Tay của Bạch Lâm Uyên thật sự thoải mái, vô cùng thoải mái a.
Đôi tay xinh đẹp kia mang theo một chút lực, không ngừng xoa xoa bóp bóp khiến cả người hắn đều biếng nhác mễm nhũn, giống như một con mèo lớn được chải lông, vô cùng thích ý mà hừ hừ rên nhẹ trong cổ họng.
“Vãn Lam, lực thế này đã được chưa?”
“Ân, rất tốt a.”
“Vãn Lam, ấn ở nơi này thoải mái chứ?”
“Thoải mái.”
“Vãn Lam….”
“Vãn Lam….”
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Vãn Lam lầm bầm nói: “Ai cho phép ngươi gọi tên ta hửm? Gọi ta là Đại Vương…….”
“Nha……” Bàn tay thoải mái kia bất chợt ngưng lại.
“Hừ”, Vãn Lam một mặt trong cổ họng khẽ rên hừ hừ, một mặt không tự chủ mà ngọ nguậy lưng ma sát vào tay của Bạch Lâm Uyên, thúc giục: “Tiếp tục a.”
Bạch Lâm Uyên thế nhưng lại thu tay về, nói: “Gọi ngươi là Đại Vương hay gọi ngươi là Vãn Lam, ngươi chọn một đi. Ngươi chọn cái nào. Ta sau này cũng chỉ có thể gọi một cái.”
Vãn Lam tuy rằng cảm giác bản thân được gọi là Đại Vương thì rất uy phong, nhưng trực giác của thú trong người hắn, giờ khắc này nhắc nhở hắn rằng nếu để đối phương gọi mình là Đại Vương chắc chắn sẽ phát sinh chuyện gì đó không hay, không thể làm gì khác hơn là nằm nhoài ở chỗ này không lên tiếng. Thế nhưng hắn nằm chờ nửa ngày cũng không thấy Bạch Lâm Uyên tiếp tục, không chút tình nguyện lên tiếng: “Gọi tên ta.”
Lần này không chờ hắn giục, Bạch Lâm Uyên đã tự giác đưa tay ra xoa bóp, Vãn Lam được hắn xoa xoa nắn nắn từ vai đến lưng, lại từ lưng trượt xuống eo, đầu óc mơ mơ hồ hồ dường như nghe thấy đối phương phát sinh một tiếng cười nhẹ cực kỳ êm tai.
“Vãn Lam, xoay người, ta sẽ làm ngươi thoải mái hơn.” Thanh âm dễ nghe mang theo vài phần mê hoặc.
Tay của Bạch Lâm Uyên thật sự thoải mái, vô cùng thoải mái a.
Đôi tay xinh đẹp kia mang theo một chút lực, không ngừng xoa xoa bóp bóp khiến cả người hắn đều biếng nhác mễm nhũn, giống như một con mèo lớn được chải lông, vô cùng thích ý mà hừ hừ rên nhẹ trong cổ họng.
“Vãn Lam, lực thế này đã được chưa?”
“Ân, rất tốt a.”
“Vãn Lam, ấn ở nơi này thoải mái chứ?”
“Thoải mái.”
“Vãn Lam….”
“Vãn Lam….”
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Vãn Lam lầm bầm nói: “Ai cho phép ngươi gọi tên ta hửm? Gọi ta là Đại Vương…….”
“Nha……” Bàn tay thoải mái kia bất chợt ngưng lại.
“Hừ”, Vãn Lam một mặt trong cổ họng khẽ rên hừ hừ, một mặt không tự chủ mà ngọ nguậy lưng ma sát vào tay của Bạch Lâm Uyên, thúc giục: “Tiếp tục a.”
Bạch Lâm Uyên thế nhưng lại thu tay về, nói: “Gọi ngươi là Đại Vương hay gọi ngươi là Vãn Lam, ngươi chọn một đi. Ngươi chọn cái nào. Ta sau này cũng chỉ có thể gọi một cái.”
Vãn Lam tuy rằng cảm giác bản thân được gọi là Đại Vương thì rất uy phong, nhưng trực giác của thú trong người hắn, giờ khắc này nhắc nhở hắn rằng nếu để đối phương gọi mình là Đại Vương chắc chắn sẽ phát sinh chuyện gì đó không hay, không thể làm gì khác hơn là nằm nhoài ở chỗ này không lên tiếng. Thế nhưng hắn nằm chờ nửa ngày cũng không thấy Bạch Lâm Uyên tiếp tục, không chút tình nguyện lên tiếng: “Gọi tên ta.”
Lần này không chờ hắn giục, Bạch Lâm Uyên đã tự giác đưa tay ra xoa bóp, Vãn Lam được hắn xoa xoa nắn nắn từ vai đến lưng, lại từ lưng trượt xuống eo, đầu óc mơ mơ hồ hồ dường như nghe thấy đối phương phát sinh một tiếng cười nhẹ cực kỳ êm tai.
“Vãn Lam, xoay người, ta sẽ làm ngươi thoải mái hơn.” Thanh âm dễ nghe mang theo vài phần mê hoặc.