Chung Hi đứng ở ngoài cửa chưa được bao lâu, đã nghe thấy bên trong vang lên một tiếng rất lớn: "Cút."
Ngay sau đó, Trương Dĩnh khóc lóc kéo cửa ra, chạy xa.
Chung Hi bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt, đưa tay gõ cửa, chờ mấy giây sau mới đẩy cửa đi vào.
Toàn bộ văn phòng lớn như vậy đều có màu xám và được trang trí đơn giản, Tề Tinh Lãng ngồi trên ghế xoay màu đen, vừa mới lấy kính xuống, lộ ra đôi mắt hẹp dài có vẻ hơi u ám, cô đứng cách anh ta một khoảng nhưng cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo phát ra từ trên người anh ta.
Chung Hi bình tĩnh đi đến, lẳng lặng chờ.
Cô không mở miệng, đợi sau khi cảm xúc của Tề Tinh Lãng hòa hoãn, đeo kính lên một lần nữa, nở một nụ cười ôn hòa: "Cô vẫn không quan tâm đến bất cứ thứ gì giống như trước kia."
Nhưng điều khác biệt chính là, lúc đó Chung Hi là thiên kim tiểu thư cao cao tại thượng.
Bây giờ, cô chỉ là vợ cũ của Bạc Lương Thần, không có gì cả.
Lời nói này của Tề Tinh Lãng giống như lưỡi dao bọc bông, nhìn thì vô hại, nhưng nghe rất chói tai.
Ánh mắt Chung Hi lạnh đi, nói thẳng vào chủ đề: "Huấn luyện viên Tề định xử phạt tôi như thế nào?"
"Xử phạt?" Tề Tinh Lãng lắc đầu, để lộ biểu cảm có vẻ rất khó xử: "Cô là thực tập sinh mà Lý tổng giám đích thân dẫn dắt, lại có quan hệ không bình thường với vị giám khảo đặc biệt, nếu như tôi xử phạt cô, chỉ sợ ngày mai sẽ phải xử lý thủ tục từ chức."
Chung Hi nhìn sang với vẻ mặt không thay đổi.
Cô không thích lề mà lề mề.
Tề Tinh Lãng nhận ra được sự cảnh giác và mất kiên nhẫn trong ánh mắt của cô, vội nói: "Vẫn là chuyện riêng lần trước, chúng ta liên thủ, thế nào?"
"Chẳng thế nào cả." Chung Hi thẳng thừng cắt ngang lời anh ta: "Anh nói anh có thù với Bạc Lương Thần thì tôi tin ngay sao? Biết đâu anh lại là người mà anh ta phái đến dò xét tôi! À, Tề Tinh Lãng, anh không lo mà làm thiếu gia nhà họ Tề cho tốt, ở đây diễn kịch gì với tôi chứ."
Tề Tinh Lãng về nhà tiếp quản công việc kinh doanh của gia tộc sau khi tốt nghiệp bằng thạc sĩ thiết kế.
Chung Hi từng nghe cha cô nói về chuyện này.
Lúc đó cha cô còn nói, sao cô không phải con trai chứ, nếu không cũng có thể cố gắng phát triển việc làm ăn của nhà họ Chung.
Có điều, sau khi Tề Tinh Lãng tiếp quản tập đoàn Tề thị, cũng không phát triển thuận lợi, giống như gặp trở ngại gì đó.
Chẳng lẽ, Bạc Lương Thần chính là trở ngại đó?
Chung Hi không lên tiếng, lẳng lặng suy tính, nhưng kết luận vẫn là như vậy.
"Anh thăm dò được tôi vào làm thực tập sinh cho MON nên mới biết để xin làm huấn luyện viên sao.
Tề thiếu tiếp đãi nồng hậu thế này, tôi nhận không nổi."
Chung Hi cực kỳ tỉnh táo, thậm chí nói trắng ra tất cả: "Quan trọng nhất là tôi không tin anh."
"A..."
Trên khuôn mặt anh tuấn của Tề Tinh Lãng tràn ngập ý lạnh.
Một giây sau, anh ta ngước mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Chung Hi: "Cô cảm thấy, với tình cảnh của cô còn có thể cò kè mặc cả với tôi sao? Cô không suy nghĩ đến việc vì sao Bạc Lương Thần đưa cô vào MON? Anh ta muốn đùa bỡn với giấc mơ của cô, khiến cuộc sống của cô phải bị..."
"Ừ."
Bỗng nhiên Chung Hi bật cười, đôi mắt theo đó mà cong lên, lộ ra một tư thái rất hòa nhã.
Nhưng ở nơi sâu nhất của ánh mắt kia là ý cười nhuộm dần lạnh lẽo.
"Tôi biết, anh ta muốn chà đạp cuộc sống của tôi, để cho tôi biết, chỉ một câu nói của anh ta cũng có thể quyết định sống chết của tôi." Chung Hi nói ra từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng: "Nhưng thế thì sao nào? Tôi cần cơ hội này, tôi phải sống sót."
Tề Tinh Lãng giật mình.
Anh ta không ngờ ở thời điểm này mà Chung Hi có thể lấy giọng điệu như thế để nói ra những lời đó.
Cô giống như đã nhìn thấu chuyện sống chết từ lâu, đôi mắt kia vắng lặng đến mức dọa người.
