Bạc Lương Thần cũng muốn mượn bữa tiệc này để gặp gỡ trò chuyện với sếp tổng của mấy công ty, nhưng nếu như mọi người cứ dồn sự chú ý vào cuộc sống riêng tư của anh thì sẽ rất khó mở rộng đề tài nói chuyện.
Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng Chung Hi, suy tính xem phải phá vỡ cục diện hiện tại bằng cách nào.
Nhưng đột nhiên anh lại bị cô trừng mắt.
Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt thoáng tối sầm lại.
"Lương Thần, anh đang nhìn gì thế?" Ôn Nguyễn Nhi chú ý thấy nãy giờ Bạc Lương Thần không tập trung.
Hơn nữa, cô ta nhìn theo tầm mắt của anh thì thấy vừa vặn là hướng Chung Hi đang đứng.
Điều này khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu.
Bạc Lương Thần hờ hững đáp lời: "Không có gì."
"Em muốn ăn cái gì đó, chúng ta sang bên kia đi." Ôn Nguyễn Nhi cố ý chỉ vào bàn cơm ở một hướng khác.
Bạc Lương Thần gật đầu.
Hai người vừa quay đi thì một đối tác là Trần Tổng đi tới: "Bạc Tổng, trong hội nghị lần trước chúng ta đã nói về vụ kia, cậu thấy có cần bàn bạc chi tiết thêm không?"
Đối phương rất có thành ý.
Bạc Lương Thần cũng có ý này, bèn thả tay Ôn Nguyễn Nhi ra: "Anh đi trước."
Nói rồi anh định cất bước rời đi.
Nhưng hướng bọn họ định đi lại trùng hợp là phía Chung Hi.
Ôn Nguyễn Nhi căng thẳng, lập tức khoác tay anh: "Lương Thần, có thể cho em đi cùng anh được không?"
Mặc dù bọn họ có quan hệ gần gũi, nhưng dù sao chuyện này cũng liên quan đến bí mật thương mại.
Điều quan trọng hơn cả là Ôn Nguyễn Nhi mù tịt về lĩnh vực kinh doanh tiêu thụ.
Ánh mắt Bạc Lương Thần lạnh lùng thấy rõ, nhưng vì e ngại hoàn cảnh nên anh cúi xuống thì thầm bên tai cô ta: "Không thích hợp, lát nữa anh tìm em."
Ôn Nguyễn Nhi cũng chỉ đành mím môi, mỉm cười buông tay.
Trần Tổng còn bật cười trêu ghẹo: "Tình cảm của hai người tốt thật đấy!"
Bạc Lương Thần không đáp lời, mà chỉ làm động tác mời.
Ôn Nguyễn Nhi đứng sững ra đó, cắn chặt môi.
Cô ta vẫn chỉ là bạn gái của Bạc Lương Thần mà thôi, hoàn toàn không có một ai gọi cô ta là Bạc phu nhân! Cảm giác bị người ta xem nhẹ này khiến cô ta cảm thấy hết sức tồi tệ.
Điện thoại trong tay rung lên.
Ôn Nguyễn Nhi nhìn tên hiển thị, là Tiêu Nghị.
Cô ta nhíu mày, đi vào toilet ở phía sau.
Ôn Nguyễn Nhi kể lại chuyện mình không thể hòa nhập vào vòng xã giao của Bạc Lương Thần, Tiêu Nghị nhanh chóng bày cho cô ta một chiêu, hơn nữa còn có thể ly gián quan hệ giữa Chung Hi và Bạc Lương Thần trong vô hình.
Mười mấy phút sau, Lục Bắc bị gọi đi, Chung Hi đang ăn uống vui vẻ một mình thì nghe thấy có người tươi cười bàn chuyện làm ăn ở ghế sofa phía sau cách đó không xa.
Ở những nơi thế này, chuyện đó chẳng có gì lạ.
Nhưng giọng nói của người nọ cực kỳ chói tai, tựa như cố ý nói cho Chung Hi nghe khiến cô rất khó chịu, thoáng cái miếng bít tết trong miệng chẳng còn mùi vị gì nữa.
"Lương Thần, em biết sản phẩm này, trước đây tập đoàn Chung thị từng độc quyền kinh doanh, nhưng kỹ thuật của công ty bọn họ quá kém, chưa đầy một tháng đã bị phía đối tác kiện, hình như phải bồi thường vài triệu."
Ánh mắt Chung Hi tối sầm lại, ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay.
Tình hình lúc đó hoàn toàn không phải như vậy!
Là phía đối tác bắt nạt người quá đáng, không chỉ cuỗm tiền chạy mất mà còn lừa cha cô.
Sau đó tòa đã phán quyết lại, hơn nữa còn trả khoản tiền còn lại cho Chung thị.
Lúc đó không có nhiều người biết chuyện này.
Bạc Lương Thần cũng là một trong số đó.
Là anh nói cho Ôn Nguyễn Nhi ư?
Ánh mắt Chung Hi lạnh như băng.
bg-ssp-{height:px}
Anh hại cô tan cửa nát nhà vẫn chưa đủ, còn muốn coi chuyện của nhà cô như chuyện cổ tích kể cho Ôn Nguyễn Nhi nghe trước khi ngủ sao?
