Chung Hi ngồi trên xe lăn, nhếch miệng nở nụ cười trào phúng.
Trước đây lúc cơm ngon áo đẹp, cô chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay.
Chẳng khác gì chó rơi xuống nước, không có nơi nào để đi.
Trời dần tối, những hạt mưa li ti rơi từ không trung xuống, từng hạt mưa vương trên người Chung Hi.
Cơn mưa dần nặng hạt, Chung Hi vội vàng đẩy xe lăn đi tìm chỗ trú mưa gần nhất.
"Tiểu thư, xin hỏi cô...!có cần tôi gọi xe cứu thương giúp cô không?"
Một người đàn ông mặc vest đi giày da đứng trước mặt Chung Hi, trên mặt lộ vẻ dò xét.
Chung Hi sửng sốt, người này trông rất quen.
Cô nhìn về phía sau người đàn ông này.
Trang hoàng lộng lẫy, đượm hương vị xa hoa.
Bốn chữ to "Minh Khê Sơn Trang" lẳng lặng, sừng sững ngoài cửa lớn.
"Hẳn là không có nơi làm việc nào phù hợp với Chung tiểu thư hơn nơi này đâu nhỉ?"
Câu nói của Ôn Nguyễn Nhi văng vẳng bên tai Chung Hi, cuối cùng cô thầm đưa ra một quyết định.
Do quan hệ với Bạc Lương Thần, bây giờ không có bất kỳ công ty nào muốn nhận cô!
Nhưng cô vẫn còn nợ mấy chục triệu.
Ngoài nơi này ra, còn có chỗ nào cho cô đặt chân?
Thật sự bị Ôn Nguyễn Nhi nói trúng rồi!
Hai bàn tay đặt bên hông chợt siết chặt thành nắm đấm, trong mắt Chung Hi đong đầy nỗi căm hận sâu sắc, nhưng tận sâu trong đáy mắt là vẻ quật cường không chịu thua!
Cô là người nhà họ Chung.
Ngã ở đâu thì đứng lên ở đó!
Chung Hi thầm hạ quyết tâm, hiên ngang ưỡn ngực, tuy ngồi trên xe lăn nhưng vẫn toát ra khí thế khiến người ta không thể chống đỡ.
"Xin chào, tôi đến ứng tuyển."
Trong văn phòng của Minh Khê Sơn Trang, mama-san ngồi sau bàn làm việc, híp mắt nhìn vị tiểu thư nhà giàu thuở trước ở phía đối diện.
Gái ở đây kiểu gì cũng có, nhưng không có thiên kim tiểu thư sa cơ lỡ vận.
Mama-san có dự cảm chắc hẳn Chung Hi có thể mang đến cho bà ta nhiều điều hơn thế.
bg-ssp-{height:px}
"Chung tiểu thư, cô đã nghĩ kỹ chưa?"
Chung Hi cười hờ hững: "Chưa nghĩ kỹ thì tôi sẽ không xuất hiện ở nơi này."
Mama-san dùng bàn tay nhăn nheo đẩy một tập tài liệu đến trước mặt Chung Hi.
"Vậy thì Chung tiểu thư ký vào tài liệu này đi."
Chung Hi vươn tay cầm lấy, tùy ý lật mở.
Toàn bộ nội dung bên trong đều là các điều khoản ngang ngược.
"Má mì à, tôi đã nói là tôi chỉ tiếp rượu chứ không bán thân rồi mà? Điều khoản trong văn bản này là thế nào?"
Ánh mắt mama-san lộ vẻ khinh bỉ.
Làm kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ trinh tiết! Bà ta đã gặp nhiều cô bé bước đến đường cùng, nhưng chẳng có mấy ai không biết điều như Chung Hi.
"Chung tiểu thư, nếu tôi đoán không sai thì hẳn là bây giờ cô đang nợ rất nhiều tiền phải không? Tiếp rượu kiếm tiền rất chậm, cô chắc chứ? Với tư chất của cô, chưa biết chừng bán thân mấy lần là có thể trả hết nợ.
Cô không cân nhắc một chút sao?"
Chung Hi cười gằn: "Tôi đã bày tỏ suy nghĩ vô cùng rõ ràng rồi."
Mama-san nghiến hàm răng trắng, nếu không phải xét thấy Chung Hi có thể khơi dậy hứng thú của đám đàn ông kia...!
"Được, tiếp rượu thì lương cơ bản là một nghìn, còn đâu phải xem bản lĩnh của Chung tiểu thư!"
Chung Hi ở lại ký túc xá nhân viên của Minh Khê Sơn Trang.
Có điều mười phút sau, từ trên xuống dưới Minh Khê Sơn Trang đều biết Chung đại tiểu thư cao quý ngày xưa, giờ đây cũng giống như các cô gái khác, đến nơi này làm gái làng chơi bị người đời khinh bỉ.
"Ôi dào, tôi nghe nói cô ta còn không định bán thân cơ.
Ý gì thế? Lập đền thờ hả?"
"Giả bộ cứng rắn cái gì chứ, mama-san hết lời khuyên nhủ mà thái độ của cô ta vẫn rất tệ.
Cô ta thật sự cho rằng mình vẫn còn là đại tiểu thư chắc? Chỉ là một chiếc giày rách bị Bạc Lương Thần vứt bỏ mà thôi!"
"Phải đó! Đã ra nông nỗi này, nợ nần chồng chất, thế mà cô ta còn giả vờ thanh cao cho ai nhìn?"
Trong phòng trang điểm chung, các cô gái của Minh Khê đều đang trang điểm, so bì sắc đẹp.
Không có gì bất ngờ, Chung Hi đã trở thành trung tâm của câu chuyện.
Nhưng Chung Hi không hề hay biết.
Cô yên tĩnh dưỡng thương trong phòng mình, không gặp ai hết..