Sau khi ăn tối, đoàn xe lại gọi điện thoại tới.
Lục Bắc gãi gãi đầu mệt mỏi, không muốn đi.
Thấy anh ta không hào hứng lắm, Chung Hi cân nhắc hôm nay mình cũng xin nghỉ, không có việc gì làm, thoải mái dứt khoát nói: “Để em đi cùng anh đi, đúng lúc cũng lâu chưa gặp bọn họ, em sẽ mua chút đồ uống đưa qua.”
“Vậy thì tốt.”
Cuối cùng Lục Bắc cũng có chút tươi cười.
Đến đoàn xe, tất cả mọi người đều đang rất mệt mỏi.
“Có chuyện gì vậy? Vất vả lắm em mới xin nghỉ phép để đến thăm mọi người, mọi ngươi không vui sao?” Chung Hi một thân áo váy vô cùng bắt mắt, lúc xuất hiện nở nụ cười đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
“Chung Hi!”
“Trời ơi, hôm nay em rất khác đấy.”
“Tôi bảo gọi Lục Bắc thế nào cũng không nghe, hóa ra là có hẹn với người đẹp nha!”
Bọn họ cũng không biết, Chung Hi được Lục Bắc tìm được từ hôn lễ của Bạc Lương Thần.
“Nào nào, mỗi người một chai, ai cũng sẽ có phần.” Chung Hi hào phóng chào hỏi.
Cô vừa hoàn hồn, lập tức nhìn thấy Lục Bắc bị TOM dẫn vào bên trong.
“Sao mà bí ẩn thế, ơ, không thấy anh Tôn nhỉ?” Chung Hi vặn nắp chai, thuận miệng hỏi.
“Haiz, đừng nói nữa, gần đây đoàn xe phát triển không tốt, trong nhà Lục Bắc lại luôn có việc thúc giục anh ấy trở về, anh ấy không có tâm tư luyện xe, đoàn xe cũng không nhận được quảng cáo, kinh phí đã nghèo rớt mồng tơi rồi.”
Nghe bọn họ lải nhải lẩm bẩm liên tục, Chung Hi đồng cảm cau mày.
Trong công việc này, không có đủ kinh phí là không thể tiến lâu dài.
“Hắc Mã từ lúc tham gia thi đấu đến bây giờ vẫn rất nổi tiếng, nhưng trong khoảng thời gian gần đây không biết chuyện gì xảy ra, Lục Bắc không hề nhập tâm, trong nhà cậu ấy lại thúc giục phải kết hôn gấp gáp, mỗi ngày cậu ấy vì hẹn hò với cô gái cành vàng lá ngọc kia sắp sầu đến bạc cả đầu rồi.”
“Hơn nữa gần đây tập đoàn Lục thị cũng rút đi đầu tư vào đoàn xe...”
Thì ra, đây chính là chuyện Lục Bắc vừa rồi muốn nói lại thôi.
Chung Hi bất an nhíu mày, chẳng lẽ Lục Bắc cũng giống như những tay đua đã nghỉ hưu kia, cuối cùng chỉ vì các loại áp lực ngày một lớn lên, buộc phải bỏ đi giấc mơ mình yêu thích?
Cô không muốn nhìn thấy Lục Bắc như vậy.
Bên kia Lục Bắc và TOM dường như vì chuyện gì mà cãi nhau ầm ĩ.
“Tôi sẽ không mang đến tổn thất cho đoàn xe, điểm này, các cậu có thể yên tâm, cùng lắm thì mỗi người đi một ngả.” Lục Bắc đen mặt, giọng nói cũng rất lớn.
TOM bất đắc dĩ lắc đầu: “Tâm tư của cậu bây giờ thực chất không ở đoàn xe, chỉ có một mình anh Tôn chống đỡ, có thể đi tiếp bao lâu? Mọi người nếu không phải là vì một nhân tài như Hắc Mã thì đâu cố gắng đến bây giờ đâu.”
“Ý cậu là gì?”
