Trong phòng bệnh của bệnh viện, Chung Hi gọt táo, bỏ vào tay Lý San Nhi.
"Cô không cần diễn thật như thế làm gì, mấy tên chó săn kia đã viết rất khoa trương rồi." Chung Hi áy náy nhìn cô ta.
Đầu ngón tay Lý San Nhi kẹp một điếu thuốc, nằm trên giường bệnh, trên trán dán băng gạc.
"Nếu tôi không làm như vậy, người nhà họ Vũ sẽ không tin, cũng sẽ không móc nối chuyện này với Ôn Quốc Huy." Lý San Nhi mấp máy môi, vẫn còn hơi đau.
Cô ta ngước mắt nhìn về phía Chung Hi: "Cô đừng tưởng rằng tôi giúp cô miễn phí, đừng quên lời hứa của cô, cô phải giành được quán quân cuộc thi thiết kế quý sau về cho MON."
"Nếu không..."
"Nếu không tôi sẽ mặc cho cô xử trí." Chung Hi vẫn cảm thấy rất áy náy, miễn cưỡng vui đùa.
Trước khi đi tuần lễ thời trang, cô chủ động tìm tới Lý San Nhi, nhả bài với cô ta.
Thẳng thắn nói cô vào MON đều là do một tay Bạc Lương Thần bày kế, nhưng cô vẫn chưa biết mục đích của anh ta.
Nếu Lý San Nhi đồng ý giúp cô một vấn đề nhỏ, cô sẽ vô cùng biết ơn, đồng thời cũng sẽ trao đổi một yêu cầu.
Lần đầu tiên Chung Hi đến hội sở Minh Khê gặp Lý San Nhi, những người kia có một vị là Vũ Sâm, hơn nữa ông ta lại có ý đồ ở mặt kia đối với Lý San Nhi.
Đồng thời, ông ta lần lượt tạo áp lực cho Lý San Nhi, những tin tức bên ngoài có liên quan đến cuộc sống cá nhân phóng túng của Lý San Nhi cũng là do ông ta sai người lan truyền.
Chính là muốn bức Lý San Nhi đi vào khuôn khổ, trở thành tình nhân bí mật của ông ta.
Chuyện mà Chung Hi muốn nhờ chính là hi vọng Lý San Nhi có thể khiến cho Vũ Sâm xảy ra chuyện, đồng thời, vu oan lên người Ôn Quốc Huy.
Nhưng mà, cô không ngờ được Lý San Nhi lại dùng cách cực đoan như vậy, suýt nữa đã mất mạng.
Lúc ở trên máy bay biết được tin tức này, trong đầu Chung Hi chỉ có một suy nghĩ, nếu như Lý San Nhi xảy ra chuyện, cô sẽ tự trách cả một đời.
Lý San Nhi cười khẽ: "Tôi biết chắc chắn cô là người giữ lời hứa, cô không cần phải đặt nặng trong lòng.
Tôi đã dự định làm như vậy từ lâu, tên kia chết không có gì đáng tiếc."
Cô ta bóp nát điếu thuốc lá trong tay, nhẹ nhàng nhả khói.
Mặc dù lần này cô ta giúp Chung Hi sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn bên kia của Bạc Lương Thần, nhưng ai bảo đề nghị của Chung Hi vừa hay lại chạm vào đúng chỗ ngứa của cô ta.
So với tiền, cô ta muốn nhổ tận gốc nhà họ Vũ từ lâu rồi.
"Nhưng mà, gần đây tôi cũng không thể đến công ty, cô tự giải quyết cho tốt đi, tôi thấy có lẽ những người kia sẽ tiếp tục xa lánh cô." Lý San Nhi nói xong, nằm xuống: "Cô cũng không cần thường xuyên đến thăm tôi, bản thân tôi rất tốt."
Chung Hi nhìn cô ta nhắm mắt lại, dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo.
"Nhưng mà, tôi cũng không còn nơi nào để đi nữa, tôi sợ ra khỏi cánh cửa này sẽ bị mấy tên cho vay nặng lãi kia chém đứt tay chân."
Lý San Nhi chậm rãi mở mắt ra: "Vẫn chưa giải quyết?"
Chung Hi cúi đầu, có sẵn táo được gọt, cô tự mình ăn: "Có lẽ là do người ghét tôi khá nhiều."
Vừa nãy trên đường đến đây cô đã phát hiện đằng sau có mấy người vẫn luôn đi theo mình, cho đến khi bước vào bệnh viện, bọn họ mới không đi theo vào nữa.
Bởi vì cổng bệnh viện có bảo vệ, trong hành lang cũng có ý tá trực ban và camera giám sát, muốn ra tay không dễ dàng như vậy.
Bỗng nhiên ánh mắt Lý San Nhi nhìn cô có chút đồng tình.
Chung Hi hơi mỉm cười: "Vậy nên, tôi có thể nằm dưới đất bên cạnh giường nghỉ được không?"
"Không được, đêm tôi ngáy to."
"Nhưng tôi ra ngoài rất nguy hiểm!"
Lý San Nhi nhíu mày, vứt gối kê đầu dưới cánh tay cho Chung Hi: "Chỉ một lần này thôi."
Giọng điệu này rất giống người đàn ông nào đó.
Khuôn mặt Chung Hi run lên, sau đó ừ một tiếng, lấy điện thoại quét mã QR ở đầu giường, khiêng một cái giường thuê tạm thời dành cho người nhà bệnh nhân ra, sửa lại qua loa rồi nằm xuống.
