Sau khi nói xong, Ôn Nguyễn Nhi liền đi nhanh ra cửa.
Không ngờ ở phía sau, Chung Hi nhẹ nhàng thốt lên, “Lẽ nào mối quan hệ giữa tôi và anh ta còn sợ thêm cái hiểu lầm này hay sao?”
“! ”
Tay Ôn Nguyễn Nhi đã chạm vào tay nắm cửa.
Chung Hi cố ý cất cao giọng, “Tôi nhớ số điện thoại của tập đoàn Ôn thị là …”
Nếu Chung Hi gửi những tấm ảnh đó cho cha Ôn Nguyễn Nhi, chắc cô ta sẽ không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.
“Trợ lý Mẫn, tôi không sao, anh về đi.
” Ôn Nguyễn Nhi hét lớn ra bên ngoài, sau đó lui lại mấy bước, ngoan ngoãn đứng nép sang một bên.
Trong cái khó ló cái khôn, cô ta xử sự như thế khiến Chung Hi nhếch môi hài lòng.
Cô dùng tay ra hiệu cho cô ta lùi lại.
Tất nhiên Ôn Nguyễn Nhi đã làm theo.
Chung Hi nhíu mày, ngoan ngoãn nghe lời như vậy, không phải sẽ trở nên nhàm chán sao?
Cô mở cửa phòng ra, điềm tĩnh nhìn trợ lý Mẫn, rồi ánh mắt của cô cuối cùng cũng va vào Bạc Lương Thần ở phía sau.
“Có chuyện gì sao?”
Tiểu Linh lập tức xông vào, kéo Ôn Nguyễn Nhi lên và nói liên tục: “Không sao rồi Nguyễn Nhi, Bạc tổng đến rồi, anh ta đến để cứu em đấy.
”
Những lời này nghe như thể phòng của Chung Hi là ổ sói hang cọp.
Bạc Lương Thần bước lên phía trước, đầu tiên anh nhìn từ đầu đến chân Ôn Nguyễn Nhi một lượt, sau khi xác nhận cô ta không sao, anh nhìn về phía Chung Hi.
“Chuyện này là thế nào?”
Vẻ mặt đó chẳng khác nào công ty đang chất vấn thuộc hạ làm sai.
Chung Hi nghe thấy giọng điệu công ra công tư ra tư liền bình tĩnh lấy điện thoại ra, “Vợ chưa cưới của anh sợ tôi ở tuần lễ thời trang xem trình diễn chưa đủ, nên đặc biệt đến phòng tôi nhảy cho tôi xem, có video chứng minh nhé.
”
Ai sẽ tin điều này?
Bạc Lương Thần nhìn thấy cảnh tượng trên màn hình điện thoại thì lông mày càng nhíu chặt hơn.
Anh nghiêng người qua và nói với trợ lý Mẫn, “Đưa cô ta về phòng trước.
”
“Vâng.
”
Chung Hi nhìn anh, đôi mắt long lanh của cô lại chớp chớp, như thể cô đang dự tính điều gì đó.
Cánh cửa lại đóng lại.
Ôn Nguyễn Nhi không cam tâm mà quay đầu nhìn lại, “Tiểu Linh, chị canh ở cửa nhé.
Nếu có chuyện gì thì lập tức báo với em.
”
Tiểu Linh vội vàng đáp ừ.
Nhưng trước khi cô ta kịp hành động thì trợ lý Mẫn đã ngăn cô ta lại.
“Hai người về phòng trước đi, đừng khiến Bạc tổng không vui.
”
“Tôi lo cho anh ấy nên mới làm thế.
” Ôn Nguyễn Nhi cố gượng cười, tim cô ta như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nếu bỗng dưng Chung Hi giở chứng rồi đưa những tấm ảnh đó cho Bạc Lương Thần xem thì cô ta biết phải làm thế nào?
Cô ta không thể ngồi chờ chết được!
“Tiểu Linh, đi thôi.
”
Trợ lý Min đứng yên như cũ, còn cố ý nhắc nhở thêm một câu, “Ôn tiểu thư nên về phòng trước đi, có lẽ lát nữa Bạc tổng sẽ đích thân báo tin vui cho cô.
