Đêm hôm đó Vân Thành cũng đồng thời xảy ra một chuyện lớn.
Tổng giám Lý San Nhi của công ty thiết kế MON xảy ra tai nạn xe cộ.
Vốn chỉ là một trận tai nạn giao thông ngoài ý muốn, nhưng bởi vì lúc ấy cô ta ngồi trên xe lão đại Vũ Sâm, nhân vật lớn trong giới bất động sản Vân Thành.
Vũ Sâm đã qua tuổi năm mươi, vợ của ông ta vừa qua đời hai tháng trước.
Sau khi bọn họ được đưa đến bệnh viện, đám nhà báo truyền thông ở Vân Thành chen chúc nhau kéo tới.
...
Chung Hi bị mọi người trong công ty xa lánh, cho nên cũng không hề hay biết chuyện này.
Lúc cô biết chuyện cũng là lúc cô đã yên vị trên máy bay trở về Vân Thành.
Trước khi tắt máy cô đã nhắn tin cho Lý San Nhi, sau đó mới tắt điện thoại di động.
Cô còn có rất nhiều chuyện phải làm, nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nhưng sau khi cô nhắm mắt, những suy nghĩ tán loạn trong đầu càng thêm rõ ràng.
Vũ Sâm là bác trai của Vũ Tiểu Thiếu, năm ngoái, tập đoàn Bạc thị sa sút trở thành đại lý công trình của công ty Vũ Sâm.
Bây giờ, Vũ Sâm gặp chuyện, nội bộ Bạc thị lại phải dấy lên một hồi sóng gió.
Dù sao, ban đầu do Bạc Lương Thần ủng hộ công ty Vũ Sâm nên mới thúc đẩy lần hợp tác này.
Chung Hi nhếch miệng, còn thuận lợi hơn cả dự tính của cô.
Sau khi máy bay đáp xuống sân bay, Chung Hi đi theo người của MON ở phía sau, tình cờ gặp phải Bạc Lương Thần và Ôn Nguyễn Nhi đi ra từ một lối khác.
Ôn Nguyễn Nhi vẫn trước sau như một, làm nũng với Bạc Lương Thần.
"Lương Thần, anh đưa em về nhà được không? Cha em bận nhiều việc quá, chắc chắn sẽ không tới đón em."
Chung Hi đeo túi xách, trong lòng dự tính.
Ừ, đúng là hôm nay cha cô rất bận đấy.
Bạc Lương Thần như đang lo lắng chuyện gì đó.
Anh để điện thoại di động xuống, lạnh nhạt nói: "Lái xe sẽ đưa cô về."
"Em không muốn lái xe đưa về, em muốn anh đưa." Ôn Nguyễn Nhi bắt đầu ăn vạ, nhưng nào ngờ, đây là kiểu mà đàn ông như Bạc Lương Thần thấy phiền nhất.
Trong lòng anh, Bạc Thị của anh mãi mãi cao hơn tất cả.
Về chuyện này, Chung Hi đã từng là người trong cuộc nên cô hiểu rất rõ
Vì báo thù mà thậm chí Bạc Lương Thần còn có thể lợi dụng hôn nhân, sao anh có thể đặt công việc sang một bên chỉ vì vài câu nũng nịu chứ?
Bỗng nhiên Chung Hi cảm thấy Ôn Nguyễn Nhi vừa ngây thơ lại vừa đáng thương.
Cô không định tiếp tục xem kịch nữa, rảo bước nhanh hơn muốn đi qua.
Không biết sao Bạc Lương Thần lại vượt lên trước một bước, kéo hành lý của cô lại.
Chung Hi lườm mắt: "Có việc gì?"
"Máy chủ lưu trữ hồ sơ của tập đoàn Bạc Thị bị ai đó hack, do cô làm?"
Ánh mắt của anh sắc bén như vậy, suýt chút nữa Chung Hi đã lộ ra sơ hở.
