“Nhưng mà...” Lưu Viện Viện còn muốn nói cái gì, bỗng nhiên nhìn thấy Chung Hi cởi áo khoác, bên trong lớp áo ngắn kia, rõ ràng dính vết máu.
Cổ họng cô ấy giống như bị người ta bóp nghẹt, khiếp sợ bật ra một câu: “Từ Á nói là thật! “
Lưu Viện Viện lảo đảo lui về phía sau, sợ tới mức sắp đi ngoài.
Cô ấy cho rằng Từ Á vu khống Chung Hi, nên chỉ muốn trả lại phần nhân tình cho Chung Hi mà thôi.
Chung Hi điềm nhiên như không có việc gì đi toilet rửa tay, chờ Lưu Viện Viện tỉnh táo lại, mới vừa lau tay, vừa nói: “Tôi phải dùng bao nhiêu sức lực, mới có thể kéo thi thể của một người đàn ông trưởng thành, từ trên xe tải kéo xuống, hủy thi diệt tích?”
Lưu Viện Viện cố gắng tìm lại một chút lý trí: “Vậy, vậy, máu trên người cô!”
“Không cẩn thận dính vào, hơn nữa người kia cũng tuyệt đối không có khả năng kiện tôi.” Chung Hi nhếch khóe môi dưới, vẫn nói một tiếng cảm ơn với Lưu Viện Viện: “Sau này đừng ngốc nghếch như vậy chạy tới đây mật báo tin tức, dễ dàng đem chính cô cuốn vào.”
Lưu Viện Viện nghênh đón ánh mắt của Chung Hi, chậm rãi gật đầu.
Tiếp theo tiếng gõ cửa vang lên, Chung Hi bảo cô ấy đi toilet đợi một chút.
Miễn bị người ta cho rằng quan hệ hai người bọn họ rất tốt, nếu có người muốn trả thù cô, sẽ liên lụy đến Lưu Viện Viện.
Cửa mở ra, Chung Hi nhìn Lục Bắc xuất hiện ở bên ngoài, giật mình.
“Sao anh lại...”
“Gọi điện thoại cho em, vì sao không nhận!” Trong con ngươi Lục Bắc mơ hồ có ngọn lửa nhỏ bập bùng, nhìn Chung Hi từ trên xuống dưới, xác định cô không sao, mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng tầm mắt đặt lại trên vết máu ở cổ tay áo cô: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Anh ta kéo cổ tay cô rồi xông vào phòng.
Cẩn thận xem qua, phát hiện không phải máu của Chung Hi, anh ta mới mệt mỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Chỉ là một chút chuyện nhỏ, em có thể xử lý.” Chung Hi nói xong, gọi Lưu Viện Viện ra.
”Anh không phải là bạn trai của Từ Á sao?” Lưu Viện Viện thốt ra, ngay sau đó, đã ý thức được cái gì, lập tức che miệng chạy ra ngoài.
Nhìn bóng lưng cô ấy chạy trối chết, Chung Hi cười khổ đóng cửa lại.
Lục Bắc lập tức đứng lên: “Anh và Từ Á không phải loại quan hệ này, chỉ là trong nhà sắp xếp gặp mặt mà thôi.”
Anh ta nghiêm trang giải thích, sợ Chung Hi không tin, trực tiếp đưa điện thoại tới, trên đó còn có lịch sử nói chuyện phiếm giữa anh ta và thư ký Trương, còn có lịch sử trò chuyện giữa anh ta và Từ Á.
Chung Hi đẩy điện thoại di động của anh ta ra: “Những chuyện này, không liên quan gì đến em cả .”
Cô nhàn nhạt nói một câu, ánh mắt Lục Bắc ảm đạm xuống.
Có quá nhiều lời nghẹn ở cổ họng anh ta, anh ta bỗng nhiên không có dũng khí để nói ra.
“Vậy em, không có gì muốn nói với anh sao?” Lục Bắc còn ôm một sự chờ mong cuối cùng.
Chung Hi lắc đầu: “Không có.”
“Vậy em dọn dẹp đi, anh không quấy rầy em nữa.” Lục Bắc lê bước chân nặng nề đi ra khỏi phòng.
Lạch cạch.
Cửa đóng lại, hai người trong ngoài cửa tâm tư khác nhau.
Chung Hi chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén.
Cô còn có rất nhiều việc phải làm, không có thời gian phản ứng với Từ Á, nhưng Từ Á lần lượt khiêu khích, không thể trách cô được.
Ngoài cửa, Lục Bắc lấy điện thoại di động ra, bấm số của thư ký Trương: “Giúp tôi điều tra một chuyện.
“
Anh ta còn chưa dứt lời, đã thấy Bạc Lương Thần dẫn theo trợ lý Mẫn đi tới, đi thẳng đến phòng Chung Hi.
“Bạc tổng?” Trong lòng Lục Bắc cảnh giác, vừa rồi anh ta nghe các nhân viên của MON nói mấy câu, gần đây Chung Hi hình như bị người nào đó theo dõi.
Hiện tại nhìn thấy Bạc Lương Thần, Lục Bắc liên tưởng đến ân oán giữa bọn họ, trực tiếp chắn ở cửa phòng.
“Lục thiếu thật sự là nhàn hạ quá.” Bạc Lương Thần nhíu mày: “Nhưng phiền anh hãy tránh ra.”
Vì gặp Chung Hi, anh ta cũng muốn vạn dặm truy đuổi à?