”
Ôn Nguyễn Nhi biết rằng anh ta là một trong những người đáng tin cậy nhất bên cạnh Bạc Lương Thần, nên cô ta không muốn có mâu thuẫn với anh ta.
Nhưng bây giờ trong đầu cô ta chẳng màng gì đến tin vui.
Cô ta vô tri vô giác đẩy cửa mở ra, Tiểu Linh cũng nối gót theo sau.
“Nguyễn Nhi, làm sao đây? Thực sự đưa cho cô ta năm mươi vạn sao?”
“Đưa chứ.
” Ôn Nguyễn Nhi căm hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, đúng lúc đó, Trang Uyển Như gọi điện thoại đến.
Do chênh lệch múi giờ nên tuần lễ thời trang mới vừa được phát sóng tại khu vực Vân Thành thôi.
Trang Uyển Như nhắm tâm trạng của Ôn Nguyễn Nhi vào lúc này không tồi nên mới đặc biệt gọi điện đến làm thân.
Làm sao bà ta có thể ngờ được Ôn Nguyễn Nhi vừa mới bị Chung Hi chơi cho một vố, tâm trạng đang rất tồi tệ chứ.
“Nếu không có gì thì bà đừng gọi cho tôi!” Ôn Nguyễn Nhi hét vào điện thoại
Vốn dĩ Trang Uyển Như muốn nhân cơ hội này cho Ôn Quốc Huy biết bà ta thân là mẹ kế đã cố gắng nuông chiều con gái ông ta ra sao, và cũng muốn cho ông ta biết mối quan hệ giữa họ đã bớt căng thẳng rồi.
Ôn Quốc Huy đang đọc báo thì nghe thấy tiếng của con gái, mặt ông ta liền tối sầm xuống.
Trang Uyển Như vội vàng chuyển sang chế độ loa trong, nhỏ tiếng hỏi: “Nguyễn Nhi, sao thế con? Ai chọc con mà con cáu thế, có phải là Chung Hi không?”
Trong đầu bà ta nảy ra một ý tưởng nên liền đi ngay vào phòng ăn.
“Còn ai vào đây nữa?” Ôn Nguyễn Nhi đang buồn bực vì không có nơi trút bầu tâm sự nên cô ta vừa tru tréo vừa kể lại câu chuyện.
Ở bên kia, Trang Uyển Như nín thinh một hồi lâu.bg-ssp-{height:px}
“Lên tiếng đi chứ, bà bị câm rồi à!”
“Không phải, chỗ dì có chút tiền, dì chuyển cho con trước, con gom góp lại, trước tiên mua lại những tấm ảnh đó, sau đó, con làm như thế này…”
Sau khi nghe Trang Uyển Như nói xong, vẻ mặt của Ôn Nguyễn Nhi dần dễ chịu hơn.
!
Chung Hi đã kiên nhẫn đôi co với Bạc Lương Thần.
Chỉ là cô không tiết lộ bản thân đã dùng thứ gì bắt bí Ôn Nguyễn Nhi.
Cả năm nay cô ở trong tù đâu phải chỉ ở không, cô đã gặp rất nhiều “dị nhân” trong xã hội, từ lúc quậy ầm ĩ ở đám cưới hai người họ, cô đã nhờ bạn bè điều tra Ôn Nguyễn Nhi.
Hầu như chẳng tốn hơi sức để có được những tấm ảnh này.
Tất nhiên những gì mà cô tung ra chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Cô không vội, cô muốn chơi từ từ, cô rất mong chờ biểu hiện ngoạn mục của Bạc Lương Thần sau khi nhìn thấy bộ mặt thật của người vợ chưa cưới này.
Nghĩ về điều đó khiến Chung Hi cười tươi hơn.
Lúc này Bạc Lương Thần nhìn cô chằm chằm, chỉ cảm thấy cô giống một con mèo ranh mãnh, khiến người ta không tài nào tóm được đuôi, và cũng không tài nào thoát khỏi mưu kế của cô.