Nhưng cô lại cười ranh mãnh: "Không biết vị đại thần nào đã dám làm một việc nghĩa như vậy.
Tôi thực sự nên mời anh ta ăn một bữa cơm, nhưng mà không phải tôi, tôi không có tiền mời hacker."
Đây cũng là lời nói thật.
Máy chủ của tập đoàn Bạc Thị không phải kiểu kỹ thuật mèo cào nào có thể phá được.
Chủ yếu là không có ai buồn chán mà đi làm mấy loại chuyện này.
Cho dù ra giá cao, Chung Hi cũng không có tiền.
"Có thể để cho tôi đi chưa? Nếu không, tròng mắt vợ chưa cưới của anh sắp trợn đến rớt cả ra rồi đó." Chung Hi lạnh nhạt cười: "Dù sao chúng ta vẫn còn có cơ hội gặp nhau mà, hẹn vào buổi hôn lễ nhé."
Cô ghét bỏ đẩy tay Bạc Lương Thần ra, quay người rời đi, không hề ngoảnh đầu lại.
Lục Bắc bị Từ Á quấn lấy, mới đi ra từ lối ra, bắt gặp Chung Hi bèn lập tức nhanh chân đuổi theo.
Phía xa, Bạc Lương Thần nhìn hai người bọn họ cùng đi ra khỏi sân bay, càng nhăn mày chặt hơn.
"Lương Thần, vừa rồi cô ta có ý gì vậy, hôn lễ gì?" Trong lòng Ôn Nguyễn Nhi giật thót một cái, sao cô ta luôn cảm thấy Chung Hi càng ngày càng thân mật với Bạc Lương Thần!
Hai người bọn họ không phải kẻ thù sao?bg-ssp-{height:px}
Ôn Nguyễn Nhi cắn môi, mọi tâm tư đều viết hết lên mặt.
Bạc Lương Thần thu tầm mắt lại, lạnh nhạt nói: "Trước đó bận chuyện của công ty, quên nói cho cô, tôi đã cho người chuẩn bị kỹ càng hôn lễ rồi, tổ chức vào thứ sáu."
"Thật sao?" Ôn Nguyễn Nhi mừng rỡ.
Nhưng cô ta chưa kịp vui mừng thì tay áo của bộ âu phục mà cô ta đang nắm chặt đã tuột khỏi tầm tay.
Rõ ràng đây là chuyện rất tốt, sao cô ta lại phải nghe từ miệng Chung Hi chứ!
Lúc này, một bóng dáng gầy gò đứng ở lối ra.
Đội mũ, đeo khẩu trang, che giấu khuôn mặt mình rất kỹ.
Nhưng Chung Hi biết rõ, chắc chắn là Trang Uyển Như.
Xem ra, Trang Uyển Như quyết tâm muốn sống đến hết đời với Ôn Quốc Huy, đuổi theo nịnh bợ Ôn Nguyễn Nhi đến mức này, nhưng bà ta có cố gắng thế nào cũng vô dụng.
Chung Hi cười lạnh.
Nghĩ đến món quà mà cô chuẩn bị cho người nhà họ Ôn, tâm trạng cô lập tức thoải mái.
Nên sau đó nhìn thấy Từ Á đang đuổi sát không rời ở phía sau cũng không cảm thấy chán ghét như thường ngày nữa.
"Chung Hi, em đi đâu vậy, anh đưa em đi." Trong mắt Lục Bắc chỉ có cô.
"Em phải đi bệnh viện thăm bạn, anh đi thì không tiện lắm." Chung Hi liếc nhìn điện thoại, Lý San Nhi đã trả lời cô.
Dưới tình huống như thế này, nếu như dẫn Lục Bắc theo sẽ có chút xấu hổ.
"Vậy được, tối nay liên lạc nhé, anh về nhà trước một chuyến đã." Lục Bắc vừa nghĩ đến những cuộc điện thoại liên tục thúc giục anh ta về nước của nhà mình đã cảm thấy đau đầu.
