Trang phục đua xe của Lục Bắc bị gió thổi, anh ta thắng quán quân, anh ta mới có sức mạnh để nói ra tấm lòng của mình với Chung Hi.
Dưới đài, Tôn Lưu kích động ném mũ lên: “Thằng này khá, tôi biết cậu có ý với cô ấy mà, sau này đoàn xe của chúng ta, đây chính là cặp đôi hợp sức, vô địch thiên hạ!”
“Lục Bắc, của cậu đấy!”
Những người khác cũng ồn ào theo: “Chung Hi, đồng ý cậu ta đi!”
Vô số camera nhắm ngay mặt hai người bọn họ, chuẩn bị chụp lại cảnh tượng thu hút sự chú ý này, tay đua vô địch cúp Xích Diễm đang cầu hôn trên bục nhận giải, đây là một sự kiện lãng mạn cỡ nào.
Chỉ là...!
Chung Hi nhíu mày, đáp án của cô nhất định sẽ khiến Lục Bắc sượng mặt.
Lúc này, tiếng hoan hô dần dần nhỏ đi, tất cả mọi người đều phát hiện nữ chính ở trên bục vẫn chưa mở miệng.
“Có phải cô ấy ngại không?”
“Hắc Mã đẹp trai như vậy, nghe nói hoàn cảnh gia đình cũng vô cùng tốt, vì sao nhất định phải tìm một người đã từng kết hôn?”
“Cầu hôn cô ấy ngày trước mặt chồng cũ của cô ấy, công tử nhà họ Lục đang cố ý đối nghịch với Bạc Lương Thần đấy!”
Tiếng bàn tán liên tục vang lên.
Dưới sự thêm thắt của những lời bàn tán, sự tức giận trong đáy mắt Bạc Lương Thần càng thêm nồng đậm.
Anh gắt gao nhìn chằm chằm Chung Hi, tựa như chỉ cần cô mở miệng đồng ý ngay một giây sau, sẽ bị anh hung hăng bóp chết.
Vô luận câu trả lời của cô là như thế nào, nhất định cũng sẽ khiến Bạc Lương Thần trở thành chủ đề nói chuyện của mọi người trong những lúc rảnh rỗi.
Chung Hi, đây có phải là vở kịch cô với Lục Bắc cố tình diễn không?
Ánh mắt lạnh như băng kia, ghim ở trên người Chung Hi, phảng phất như đâm thủng cơ thể cô.
Trên đài, Lục Bắc nâng nhẫn kim cương, từ tốn trịnh trọng nói: “Chung Hi, anh không phải chỉ cao hứng nhất thời, anh rất chắc chắn hiện tại mình đang làm gì.”
“Anh biết rõ mấy năm qua em đã vô cùng đau khổ, nhưng đời người luôn phải tiến về phía trước, anh nguyện ý làm bạn cùng em để thoát khỏi sương mù người kia để lại!”
“Bất kể đáp án của em là gì, anh vẫn nguyện ý chờ!”
“Làm người phụ nữ của anh, anh sẽ bảo vệ em, cho đến khi anh chết!”
Lời thề cầu hôn cảm động ở đây được mọi người chứng kiến, trong khán phòng tiếng hò vang từng đợt: “Ở bên nhau! Ở bên nhau!”
Lòng Chung Hi hơi xao động, chiếc nhẫn kia rất đẹp, chỉ cần cô nói một câu nguyện ý, sẽ không cần phải lo lắng nợ nần của Chung thị, không cần đối đầu với thù hận, thậm chí có thể thay hình đổi dạng, bình an sống tiếp nửa đời sau.
Nhưng mà, cô buông xuống được sao?
Quá khứ tràn đầy tro bụi, còn cả...!
Cô vô tình liếc nhìn về phía bóng dáng bên cạnh, ánh mắt mang theo uy lực mãnh liệt kia vẫn luôn đeo bám bao phủ trên người cô.
Cô hơi rũ mắt, cũng không nhớ rõ, lần trước cô bị người ta chú ý như vậy là ở chỗ nào?
Khi cô xuất hiện trong đám cưới thứ hai của Bạc Lương Thần, tại tòa án cô bị phán xét, hay là, khi cô mặc váy cưới, gả cho Bạc Lương Thần?
Cô như vậy, tựa hồ sẽ luôn mang đến vận xui cho người bên cạnh.
