"Chung Hi, cô được phân đến tổ của Tổng giám Lý, đúng là may mắn!"
Từ giọng nói của đối phương, Chung Hi không hề nghe ra ý chúc mừng.
Cô quen đường quen lối đi ra ngoài, ở văn phòng kia vẫn không có ai.
Cô hờ hững nở nụ cười.
Vốn dĩ vị Tổng giám Lý kia không ở công ty, có ai đó trong công ty này đang chỉnh cô.
Ngày đầu tiên đi làm cô đã bị người ta trêu đùa.
Nhưng không sao cả, cô đã chuẩn bị tâm lý.
Chung Hi lấy điện thoại ra, đăng nhập vào trang chủ của MON và tìm số điện thoại của Tổng giám Lý.
Đây là biện pháp bất đắc dĩ.
Gọi điện có thể sẽ khiến cho vị Tổng giám Lý này bất mãn với cô, thật sự là rất mạo hiểm.
Sau này cuộc sống của cô ở MON sẽ càng thêm khó khăn.
Nhưng sau một hồi do dự, cô vẫn quyết định đánh cược một ván.
Cuộc gọi được kết nối, bên kia vang lên tiếng nước cùng với giọng nữ khàn khàn: "Ai vậy?"
"Chào Tổng giám Lý, tôi là thực tập sinh mới của công ty, tôi tên..."
"Phòng Minh Khê Sơn Trang, tôi chờ cô mười lăm phút." Đối phương nói xong thì cúp máy luôn.
Đầu óc Chung Hi chết máy trong giây lát, sau đó cô lập tức vội vàng chạy ra khỏi cao ốc bắt xe.
Mấy nhân viên tụ tập chỗ quầy tiếp tân.
"Cô ta đúng là đồ điên, bị phân đến chỗ Tổng giám Lý mà vẫn ra sức như thế?"
"Nhưng mà hôm nay Tổng giám Lý không đến công ty, chắc là đi ăn với mấy ông anh kim chủ của chị ta.
Tôi thấy Chung Hi rất xinh, đoán chừng tối nay khó thoát."
"Leo cao bằng cách này mới nhanh chứ!"
Nhân viên dẫn Chung Hi lên lầu lúc trước cười khẩy: "Chưa biết chừng cô ta còn mong ngóng cơ hội này đấy."
Chung Hi vội vàng chạy tới, cuối cùng cũng đến phòng Minh Khê Sơn Trang trong vòng mười lăm phút.
Bên trong vang lên tiếng cười và âm thanh cụng ly.
Cô chần chừ, thầm nghĩ mình đến muộn ư? Khẳng định là không ổn.
Nhưng bây giờ cô mà đi vào thì chắc chắn sẽ phá hoại bầu không khí bên trong, bất kể là bầu không khí gì.
Chung Hi liếc thấy hai nhân viên phục vụ bưng đĩa đi tới, trong đầu nảy ra một kế.
Lúc này trong phòng riêng vẫn còn vương mùi rượu, người phụ nữ có mái tóc ngắn màu đen dựa vào ghế, tay cầm điếu thuốc lá, đôi mắt phượng khép hờ.
Những người khác đang ngồi đây đều là đàn ông, hơn nữa ai cũng có tiền có thế.
Chung Hi đi theo nhân viên phục vụ bưng đồ ăn vào phòng, lẳng lặng đến gần chai rượu vang ngoài cùng bên phải, sau đó đứng tại chỗ không đi nữa.
Bữa tiệc vẫn tiếp diễn, không có ai chú ý tới Chung Hi.
Cô nhân cơ hội này đánh giá bầu không khí trên bàn tiệc.
Hai người đàn ông đang luôn miệng nịnh nọt một người đàn ông khác mặc vest xám, còn người phụ nữ ngồi ở vị trí trung tâm hẳn là Tổng giám Lý mà cô muốn tìm.
Nếu Chung Hi không đoán sai thì có lẽ cô ta là Lý San Nhi, một trong những nhà thiết kế đứng đầu ở MON.
Người trong ngành đồn thổi đời sống cá nhân của cô ta cực kỳ hỗn loạn, đặc biệt là thích chơi với các ông trùm giới kinh doanh, thường xuyên đi cả đêm không về.
Nhưng lúc trước Chung Hi quan tâm tới Lý San Nhi không phải vì mấy tin vỉa hè này, mà là vì tác phẩm của cô ta.
Mỗi tác phẩm đều vô cùng hoàn mỹ, có thể nói là kiệt tác.
Người có cảm hứng thiết kế xuất sắc như vậy sẽ không lưu luyến những nơi thối nát thế này.
Ít nhất thì Chung Hi cho là như thế.
Cô ngước mắt lên, đúng lúc trông thấy điếu thuốc trong tay Lý San Nhi đã cháy đến đầu, bèn nhanh chóng dùng tay trái rút hai tờ khăn giấy lót dưới điếu thuốc, vững vàng đón được.
Trước đây cô không làm việc này, nhưng ngồi tù một năm và gặp đủ loại người trong đó, từ lâu cô đã không còn là thiên kim tiểu thư ngây thơ tay không dính nước nữa.
Có vẻ như Lý San Nhi hơi kinh ngạc, nhướng mày liếc nhìn cô.
Chung Hi không nói gì, im lặng đứng đó.
Lý San Nhi dời mắt, lần mò ly rượu vang nhưng trong ly chẳng còn gì.
Chung Hi tinh ý rót rượu cho đối phương, dáng vẻ thành thạo, hơn nữa còn khống chế lượng rượu vừa đủ.
