Bạch Hổ nhỏ vừa nghe có hi vọng, gật đầu tựa như gà con mổ thóc.
“Trước tiên ngươi biến trở về hình người cho ta.”
“Cái ấy,” Bạch Hổ ngượng ngùng nói:”Trên người ta có thương tích, biến trở về người trông rất xấu, cứ như vậy mà phạt, có được không?”
“Nha” Bạch Lâm Uyên gật gù,”Vậy, cầm răng của ngươi đi ra ngoài đi.”
Trong nháy mắt tiếp theo, Bạch Lâm Uyên cảm thấy ngực nặng nề, toàn thân Vãn Lam xuất hiện trước mặt y. Bạch Lâm Uyên cẩn thận kiểm tra một hồi, xác nhận đại ca không xuống tay độc ác, tên yêu quái này chỉ là phần lưng cùng trên đùi có mấy đường đỏ, nhiều nhất là đau thêm mấy ngày.
“Đến giường nằm đi.” (Matcha: Húy húy. Bánh Ú: giết nhau…à nhầm đè nhau đê :3 :3)
Vãn Lam ngoan ngoãn nằm trên giường, tùy ý để y lấy vải cột tứ chi mình ở bốn góc giường, một đôi mắt đá mèo ngoan ngoãn say mê nhìn sang, như là thú hoang được thuần phục, trong miệng còn nhắc nhở:”Lâm Uyên, cái này không trói được ta.”
Bạch Lâm Uyên đưa ngón trỏ chấm chấm môi của hắn, một bên chậm rãi cởi quần áo hai người ra, một bên giọng nói nhẹ tựa gió mây nói:”Biết trói không được ngươi, nên bốn cái băng gạc mà đứt mất một cái, ngươi liền mang theo răng của ngươi cút đi cho ta.” (đù, SM luôn, mạnh dữ :v)