Nửa tiếng sau, trong phòng thăm hỏi của đồn cảnh sát địa phương, Chung Hi thầm đếm đến mấy chục nghìn thì nghe thấy tiếng bước chân vang lên trong hành lang.
Kẽo kẹt! Cửa mở ra từ bên ngoài.
Bạc Lương Thần đi vào, sau lưng là ánh đèn bên ngoài phủ lên người anh.
"Anh chỉ có thời gian mười phút." Cảnh sát nói xong thì đóng cửa lại.
Trong phòng rất tối, chỉ có một chiếc đèn chiếu vào mặt Chung Hi.
Bạc Lương Thần nhìn sang, chỉ cảm thấy dáng vẻ yên tĩnh của cô lúc này rất gai mắt.
Rất có thể là cô sẽ bị cảnh sát địa phương tạm giam, thậm chí là giam giữ dài hạn.
Tại sao cô lại không sợ? Cô chắc chắn rằng anh nhất định sẽ cứu cô sao?
Thoáng cái ánh mắt Bạc Lương Thần đã tràn đầy lạnh lùng, anh kéo ghế ra ngồi trước mặt cô.
"Cô nghĩ thông suốt chưa?"
Nét mặt Chung Hi giãn ra: "Không có ai chê tiền cả."
Bạc Lương Thần híp mắt, giọng điệu này của cô khiến anh rất khó chịu.
Anh nhếch môi nói: "Bây giờ cô không còn tư cách bàn điều kiện với tôi."
Chung Hi cúi đầu, ngón tay dưới gầm bàn mân mê chiếc còng lạnh lẽo trên cổ tay.
Mãi lâu sau cô mới lên tiếng: "Nếu mất dự án cấp S này, địa vị của anh ở Bạc thị sẽ bị đe dọa phải không? Theo tôi biết thì tên đối tác Tiêu Nghị kia đã bất mãn với anh từ lâu rồi."
Sắc mặt Bạc Lương Thần trở nên khó coi.
Chung Hi ngước mắt lên, cười khẽ: "Đưa một kẻ râu ria như tôi ra khỏi chỗ này để đổi lấy cơ hội hợp tác với gia tộc Opple, anh lời to đấy nhé!"
Nụ cười của cô càng thêm rạng rỡ: "Ngoài ra tôi còn có một yêu cầu."
"Chung Hi, bây giờ cô đang cầu xin tôi."
Bạc Lương Thần cảm thấy mình bị Chung Hi kiềm chế mọi mặt, cực kỳ khó chịu.
"Tôi đã bị anh hại cho nhà tan cửa nát, giờ chết ở đây cũng chẳng sao.
Anh không đồng ý thì có thể đi mà." Chung Hi chớp mắt với thái độ dửng dưng.
Bạc Lương Thần nén giận: "Nói đi, điều kiện là gì?"
"Anh và Ôn Nguyễn Nhi tổ chức hôn lễ."
"Đây là điều kiện của cô ư?" Bạc Lương Thần đứng phắt dậy: "Cô lại giở trò với tôi đấy à? Cô có tin là tôi sẽ khiến cô ở trong này cả đời không ra ngoài được không?"
"Tin chứ!"
"Tôi thừa biết là tập đoàn Bạc thị có chi nhanh nhánh ở bên này."
Chung Hi rướn người về phía trước: "Tôi thật lòng cảm thấy anh và Ôn Nguyễn Nhi rất xứng đôi, cho nên muốn chúc các người răng long đầu bạc."
Bạc Lương Thần nhìn chằm chằm vào gương mặt cô cách một chiếc bàn dài.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, anh mới dời mắt khỏi cô.
"Hay là Bạc Tổng sợ tôi phá hoại hôn lễ của anh? Nếu các người tình bền hơn vàng thì sao lại bị tôi tác động?" Chung Hi thì thầm.
Bạc Lương Thần không nói gì, lập tức mở cửa rời đi.
Chung Hi ngồi đó hít sâu một hơi.
Lòng bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi.
Ván cược này liệu cô có thắng không?
Cho dù Bạc Lương Thần bỏ lỡ cơ hội gặp mặt Opple tiên sinh thì tập đoàn Bạc thị vẫn có dự án cấp S khác, Chung Hi chỉ đang đánh cược Bạc Lương Thần muốn giành lấy dự án này mà thôi.
Sau khi chấn hưng tập đoàn Bạc thị, Bạc Lương Thần hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh, không có dự án nào mà anh không làm được.
Người này chưa từng thất bại.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Chung Hi nhìn cánh cửa đóng chặt mà tim đập dồn dập.
Lỡ như thua cược...
Tiếng "kẽo kẹt" vang lên, cửa lại bị đẩy ra lần nữa, không thấy bóng dáng của Bạc Lương Thần đâu, người đến là hai cảnh sát địa phương: "Cô có thể đi rồi."
...
Khi Chung Hi về đến khách sạn, tin tức đã lan truyền.
Gã tài xế mất tích kia quay lại đồn cảnh sát hủy bản án, cũng nói là chuyện này không liên quan gì đến Chung Hi, tự gã sơ ý bị thương nên mới tạm thời bỏ lại xe để đến bệnh viện chữa trị.bg-ssp-{height:px}
Đã có lời khai của đương sự, tất nhiên là Chung Hi vô tội được phóng thích.
