Lúc Bạch Lâm Uyên mở mắt, đã là buổi trưa rồi.
Y vừa đói bụng vừa khát, trước đây nếu như tỉnh dậy vào lúc này, sớm có người chuẩn bị điểm tâm rồi, hôm nay làm sao vậy?
Vừa định gọi người, bỗng nhiên cảm thấy, hôm nay, núi Hổ Khiếu yên tĩnh không giống ngày thường.
Không đúng, không đúng.
Từ trong ngăn kéo y lấy ra chủy thủ Vãn Lam thường dùng, cẩn thận từng li từng tí một xuống giường, lặng lẽ dịch đến cửa, hướng về phía ngoài mà nhìn—-
“Vãn Lam!”
Ngoài cửa, cây cối đổ ngã hàng loạt, đất đá văng khắp nơi, xác chết tiểu yêu quái chất thành đống, máu chảy thành sông.
Y nơm nớp lo sợ sẽ phát hiện khuôn mặt quen thuộc ở trong đám đó. Cuối cùng tìm được Hoàng Tiểu Tứ còn sống đang ở bên kia, thanh âm run rẩy mà nói:”Vãn Lam đâu? Vãn Lam đâu?”
Hoàng Tiểu Tứ hơi thở mong manh: “Đại Vương hắn, không xong rồi… Ở sau núi…..”
Bạch Lâm Uyên hoang mang rối loạn đứng lên, nháy mắt hồn như lạc mất mà hướng sau núi chạy đến.
Chạy được nửa đường, đột nhiên nghe có người ở phía sau kêu lên: “Lâm Uyên”
Là đại ca.
Y không hề phát hiện bản thân đã lệ rơi đầy mặt, hồn bay phách lạc mà nhào vào lồng ngực Bạch Lâm Lam tìm kiếm an ủi:”Đại ca, Vãn Lam, hắn, Vãn Lam, hắn——“
Bạch Lâm Lan vỗ về sờ sờ đầu của y:”Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Ngươi đến làm suy yếu pháp lực của hắn, ta diệt trừ yêu quái núi Hổ Khiếu.”
“Cái gì?” Bạch Lâm Uyên như bị sét đánh, không dám tin mà hướng về Bạch Lâm Lan:”Đại ca, chúng ta đã nói những lời này lúc nào vậy?”
Bạch Lâm Lan nói:”Lâm Uyên, người đừng quá kích động a…”
Bạch Lâm Uyên đẩy hắn ra, “Đại ca, Vãn Lam chính là Tiểu Miêu mà lúc trước ta nuôi dưỡng a, tên của hắn cũng là do ta đặt, ngươi không biết ư? Ta tìm nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tìm ra hắn, ta chờ đợi thời gian dài như vậy, cuối cùng đợi được hắn, đợi được hắn yêu ta a…”
Bạch Lâm Lan còn muốn đưa tay kéo y về, bị y đẩy ra, y lảo đảo hướng sau núi mà chạy, trong miệng lẩm bẩm:” Linh Lung Ngọc, ta cho hắn Linh Lung Ngọc, hắn nhất định sẽ không chết, nhất định sẽ không chết!!!”
Lúc Bạch Lâm Uyên mở mắt, đã là buổi trưa rồi.
Y vừa đói bụng vừa khát, trước đây nếu như tỉnh dậy vào lúc này, sớm có người chuẩn bị điểm tâm rồi, hôm nay làm sao vậy?
Vừa định gọi người, bỗng nhiên cảm thấy, hôm nay, núi Hổ Khiếu yên tĩnh không giống ngày thường.
Không đúng, không đúng.
Từ trong ngăn kéo y lấy ra chủy thủ Vãn Lam thường dùng, cẩn thận từng li từng tí một xuống giường, lặng lẽ dịch đến cửa, hướng về phía ngoài mà nhìn—-
“Vãn Lam!”
Ngoài cửa, cây cối đổ ngã hàng loạt, đất đá văng khắp nơi, xác chết tiểu yêu quái chất thành đống, máu chảy thành sông.
Y nơm nớp lo sợ sẽ phát hiện khuôn mặt quen thuộc ở trong đám đó. Cuối cùng tìm được Hoàng Tiểu Tứ còn sống đang ở bên kia, thanh âm run rẩy mà nói:”Vãn Lam đâu? Vãn Lam đâu?”
Hoàng Tiểu Tứ hơi thở mong manh: “Đại Vương hắn, không xong rồi… Ở sau núi…..”
Bạch Lâm Uyên hoang mang rối loạn đứng lên, nháy mắt hồn như lạc mất mà hướng sau núi chạy đến.
Chạy được nửa đường, đột nhiên nghe có người ở phía sau kêu lên: “Lâm Uyên”
Là đại ca.
Y không hề phát hiện bản thân đã lệ rơi đầy mặt, hồn bay phách lạc mà nhào vào lồng ngực Bạch Lâm Lam tìm kiếm an ủi:”Đại ca, Vãn Lam, hắn, Vãn Lam, hắn——“
Bạch Lâm Lan vỗ về sờ sờ đầu của y:”Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Ngươi đến làm suy yếu pháp lực của hắn, ta diệt trừ yêu quái núi Hổ Khiếu.”
“Cái gì?” Bạch Lâm Uyên như bị sét đánh, không dám tin mà hướng về Bạch Lâm Lan:”Đại ca, chúng ta đã nói những lời này lúc nào vậy?”
Bạch Lâm Lan nói:”Lâm Uyên, người đừng quá kích động a…”
Bạch Lâm Uyên đẩy hắn ra, “Đại ca, Vãn Lam chính là Tiểu Miêu mà lúc trước ta nuôi dưỡng a, tên của hắn cũng là do ta đặt, ngươi không biết ư? Ta tìm nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tìm ra hắn, ta chờ đợi thời gian dài như vậy, cuối cùng đợi được hắn, đợi được hắn yêu ta a…”
Bạch Lâm Lan còn muốn đưa tay kéo y về, bị y đẩy ra, y lảo đảo hướng sau núi mà chạy, trong miệng lẩm bẩm:” Linh Lung Ngọc, ta cho hắn Linh Lung Ngọc, hắn nhất định sẽ không chết, nhất định sẽ không chết!!!”