Chung Hi cảm thấy vận may của mình khi ra ngoài giẫm cứt chó cũng chỉ đến thế này thôi.
Chẳng lẽ tất cả mọi thứ trên thế giới này đều có may mắn lẫn xui xẻo đính kèm sao?
Cô rụt đầu xuống, âm thầm cân nhắc, anh cũng không phải người trong nghề, đến nơi này đi dạo làm cái gì!
Việc làm ăn của Bạc thị kém như vậy à?
Toàn bộ cũng chỉ có một mình Chung Hi cúi đầu, những người khác đều kích động nhìn nhóm thẩm định có đôi tuấn nam mỹ nữ này.
Một người đẹp không gì sánh được là một nhà thiết kế hàng đầu trong nước.
Một người là ông lớn trong giới kinh doanh ở đất Vân Thành.
Sự kết hợp này tuy là lạ, nhưng quá là đẹp mắt rồi.
Thậm chí có người ở phía dưới lặng lẽ bình luận: “Nghe nói tập đoàn Bạc thị lần này đầu tư vào cuộc thi thiết kế trang sức của công ty chúng ta, chính là vì muốn nâng đỡ Ôn Nguyễn Nhi tiến vào giới thời trang.”
“Được rồi, mọi người yên tĩnh một chút, trước tiên hoan nghênh Bạc tổng đến nói với mọi người đôi lời.” Lý San Nhi ôn nhu mỉm cười, dùng ánh mắt ra hiệu với Bạc Lương Thần.
Ánh mắt Bạc Lương Thần quét về phía dưới đài.
Cho đến khi định hình ở trên một bóng dáng nào đó, giọng nói kiêu ngạo của anh xung quanh toàn trường: “Hy vọng mọi người có thể cố gắng hết sức mình, lấy được tiền thưởng bổ sung của Bạc thị.”
”Còn có tiền thưởng?” Lý San Nhi kinh ngạc hỏi một câu.
Tiếng hoan hô vang lên khắp hội trường.
Chung Hi dựng thẳng lỗ tai lên, cẩn thận lắng nghe.
“Sản phẩm thiết kế trang sức cuối cùng đoạt giải quán quân sẽ do Bạc thị tài trợ, sản xuất ra số lượng lớn, đưa ra thị trường, để chất lượng mẫu mã ngày một tốt hơn, tiền thưởng bổ sung là điều nên có đấy.”
Anh thản nhiên nói mấy câu, đẩy giá trị chờ mong của mọi người kéo căng rồi.
Chung Hi lấy điện thoại trong túi ra thử xem, ấn mở máy tính...!
Lý San Nhi cười tủm tỉm vỗ vỗ tay: “Được rồi mọi người, vậy thì bắt đầu vòng sơ loại hôm nay thôi, chủ đề chỉ có một, hy vọng trong thời gian ngắn nhất, mọi người sẽ dùng kho vật liệu của công ty tự tay chế tạo ra một loại trang sức rồi giao cho người dẫn chương trình thời trang livestream bán lấy tiền đặt trước, hai mươi người đứng đầu bán được, có thể tiến vào trận chung kết.”
Cái này ...!
Đây là thể loại thi đấu gì vậy!
Tất cả mọi người nhìn bản thảo thiết kế trong tay ngây ngẩn cả người, ai nấy đều cúi đầu xuống: “Bảo sao chúng ta mang theo bản thảo thiết kế trước kia tiến vào, cũng không có ai ngăn cản.”
“Thế này làm sao đấu được đây, tôi thuộc đảng tay tàn tật.”
Đảng tay tàn tật: tên gọi chung của người chơi có ngón tay không linh hoạt và tần số linh hoạt tay chậm.
Lưu Viện Viện sợ tới mức chân mềm nhũn, cô ấy đang muốn oán giận thì nhìn thấy Chung Hi đã bình tĩnh kéo khóa kéo túi xách, hơn nữa còn đeo một bộ găng tay dùng một lần.
Cô ấy có chút bối rối: “Chung Hi, cô chuẩn bị từ trước rồi à?”
Có một ít chất liệu bảo thạch đặc thù là không thể dùng tay tiếp xúc trực tiếp chạm vào, ánh mắt Lưu Viện Viện nhìn về phía Chung Hi tràn đầy sự sùng bái, cô ấy quả nhiên chưa từng làm việc với nhầm người.
Chung Hi không chỉ bình tĩnh nhất toàn trường, còn chuẩn bị toàn diện như vậy!
“Không phải, đây là găng tay ngày hôm qua ăn cổ vịt cay sao.”
“...”
Lý San Nhi lấy điện thoại di động ra: “Không có thời gian hạn chế, hôm nay giờ kết thúc livestream, mọi người có thể bắt đầu.”
“Mau mau nhanh.”
Tất cả mọi người vội vàng xông về phía trước, hận không thể đạp vỡ cánh cửa.
Nhưng chỉ có một bóng dáng, đi con đường ngược lại, không cần lộ mặt làm mất đi thiện cảm của hai vị giám khảo ở phía trước kia, mà là từ phía sau len lén chạy ra ngoài.
Cô tâm niệm thi đấu, không chú ý tới tầm mắt của một người vẫn luôn dõi theo mình.
Chờ tất cả bọn họ rời đi, Lý San Nhi ho nhẹ một chút: “Bạc tổng, anh muốn tôi làm, tôi đều làm, bây giờ Chung Hi đã thành công tiến vào trận đấu thiết kế này, hơn nữa, cũng là một trong những người có khả năng đoạt quán quân nhất, tôi có thể hỏi một chút, dụng ý của anh là gì thế?”
Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất
Trong khoảng thời gian này, cô ấy cũng không ít lần báo cáo tình hình của Chung Hi ở MON cho trợ lý Mẫn, chỉ là từ sau khi hợp tác với Chung Hi thiết kế cho nhà họ Vũ, cô ấy cũng ít báo lại.
Một mặt, cô ấy không muốn phản bội người bạn Chung Hi này.
Mặt khác, cô ấy cảm thấy, không cần thiết, cho dù Bạc Lương Thần sẽ phái người nhìn chằm chằm Chung Hi, cũng không thay đổi được, sự thật cuối cùng là cô sẽ tỏa sáng trên MON.
Khuôn mặt Bạc Lương Thần lạnh lùng: “Đó là chuyện riêng của tôi với cô ấy.”bg-ssp-{height:px}
Lý San Nhi nghẹn một tiếng, biết rõ hỏi lại anh cũng sẽ không trả lời nhưng vẫn tò mò mở miệng: “Bạc thị thêm tiền thưởng, cũng là vì Chung Hi.”
Lần này, Bạc Lương Thần dứt khoát xoay người rời đi.
Lý San Nhi ở tại chỗ, khoanh hai tay, chậc chậc hai tiếng.
"Trên thế giới này, làm sao lại có hai người kỳ quái như vậy!”
Đại sảnh lầu một, trợ lý Mẫn đã sớm chờ ở đó, vừa nhìn thấy Bạc Lương Thần, lập tức đi tới: “Bạc tổng, đã nhận được tin tức, máy bay của Tiêu tổng còn nửa tiếng nữa sẽ đáp mặt đất, chiếc phi cơ kia gặp phải tổ chức dân sự hải ngoại tập kích, nhưng mà về người cũng không vấn đề gì.”
“Ra sân bay.”
Ánh mắt Bạc Lương Thần híp lại.
Vừa ra khỏi cửa chính, lập tức nhìn thấy một bóng dáng theo bên cạnh anh lén lút chạy đi.
Không phải Chung Hi thì còn là ai?
Người đàn ông thu lại sự lạnh lẽo trong đáy mắt, liếc mắt một cái, trợ lý Mẫn lập tức đi vòng quanh xe một vòng, cũng không phát hiện ra gì khác thường.
“Bạc tổng, có muốn đổi xe không?”
“Không cần, cô ấy còn không có lá gan đấy.” Bạc Lương Thần đưa tay kéo cửa xe, ngón tay chạm vào một tờ giấy dán ở bên trong tay cầm.
Sắc mặt anh không chút thay đổi mở ra, chỉ có một dòng chữ nhỏ.
“Tiền thưởng của Bạc thị, tôi đã ôm chắc rồi.”
Trong lúc trận đấu căng thẳng như vậy, cô còn rảnh rỗi đến đây để lại thư khiêu khích?
Bạc Lương Thần nhíu mày, vân vê mảnh giấy kia, đang muốn ném đi, điện thoại lại vang lên, suy nghĩ của anh bị đánh gãy, tay buông lỏng, cuộn giấy kia lăn vào trong túi áo bộ âu phục của anh.
“Lái xe.” Anh vừa ấn nút nghe: “Chuyện hợp tác với Lục thị đàm phán như thế nào rồi?”
......!
Bên trong tòa nhà lớn của MON, có ba khu vực bảo quản vật liệu.
Bên trong có đủ loại vật liệu rực rỡ sắc màu, đắt rẻ có đủ, hồng xanh lam tím...!
Các nhóm thực tập sinh tìm mọi cách, có thể dùng giỏ đựng thì dùng giỏ đựng, có thể dùng quần áo chứa thì cởi áo khoác ra, dùng quần áo chứa luôn
Bởi vì trận đấu mặc dù không giới hạn thời gian, nhưng có một quy tắc bổ sung.
Đó là tất cả mọi người chỉ có một cơ hội để vào phòng bảo quản vật liệu.
Nói cách khác, nhất định phải mang tất cả vật liệu và công cụ cần thiết lấy ra, nếu không, có đi xin người khác, người ta cũng sẽ không cho mình.
Trong số đó, một số người đã có tính toán trước, những người khác muốn lấy nhiều hơn một chút để phòng bị tránh cho tai họa.
Một số nhà thiết kế có kinh nghiệm, đi bộ trong phòng bảo quản, nói chuyện với nhau, không chút căng thẳng.
Chỉ có đám thực tập sinh túm năm tụm ba tụ lại cùng một chỗ, vừa sợ hãi, vừa muốn tìm người làm bạn, lại phải đề phòng đối phương, hỏi thăm ý tưởng sáng tạo của mình.
Quả thực chính là một trận so tài thể lực và trí tuệ.
Lúc Chung Hi cắn một miếng bánh cuốn khoai tây đi tới, rất nhiều người trong bụng kêu ọc ọc.
Bởi vì hôm nay nên bọn họ đến xếp hàng từ rất sớm, vốn cũng chưa ăn cơm, thậm chí không uống nước.
Nhưng Chung Hi thì sao, đến trễ không nói, hiện tại trên người cô còn mang theo mùi hành hoa, trong miệng ngậm bánh cuốn, trong tay cầm sữa đậu nành, mùi thơm vờn quanh cô.
Khiến cho người ta...!Ghen tị!
Lưu Viện Viện không nhịn được nuốt nước miếng: “Chung Hi, cô mua ở đâu vậy?”
“Xuyên Ký ở ngõ hẻm bên cạnh, cô có muốn không? Tôi có hai bánh bao kẹp thịt.” Chung Hi chớp chớp mắt, nghiêm túc hỏi.
Lưu Viện Viện vội vàng gật đầu: “Muốn!”
Ai đó kéo ba lô: “Hai mươi đồng một cái.
Cô muốn cái cay hay không cay đây?”
”Hả?” Lưu Viện Viện ngây người hai giây..