“Được rồi, chẳng qua chỉ là chuyện tiền mà thôi, anh Tôn đã đi thảo luận về vấn đề tài trợ chắc chắn là được rồi mà! Cậu cũng biết Lục Bắc gần đây áp lực rất lớn nên bớt nói vài câu đi.”
Mọi người lập tức vây quanh, mỗi bên đứng vài người, bắt đầu khuyên can.
Chung Hi đứng ở phía cuối cùng, không biết mình có nên yên lặng đi ra ngoài hay không.
Dù sao cô cũng xem như là người ngoài.
“Nếu không phải bởi vì Chung Hi làm lái phụ cho cậu, chắc chắn cậu đã sớm bỏ lại đoàn xe cho anh Tôn, trở về làm con nhà giàu chứ gì? Chúng tôi đây là đoàn xe nghiêm túc, không phải nơi để cậu tán gái.” TOM nóng nảy, nói không lựa lời.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy!”
Lục Bắc trầm giọng hô một tiếng, vung quyền xông lên.
“Đừng...”
Cục diện một lần nữa lâm vào hỗn loạn, cuối cùng cũng không biết là ai đánh thắng ai, Chung Hi mạnh mẽ lôi anh ta kéo ra ngoài.
Trên thái dương và cằm Lục Bắc đều có vết thương rất nhỏ, đáy mắt anh ta âm trầm lạnh lùng, cúi đầu xin lỗi: “Khiến em bị liên lụy vào, thật sự xin lỗi.”
Chung Hi không nói gì, nhìn cửa hàng tiện lợi cách đó không xa, chạy nhanh tới.
Mua một chai nước đá và hai chai bia.
Nước đá đưa cho anh ta dùng thoa cho bớt sưng, còn bia rót cho hai người bọn họ mỗi người một cốc.
Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
Lục Bắc vẫn luôn cúi đầu, không muốn Chung Hi nhìn ra cảm xúc trong mắt anh ta, cô thông minh như vậy, vừa đoán đã trúng.
“Tại anh không nói sớm, nếu không em cũng có thể giúp anh.” Chung Hi ngồi trên bậc thềm, lắc lắc hai chân.
Nuốt vài ngụm bia vào trong cổ họng có cảm giác chua mát.
Ánh mắt Lục Bắc sáng lên vài phần.
Anh ta sợ mình nghe lầm, nhịn không được hỏi một câu: “Em thật sự bằng lòng giúp anh sao?”
“Hỏi thừa.”
Chung Hi liếc mắt.
“Nhiều năm như vậy, bạn tốt nhất của em ở Vân Thành chính là anh, bọn Miểu Miểu thì ở nước ngoài...” Cô nhíu mày, nghiêm túc đưa ra quyết định.
“Cầm lấy đi.”bg-ssp-{height:px}
“Cái gì vậy?” Lục Bắc nhìn tấm chi phiếu cô nhét vào tay mình.
“Đoàn xe không phải thiếu kinh phí sao! Tất nhiên là đưa tiền cho anh rồi.” Chung Hi đá đá trên mặt đất.
Có trời mới biết, số tiền đó cô còn đang giấu đi nóng hổi đây này!
Nhưng tên nhóc Lục Bắc này xử với cô không tệ, lại giúp đỡ cô nhiều lần như vậy, cô không thể nhìn bạn bè gặp khó khăn không hỗ trợ, vậy không chính nghĩa chút nào.
Lục Bắc dừng lại, nhìn tấm phiếu, không nói lúc lâu.
Một hồi lâu Chung Hi không nghe được lời cảm ơn kích động như trong tưởng tượng của mình, liếc mắt nhìn chằm chằm: “Anh đừng xem thường em, tiền này không ít đâu!”
Mười vạn tệ đấy.
Đủ để cô trả khoản nợ mấy lần rồi.
Lục Bắc cắn răng: “Trông anh giống người không có tiền sao?”
Chung Hi nghiêm túc gật đầu, cô thật lòng mở miệng nói một câu: “Anh không qua lại với Từ Á, mẹ anh sẽ cho anh tiền à?”
“......”
Lục Bắc không có lời phản bác, nhưng anh ta càng hy vọng Chung Hi dùng cách khác để giúp anh ta, tuy rằng, cô gần như không có khả năng đáp ứng.