“Tôi đã cử người chuẩn bị đám cưới như cô nói rồi.
” Anh nhẹ nhàng đổi chủ đề.
Chung Hi gật đầu, “Hiệu suất làm việc của Bạc tổng từ trước đến giờ luôn cao mà.
”
Thực ra, cho dù cô không nói gì thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tổ chức đám cưới, Bạc Lương Thần sẽ để người phụ nữ của mình chịu thiệt thòi sao?
Chung Hi chỉ muốn kế hoạch của mình được thực hiện nhanh hơn một chút.
Cô cũng nên gặp mặt người đó rồi.
Về phần Bạc Lương Thần, anh chỉ là một con tốt thí trong tay cô.
Cô ngước mắt nhìn lên, ánh sáng trong mắt cô nhạt dần, cô chẳng buồn quan tâm đến người đàn ông trước mặt.
Bạc Lương Thần cảm nhận rõ sự xa cách mà cô dành cho anh.
Chuyện vẫn chưa nói xong thì lại có người đến gõ cửa.
Chung Hi có chút khó chịu nên cau mày, sao hôm nay cô nhiều việc thế?
Cửa mở ra, Lục Bắc đứng đó với đồ ăn khuya trên tay, "Em đói rồi đúng không, anh có mua cháo và đồ ăn kèm cho em đây.
"
Vừa nói, anh vừa liếc nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha ở bên trong.
Chung Hi cảm ơn anh ta, và cô cũng không ngạc nhiên mấy khi thấy Từ Á ở sau lưng Lục Bắc.
Từ Á ló người ra, dè dặt hỏi: “Chị Chung Hi, chị không sao chứ? Vừa rồi em thấy tình hình không ổn nên đã gọi anh Lục Bắc tới đây.
”
Mở miệng ra gọi anh Lục Bắc, cách gọi cũng thật thân mật nhỉ.
Nếu Chung Hi không có cách nhìn về vấn đề đó, e rằng cô đã bị Từ Á chọc cho tức điên.
“Lúc nãy Ôn Nguyễn Nhi thật sự quá đáng.
Mặc dù em không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn cô ta đã vu khống chị Chung Hi.
”
Từ Á đứng sau lưng Lục Bắc, cô ta không biết rằng trong phòng còn có một người khác nữa.
Khi nhìn thấy Bạc Lương Thần đi ra từ bên trong, cô ta ngậm miệng lại ngay lập tức, sau khi sửng sốt, cô ta liền cảm thấy hối hận vô cùng.
Bạc Lương Thần lướt qua Chung Hi rồi đi thẳng về phòng.
Cạch.
Cánh cửa đóng lại, Chung Hi không nhìn theo nữa.
“Hai người không vào trong à?” Cô cười và định đóng cửa lại.
Lục Bắc đang định mở miệng lên tiếng thì Từ Á vội vàng kéo anh ta lại, “Anh Lục Bắc, chúng ta xuống lầu trước đi.
Chắc hôm nay Chị Chung Hi mệt lắm, để chị ấy nghỉ ngơi đi.
”
Lục Bắc nhíu mày, anh ta đang có rất nhiều điều muốn hỏi.
Biểu cảm của anh ta quá rõ ràng, rõ đến mức tất cả như đều được viết trên khuôn mặt kia.
Chung Hi ngáp dài, ngầm “phối hợp” với lời chối từ của Từ Á, “Có gì mai nói tiếp nhé.
”
Tiếp đó, Lục Bắc bị Từ Á lôi vào thang máy.
Chung Hi chỉ nhìn họ rời đi, rồi sau đó đóng cửa lại.
Không phải trong lòng cô không dậy sóng, mà cô đang dồn hết tâm trí cho việc làm sao mới có thể khiến Bạc Lương Thần nếm trải những nỗi đau thấu tận xương tủy kia, nên cô chẳng còn thời gian để lo lắng về những điều này.
Chiều ngày mốt phải trở về khu vực Vân Thành rồi.
Cô không còn nhiều thời gian nữa.
.