Nhưng nếu như cẩn thận suy ngẫm chuyện này thì thấy có quá nhiều điểm bất thường, hơn nữa Chung Hi vốn có tiền án tiền sự, vì vậy khi cô bước vào cửa khách sạn, tất cả mọi người lập tức đi vòng qua cô, vội vàng né tránh.
Ngoại trừ Lưu Viên Viên.
Cô ta thấp thỏm đứng trước cửa thang máy chờ Chung Hi đi đến.
"Cô không sao chứ? Họ có làm gì cô không?"
Chung Hi ấn phím tầng: "Nếu cô sợ thì cách xa tôi ra một chút là được."
Lưu Viên Viên chợt nghẹn họng.
Cô ta cẩn thận suy nghĩ, sau đó lắc đầu: "Tôi không sợ, tôi biết là cô bị oan."
Cửa thang máy đóng lại, từ từ di chuyển lên trên.
Chung Hi mân mê đầu ngón tay: "Chính vì tôi bị oan nên cô mới cần tránh, biết chưa?"
Lưu Viên Viên sững sờ.
Thấy Chung Hi đi ra ngoài, cô ta mới vội vàng đuổi theo: "Từ Á mang hết đồ của cô vào phòng cô ta rồi, chị Anna cũng mắt nhắm mắt mở, còn cả bạn trai của Từ Á...!à, Lục Bắc ý! Anh ta nói là phải nghĩa cách cứu cô, mãi vẫn chưa về khách sạn."
Chung Hi lấy thẻ phòng vẫn luôn mang theo trên người ra rồi quẹt vào cửa.
Không có phản ứng.
"Phòng này có người ở rồi, hay là trước tiên cô ở cùng tôi nhé?"
Chung Hi ngoảnh đầu nhìn dáng vẻ dè dặt của Lưu Viên Viên, sau đó nhíu mày hỏi: "Rõ ràng là cô rất sợ tôi, thế thì bám lấy tôi làm gì?"
Cô còn rất nhiều việc phải làm, có cái đuôi nhỏ bám theo thật sự không tiện chút nào.
Lưu Viên Viên cắn răng nói: "Trước kia tôi cũng từng bị người ta hãm hại như vậy."
Cô ta đồng cảm với Chung Hi, biết rằng hiện giờ Chung Hi cô độc nhường nào, cũng biết đối phương nhất định đang cần người giúp đỡ.
"Tôi không làm được gì nhiều, nhưng nếu cô cần thì tôi có thể..."
Chung Hi day trán, nếu cô không nhờ Lưu Viên Viên giúp đỡ thì có khi đối phương sẽ đi theo mình mãi: "Tôi cần một bộ lễ phục bắt mắt, cô có thể kiếm cho tôi không?"
"Được chứ!"
Lưu Viên Viên dúi thẻ dự phòng của phòng mình vào tay Chung Hi, sau đó xoay người chạy đi.
Chung Hi nhìn tấm thẻ phòng kia rồi cất vào trong túi áo, tiếp đó cô nhìn xung quanh và đi vào thang máy.
Khi Lục Bắc nhận được cuộc gọi từ Chung Hi, anh vẫn chưa biết cô đã được ra ngoài.
Anh đã nhờ bạn bè tìm luật sư giỏi nhất để cứu cô.
Chung Hi đứng ở đại sảnh khách sạn, nghe thấy Lục Bắc nói một câu qua ống nghe điện thoại: "Em đứng yên đấy, anh lập tức đi tìm em."
Sau đó anh cúp máy.
Chung Hi mỉm cười cảm ơn nhân viên tiếp tân.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, muốn đến chỗ Từ Á lấy lại điện thoại di động, nếu không thì thật sự bất tiện.
"Chung Hi!"
Cô nghe thấy tiếng hét đầy kinh ngạc vang lên sau lưng: "Chẳng phải cô bị bắt rồi sao?"
Ôn Nguyễn Nhi được Tiểu Linh dìu, hai mắt trợn tròn, khuôn mặt vừa mới có chút huyết sắc giờ lại tái mét vì tức giận.
Chung Hi đứng im tại chỗ.
Ôn Nguyễn Nhi hất Tiểu Linh ra, cố sức bước vài bước tới quầy tiếp tân: "Các người làm việc kiểu gì thế, loại người có tiền án tiền sự này cũng có thể vào khách sạn ở sao? Bắt cô ta cút ra ngoài ngay lập tức!"
"Quý khách đừng kích động, hiện tại Chung Hi tiểu thư không còn thuê khách sạn của chúng tôi nữa, phòng của cô ấy đã cho người khác thuê rồi." Nhân viên tiếp tân giải thích.
Nhưng Ôn Nguyễn Nhi lại phát huy bản lĩnh khóc lóc náo loạn đến tột cùng.
Vừa gặp Chung Hi cô ta đã cảm thấy xui xẻo.
May mà con của cô ta không sao, nếu không...
Ôn Nguyễn Nhi hít sâu vài hơi: "Cô ta không còn ở đây nữa thì sao phải cho cô ta vào, đuổi cô ta ra ngoài đi."
Chung Hi nhìn đối phương: "Tôi tới tìm Bạc Lương Thần, cô có muốn hỏi anh ta xem có để tôi đi hay không?".