Bạc Lương Thần cười lạnh, cất bước muốn xông vào.bg-ssp-{height:px}
Lục Bắc không hề nhượng bộ: “Anh còn tới tìm cô ấy làm gì nữa? Anh đã có người mới khác để vui vẻ rồi, đừng làm phiền cô ấy nữa.”
”Có người mới khác, đâu chỉ có một mình tôi.” Ánh mắt thâm thúy lại sắc bén của Bạc Lương Thần rơi vào trên mặt Lục Bắc, không chừa đường lui cảnh cáo: “Đừng cản đường của tôi, chỉ là một người nhà họ Lục, tôi còn không để vào mắt.”
“Anh nói gì?”
Lục Bắc nổi giận, vung nắm đấm muốn xông lên.
Bạc Lương Thần cũng không chút yếu thế, ý bảo trợ lý Mẫn lui ra phía sau.
“Muốn đánh nhau đi chỗ khác.” Chung Hi mở cửa phòng ra, nhíu mày hô: “Đây là nơi công cộng, mấy người đã lớn như vậy rồi, còn không biết tôn trọng người khác sao?”
Hai người đàn ông cùng chậm rãi thu động tác.
Lục Bắc từng bước đứng bên cạnh cô: “Đừng sợ, nếu anh ta dám làm gì em, anh sẽ dốc sức liều mạng với anh ta.”
Ánh mắt Bạc Lương Thần trầm xuống, mơ hồ có chút không vui.
Chung Hi tự nhiên đẩy Lục Bắc một cái: “Em biết anh ấy tới tìm em, anh đi về nghỉ ngơi trước đi, có việc gì em sẽ bảo cho anh.”
Lục Bắc còn muốn nói gì đó, Chung Hi đã trở về phòng.
Bạc Lương Thần lạnh lùng nhìn anh ta, cũng ra hiệu cho trợ lý Mẫn đứng ở cửa ra vào.
Sau đó, cánh cửa đóng lại.
Lục Bắc hung hăng nắm chặt quyền, mang theo tức giận rời đi.
Anh ta tin tưởng Chung Hi đối với Bạc Lương Thần đã hận thấu xương rồi, nhưng anh ta không tin Bạc Lương Thần! Người phụ nữ như Chung Hi tốt như vậy không cần, thích loại mặt hàng như Ôn Nguyễn Nhi?
Nhỡ đâu, Bạc Lương Thần hối hận?
Nhỡ đâu, anh muốn theo đuổi lại Chung Hi thì sao!
Lục Bắc đứng ngồi không yên trong phòng, vẫn muốn đi canh giữ cửa ra vào của Chung Hi.
Nhưng anh ta vừa mở cửa, đã nhìn thấy Từ Á đang tới tìm anh ta, cô ta dịu dàng rơi lệ, giọng nói y như chim non nép vào lòng người: “Anh Lục Bắc, xảy ra chuyện rồi.”
Trong phòng Chung Hi.
Hai người ngồi mặt đối diện, không ai mở miệng trước.
Chung Hi nhớ mang máng, bọn họ chưa từng một mình ở chung trong một căn phòng như vậy.
Cuộc hôn nhân tồi tệ trong quá khứ lại hiện lên trong đầu, cô ghét bỏ nở nụ cười, vẫn rót cho Bạc Lương Thần một ly nước.
Như khối băng chạm vào vách tường, giống như mối quan hệ bị đóng băng giữa bọn họ.
Bạc Lương Thần chăm chú nhìn đôi mắt không chút gợn sóng của Chung Hi, đè nén ảo giác trong lòng: “Tôi muốn ở tuần lễ thời trang, một mình gặp mặt Opple tiên sinh, em có thể hỗ trợ được không?”
Chung Hi không nín được, cười thành tiếng.
“Mặc dù đoán được anh sẽ vì chuyện này mà đến tìm tôi, nhưng khí chính tai nghe được, vẫn cảm thấy buồn cười.” Cô mỉm cười nhìn sang: “Cái chính là tôi muốn Bạc thị mất đi cái dự án này.”
“Ra giá đi.”
Bạc Lương Thần chuyển động đồng hồ trên cổ tay, cơ thể dựa vào phía sau.
Chung Hi nhướng mày, cô đã gặp qua thần thái và động tác của anh như vậy, bởi vì ở nhà không gặp được chồng mình, cô đã lục lọi tất cả các tờ báo và video liên quan đến anh.
Khi anh đối với một chuyện nào đó đã có ý định, sẽ lơ đãng toát ra thần thái như vậy.
Chung Hi chớp chớp mắt, rất tốt, cá mắc câu.
“Anh ở trong buổi trình diễn thời trang của Bạc thị đã khoe khoang khoác lác, nói nhất định phải bắt được dự án cấp S này, nếu dự án trôi dạt theo nước, những lão già kia sẽ bồi thường đến tán gia bại sản, bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha cho anh đâu.”
Chung Hi giãn mặt mày, tươi cười tự tin kiêu ngạo, dáng vẻ kia khắc sâu vào trong lòng Bạc Lương Thần.
Anh đã không nhớ rõ, lần trước nhìn thấy Chung Hi như vậy là khi nào.
Tình cảnh mấy năm nay, thật sự đã mài nát người Chung Hi này rồi.
Anh lâm vào sự phân vân phức tạp khó hiểu, mãi cho đến khi, giọng nói của Chung Hi nhẹ nhàng truyền đến, mang theo vài phần chờ mong đắc thắng.
“Bạc tổng cảm thấy, mặt mũi của anh đáng giá bao nhiêu tiền?”.