Rót rượu xong cô cũng không nhiều lời, lại yên tĩnh đứng về chỗ cũ.
Lý San Nhi hài lòng, nhếch môi hỏi: "Chung Hi phải không?"
"Vâng, thưa Tổng giám Lý." Chung Hi gật đầu.
Lý San Nhi nở nụ cười: "Ngồi đi!"
Chung Hi sửng sốt giây lát rồi làm theo lời cô ta.
Những người khác vẫn tiếp tục uống rượu, không có ai chú ý tới hai người.bg-ssp-{height:px}
Sau đó, Lý San Nhi bưng ly rượu của mình lên, phá vỡ bầu không khí náo nhiệt trên bàn rượu.
"Tôi dẫn một người đến cho các vị, cô ấy là...!Luna, trợ lý mới của tôi."
"Ánh mắt chọn người của Tổng giám Lý không tồi, sau này Luna tiểu thư nhất định sẽ bộc lộ tài năng trong ngành thiết kế.
"Phải đó! Nào, chúng ta cùng uống một ly."
Lòng bàn tay Chung Hi mát lạnh, cô được dúi cho một ly rượu vang.
Tiệc rượu là thế, đầy giả dối và bợ đỡ, nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
Sau vài ly rượu, Lý San Nhi nói mình say rượu váng đầu, bảo Chung Hi dìu mình ra ngoài.
"Lần sau, lần sau lại hẹn tiếp." Nửa người Lý San Nhi dựa vào Chung Hi.
Khi ra ngoài cửa, cô ta vẫn là dáng vẻ say mèm.
Sau đó hai người đi vào thang máy, xuống bãi đỗ xe.
Chung Hi lập tức lấy điện thoại gọi tài xế lái thuê.
"Tổng giám Lý chờ một lát, lúc nào tôi cũng mang theo kẹo cao su trong túi, cô có muốn ăn không?"
Chung Hi hiểu rõ vị trí của mình.
Thực tập sinh trong công ty lớn chủ yếu là làm việc vặt.
Lý San Nhi khoác khăn choàng, nhìn Chung Hi với dáng vẻ tràn đầy hứng thú.
Lúc cô ta nói chuyện nào còn bộ dạng say rượu: "Tại sao cô lại đến MON?"
Chung Hi thẳng thắn trả lời: "Tôi cần công việc, cần tiền."
Lý San Nhi không nhịn được cười: "Chung tiểu thư không giống lời đồn tí nào.
Được, vậy thì cô đi theo tôi, tiền ấy à, dễ kiếm lắm!"
Chung Hi phân tích ý nghĩa trong câu nói của cô ta.
Tài xế lái thuê đã tới.
Lý San Nhi tiện tay ném cho cô chìa khóa một căn hộ.
"Đi quét dọn sạch sẽ, buổi tối tôi cần."
Sau đó cô ta lên xe cùng tài xế lái thuê, nghênh ngang rời đi, bỏ lại Chung Hi một mình ở đó.
Hầm đậu xe của Minh Khê Sơn Trang rất lớn, Chung Hi buộc phải trở về đường cũ rồi đi ra ngoài từ cửa chính.
Chung Hi cúi đầu chờ thang máy.
Cửa thang máy mở ra, cô đang định đi vào thì phát hiện người bên trong không di chuyển.
Cô ngẩng đầu lên mới phát hiện toàn là người quen.
Một ánh mắt lạnh lùng dừng trên người Chung Hi.
Cô chẳng nói chẳng rằng, nghiêng người nhường đường.
Bạc Lương Thần nhíu mày không vui, đứng im bất động.
Bạch Bân nhận thấy tình hình bất thường, lập tức kéo Vũ Tiểu Thiếu đang định lên tiếng đi ra ngoài.
Bạc Lương Thần gằn ra một câu: "Không phải là cô đến nơi thấp kém này kiếm tiền đấy chứ?"
Chung Hi thoải mái ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt Bạc Lương Thần: "Chẳng phải anh cũng thế sao, nhất định phải đến nơi thấp kém này tìm vui? Nếu không có loại người ngu ngốc lắm tiền như các anh thì Minh Khê Sơn Trang sẽ không náo nhiệt thế này."
Cô nói xong liền đi vào thang máy.
"Anh không xuống thì lui vào trong nhường đường đi, thang máy này không phục vụ một mình anh đâu."
Chung Hi ấn phím tầng một, thang máy từ từ đi lên.
Cô lấy điện thoại ra tìm địa chỉ mà Lý San Nhi đưa cho.
Bạc Lương Thần liếc thấy mấy chữ đầu, lại thêm trong thang máy chỉ có hai người, anh ngửi thấy mùi rượu hỗn tạp trên người Chung Hi, cho nên mặt mày càng thêm lạnh lùng.
Cô liên tục đến Minh Khê Sơn Trang gặp ai? Lại còn muốn "giao hàng tận nhà"?
Lúc Chung Hi định ra ngoài thang máy thì vô tình trông thấy ánh mắt Bạc Lương Thần nhìn cô tràn đầy chán ghét.
Trái tim nguội lạnh, cô đi ra ngoài không thèm quay đầu lại, chỉ coi anh như không khí.
Bạc Lương Thần siết chặt nắm đấm.
Khi cửa thang máy sắp đóng lại, anh xông ra ngoài.
Người khắp Vân Thành đều biết Chung Hi là vợ cũ của anh, cô làm chuyện thấp hèn mất mặt này cũng liên lụy đến anh.
Nghĩ vậy, Bạc Lương Thần chạy về phía Chung Hi..