Ánh đèn hành lang hắt vào cửa sổ trong phòng bệnh.
"Tại sao học thiết kế?" Lý San Nhi buồn buồn hỏi một câu.
"Khi nhà tôi còn chưa phá sản, tôi không phải học kỹ năng thực dụng nào, chỉ cần chọn một thứ mình thích là được rồi." Chung Hi nhắm mắt lại, lẳng lặng nói.
bg-ssp-{height:px}
Cô thật sự xem Lý San Nhi như người bạn đầu tiên của mình sau khi ra tù.
Không chỉ thiết kế, mà ngay cả đàn ông cũng chỉ chọn một người mà mình thích là được rồi.
Lúc đó không biết cô kiêu ngạo đến mức nào mới có thể nghĩ rằng Bạc Lương Thần không thể không yêu cô.
Cô có khuôn mặt xinh đẹp, trình độ tốt, gia cảnh tốt...!
Chỉ không ngờ được, anh hận nhà họ Chung đến vậy.
Chung Hi nhíu mày, một giọt nước mắt không biết tên rơi xuống theo khóe mắt.
Bóng đêm yên lặng, hình như Lý San Nhi nói câu gì đó nhưng Chung Hi không nghe rõ.
Sáng hôm sau, sau khi Chung Hi rửa mặt đơn giản ở nhà vệ sinh công cộng xong, lập tức đi đến công ty.
Trên đường, điện thoại không ngừng rung lên, tất cả toàn là tin tức nhắc nhở.
"Tập đoàn Bạc Thị tuyên bố ngừng hợp tác với tập đoàn Ôn thị."
"Công trình cao tầng mới của tập đoàn Bạc Thị tạm thời đình công."
"Ông trùm bất động sản Vũ Sâm và mỹ nữ dạ hội bất ngờ xảy ra tai nạn xe cộ, rốt cuộc chân tướng là gì?"
Chung Hi ngáp một cái, qua loa kéo xuống dưới xem, chép miệng.
"Đúng là không có gì mới."
Vậy mà cô lại đưa năm nghìn tệ do Trang Uyển Như đưa cô cho mấy công ty chó săn này, viết ra mấy thứ cũ rích như thế, không có tí sáng tạo nào.
Cách màn hình, Chung Hi tưởng tượng ra biểu cảm của Bạc Lương Thần lúc này.
Chắc là đang họp ở tập đoàn Bạc Thị nhỉ.
Cô cong môi cười: "Để tôi xem anh thích Ôn Nguyễn Nhi đến mức nào, nhà họ Ôn đang lao xuống dốc, anh sẽ còn hoàn thành hôn lễ với cô ta không đây?"
Từ đầu đến cuối, trong lòng Chung Hi vẫn luôn uất nghẹn.
Cô nhất định phải khiến Bạc Lương Thần cô độc không sống nổi suốt nửa quãng đời còn lại, về phần nhà họ Ôn thì mới chỉ là bắt đầu thôi.
Sau khi Chung Hi đến công ty, phát hiện tất cả mọi người chụm lại một chỗ tám chuyện, cũng không bài xích cô như trước, cái này phải kể đến công lao Lưu Viện Viện, cô ta nói không ít ưu điểm của Chung Hi với các thực tập sinh khác.
Hơn nữa, mọi người cũng dần dần phát hiện, thực sự là Từ Á đang gây phiền phức với Chung Hi.
"Chị Chung Hi, bên này!" Lưu Viện Viện nhiệt tình vẫy tay.
Chung Hi đi qua, kéo ghế ngồi xuống: "Bầu không khí náo nhiệt vậy?"
"Cô vẫn chưa biết nhỉ, Từ Á rời khỏi cuộc huấn luyện thực tập sinh rồi!" Lưu Viện Viện nói với vẻ vô cùng thần bí: "Hơn nữa, người huấn luyện cho thực tập sinh chúng ta cũng được thay đổi, không phải Anna, nghe đồn là một anh đẹp trai."
Chung Hi à một tiếng.
Hiện tại cô không có chút hứng thú nào với trai đẹp ấm áp.
"Đến rồi đến rồi!"
Có người chạy nhanh vào từ bên ngoài: "Quá đẹp rồi, ông trời ơi, chảy nước miếng."
Chung Hi chống cằm, lần theo tầm mắt của mọi người nhìn sang, đẹp trai cỡ nào?
Trong đầu của cô hiện ra một gương mặt lạnh lùng vô tình, so với Bạc Lương Thần thì sẽ như thế nào nhỉ?
Cửa bị đẩy ra, một dáng người cao gầy đi đến.
Anh ta mặc áo sơmi kẻ sọc, quần jean thon dài thẳng tắp, nhưng cổ tay áo sơmi được kéo lên, vừa vặn lộ ra cơ bắp rắn chắc màu lúa mì, vô cùng gợi cảm.
Đây đúng là trai đẹp ấm áp mê người.
Chung Hi nhướn mày, cũng không phải bị gương mặt đẹp trai này thu hút như những người khác.
Mà là vì cô quen người này.
Người đàn ông đi đến bục giảng, mỉm cười nhìn khắp phòng, ánh mắt cũng dừng lại vô cùng trấn định trên người Chung Hi, tiếp theo, anh ta dùng khẩu âm bắt tai ở nơi khác, ôn hòa mở miệng: "Chào mọi người, từ hôm nay trở đi, tôi chính là người huấn luyện của các bạn, tôi họ Tề, Tề Tinh Lãng.".