Vũng bùn này đã đủ bẩn rồi, Lục Bắc tốt như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm kéo anh ta xuống nước.
Hàm răng Chung Hi buông lỏng, bên trong môi hơi chảy ra chút máu đắng ngắt như vậy.
Người như cô, không nên liên lụy Lục Bắc, cô không xứng có được tình yêu nữa.
Chung Hi cúi đầu xuống, bỗng nhiên nở nụ cười.
Bạc Lương Thần vẫn luôn ở bên cạnh nhìn cô chăm chú, ánh mắt khẽ dao động, trong khoảnh khắc anh hoảng sợ.
Anh không phân biệt được ý cười của Chung Hi lúc này, cô đây là, muốn đồng ý?
Đáy mắt người đàn ông ngập tràn ý lạnh, có một sự ghen ghét không hiểu sao tuôn ra khiến anh không vui.
Anh lạnh mặt, gõ đồng hồ đeo tay với đằng sau.
Trợ lý Mẫn lập tức nói chuyện với phía người phụ trách: “Bạc tổng còn có lịch trình phía sau, hãy mau chóng kết thúc lễ trao giải.”
“Dạ dạ dạ!”
Lương tổng vội vàng ra lệnh cho người bên dưới.
Lúc này, Lục Bắc đã căng thẳng mức lòng bàn tay phát lạnh.
Anh ta nhỏ giọng nói: “Chung Hi, cho anh một đáp án.”
Trong mắt anh ta tràn đầy chờ mong, chỉ cần cô nói một câu, cho dù vì cô mà phải chống lại cả đế chế thương nghiệp Bạc thị, anh ta cũng không tiếc.
Trên bục nhận giải, gió nhẹ thổi lên mái tóc lòa xòa trên trán Chung Hi, lộ ra đôi mắt rõ ràng đang gượng cười, nhưng bên trong con ngươi lại là sự tĩnh mịch trống trải.
“Lục Bắc, đừng náo loạn nữa, đây là tối hôm qua anh mua ở chợ đêm phải không?”
Chung Hi nói đùa một câu, phá vỡ bầu không khí đóng băng trên bục nhận thưởng.
Giọng nói của cô cũng theo micro, truyền đến trong tai của mỗi người trên toàn trường.
Không phải chứ, chẳng lẽ đây chỉ là một trận đùa vui à?
Chung Hi vươn tay, hơi dùng lực, kéo Lục Bắc lên, tay cô cũng thuận thế nhận lấy chiếc nhẫn kim cương kia, ở trong lòng bàn tay xoay chuyển một cái.
LOVEERKIN, thương hiệu kim cương hàng đầu thế giới, kích thước của cấp độ khoan, chỉ cần liếc mắt nhìn, đã biết giá cả vô cùng xa xỉ.bg-ssp-{height:px}
Nhưng vô luận là mấy năm trước, hay là hiện tại, Chung Hi sẽ không bị lay động.
Cô biết Lục Bắc là độc đinh của nhà họ Lục, cũng biết tập đoàn Lục thị tuy rằng không địch lại được Bạc Lương Thần, nhưng cũng là dòng họ giàu sang quyền thế có danh tiếng ở Vân Thành.
Nhưng cô là người nhận định chuyện gì thì sẽ không thay đổi, giữa cô và Lục Bắc, không có duyên tình yêu.
Suy nghĩ vừa rồi bỗng nhiên xuất hiện trong đầu, về sau sẽ không có nữa.
“Chung Hi, anh không nói đùa.”
Mi tâm Lục Bắc ngưng trọng, anh ta nắm lấy cánh tay cô, lần đầu tiên, dùng sức kéo về phía mình.
Chung Hi giãy giụa, cảm giác đau đớn khiến cô nhìn về phía Lục Bắc.
Loại ánh mắt này, xa lạ đến cực điểm.
“Thực xin lỗi...”
Lục Bắc luống cuống, vội vàng buông lỏng tay ra.
Nhưng Chung Hi không cho anh ta cơ hội giải thích, chỉ cười, đem chiếc nhẫn kim cương kia nhét vào trong túi áo đua xe Lục Bắc, “Được rồi, thời gian của mọi người đều rất quý giá, tiếp tục trao giải đi!”
Bởi vì mấy câu nói này của cô, con ngươi tràn ngập sương mù của Bạc Lương Thần bỗng sáng ngời, một tay anh nâng chiếc cúp cũng không nhẹ lắm, ném vào trong tay Lục Bắc.
