Chung Hi dùng sức đẩy Bạc Lương Thần ra, xoay người đi về phòng.
Cô không nên đi ra ngoài!
Chung Hi cắn chặt răng, lấy thẻ phòng mở cửa, nhưng tay run dữ đội, quẹt mấy lần mà vẫn chưa mở được.
Một bàn tay từ bên cạnh vươn tới cầm lấy cổ tay cô, vững vàng quẹt qua chỗ cảm ứng.
Tinh.
Cánh cửa tự động mở ra một khe hẹp, hướng vào trong phòng.
Chung Hi nhíu chặt mày: "Cách xa tôi ra một chút."
Cô không hề che giấu thái độ chán ghét anh.
Nhưng Bạc Lương Thần không giận, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn cô rất lâu, dường như đang xác định điều gì đó.
Chung Hi nhìn vào phòng, đột nhiên trong đầu nảy ra một kế: "Hôm nay Lục Bắc mệt lắm, đừng làm ồn đến anh ấy."
Cô vừa nhắc tới Lục Bắc vẫn đang ở trong phòng, mặt Bạc Lương Thần chợt biến sắc.
Anh nhìn Chung Hi, cuối cùng nở nụ cười khinh bỉ: "Lẽ ra từ cái ngày cô đi tiếp rượu, tôi nên biết cô là loại đàn bà bất chấp tất cả vì tiền."
Lẳng lơ ong bướm?
Chung Hi chẳng để bụng chuyện anh hiểu lầm mình.
Đó mới là Bạc Lương Thần mà cô quen biết.
Anh hỏi cô có yêu anh không, nhất định là anh đang ấp ủ âm mưu gì đó muốn hại mình.
Chung Hi đang định phản kích thì cửa phòng đối diện mở ra.
Một cô gái xinh đẹp có thân hình gợi cảm, chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây bằng tơ tằm đi từ trong phòng ra.
Khuôn mặt kia trắng nõn trong trẻo, dù nhíu mày hay mỉm cười đều quyến rũ.
Tóc vẫn còn đang nhỏ nước, rõ ràng là vừa mới tắm xong.
Cả ba người cùng sửng sốt.
Ôn Nguyễn Nhi lập tức giấu điện thoại di động ra sau lưng.
Đầu tiên cô ta nhìn Chung Hi, sau đó lại nhìn Bạc Lương Thần, bày ra dáng vẻ tủi thân rưng rưng nước mắt: "Lương Thần, sao muộn thế này mà anh vẫn ở cùng cô ta?"
Đây là lần đầu tiên Ôn Nguyễn Nhi và Bạc Lương Thần gặp nhau sau khi hoãn hôn lễ.
Mỗi lần cô ta đi tìm Bạc Lương Thần, trợ lý Mẫn đều nói rằng Bạc Tổng đang bận.
Mấy tiếng trước cô ta gọi điện cho Bạc Lương Thần nhưng đều bị từ chối cuộc gọi.
Vậy mà bây giờ anh lại xuất hiện ở khách sạn cùng với Chung Hi, lẽ nào bọn họ...!
Làm sao Ôn Nguyễn Nhi có thể không ghen cho được!
Bạc Lương Thần không thẳng thắn trả lời, nhưng Chung Hi lại mỉm cười bảo: "Vậy thì cô phải hỏi Bạc Tổng rồi."
Ôn Nguyễn Nhi trợn mắt trừng Chung Hi.
Cô ta lắc mông đi đến, mảng da thịt lớn lộ ra ngoài dán chặt vào cánh tay Bạc Lương Thần, giọng nói vừa ngọt ngào vừa e lệ: "Lương Thần, em đang định đi tìm anh!"
Dù thế nào đi chăng nữa, hiện giờ người bên cạnh Bạc Lương Thần chính là cô ta!
Nhà họ Chung đã phá sản, Chung Hi từng ngồi tù, không còn là đối thủ của cô ta.
