Bạc Lương Thần không giải thích nhiều, đồn trưởng Lâm đành phải im miệng trong lúng túng.
Dường như nhìn ra được ông ta đang nghĩ gì, trợ lý Mẫn đứng ở phía sau Bạc Lương Thần khẽ dặn dò: “Đồn trưởng Lâm không cần phải kiêng nể, chúng tôi đương nhiên sẽ trao đổi với nhà họ Ôn.”
Đồn trưởng Lâm gật đầu như giã tỏi: “Ừ, ừ, được, tổng giám đốc Bạc đã nói vậy chúng tôi đương nhiên sẽ xử lý tốt.”
Phòng thẩm vấn.
Cửa phòng bỗng nhiên được mở ra, nữ cảnh sát vẫn là dáng vẻ giải quyết công việc: “Được rồi, thẩm vấn kết thúc, ra ngoài đi.”
Cơn phẫn nộ của Chung Hi giống như đấm vào bông nên đành phải tạm thời đi theo ra ngoài.
Nhưng cô luôn cảm thấy đằng sau tấm kính kia có một ánh mắt nào đó, rất lạnh, cho cô một cảm giác tựa như đã từng quen biết.
Khi đi đến cửa, cô lại nhìn về phía tấm kính ấy.
Bạc Lương Thần đứng ở phía sau tấm kính nhìn Chung Hi, ánh mắt hai người nhìn nhau chằm chằm cách nhau bởi tấm kính một chiều màu đen đó.
Nhưng khác nhau ở chỗ là, Chung Hi không nhìn thấy người kia là ai, mà Bạc Lương Thần lại nhìn thấy vẻ không chịu khuất phục trong đôi mắt của Chung Hi.
Như thể có thứ gì đó đâm vào trong lòng, lần đầu tiên Bạc Lương Thần lựa chọn chủ động dời ánh mắt đi chỗ khác khi đối diện với ánh mắt của Chung Hi.
Chung Hi bị đưa đi.
Tâm trạng của anh rất lâu cũng không bình tĩnh lại được.
Giống như có thứ gì đó đã hoàn toàn khác.
Cô ấy mất đi một đứa con.
Đứa con chung của họ.
Có lẽ, cũng có thể đền một mạng.bg-ssp-{height:px}
Anh nhắm mắt lại, quay trở về là một Bạc Lương Thần không có tình cảm kia, anh mở cửa phòng thẩm vấn đi ra bên ngoài.
Đồn trưởng Lâm dẫn theo một đội cảnh sát, tiễn Bạc Lương Thần đến cổng.
Đột nhiên, một tiếng phanh xe chói tai vang lên, có người bước xuống từ trên chiếc xe đua màu đỏ rực.
Trên mặt Lục Bắc chứa đầy sự tức giận, trong khoảnh khắc nhìn thấy Bạc Lương Thần anh liền vung tay đấm một cú!
“Bạc Lương Thần! Khi nào mày mới có thể buông tha cho cô ấy! Kể từ sau khi gặp mày, cô ấy có sống được một ngày tốt đẹp không! Lẽ nào lương tâm của mày không biết đau sao?”
Ở trong mắt của Lục Bắc, Ôn Nguyễn Nhi và Bạc Lương Thần là một đôi cẩu nam nữ.
Bạc Lương Thần né tránh cú đấm kia, sau đó lạnh nhạt nhìn Lục Bắc.
Đây chính là người đàn ông chung nhà với cô ấy?
Chẳng qua chỉ là một đứa con nhà giàu bốc đồng không có thành tích, cũng đáng để cô ấy bảo vệ như vậy ư.
“Trước đồn cảnh sát cãi nhau cái gì vậy!”
Đồn trưởng Lâm nhìn thấy cảnh này, trực tiếp dẫn người đi tới khống chế Lục Bắc.
Bạc Lương Thần đưa tay ngăn lại: “Đồn trưởng Lâm, ân oán cá nhân thôi.”
Nói xong, ánh mắt lạnh lùng của anh lướt từng li từng tí ở trên người Lục Bắc.
“Tôi đã nói rõ với Chung Hi rồi, ngay cả mẹ mình cậu cũng không xử lý được, còn có thể giúp gì cho cô ấy?”
Nở nụ cười chế giễu, Bạc Lương Thần không nán lại thêm nữa mà trực tiếp rời đi với trợ lý.
“Bạc Lương Thần, tên đàn ông cặn bã!”
Giọng nói đầy tức giận của Lục Bắc truyền đến từ phía sau.
Bước chân của Chung Hi dừng lại, là cô ảo thính rồi sao?.