Ôn Nguyễn Nhi trợn trừng mắt, không lo được váy cưới trên người nữa, vọt thẳng xuống sân khấu muốn đánh Chung Hi.
"Chung Hi! Cô nói bậy! Đây rõ ràng là tôi và Lương Thần..."
Nói được nửa câu, Lục Bắc lập tức giơ tay giữ lấy tay cô ta.
Anh ta nhíu mày, nhìn về phía Bạc Lương Thần còn đang chìm trong nỗi khiếp sợ: "Bạc Tổng, tôi thật sự cảm thấy anh có chút đáng thương, ngay cả người mà mình phải bảo vệ cũng có thể nhầm."
Anh ta khinh thường buông Ôn Nguyễn Nhi ra, ôm vai Chung Hi nghênh ngang rời đi.
Bỗng nhiên dáng người thon dài của Bạc Lương Thần như dán chặt ánh mắt lên người Chung Hi.
Từng câu từng chữ của cô như chuông đồng dội vào lông ngực anh.
Ân nhân cứu mạng năm đó, nhận nhầm? Không phải Ôn Nguyễn Nhi, mà là...!
Hai chữ kia giống như vô vàn lời nói bị kẹt lại giữa cổ họng anh.
"Lương Thần!"
Ôn Nguyễn Nhi đã thực sự lo lắng.
Cô ta tiến lên một bước, kéo tay Bạc Lương Thần: "Lương Thần, anh không nên tin cô ta, người đã cứu anh năm đó chính là em mà! Mặt dây chuyền này là do em sơ ý đánh rơi chỗ anh, anh quên rồi sao?"
Bạc Lương Thần nhìn khuôn mặt xinh đẹp đứng đối diện, luôn cảm thấy không đúng.
Anh đưa tay, không biết dùng sức như thế nào, gạt phăng tay Ôn Nguyễn Nhi xuống.
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả khách mời, anh thân là chú rể lại bước nhanh xuống bục.
Ôn Nguyễn Nhi ngây người đứng trên sân khấu: "Xong rồi..."
"Đứng lại!"
Bạc Lương Thần sải bước đuổi kịp Chung Hi, đột nhiên bắt lấy cổ tay cô, kéo cô xoay người lại: "Trả lời tôi, có phải người năm đó là cô không? Mặt dây chuyền kia..."
Chung Hi nhìn phản ứng của anh, cười khẩy một tiếng: "Phải hay không phải cũng không còn quan trọng nữa rồi."
Bắt đầu từ giây phút bọn họ ly hôn đã không còn bất kỳ quan hệ nào nữa.
Tay Bạc Lương Thần cứng đờ tại chỗ, anh đã đọc được đáp án từ trong mắt Chung Hi.
"Lương Thần!"
Ôn Nguyễn Nhi đuổi đến, lớn tiếng khóc.
Phía sau lưng cô ta là Ôn Quốc Huy và Trang Uyển Như, còn có cả một số khách mời đứng xem trò vui.
Chung Hi thấy cảnh tượng này cũng chỉ tặc lưỡi: "Đúng thật là một buổi lễ kết hôn khiến người ta khó quên mà."
Nói xong thì xoay người, ngồi vào xe Lục Bắc.
Ánh mắt Bạc Lương Thần âm trầm hơn nữa.
Bị Chung Hi xáo trộn một phen như vậy, hôn lễ này hoàn toàn không thể tiến hành được nữa.
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải nói mặt dây chuyền này là tín vật đính ước của cô dâu chú rể sao? Sao lại cái gì mà có phải của vợ trước Bạc Tổng hay không vậy?"
"Ôi, chuyện như này mà cũng nhầm được sao?"
Vẻ mặt Bạc Lương Thần lạnh lẽo, hất bàn tay đang định ôm lấy anh của Ôn Nguyễn Nhi, vẫn muốn đuổi theo cô.
Anh muốn hỏi rõ ràng.
Ôn Nguyễn Nhi nhìn thấy tình hình như vậy, đâu chịu bỏ qua, lảo đảo bổ nhào lên người Bạc Lương Thần!
"Lương Thần, anh đừng đi, em đã mang thai hai tháng!"
Lời này vừa dứt, bước chân của Bạc Lương Thần khựng lại.
"Nếu như anh đuổi theo cô ta thì đứa con trong bụng em phải làm sao bây giờ?"
Bạc Lương Thần quay người, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm lên người cô ta: "Cô nói cái gì?"
Nước mắt Ôn Nguyễn Nhi rơi như mưa, đáng thương không chịu nổi.
"Cách đây mấy ngày em thấy trong người không khoẻ, nên đến bệnh viện kiểm tra mới phát hiện đã mang thai hai tháng."
Ánh mắt sắc bén của Bạc Lương Thần lạnh lùng liếc nhìn Ôn Nguyễn Nhi: "Chuyện cô nói là thật?"
Ôn Nguyễn Nhi bị ánh nhìn chằm chằm của Bạc Lương Thần dọa chột dạ.
Đương nhiên cô ta biết đứa bé này của cô ta đến như thế nào.
.
.bg-ssp-{height:px}
Nhưng mà cũng may, cô ta đã có chuẩn bị từ trước.
