Ở trong núi không biết năm tháng nhân gian, thấm thoát đã mười ngày trôi qua.
Vãn Lam hai ngày nay luôn mang Bạch Lâm Uyên đi dạo xung quanh núi Hổ Khiếu, đưa y đi xem qua từng tấc từng tấc lãnh địa của mình.
Lúc thì ở trên đỉnh núi cao nhất xem mặt trời mọc, lúc thì ở trên một thung lũng trống trải mà ngắm những vì sao, nếu như đói bụng, Vãn Lam liền hiện nguyên hình, nhảy vào dòng suối trong veo trước mặt mà bắt cá, sau đó ngoan ngoãn chớp mắt mà ngồi chờ Bạch Lâm Uyên nhóm lửa nướng cá.
Trời nhá nhem tối, Vãn Lam đột nhiên một mặt hưng phấn chạy đến bên cạnh Bạch Lâm Uyên, trên mặt chính là biểu tình ta có vật quý cho ngươi. Hắn thần thần bí bí lấy một mảnh vải đen che đi mắt Bạch Lâm Uyên, bảo rằng muốn dẫn y đến một nơi.
Ở trên phương diện tình cảm, Vãn Lam trước sau vẫn ẩn chứa bản tính của dã thú, là giống đực (chỗ này đang diễn tả bản tính của thú nên ta thấy dùng từ giống đực là hợp nhất :’) ), hắn chính là rất thích khoe khoang với bạn tình của mình về tất cả những thứ mình có.
Bạch Lâm Uyên không quen cảm giác bị bịt mắt, y trước giờ làm việc gì đều muốn chính mình là người nắm giữ quyền chủ động trong tay, y không hề thích cái cảm giác không hề biết gì về chuyện sắp xảy ra.
Nhưng y ở trong gió đêm, vẫn là tùy ý để Vãn Lam ôm lấy chính mình, chậm rãi đi từng bước đến địa phương không biết kia.
Rốt cuộc Vãn Lam cũng dừng lại, hắn mở ra mảnh vải che mắt, hưng phấn nói: “Đến, Lâm Uyên ngươi mau nhìn!”
Hiện ra trước mắt, chính là một cánh đồng rộng lớn, trên trời lấp lánh đầy sao, trên đất chính là vô số hằng hà những đốm sáng nhấp nháy ngỡ như dải ngân hàng.
Chính là đom đóm mùa hè.
Bạch Lâm Uyên đứng ở nơi đó, cảm giác bản thân như đang chìm trong một đại dương đầy tinh tú.
Vãn Lam đã sớm không ngăn được chính mình, hiện ra nguyên hình, thích thú không ngừng vừa kêu vừa chạy đuổi đom đóm.
Đợi đến khi chơi mệt rồi, hắn mới biến trở về hình người, cái đuôi ngoắc ngoắc quấn lấy Bạch Lâm Uyên: “Lâm Uyên, có đẹp không?”
Bạch Lâm Uyên gật đầu: “Rất đẹp.”
“Vậy ngươi vĩnh viễn ở núi Hổ Khiếu với ta, mỗi mùa hè đến ta đều mang ngươi đến xem, có được hay không?”
Đi một vòng lớn như vậy thì ra đây mới là mục đích của hắn, Bạch Lâm Uyên phốc một tiếng phì cười: “Đại Vương, ngươi đã để ta đưa tin cho đại ca, một tháng sau hắn trả lại răng cho ngươi, ngươi sẽ phải đem ta thả trở về rồi.”
“Không muốn”, Vãn Lam ôm chầm lấy eo của Bạch Lâm Uyên mà ngã nhào vào trong bụi cỏ, kinh bay một đám lớn đom đóm: “Lâm Uyên, chúng ta cùng nhau đi tìm vị đại ca giữ răng của ta của ngươi có được hay không?”
Bạch Lâm Uyên nằm trên cỏ, kéo kéo lỗ tai hắn: “Làm sao ngươi biết răng ngươi ở phủ ta?”
“Nghe nương ta nói, ta lúc còn nhỏ có một quãng thời gian ở Bạch phủ, lúc quay về thì không thấy răng đâu.”
“Ngươi đã từng ở Bạch phủ?”
