Đại công tử Bạch gia nhìn vẻ mặt lo lắng khổ sở của đệ đệ cùng thần trí không minh mẫn của Bạch Hổ, giọng nói đầy sự ghét bỏ:”Ngọc Linh Lung gia truyền nhà chúng ta không phải ngươi đã cho hắn rồi sao? Miếng ngọc này bao nhiêu thiên kiếp cũng có thể hóa giải, tại sao lại biến thành bộ dạng này?”
Ngược lại Đại sư huynh Hồng Vũ của hắn có ý tốt, cẩn thận bước đến kiểm tra nửa ngày trời, cuối cùng nói:” Trong cơ thể của tiểu huynh đệ Vãn Lam giống như bị người niêm phong thứ gì đó, mấy ngày nay đạo phong ấn kia muốn phá vỡ, sức mạnh tiết ra ngoài, mới có thể áp chế một thân phép thuật của hắn, còn dẫn đến sốt cao không giảm.”
Bạch Lâm Uyên hỏi: “Rốt cuộc trong cơ thể của hắn bị niêm phong là cái gì? Hóa giải ra có thể bị nguy hiểm hay không?”
Lục Hồng Vũ có chút áy náy mà lắc đầu một cái: “Lâm Uyên, học nghệ của ta thực sự không được thông thạo, đoán chừng chỉ có sư phụ mới có thể trả lời vấn đề của ngươi thôi.”
Bạch Lâm Lan một lời đem Truyền Tống Phù, đem đệ đệ cùng Bạch Hổ đóng gói quăng đến sư phụ Thanh Dương chân nhân.
Cũng không biết có phải những ngày qua chìm đắm trong mỹ nhân sư huynh nên tay nghề hoang phế, vận chuyển không đáp ở sân sau như trước đây mà là rơi xuống trong phòng bếp.
Bạch Lâm Uyên cùng Vãn Lam đẩy một cái củ cải trắng rất vất vả mới thò đầu ra, chỉ thấy một trù nương cao to lực lưỡng một tay cầm nồi sắt, một tay cầm dao phay, khuôn mặt vô cùng dữ tợn.
Vãn Lam ngẩn người, cảm giác mình nóng đến xuất hiện ảo giác, thử thăm dò kêu một tiếng:” Nương?”
Dao phay cùng nồi sắt trong tay của trù nương rơi loảng xoảng hai tiếng trên mặt đất, cơ thể như ngọn núi nhỏ vọt tới:” Nhị ngốc! Tâm can bảo bối của ta!”
Đại công tử Bạch gia nhìn vẻ mặt lo lắng khổ sở của đệ đệ cùng thần trí không minh mẫn của Bạch Hổ, giọng nói đầy sự ghét bỏ:”Ngọc Linh Lung gia truyền nhà chúng ta không phải ngươi đã cho hắn rồi sao? Miếng ngọc này bao nhiêu thiên kiếp cũng có thể hóa giải, tại sao lại biến thành bộ dạng này?”
Ngược lại Đại sư huynh Hồng Vũ của hắn có ý tốt, cẩn thận bước đến kiểm tra nửa ngày trời, cuối cùng nói:” Trong cơ thể của tiểu huynh đệ Vãn Lam giống như bị người niêm phong thứ gì đó, mấy ngày nay đạo phong ấn kia muốn phá vỡ, sức mạnh tiết ra ngoài, mới có thể áp chế một thân phép thuật của hắn, còn dẫn đến sốt cao không giảm.”
Bạch Lâm Uyên hỏi: “Rốt cuộc trong cơ thể của hắn bị niêm phong là cái gì? Hóa giải ra có thể bị nguy hiểm hay không?”
Lục Hồng Vũ có chút áy náy mà lắc đầu một cái: “Lâm Uyên, học nghệ của ta thực sự không được thông thạo, đoán chừng chỉ có sư phụ mới có thể trả lời vấn đề của ngươi thôi.”
Bạch Lâm Lan một lời đem Truyền Tống Phù, đem đệ đệ cùng Bạch Hổ đóng gói quăng đến sư phụ Thanh Dương chân nhân.
Cũng không biết có phải những ngày qua chìm đắm trong mỹ nhân sư huynh nên tay nghề hoang phế, vận chuyển không đáp ở sân sau như trước đây mà là rơi xuống trong phòng bếp.
Bạch Lâm Uyên cùng Vãn Lam đẩy một cái củ cải trắng rất vất vả mới thò đầu ra, chỉ thấy một trù nương cao to lực lưỡng một tay cầm nồi sắt, một tay cầm dao phay, khuôn mặt vô cùng dữ tợn.
Vãn Lam ngẩn người, cảm giác mình nóng đến xuất hiện ảo giác, thử thăm dò kêu một tiếng:” Nương?”
Dao phay cùng nồi sắt trong tay của trù nương rơi loảng xoảng hai tiếng trên mặt đất, cơ thể như ngọn núi nhỏ vọt tới:” Nhị ngốc! Tâm can bảo bối của ta!”