Chung Hi tỉnh táo lại, nén giận xoay người rời đi.
truyện
Ôn Nguyễn Nhi vẫn còn ba hoa chích chòe ở đó: "Em cảm thấy công ty có quy mô cỡ Chung Thị nên đóng cửa từ lâu, nhường lại thị trường cho các công ty có năng lực hơn mới phải."
Cô ta thuật lại nguyên vẹn những lời Tiêu Nghị nói với mình, còn vui vẻ vì mình chỉ nghe một lần là nhớ được nhiều "lời thoại" như vậy.
Tuy nhiên, cô ta không chú ý tới vẻ mặt của Bạc Lương Thần và vị Trần Tổng kia.
Vốn dĩ hai người sắp bàn bạc xong chuyện hợp tác rồi, nhưng lại bị mấy câu nói của Ôn Nguyễn Nhi phá rối.
Khi cô ta nhắc tới tập đoàn Chung Thị đã phá sản, nét mặt Trần Tổng thay đổi liên tục.
Hiện giờ quy mô của công ty ông ta còn chưa bằng tập đoàn Chung thị, lẽ nào câu nói của Ôn Nguyễn Nhi ám chỉ Bạc Lương Thần coi thường đối tác như ông ta?
Hơn nữa, trước đây Trần Tổng cũng có quan hệ khá tốt với Chung Quốc Ngụy, thật sự là lúc này ông ta không cười nổi.
Trần Tổng chỉ có thể phụ họa một câu: "Xem ra Bạc phu nhân cũng có chút hiểu biết về giới kinh doanh."
Từ "Bạc phu nhân" này khiến Ôn Nguyễn Nhi lâng lâng.
Đầu óc mơ màng, cô ta cười tít mắt khoác cánh tay Bạc Lương Thần: "Là Lương Thần nói với..."
Cô ta còn chưa nói hết câu đã bị cắt ngang.
"Việc kinh doanh lúc nọ lúc kia, có đầy rẫy ví dụ về các công ty hôm nay phát đạt, ngày mai đóng cửa phá sản."
Một câu nói nhẹ bẫng của Chung Hi thu hút sự chú ý của mọi người.
Trong trường hợp này, không ai dám cứng rắn trước mặt Bạc Lương Thần.
Nhưng Chung Hi nhất quyết muốn làm người đầu tiên.
Lục Bắc nghe tin liền lập tức chạy đến, nhưng bị Từ Á cản giữa đường.
"Anh Lục Bắc, bây giờ anh qua đó chẳng những không giúp được chị Chung Hi mà còn ảnh hưởng xấu tới danh dự của chị ấy.
Em thấy anh vẫn nên đợi lát nữa rồi hẵng đi thì hơn."
Lục Bắc khựng lại: "Tránh ra!"
Từ Á mím môi nói khẽ: "Hôm nay là sinh nhật của bác gái, nếu anh xảy ra xung đột với Bạc Lương Thần vì một người phụ nữ thì mặt mũi nhà họ Lục biết để vào đâu?"
"..."
Lục Bắc không thể không dừng bước.
Anh biết gần đây công ty đang hợp tác với Bạc thị, nếu anh cứ xông đến thì quả thật sẽ khiến cha anh rất khó xử, chẳng may bọn họ hiểu lầm Chung Hi thì sẽ chữa lợn lành thành lợn què.
Thấy Lục Bắc đi chậm lại, Từ Á nở nụ cười: "Chúng ta qua bên kia xem đi."
Câu nói của Chung Hi thành công khiến bầu không khí càng thêm lúng túng.
Ôn Nguyễn Nhi cắn răng: "Lương Thần, cô ta nguyền rủa anh kìa."
Bạc Lương Thần còn chưa lên tiếng, Chung Hi đã phì cười: "Không phải anh cưới nữ minh tinh, mà là cưới máy đọc lại không có đầu óc, sợ anh không hiểu lời tôi nói nên phải phiên dịch cho anh một lần."
Cô nói xong, sắc mặt Bạc Lương Thần cực kỳ khó coi.
Lúc này Ôn Nguyễn Nhi mới kịp phản ứng, lập tức nũng nịu giải thích: "Lương Thần, anh đừng nghe cô ta nói hươu nói vượn, em không có ý đó."
Bạc Lương Thần lườm Ôn Nguyễn Nhi, hận không thể dán miệng cô ta lại.
Ôn Nguyễn Nhi vội vàng cúi đầu im bặt.
Chung Hi khác cô ta, hoàn toàn không sợ Bạc Lương Thần, cứ đứng đó lạnh nhạt nhìn khuôn mặt anh: "Lúc đó nhà họ Chung bị người ta vu khống, nhưng không phải vì chất lượng sản phẩm, mà là bị hãm hại.
Nếu Bạc Tổng không có khả năng phân biệt đúng sai, thì tôi thấy tương lai Bạc thị cũng bước lên con đường này."
Một câu hai nghĩa.
Rõ ràng là cô đang nguyền rủa Bạc Lương Thần sớm muộn gì cũng phá sản.
Người xung quanh hít vào một ngụm khí lạnh, xem ra Chung Hi thật sự muốn đập nồi dìm thuyền, gây gổ với Bạc Lương Thần đến cùng.
Nhưng thật sự là thân phận của hai người họ quá chênh lệch, tất cả mọi người đều cảm thấy Bạc Lương Thần diệt trừ Chung Hi còn dễ dàng hơn giết một con kiến..