“Ân, nhưng là……..” Vãn Lam vùi đầu vào cần cổ của Bạch Lâm Uyên mà cọ cọ, “Nhưng là ta khi còn bé lúc trải qua thiên kiếp đầu tiên lại không độ hảo, bị sét đánh trúng làm mất đi một thân tu vi, sau đó đem chuyện lúc trước quên sạch….. Ai u! Lâm Uyên, không được kéo tai ta!”
“Sẽ không phải là”, Vãn Lam ngẩng đầu lên đánh giá một hồi sắc mặt Bạch Lâm Uyên, “Ta khi bé có gặp qua Lâm Uyên, lại quên mất ngươi, nên ngươi tức giận ư?”
“Ngươi không nên tức giận nha”, Vãn Lam lại bắt đầu làm nũng: “Ta cũng không phải cố ý.”
Bạch Lâm Uyên xoa nhẹ tóc hắn, hỏi: “Ngươi tại sao lại phải lấy lại răng? Răng sữa có tác dụng gì?”
“Cái kia”, Vãn Lam ở trong màn đêm khẽ đỏ mặt, “Trong Hổ tộc của chúng ta răng sữa chính là đưa cho nương tử của mình, nếu như không chính mình đưa răng sữa cho đối phương, sẽ bị nói là không có thành ý.”
Bạch Lâm Uyên đột nhiên bật dậy: “Ngươi còn muốn cầu thân? Tìm được răng rồi ngươi muốn tặng cho con cọp cái nào hửm?”
Vãn Lam trực giác cảm thấy không ổn, vội vã hôn nhẹ cọ cọ tới bên người Bạch Lâm Uyên: “Không đưa cọp cái, ta muốn cho Lâm Uyên.”
Bạch Lâm Uyên bị hắn nhào vào lòng nằm, thân thể liền buông lỏng
Vãn Lam thở dài một hơi.
Một giây sau, hắn bị Bạch Lâm Uyên đẩy ngã ra mặt đất, đối phương cười cười đưa tay vuốt ve eo của hắn, bàn tay mơn trớn hai gò má của hắn: “Lam Lam biểu hiện tốt như vậy, nên thưởng a.”
Ở trong núi không biết năm tháng nhân gian, thấm thoát đã mười ngày trôi qua.
Vãn Lam hai ngày nay luôn mang Bạch Lâm Uyên đi dạo xung quanh núi Hổ Khiếu, đưa y đi xem qua từng tấc từng tấc lãnh địa của mình.
Lúc thì ở trên đỉnh núi cao nhất xem mặt trời mọc, lúc thì ở trên một thung lũng trống trải mà ngắm những vì sao, nếu như đói bụng, Vãn Lam liền hiện nguyên hình, nhảy vào dòng suối trong veo trước mặt mà bắt cá, sau đó ngoan ngoãn chớp mắt mà ngồi chờ Bạch Lâm Uyên nhóm lửa nướng cá.
Trời nhá nhem tối, Vãn Lam đột nhiên một mặt hưng phấn chạy đến bên cạnh Bạch Lâm Uyên, trên mặt chính là biểu tình ta có vật quý cho ngươi. Hắn thần thần bí bí lấy một mảnh vải đen che đi mắt Bạch Lâm Uyên, bảo rằng muốn dẫn y đến một nơi.
Ở trên phương diện tình cảm, Vãn Lam trước sau vẫn ẩn chứa bản tính của dã thú, là giống đực (chỗ này đang diễn tả bản tính của thú nên ta thấy dùng từ giống đực là hợp nhất :’) ), hắn chính là rất thích khoe khoang với bạn tình của mình về tất cả những thứ mình có.
Bạch Lâm Uyên không quen cảm giác bị bịt mắt, y trước giờ làm việc gì đều muốn chính mình là người nắm giữ quyền chủ động trong tay, y không hề thích cái cảm giác không hề biết gì về chuyện sắp xảy ra.
Nhưng y ở trong gió đêm, vẫn là tùy ý để Vãn Lam ôm lấy chính mình, chậm rãi đi từng bước đến địa phương không biết kia.
Rốt cuộc Vãn Lam cũng dừng lại, hắn mở ra mảnh vải che mắt, hưng phấn nói: “Đến, Lâm Uyên ngươi mau nhìn!”