Sao mẹ anh ta lại có thành kiến lớn như thế với Chung Hi chứ?
Chung Hi vẫy tay gọi xe: "Bác tài, bệnh viện Trung Lâm."
Nhìn xe taxi đi xa, ánh mắt Lục Bắc vẫn dõi theo mãi, trong lòng Từ Á ghen ghét, cắn răng nói: "Anh Lục Bắc, có phải anh lo lắng về nhà không biết giải thích như thế nào không? Hay là, em và anh cùng về thăm bác gái đi, anh có thể nói là tới tìm em, có lẽ bác sẽ không giận anh với chị Chung Hi đâu."
Lục Bắc khẽ nhíu mày.
"Tôi không muốn lợi dụng cô."
"Không sao đâu, em cam tâm tình nguyện bị anh lợi dụng.
Hơn nữa, anh yên tâm, em sẽ không nhiều lời." Trên mặt Từ Á nở một nụ cười dịu dàng.
Lục Bắc lạnh nhạt dời ánh mắt, giọng điệu xa cách: "Không cần, sau này chúng ta cũng không cần thiết phải gặp nhau nữa.
Cô có thể nói với gia đình là cô thấy tôi chướng mắt, con người tôi rất tồi tệ."
Anh ta nói xong, bỏ mặc Từ Á rồi rời đi.
Từ Á nén nước mắt: "Tồi tệ? Người phụ nữ mà anh thích còn tồi tệ hơn! Cô ta đã ly hôn, đã từng ngồi tù, vậy mà anh còn thích cô ta.
Rốt cuộc em có điểm nào không bằng cô ta chứ?"
Đôi mắt long lanh của cô ta lóe lên sự hận thù.
Một giây sau, cô ta lau khô nước mắt, gọi một cuộc điện thoại: "Tới đón tôi."
Giọng điệu ra lệnh.
Dù sao cô ta cũng là thiên kim nhà họ Từ, cho dù Lục Bắc không chọn cô ta, cũng tuyệt đối không thể chọn loại đàn bà như Chung Hi.
Hơn nữa, người ấy mà, đã từng ngồi tù một lần, cũng có thể sẽ ngồi lại lần hai.
...
Trong sân bay.
Trang Uyển Như thấy Ôn Nguyễn Nhi đi ra, lập tức bước tới.
Còn dọa cho Ôn Nguyễn Nhi giật mình, cô ta còn tưởng là antifan mà đối thủ cạnh tranh phái tới.
Nhưng không ngờ rằng, cô ta tức giận đến thế mà chẳng có ai thèm đoái hoài gì tới mình.
"Là dì, Nguyễn Nhi, là dì!" Trang Uyển Như thấy Chung Hi đã rời đi, bèn tháo xuống mũ và khẩu trang xuống.
"Bà làm gì mà ăn mặc kiểu này vậy?" Ôn Nguyễn Nhi tỏ vẻ ghét bỏ, mắt thấy Bạc Lương Thần sắp đi xa, cô ta lập tức muốn hất Trang Uyển Như ra: "Bây giờ tôi còn bận nhiều chuyện lắm, bà tránh xa một chút."
"Không phải, Nguyễn Nhi, con về nhà với dì trước đi, trong nhà xảy ra chuyện rồi." Trang Uyển Như xích lại gần tai cô ta, thì thầm mấy câu.
"Cái gì? Sao cha tôi lại có liên quan đế vụ tai nạn xe cộ của Vũ Sâm được!" Đôi mắt xinh đẹp của Ôn Nguyễn Nhi trừng một cái.
Cô ta có ngu cũng biết phải bảo vệ thân phận thiên kim nhà họ Ôn, nếu không, chẳng phải hôn lễ giữa cô ta và Bạc Lương Thần sẽ coi như bỏ sao?
"Về nhà, lập tức trở về nhà.".