Lễ trao giải kết thúc.
Bạc Lương Thần ngồi trên xe đi tới công ty.
Trên tay anh là một phần tài liệu nặng trịch, tập đoàn Chung thị trước kia, đã chính thức đổi tên thành tập đoàn Thần Vũ.
Ở tài liệu cuối cùng, là một tờ hóa đơn trả nợ.
Bạc Lương Thần híp mắt lại, ngón tay xẹt qua con số kia.
Trợ lý Mẫn ngồi ở ghế lái phụ, thấp giọng báo cáo: “Bạc tổng, sau khi nhà họ Chung phá sản, Chung Hi phải tiếp quản toàn bộ nợ nần từ công ty, nói cách khác, bây giờ anh là chủ nợ của cô ấy.”
Bạc Lương Thần tiện tay ném tờ hóa đơn sang một bên.
Trong đầu anh không thể xua đi được, hình ảnh Chung Hi ở nơi hôn lễ ngày đó, biểu lộ khi bị vạch trần mặt dây chuyền kia, còn có vừa rồi ở trên bục nhận giải, dáng vẻ của cô dường như muốn đồng ý với Lục Bắc.
bg-ssp-{height:px}
Hai khuôn mặt, tất cả đều là dáng vẻ anh chưa từng được biết.
“Tìm một công ty đại lý, đi giục nợ.”
“Vâng, Bạc tổng, sẽ sắp xếp ngay lập tức.”
Đáy mắt người đàn ông tựa như vực sâu, lúc bọn họ kết hôn, Chung Hi biết rõ mình mới là ân nhân cứu mạng, nhưng vẫn giấu diếm đến khi anh và Ôn Nguyễn Nhi cử hành hôn lễ, ý đồ của cô là gì?
Anh chậm rãi nhắm mắt lại, ngón tay gõ lên đầu gối từng cái một, anh sẽ làm cho Chung Hi hiểu được, trò chơi báo thù nay, trước sau đều là anh định đoạt.
......!
Khán giả bên ngoài gần như đã rời đi, chỉ còn các phóng viên vẫn còn chờ đợi bên ngoài.