Hiện ra trước mắt, chính là một cánh đồng rộng lớn, trên trời lấp lánh đầy sao, trên đất chính là vô số hằng hà những đốm sáng nhấp nháy ngỡ như dải ngân hàng.
Chính là đom đóm mùa hè.
Bạch Lâm Uyên đứng ở nơi đó, cảm giác bản thân như đang chìm trong một đại dương đầy tinh tú.
Vãn Lam đã sớm không ngăn được chính mình, hiện ra nguyên hình, thích thú không ngừng vừa kêu vừa chạy đuổi đom đóm.
Đợi đến khi chơi mệt rồi, hắn mới biến trở về hình người, cái đuôi ngoắc ngoắc quấn lấy Bạch Lâm Uyên: “Lâm Uyên, có đẹp không?”
Bạch Lâm Uyên gật đầu: “Rất đẹp.”
“Vậy ngươi vĩnh viễn ở núi Hổ Khiếu với ta, mỗi mùa hè đến ta đều mang ngươi đến xem, có được hay không?”
Đi một vòng lớn như vậy thì ra đây mới là mục đích của hắn, Bạch Lâm Uyên phốc một tiếng phì cười: “Đại Vương, ngươi đã để ta đưa tin cho đại ca, một tháng sau hắn trả lại răng cho ngươi, ngươi sẽ phải đem ta thả trở về rồi.”
“Không muốn”, Vãn Lam ôm chầm lấy eo của Bạch Lâm Uyên mà ngã nhào vào trong bụi cỏ, kinh bay một đám lớn đom đóm: “Lâm Uyên, chúng ta cùng nhau đi tìm vị đại ca giữ răng của ta của ngươi có được hay không?”
Bạch Lâm Uyên nằm trên cỏ, kéo kéo lỗ tai hắn: “Làm sao ngươi biết răng ngươi ở phủ ta?”
“Nghe nương ta nói, ta lúc còn nhỏ có một quãng thời gian ở Bạch phủ, lúc quay về thì không thấy răng đâu.”
“Ngươi đã từng ở Bạch phủ?”
“Ân, nhưng là……..” Vãn Lam vùi đầu vào cần cổ của Bạch Lâm Uyên mà cọ cọ, “Nhưng là ta khi còn bé lúc trải qua thiên kiếp đầu tiên lại không độ hảo, bị sét đánh trúng làm mất đi một thân tu vi, sau đó đem chuyện lúc trước quên sạch….. Ai u! Lâm Uyên, không được kéo tai ta!”
“Sẽ không phải là”, Vãn Lam ngẩng đầu lên đánh giá một hồi sắc mặt Bạch Lâm Uyên, “Ta khi bé có gặp qua Lâm Uyên, lại quên mất ngươi, nên ngươi tức giận ư?”
“Ngươi không nên tức giận nha”, Vãn Lam lại bắt đầu làm nũng: “Ta cũng không phải cố ý.”
Bạch Lâm Uyên xoa nhẹ tóc hắn, hỏi: “Ngươi tại sao lại phải lấy lại răng? Răng sữa có tác dụng gì?”
“Cái kia”, Vãn Lam ở trong màn đêm khẽ đỏ mặt, “Trong Hổ tộc của chúng ta răng sữa chính là đưa cho nương tử của mình, nếu như không chính mình đưa răng sữa cho đối phương, sẽ bị nói là không có thành ý.”
Bạch Lâm Uyên đột nhiên bật dậy: “Ngươi còn muốn cầu thân? Tìm được răng rồi ngươi muốn tặng cho con cọp cái nào hửm?”
Vãn Lam trực giác cảm thấy không ổn, vội vã hôn nhẹ cọ cọ tới bên người Bạch Lâm Uyên: “Không đưa cọp cái, ta muốn cho Lâm Uyên.”
Bạch Lâm Uyên bị hắn nhào vào lòng nằm, thân thể liền buông lỏng
Vãn Lam thở dài một hơi.
Một giây sau, hắn bị Bạch Lâm Uyên đẩy ngã ra mặt đất, đối phương cười cười đưa tay vuốt ve eo của hắn, bàn tay mơn trớn hai gò má của hắn: “Lam Lam biểu hiện tốt như vậy, nên thưởng a.”