Ví dụ, giả vờ là bạn gái của anh ta rồi về nhà với anh ta để gặp mẹ anh ta.
Lục Bắc cúi đầu, thở dài mệt mỏi: “Không cần đâu, em giữ lại đi, anh biết tình huống của em mà, hơn nữa, Lục Bắc anh cho dù có kém cỏi đến đâu, cũng không dùng tiền của con gái.”
“Được rồi, bây giờ anh coi em là con gái à?”
“Anh vẫn luôn...” Lục Bắc Ngữ nghẹn ngào, nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô, nuốt những lời còn lại trở vào.
Anh biết rõ bây giờ Chung Hi chỉ một lòng báo thù, không có tâm tư với tình cảm trai gái.
Anh ta không muốn làm cô khó chịu.
Lần trước sau khi cầu hôn trên bục nhận giải, anh ta đã hiểu rõ.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh cô, danh phận có là cái gì?
Trong nháy mắt, trên mặt anh ta nở nụ cười: “Em yên tâm đi, anh sẽ không cãi nhau với bọn họ nữa, anh Tôn vừa rồi cũng gửi tin nhắn cho anh rồi, bảo chuyện bàn bạc đầu tư thuận lợi, rất nhanh sẽ có tiền, anh cũng sẽ cố gắng việc chi tiêu, sẽ không giải nghệ như thế.”
"Thực sự không cần tiền của em sao?” Chung Hi lại hỏi một câu.
“Không cần.”
Vừa dứt lời, tấm phiếu kia đã bị Chung Hi rút đi.
Nhìn cô cẩn thận từng li từng tí cất tấm thẻ đó lại, Lục Bắc vừa tức giận vừa buồn cười: “Nếu em đã không muốn cho anh còn lấy ra làm gì?”
“Anh không hiểu đâu, em cũng phải nhịn đau để bỏ những thứ mình yêu thích chứ.”
Hai người nói cười đi về phía ga tàu điện ngầm.
Chung Hi khéo léo từ chối đề nghị Lục Bắc muốn đưa mình về nhà, tự mình đứng hai trạm tàu điện ngầm mới về nhà.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể trả được tiền thuê nhà ở khu phụ cận này, tuy rằng cách trung tâm thành phố xa một chút, nhưng cũng có tiểu khu bảo vệ, nếu không, một mình cô thì cũng thật đúng là có chút sợ hãi.
Trên đường từ ga tàu điện ngầm đến khu dân cư, chỉ có một vài đèn đường.
Càng đi vào bên trong, càng có một đoạn đường khá tối.
Chung Hi cố ý thấp giọng ho khan vài cái để tăng thêm lòng dũng cảm cho mình sau đó tăng nhanh cước bộ.
Đột nhiên cảm thấy phía sau có một chùm ánh sáng chiếu lên người cô.
Càng ngày càng gần, nhưng chiếc xe kia không vượt qua cô, dường như chỉ đi theo cô.
Chung Hi nhíu mày, quay đầu lại nhìn vài lần, còn ý ra hiệu bảo đối phương đi trước.
Nhưng chiếc xe kia vẫn đi theo phía sau cô không xa không gần, cô theo bản năng cho rằng hay là người Trang Uyển Như và Ôn Nguyễn Nhi đi tìm người.
Chẳng lẽ ông chủ Hàn dùng một chút thủ đoạn ly gián Trang Uyển Như cũng không dùng được.
Sẽ không đâu, với tính cách thâm độc như ông chủ Hàn, tuyệt đối sẽ không để Trang Uyển Như vượt qua đâu.
Nếu thật sự là người bọn họ phái tới, trốn tránh sẽ không thoát, cô cắn răng một cái, không sợ chết vọt tới.
Chung Hi thẳng tay vỗ mấy cái vào cửa sổ xe: “Có chuyện thì nói thẳng, đừng lén lút ở phía sau! Trang Uyển Như lại muốn làm gì?”
Lúc lâu, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng ở ghế sau.
Anh lạnh lùng nói: “Lên xe.”.