Sự náo nhiệt trên bàn đã nhấn chìm lời nói của Chung Hi trong chén rượu, trong lúc lơ đãng cô vô tình để lộ sự bi thương cũng chỉ thoáng qua.
Cô lại nở nụ cười, đôi mắt trong suốt lấp lánh: “Cho nên, Lục Bắc, sau này đừng đùa giỡn với em nữa.”
“Anh...”
Không nói đùa.
Lục Bắc không nói ra miệng, Tôn Lưu bên kia đã giơ chén rượu lên, hét lớn một tiếng: “Nào, các anh em, chúng ta hãy cùng nhau kính nữ thần may mắn của chúng ta, nếu không có Chung Hi gia nhập, lần này Hắc Mã sẽ rất khó để phá tan vòng vây.”
“Đúng, Chung Hi, chúng ta còn chưa từng uống rượu với em đâu!”
“Nào nào nào...”
Tất cả mọi người đều thật lòng cảm ơn Chung Hi, những người quen thuộc Lục Bắc đều biết, trước kia khi anh ta dự thi, chưa từng có ý chí chiến đấu sục sôi như vậy, chỉ sau khi Chung Hi xuất hiện, anh ta mới có khát vọng cháy bỏng với giải quán quân như vậy.
Đối với chuyện xảy ra hôm nay trên bục nhận giải, đó là chuyện riêng của hai người nhà người ta, tất cả mọi người đều có mắt nhìn đấy, không nhắc lại nữa.
Lục Bắc thấy bầu không khí của mọi người tốt như vậy, đứng dậy đi vào toilet.
Không ngoài ý muốn, cũng thấy được Bạc Lương Thần đang định đi vào.
“Không phải là hôm nay Bạc tổng đi theo chúng tôi chứ?” Lục Bắc cười nhạo, chắn ở cửa: “Chuyện gì xảy ra vậy, hối hận à?”
“Có ý gì.”
Ánh mắt Bạc Lương Thần rét lạnh, ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người Lục Bắc, trong đầu hiện ra dáng vẻ Chung Hi uống rượu.
Anh thực sự coi thường cô rồi.
Lăn lộn cùng một chỗ với đám đàn ông.
Lục Bắc cũng không biết suy nghĩ của anh, cảnh cáo nói: “Tuy rằng hôm nay Chung Hi không chấp nhận tôi, nhưng tôi sẽ không từ bỏ, sớm muộn gì, cô ấy sẽ là của tôi, duyên phận giữa cô ấy và anh đã hết, anh cũng tự hiểu, về sau đừng quấy rầy cô ấy.”
Lúc trước, nếu không phải anh ta chậm một bước, làm sao có thể để Chung Hi gả cho cái loại cặn bã này!
“Tránh ra.”
Mặt Bạc Lương Thần lạnh lùng, sải bước về phía trước, trực tiếp dùng bả vai đập vào Lục Bắc.
Anh đi tới trước bồn rửa tay, trong gương phản chiếu khuôn mặt lạnh đến cực hạn: “Đã vứt bỏ rồi, tôi sẽ không nhặt về, Lục thiếu có đam mê này, nhưng tôi không có.”
“Mày nói cái gì!”
Lục Bắc trợn tròn hai mắt, đang muốn vung quyền xông lên, anh ta mặc kệ thế lực trong tay Bạc Lương Thần có bao nhiêu, vì Chung Hi, anh ta dám dốc sức liều mạng.
Trên thực tế, anh ta đã sớm muốn hung hăng đánh Bạc Lương Thần một trận rồi.
Chung Hi là người phụ nữ tốt như vậy lại không cần, đi kết hôn với Ôn Nguyễn Nhi kia?
Bạc Lương Thần cũng đồng thời nhìn ra ý đồ của anh ta, đáy mắt xẹt qua sự kìm nén, chuẩn bị tiếp chiêu.
Ngoài cửa vang lên một câu, “Lục Bắc, Chung Hi uống say rồi, cậu đến xem cô ấy đi!”
Động tác của Lục Bắc nhất thời dừng lại.
“Đừng để tao nhìn thấy mày quanh quẩn bên cạnh cô ấy nữa!”
Anh ta xoay người chạy về phía phòng riêng.
Bạc Lương Thần nghe tiếng bước chân xa dần, bàn tay nắm thành quyền chậm rãi buông ra, cảm giác phẫn nộ đã lâu không xuất hiện này là gì.
Anh thật sự điên rồi, lại bởi vì Chung Hi, mà muốn đánh nhau với người khác một trận?
......!
Trong phòng riêng, Chung Hi ôm tựa lưng ghế, thế nào cũng không chịu đứng lên, hai tay còn nắm chặt chén rượu rỗng: “Uống tiếp đi, hôm nay tôi cao hứng!”
Lục Bắc thấy sắc mặt cô đỏ bừng, dở khóc dở cười.
“Chung Hi, em buông tay ra đã, anh rót cho em.”
“Thật sao?”
Chung Hi lập tức ngồi dậy, đưa chén rượu qua, híp mắt nhìn Lục Bắc một hồi lâu: “Được, người anh em tốt!”
Tất cả mọi người đều bị chọc cười, Lục Bắc bất đắc dĩ lắc đầu, rót cho cô một chén nước trắng.
“Vừa rồi đã uống hết rượu, em uống cái này trước đã, để anh đi mua.”
Chung Hi nhìn anh, lại nhìn chén rượu, lẩm bẩm một câu gì đó, nắm chặt chén rượu rồi cúi đầu.
Xem ra, muốn dỗ dành à?