“Lục thiếu nhất định phải dùng loại chuyện riêng này, chiếm dụng thời gian của mọi người sao?”
Ngay cả người quay phim cũng cảm nhận được khí lạnh như băng, hít thở không thông cũng không dám lên tiếng.
Vị Bạc tổng này nhất định là bởi vì chờ quá lâu, cho nên tức giận.
Chung Hi lười để ý tới Bạc Lương Thần sáng nắng chiều mưa, cô cầm lấy chỗ khác của chiếc cúp, bắt đầu cùng những người khác trong đoàn chúc mừng, còn không quên dùng khuỷu tay đụng vào Lục Bắc còn đang ngẩn người.
“Đang trực tiếp đấy!”
Lục Bắc đành phải gượng cười, một tay ôm bả vai cô lại, huýt sáo với ống kính: “Trận đấu tiếp theo, chúng ta vẫn có thể làm quán quân!”
“Hắc Mã, quán quân!”
Hào khí toàn trường lại một lần nữa được đốt lên...!
Đôi mắt lạnh lùng của Bạc Lương Thần nhìn chăm chú vào hai người, đè nén cơn giận dữ trong lòng, đi xuống cùng Lương, xoay người rời đi.
Chung Hi đứng trên sân khấu, kiên định nắm chặt cúp.
Cô đã từng nói rồi, cô sẽ chiến thắng!
Mà lúc này, hình ảnh phát sóng trực tiếp của lễ trao giải, khiến sắc mặt mẹ Lục-Hàn Chỉ Mân ở trước TV tức giận tái mét.
“Con nhỏ đấy đến tột cùng đã hạ bùa mê thuốc chú gì cho con mình vậy?”
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Lục Bắc đều ở cùng với những người trong đoàn xe, đối với chuyện của công ty và chuyện trong nhà thì thờ ơ hờ hững, thì ra là bởi vì Chung Hi.
Chỉ vì một người phụ nữ mà người khác không cần, lại dám để cho con trai của bà quỳ xuống trước mặt mọi người, quan trọng nhất là, cô ta còn dám từ chối con trai của bà?
Hàn Chỉ Mân tức giận nghiến chặt răng.
“Lập tức gọi thư ký Trương tới cho tôi!”
“Vâng, phu nhân.”
Chương : Chỉ có thể làm bạn
Lễ trao giải kết thúc.
Bạc Lương Thần ngồi trên xe đi tới công ty.
Trên tay anh là một phần tài liệu nặng trịch, tập đoàn Chung thị trước kia, đã chính thức đổi tên thành tập đoàn Thần Vũ.
Ở tài liệu cuối cùng, là một tờ hóa đơn trả nợ.
Bạc Lương Thần híp mắt lại, ngón tay xẹt qua con số kia.
Trợ lý Mẫn ngồi ở ghế lái phụ, thấp giọng báo cáo: “Bạc tổng, sau khi nhà họ Chung phá sản, Chung Hi phải tiếp quản toàn bộ nợ nần từ công ty, nói cách khác, bây giờ anh là chủ nợ của cô ấy.”
Bạc Lương Thần tiện tay ném tờ hóa đơn sang một bên.
Trong đầu anh không thể xua đi được, hình ảnh Chung Hi ở nơi hôn lễ ngày đó, biểu lộ khi bị vạch trần mặt dây chuyền kia, còn có vừa rồi ở trên bục nhận giải, dáng vẻ của cô dường như muốn đồng ý với Lục Bắc.
Hai khuôn mặt, tất cả đều là dáng vẻ anh chưa từng được biết.
“Tìm một công ty đại lý, đi giục nợ.”
“Vâng, Bạc tổng, sẽ sắp xếp ngay lập tức.”
Đáy mắt người đàn ông tựa như vực sâu, lúc bọn họ kết hôn, Chung Hi biết rõ mình mới là ân nhân cứu mạng, nhưng vẫn giấu diếm đến khi anh và Ôn Nguyễn Nhi cử hành hôn lễ, ý đồ của cô là gì?
Anh chậm rãi nhắm mắt lại, ngón tay gõ lên đầu gối từng cái một, anh sẽ làm cho Chung Hi hiểu được, trò chơi báo thù nay, trước sau đều là anh định đoạt.
......!
Khán giả bên ngoài gần như đã rời đi, chỉ còn các phóng viên vẫn còn chờ đợi bên ngoài.