Ở trên người cô hoàn toàn không thể nhìn thấy dáng vẻ thiên kim dịu dàng kín đáo của nhà họ Chung trước kia nữa, cô của bây giờ giống như đóa hồng ra sức sinh trưởng nơi hoang mạc, vẫn chưa nở rộ đã mọc đầy gai sắc nhọn.
bg-ssp-{height:px}
"Loại người vẫn còn ngậm thìa vàng như anh không cần đến quấy vũng nước đục này, tôi nói cho anh biết, chắc chắn cuối cùng Bạc Lương Thần sẽ chết trong tay tôi, tốt nhất là anh đừng cản đường của tôi."
Chung Hi nói xong, quay người đi thẳng.
Trong văn phòng, Tề Tinh Lãng nghe tiếng chân dần dần biến mất ở phía ngoài, nhếch miệng mỉm cười nghiền ngẫm.
"Thú vị."
Hết thời gian năm phút cuối cùng của vòng đấu loại.
Tất cả thực tập sinh đều được triệu tập đến phòng họp ở tầng một, nhưng lúc này lại thiếu hơn phân nửa số người, bởi vì dựa theo quy định, chỉ có hai mươi người có thể bước vào vòng bán kết.
Một số người đã biết mình không có hi vọng từ trước, dứt khoát rời đi, ở lại cũng chỉ thêm xấu hổ.
Mà lúc này, trên màn hình lớn nhấp nháy danh sách vào vòng trong.
Mấy cái tên phía trước gần như không hề nháy lên, ngoại trừ một cái tên, Chung Hi!
Bởi vì dây chuyền chòm sao của cô vẫn đang được bán ra!
Dưới bục không tránh khỏi có người tò mò: "Rốt cuộc cô ấy có bao nhiêu cái vậy? Đã bán nhiều như vậy!"
"Lượng tiêu thụ này xuất sắc thật."
Lưu Viên Viên cũng tò mò xích lại gần: "Chung Hi, cô có tất cả bao nhiêu dây chuyền?"
"Không biết, cỡ mấy nghìn cái gì đó."
"Mấy nghìn..." Lưu Viên Viên kinh ngạc đến mức có thể nuốt trọn một quả trứng gà, nhìn Chung Hi cực kỳ hâm mộ, bởi vì lúc này, cô ta là cái tên xếp thứ hai mươi, vô cùng nguy hiểm.
Lâm Khải đứng trước cô ta một hạng, thứ mười chín.
Lâm Khải đi tới từ vị trí sau cùng, lấy dũng khí hỏi thăm: "Chỗ này có ai không?"
Anh ta chỉ hỏi theo phép lịch sự, Chung Hi khoát tay: "Không có ai."
Sau khi Lâm Khải ngồi xuống, bứt rứt suy nghĩ làm sao để đáp lời Chung Hi, nhưng những lời bắt chuyện mà anh ta vắt hết óc nghĩ kia đều bay biến sạch sẽ sau khi anh ta ngồi xuống bên cạnh Chung Hi.
Trước mặt chỉ có một sườn mặt hoàn mỹ không một khuyết điểm, da thịt trắng ngần, còn cả...!
Lâm Khải hít vào một hơi, trong đầu anh ta đang suy nghĩ gì vậy!
Anh ta đến để bái sư học nghệ, tuyệt đối không thể có những suy nghĩ không đàng hoàng kia.
"Được, bây giờ đếm ngược năm giây."
Theo tiếng đếm cuối cùng vang lên, tên của Chung Hi cũng không còn nhấp nháy nữa, lượng tiêu thụ cuối cùng là cái, lượng tiêu thụ cao gấp đôi so với vị trí thứ hai.
Đối với một số dây chuyền trang sức rất đắt tiền của người khác, không có cái nào bán được, bởi vì đây là chương trình trực tiếp, đối tượng mà bọn họ phải hướng đến sẽ không bỏ ra một số tiền lớn để mua trang sức online trên mạng.
Cho dù muốn mua cũng sẽ cân nhắc cẩn thận mới xuống tay.
Mặc dù dây chuyền mà bọn họ làm ra bây giờ là hàng thật giá thật, nhưng không có giấy chứng nhận để chứng minh, cũng không phải tác phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng, rất khó bán được trong vòng một ngày.
Đây đều là những tình huống thực tế mà những sinh viên ngành thiết kế này không được học trong trường.
Hán Sâm cầm kết quả cuối cùng trên tay, cao giọng tuyên bố: "Chung Hi, chúc mừng, cô sẽ trực tiếp trở thành nhà thiết kế của MON với thành tích hạng nhất, về việc muốn tham gia trận chung kết hay không là do cô lựa chọn."
Vào khoảnh khắc đó, tất cả sự chú ý đều tập trung trên người Chung Hi.
Ngoài cảm giác hâm mộ thì bọn họ còn có ghen ghét.
Bởi vì trước đó cũng không thông báo phần thưởng đặc biệt này cho nên Chung Hi cũng hơi khó hiểu, cô mờ mịt nhìn sang: "Tôi có thể hỏi một chút là tại sao không?"
"Hả?" Hán Sâm cũng sửng sốt vì bị hỏi, nhưng anh ta kịp phản ứng rất nhanh: "Đây là yêu cầu của giám khảo đặc biệt lần này - Bạc tiên sinh, chúng tôi cũng cho rằng, lựa chọn của anh ta rất chính xác."
Câu nói tiếp theo, Chung Hi đã không còn nghe lọt tai.
Trong đầu của cô chỉ còn quanh quẩn một câu, là Bạc Lương Thần để cô ở lại.