Nghĩ vậy, Ôn Nguyễn Nhi lại cọ lên người Lương Bạc Thần.
Tối nay cô ta cố ý đổi nước hoa mới, mặc dù không phải chuẩn bị vì Bạc Lương Thần, nhưng người mua nước hoa giúp cô ta nói là không một người đàn ông nào có thể cưỡng lại mùi hương quyến rũ này.
Thế nhưng Bạc Lương Thần hoàn toàn không có phản ứng.
Chung Hi cười khẩy, "chậc chậc" hai tiếng: "Bạc phu nhân...!à không, hôn lễ của các người vẫn chưa hoàn thành, không thể gọi cô như vậy được."
Sắc mặt Ôn Nguyễn Nhi đỏ bừng.
Đúng là bây giờ cô ta vẫn chưa phải là nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận của nhà họ Bạc.
"Nghe nói bộ phim mới của Ôn tiểu thư sắp lên sóng, tên là Mùa xuân đỏ thắm thì phải? Tên này nghe có vẻ tươi mát thoát tục đấy.
Cô là vai nữ số một hả?"
Ôn Nguyễn Nhi nghiến răng nhìn Chung Hi chòng chọc, chắc chắn là đối phương cố ý.
"Không phải à? Vậy thì là vai nữ số hai?"
Chung Hi càng cười tươi hơn.
Thấy sắc mặt Ôn Nguyễn Nhi thoắt xanh thoắt đỏ, cô vỗ trán như chợt hiểu ra: "À, tôi nhớ sai rồi, trong bộ phim này cô vào vai nữ số bốn, hình như trên poster phim không có mặt cô.
Sao Bạc Tổng lại không đầu tư mấy chục triệu cho cô để đổi lấy vai được lộ diện nhiều một chút?"
"Đó là chuyện của chúng tôi, không đến lượt cô quan tâm."
Ôn Nguyễn Nhi thẹn quá hoá giận, nhưng bận tâm Bạc Lương Thần còn đang ở đây, không muốn hủy hoại hình tượng đẹp đẽ của mình trong mắt anh ta, cho nên cố nuốt lại những lời nói chối tai.
"Hôn lễ của chúng tôi đã bị cô phá hủy, xin cô hãy buông tha cho tôi, đừng dây dưa với Lương Thần nữa."
Nhưng kỹ năng diễn xuất của cô ta thật sự quá tệ, chỉ thiếu điều viết tâm sự lên mặt, trong lòng nghĩ một đằng, ngoài mặt thể hiện một nẻo.
Chung Hi thì trái ngược, ghét là ghét, không thèm che giấu chút nào.
bg-ssp-{height:px}
Hơn nữa, khí thế của cô cũng đè bẹp Ôn Nguyễn Nhi.
Bạc Lương Thần bất giác nhíu mày, ánh mắt vẫn dán chặt vào Chung Hi, không nổi tí hứng thú nào với cô nàng Ôn Nguyễn Nhi chủ động bám lấy.
Ôn Nguyễn Nhi không chú ý tới điều này.
Cô ta cố nặn ra mấy giọt nước mắt.
"Lương Thần, em không muốn tranh cãi với cô ta.
Nhưng anh cũng thấy rồi đấy, cô ta hung hăng thế kia."
Cơ mặt Chung Hi giãn ra, ngón út khều lọn tóc sau tai.
Cô chớp mắt, đôi mắt chất chứa vẻ chế nhạo, ý cười hoàn toàn tan biến.
Thay vào đó là lạnh lùng vô tận.
"Nếu không phải tôi vừa ra tù, thì tôi không chỉ cãi nhau với cô thôi đâu.
Chuyện gia đình tôi phá sản, nhà họ Ôn các người không nhúng tay chắc? Ôn Nguyễn Nhi, sông có khúc người có lúc, chúng ta cứ chờ xem!"
"Cô..."
Móng tay Ôn Nguyễn Nhi bấm vào lòng bàn tay.
Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Chung Hi, cô ta sợ đến nỗi lùi về sau nửa bước.
Sao lại như vậy!
Trước đây Chung Hi không phải như thế này.
Trước đây cô yếu đuối, nhát gan, một lòng một dạ thích Bạc Lương Thần, Bạc Lương Thần chính là điểm yếu của cô.
Nhưng hình như bây giờ cô không mảy may quan tâm tới Bạc Lương Thần.
Mọi đòn "tấn công" của Ôn Nguyễn Nhi đều giống như đánh vào bông, chẳng có lực sát thương.
Song, mấy câu nói của Chung Hi lại khiến cô ta xấu hổ muốn độn thổ.
"Thời gian không còn sớm, tôi không quấy rầy hai vị nữa.
Hi vọng Bạc Tổng hãy quý trọng người trước mắt, các người rất xứng đôi.
Có điều khi các người tổ chức hôn lễ lần tới, tốt nhất là tôi không có thời gian đến dự, nếu không..." Chung Hi vẫy tay, chưa nói xong đã đi vào phòng, không đếm xỉa tới hai kẻ chướng mắt này nữa.
Chỉ cần cô còn ở Vân Thành, cô tuyệt đối không để cho Bạc Lương Thần sống xuôi chèo mát mái.
Còn Ôn Nguyễn Nhi chỉ là hàng đi kèm mà thôi.
Trong hành lang, Bạc Lương Thần nén giận nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia, cảm thấy tâm trạng càng bực bội hơn.
Anh ngoảnh đầu thì thấy Ôn Nguyễn Nhi còn định bám dính lên người mình.
Anh gằn giọng hỏi một câu: "Sao em lại ở đây?"
"Em..." Ôn Nguyễn Nhi sững ra mấy giây rồi mỉm cười đáp lời: "Em trông thấy xe của anh ở gần đây, không nhịn được theo tới.
Đã mấy ngày rồi em không gặp anh, Lương Thần, em rất nhớ anh."
Nói rồi Ôn Nguyễn Nhi kéo Bạc Lương Thần vào phòng.
"Em nấu trà xong rồi, em rót cho anh uống nhé!"
Nếu là lúc trước, Bạc Lương Thần thấy dáng vẻ như chim non nép vào người này, có lẽ anh còn chịu nói với cô ta vài câu.
Nhưng kể từ khi Chung Hi trở về, gương mặt đẹp xuất sắc kia đã lấp đầy tâm trí anh.
Nhìn Ôn Nguyễn Nhi, anh chỉ cảm thấy nhạt nhẽo nhàm chán.
Trước khi rót trà, Ôn Nguyễn Nhi quay lưng về phía Bạc Lương Thần, cấp tốc gửi đi một tin nhắn.
Sau đó cô ta dịu dàng sát lại gần anh, nhân tiện bóp vai cho anh.
"Lương Thần, cho anh nè."
Bạc Lương Thần liếc nhìn nước trà rồi uống một hơi cạn sạch.
Không hiểu sao vừa nghĩ tới chuyện Chung Hi và Lục Bắc ở chung một phòng, anh chợt cảm thấy hoảng hốt, lại thêm ngửi thấy mùi hương trên người Ôn Nguyễn Nhi, đầu anh đau như sắp nứt ra.
"Lương Thần, hôm qua cha em lại hỏi chuyện hôn lễ của chúng ta, làm sao đây anh?" Ôn Nguyễn Nhi vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của Bạc Lương Thần, cánh tay mềm mại ôm vòng bờ vai anh, nũng nịu oán trách: "Tất cả là tại Chung Hi, tự dưng cô ta xuất hiện làm rối loạn kế hoạch của chúng ta.
Cha em bảo hay là nhân lúc bụng em chưa lớn, chúng ta nhanh chóng tổ chức bù."
"Không tổ chức nữa."
Bạc Lương Thần không đợi cô ta nói xong, lập tức thốt ra bốn chữ kia.
"Gì...!gì cơ?".