Lục Bắc gọi Tôn Lưu sang một bên, đưa cho anh ta một tấm thẻ: “Anh Tôn, em đưa cô ấy về trước, chuyện còn lại đành làm phiền anh.”
“Không thành vấn đề, thật ra cô ấy cũng không uống bao nhiêu, chúng tôi không biết cô ấy uống một ly đã gục, cậu đưa về đi, vất vả rồi.”
Tôn Lưu tiếp tục mời mọi người uống rượu.
bg-ssp-{height:px}
Lục Bắc một tay xách túi của Chung Hi, một tay đỡ cô đi ra ngoài.
Chỗ khác ở hành lang, Bạc Lương Thần cũng nói xong chuyện hợp tác, trong tay cầm điện thoại đang nói chuyện với người của công ty, nhìn chăm chú hai bóng dáng ở xa xa, trong ngực dường như bị thứ gì đó chặn lại.
Lục Bắc vừa đỡ Chung Hi đi, vừa lẩm bẩm: “Trước kia tửu lượng của em đâu có kém như vậy, hôm nay tuy là cao hứng, cũng không thể uống thành như vậy chứ!”
Ha ha.
Chung Hi cười vỗ vỗ bả vai anh, mở to mắt, nghịch ngợm lè lưỡi: “Lừa mọi người đấy!”
“Em!”
Lục Bắc lắc lắc cánh tay: “Em có biết em nặng thế nào không hả, anh đỡ em đi ra, cánh tay sắp gãy rồi.”
Chung Hi cầm lấy túi xách của mình: “Không còn cách nào đâu, hôm nay em thật sự quá mệt mỏi, nói với mọi người đi trước, lại sợ làm mất đi hứng thú của mọi người, xin lỗi mà.”
Cô nhếch khóe miệng, mỉm cười đơn thuần vô hại.
Cô sẽ không nói cho Lục Bắc biết, vừa rồi cô từ đi toilet ra, không cẩn thận nghe được lời nói của anh và Bạc Lương Thần.
Cô che giấu tâm tư của chính mình bằng nụ cười.
Làm sao có thể, để Lục Bắc bị thương vì cô, về phần Bạc Lương Thần nói cô mấy câu kia, không đau không ngứa.
Anh ta ngay cả chuyện hại nhà cô tan cửa nát nhà cũng làm ra được, loại người này, không có tâm.
“Vậy em ở đây chờ anh, anh đi lấy xe.” Lục Bắc nói xong, đem áo khoác của mình khoác lên vai Chung Hi, bước nhanh về phía bãi đỗ xe.
Chung Hi ở trong gió đêm rùng mình một cái, thuận tay quấn quần áo chặt một chút.
Cô nhìn Lục Bắc rời đi, đồng thời cũng nhìn thấy một chiếc xe khác từ bên kia chạy tới, biển số .
Đây là xe lái riêng của Bạc Lương Thần, bình thường, lúc anh ta tự lái xe sẽ lái chiếc này.
Chung Hi theo bản năng quay đầu đi, không muốn gặp anh ta.
Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, Bạc Lương Thần lại lái xe dừng lại bên cạnh cô, còn hạ cửa kính xe xuống: “Lên xe.”
Khảong cách chỉ có vài bước, Chung Hi sửng sốt hai giây: “Anh nhận nhầm người rồi.”
Người đàn ông nắm chặt tay lái, nghiêng đầu, mắt lạnh băng: “Khuôn mặt này của em, hóa thành tro tôi cũng nhận ra, lên xe, chúng ta nói chuyện.”
Tầm mắt anh xẹt qua áo khoác trên người cô, càng không có kiên nhẫn.
Chung Hi nhìn trái nhìn trái nhìn phải, bước về phía trước vài bước, khom lưng ghé vào cửa sổ bên ghế phụ, mùi rượu nhàn nhạt trên người cô rất giống với hương vị trên người Lục Bắc.
Chọc cho Bạc Lương Thần càng thêm không vui.
“Không phải anh lén đến tìm tôi, để lấy lại tiền thưởng về chứ! Nếu anh làm chuyện gì đó mờ ám, tôi nhất định sẽ tìm paparazzi phơi bày anh ra ánh sáng.”
Thô tục, thấp kém.
Cô vừa mở miệng, tất cả đều là tiền.
Làm gì có chút dáng vẻ của thiên kim tiểu thư!
Loại phụ nữ này, dù để cho anh ta vướng bận trong lòng, cũng nhất định là bởi vì thống hận.
Bạc Lương Thần nhìn chằm chằm mặt cô: “Chung Hi, sao giờ cô thô tục như vậy.”
Chung Hi không khỏi nở nụ cười: “Bạc tổng, có lẽ anh không hiểu rõ tình huống gần đây của tôi, tôi không đi trộm cướp bóc, đã rất tốt rồi, với cả, tôi nhắc nhở anh một câu, giữa chúng ta, không có gì để nói.”
“Trừ khi, anh quỳ xuống xin lỗi tôi.”
“Cho dù như vậy, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh, cho nên, anh ở cách xa đến đâu, cút xa được bằng đấy cho tôi.”
Chung Hi đứng thẳng người lên, nhất thời, ý cười trong đáy mắt hoàn toàn tiêu tan.
Thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng cô độc.
Cô quay người, quyết định rời đi.
Nhìn bóng lưng hiện rõ trong gương chiếu hậu, Bạc Lương Thần hoảng hốt nhớ tới một chuyện.
Từng là thiên kim Chung thị xinh đẹp tự tin, tràn ngập ánh hào quang, hình như là bị anh ta tự tay hủy diệt..