Trang Uyển Như nhận được ánh mắt của Ôn Nguyễn Nhi, lập tức bước lên, đây chính là một cơ hội tốt để Ôn Nguyễn Nhi đón nhận bà ta.
Bà ta cho người đi ra xe, lấy giấy khám thai đã chuẩn bị trước.
Ôn Nguyễn Nhi nước mắt lưng tròng, cánh tay yếu đuối không xương đưa giấy khám cho Bạc Lương Thần: "Tự anh nhìn đi."
Bạc Lương Thần khựng người, nhận lấy tờ giấy kia.
Sau khi xem kỹ một lúc lâu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đi nhìn lại bụng của cô ta.
Một lát sau, anh dặn dò trợ lý Mẫn ở bên cạnh: "Tạm thời kết thúc hôn lễ."
"Được, Bạc Tổng, tôi sẽ đi sắp xếp."
Không lâu sau đó, khách mời ở đây được giải tán.
Những người còn lại đều về phòng nghỉ.
Sắc mặt Ôn Quốc Huy khó xử, quan sát Bạc Lương Thần, do dự nói: "Hay thật, không cử hành hôn lễ nữa sao? Vậy chẳng phải những vị khách mời kia đều muốn xem trò cười của chúng ta hay sao?"
Trợ lý Mẫn đứng sau lưng Bạc Lương Thần, nhạy bén cảm thấy tổng giám đốc nhà mình không vui.
Anh ta ho nhẹ một tiếng: "Ôn Tổng, bây giờ vẫn nên gọi là Bạc Tổng đi, hôn lễ đã kết thúc rồi."
Sắc mặt Ôn Quốc Huy khó coi, ngay cả một trợ lý cũng dám ngắt lời ông ta!
Nhưng ai nói ông ta muốn mời chào con rể là Bạc Lương Thần chứ?
Kiêng dè tài lực của Bạc Thị, ánh mắt ông ta đấu tranh một hồi, cuối cùng nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
"Bạc Tổng, chuyện này, cũng không phải Nguyễn Nhi cố ý, vẫn nên..."
Bạc Lương Thần ngồi trên ghế sô pha, lạnh lùng nhìn thoáng qua Ôn Quốc Huy: "Vậy ông giải thích thế nào về chữ trên mặt dây chuyền kia?"
Vì kết hôn mà cố gắng lừa anh?
Sắc mặt Ôn Nguyễn Nhi trắng bệch, ngã ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, vốn dĩ không dám ngẩng đầu.
"Cho dù có nói thế nào, Nguyễn Nhi cũng đã mang thai, chuyện trước kia thì hãy để cho nó qua đi." Trang Uyển Như thừa cơ nói.
Ôn Nguyễn Nhi nghe thấy lời nói này của Trang Uyển Như như vớ được cọng cỏ cứu mạng, hai mắt tỏa sáng.
"Lương Thần, em xin anh, xin anh nể mặt đứa con trong bụng em mà đừng bỏ rơi em có được không? Con không có tội, cũng không thể để nó vừa ra đời đã không có cha."
Sắc mặt u âm của Bạc Lương Thần nay lại càng khó coi hơn.
Không có cha.
Lúc choàng tỉnh giấc vào nửa đêm, anh luôn mơ thấy hình ảnh cha anh chết thảm thương ngày trước.
Anh đã cảm nhận được sâu sắc nỗi đau mất cha.
Anh lại nhìn về phía Ôn Nguyễn Nhi, ánh mắt sâu thẳm không có một chút tình cảm.
"Vậy cô dưỡng thai ở nhà họ Ôn đi, không được phép đi bất cứ nơi nào."
Sau khi bỏ lại câu nói đó, Bạc Lương Thần cũng không để ý đến tiếng níu kéo của Ôn Nguyễn Nhi nữa, bước ra khỏi phòng nghỉ.
Trước khi anh tra rõ đầu đuôi mọi chuyện, chắc chắn Ôn Nguyễn Nhi phải bị cấm cửa.
Bên kia, Chung Hi vừa làm loạn một trận trong hôn lễ, sau khi rời đi cũng không cảm thấy vui vẻ gì.
Cô bước lên xe, rũ bỏ tất cả mặt nạ, dương như hơi mỏi mệt.
Ngón tay Lục Bắc gõ lên tay lái: "Bây giờ em đã nghĩ ra sẽ đến đâu chưa?"
Chung Hi lắc đầu, cười tự giễu một tiếng.
Vốn dĩ cô đã không còn nhà, bây giờ lại càng không còn gì cả.
"Không biết."
Ánh mắt Lục Bắc giật giật, che giấu sự đau lòng nơi đáy mắt, muốn bầu không khí sinh động hơn một chút: "Thật ra cũng không bết bát đến vậy đâu, cùng lắm thì, em ở nhà anh?"
Chung Hi kinh ngạc một lát: "Không phải chứ, đã bao lâu rồi mà anh còn chưa có bạn gái?"
Lục Bắc, Hắc Mã trong giới đua xe tân thủ, tuyển thủ đoạt giải quán quân, lại bị người bạn chí cốt của mình chê chưa có bạn gái.
Mặt mày anh ta đỏ bừng lên: "Thôi xin, Chung tiểu thư, vậy chẳng lẽ em có bạn trai rồi sao? Em dựa vào cái gì mà dám cười anh?".