “Vả lại, có phải Ôn Nguyễn Nhi làm hay không thì thế nào? Anh chê người cô ta tìm được không giết chết được tôi nên muốn tự mình đến để đâm thêm một nhát sao?”
“Chung Hi, cô có thể nói chuyện đàng hoàng được không?” Bạc Lương Thần có chút ngột ngạt.
Anh từ xa chạy đến không phải để cãi nhau với cô.
Nhìn thấy vẻ đề phòng và xa cách trên khuôn mặt cô, một cảm giác thất bại chưa từng có ập đến trong lòng anh.bg-ssp-{height:px}
Khi bắt gặp ánh mắt của Chung Hi, cổ họng anh nghẹn lại không nói được gì.
Nhưng giờ phút này, vẻ mặt không giống như thường ngày của anh rơi vào trong mắt Chung Hi, đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Cô hít sâu một hơi, nén những cảm xúc trước đây vào đáy lòng.
Nhìn thẳng vào Bạc Lương Thần, “Bạc tổng, bây giờ, có thể mời anh ra ngoài được rồi chứ?”
Một câu nói lạnh như băng.
Đáy mắt Bạc Lương Thần tràn đầy tức giận, lần cuối cùng kiên nhẫn nói: “Nếu là cô ấy, vậy thì tôi…”
Chỉ là anh còn chưa nói hết lời, cửa đã bị đẩy ra từ bên ngoài.
Lục Bắc tay cầm đồ ăn, “Chung Hi, có món cá hấp em thích ăn nhất này, mau ăn đi.”
Sau đó, anh thấy Bạc Lương Thần đứng bên giường bệnh, thả đồ xuống xông tới, mặc kệ tất cả túm lấy cổ áo Bạc Lương Thần, “Anh còn có mặt mũi đến đây ư? Tôi nói cho anh biết, bảo Ôn Nguyễn Nhi quỳ xuống xin lỗi Chung Hi! Nếu không chuyện này sẽ không xong đâu.”
Bạc Lương Thần cũng không yếu thế.
Đưa tay ngăn cánh tay anh, bây giờ đã biết người nhà bệnh nhân trong miệng y tá là ai.
Một cơn tức giận không tên xông lên đỉnh đầu, Bạc Lương Thần nghiến răng nói: “Lục thiếu cũng sắp đính hôn rồi, vẫn có thời gian chăm sóc người bệnh ở đây ư?”
Ánh mắt Lục Bắc rét lạnh, “Không liên quan đến anh!”
Ý cười của Bạc Lương Thần càng đậm hơn, “Thế nào, cô ấy vẫn định lén lút qua lại với cậu sau khi cậu kết hôn sao?”
“Anh!”
Lục Bắc không kiềm chế được, một cú đấm lần lượt vào mặt.
Hai người lại sắp đánh nhau không khoan nhượng.
Chung Hi cảm thấy đầu mình sắp choáng váng vì sự ầm ĩ của họ, cô trực tiếp ấn chuông nhờ y tá và bảo vệ kéo hai người họ ra, lôi ra ngoài.
Mấy phút sau, họ đều bị nhốt ở ngoài phòng bệnh.
Y tá cản Lục Bắc còn muốn xông vào, “Bệnh nhân không muốn gặp bất cứ ai, mời hai người rời đi cho.”
Lục Bắc vội vàng đập cửa, “Chung Hi, em cho anh vào đi, anh có thể giải thích.”
Mà ở phía sau anh, có một người đi đến.
Trong tay Từ Á xách một trái cây, nhẹ nhàng nói: “Anh Lục Bắc, chị Chung Hi nằm ở phòng bệnh này đúng không? Em nghe nói chị ấy bị thương phải nằm viện, nên đặc biệt đến thăm chị ấy.”
Vừa nghe thấy giọng nói của cô ta, đầu mày Lục Bắc liền nhíu lại.
“Em cũng là quan tâm chị ấy.” Từ Á mỉm cười dịu dàng, đặt giỏ trái cây đến ngay cửa, giả vờ quan tâm, “Xem ra chị Chung Hi thật sự mệt rồi, hay là chúng ta về trước, muộn một chút em lại đến cùng anh?”
Dường như cô ta hoàn toàn không để ý việc Lục Bắc ở bệnh viện chăm sóc Chung Hi.
Sự thông cảm này khiến Lục Bắc không thở nổi.
Anh xoay người nhìn chằm chằm Bạc Lương Thần, cảnh cáo nói: “Đừng quấy rầy cô ấy nữa, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
Nói xong, anh liền cất bước đi ra ngoài, chuyện đã đủ loạn rồi phải nhanh chóng đưa Từ Á đi.
Từ Á đương nhiên mỉm cười đi theo lên, “Anh Lục Bắc, đợi em với.”
Bạc Lương Thần đứng ở cửa, lau đi vết máu ở khóe miệng, đây không phải lần đầu tiên anh mâu thuẫn với Lục Bắc bởi vì Chung Hi, nhưng anh không sao đè xuống được lửa giận trong lòng.
Khi nhận được điện thoại của bạn thân Chu Phóng, thái độ của anh cũng rất lạnh nhạt.
“Sao thế, cãi nhau với Ôn Nguyễn Nhi à?” Chu Phóng tùy tiện đùa một câu.
Bạc Lương Thần vừa đóng sầm cửa, vừa trả lời, “Không phải cô ấy.”
Bên kia, Chu Phóng nghĩ đến gì đó, chần chừ giây lát, “Lương Thần, cậu đến chỗ tôi một chuyến nhé, có chút đồ tôi muốn cho cậu xem trực tiếp.”
Anh ta hiếm khi nói chuyện với giọng điệu này, ban đầu Bạc Lương Thần cũng không để ý, đến khi đến căn hộ của Chu Phóng nhìn thấy những thứ mà anh ta nói thì đầu mày lập tức nhíu lại.
“Cho tôi xem những thứ này làm gì?”
Trên mặt bàn là những bức ảnh của nhà họ Chung, căn biệt thự được bán đấu giá, nhà xưởng của công ty và một vài sổ sách bảng biểu.
“Trước tiên cậu đừng nóng nảy.” Chu Phóng phải rất tốn sức mới kéo anh lại, “Tôi biết cảm giác của cậu đối với nhà họ Chung, đương nhiên tôi đứng về phía cậu, nhưng cậu không cảm thấy nhà họ Chung phá sản quá nhanh sao?”.