“…” Từ Phiêu Nhiên kinh ngạc nhìn hai người tranh cãi, ngay từ lúc bắt đầu, y đã cảm thấy quái lạ, chính mình có nghe thế nào cũng không thể hiểu được, y muốn xen vào nhưng lại không thể nào mở miệng, chỉ còn biết ngây ngốc trừng mắt nhìn Bạch công tử nho nhã đang chọn mi trừng mắt còn phải kiểng cao chân, cùng rống với gã thư sinh tà khí kia… Không… Kỳ thật ngay từ đầu tới cuối đều chỉ có Bạch công tử rống, còn cái tên thư sinh bị kêu một tiếng hồ ly thủy chung vẫn luôn duy trì bộ dáng tà tà miễn cưỡng, chỉ khi Bạch công tử dừng lại để thở mới lạnh lạnh chen vào một câu… Kết quả làm cho Bạch công tử càng thêm tức điên lên! ! !
“Tử hồ ly! Ngươi có ý tứ gì? ! Ân công của ta ngươi cũng dám động!”
“Ai kêu ân công của ngươi làm cho ta hứng thú ~~~ ngươi báo ân thì cứ báo ân ~~~ liên quan gì đến ta?”
“Ngươi, cái tên đoạn tụ hồ ly đáng chết này! Ta cảnh cáo ngươi! Nếu ngươi đụng vào ân công của ta, đừng trách ta không khách khí!”
“Chỉ dựa vào một thân xà ngốc nghếch nhà ngươi cũng học đòi đến uy hiếp ta?? ! Ha ha ~~ không cần làm ta chết cười a !”
“Ngươi, ngươi, ngươi! ! ! Đừng quên, ta đạo hạnh cao thâm có thể sánh bằng ngươi!”
“Kính nhờ… Nhưng chỉ số thông minh chưa chắc đã giống nhau!”
“Ngươi, ngươi, ngươi khinh người quá đáng!”
“Ta khi dễ chính là xà không phải người!”
“Ngươi —- “
Mắt thấy Bạch công tử tức giận đến tuấn nhan ửng đỏ, suýt nữa không thở nổi, trong lòng biết đối phương là vì mình mới phải chịu ủy khuất, Từ Phiêu Nhiên vô thức tiến lên từng bước, đỡ lấy thân hình hắn đang tức giận đến phát run. Rung động kia tuy không lớn nhưng truyền lại đến trên người làm cho Từ Phiêu Nhiên đáy lòng bỗng phát sinh một cỗ tình tố không rõ, yên lặng tự xét lại một chút, y nhận ra mình dần dần không thể khống chế được hỉ nộ ái ố của bản thân… Bị cái tên xinh đẹp nhưng không đại não này tác động sao? ! Nếu chuyện này truyền ra chẳng phải phẩm hương công tử một đời anh danh bị hủy sao?
Đại khái cũng là do thẹn thùng đi, Từ Phiêu Nhiên đột nhiên dùng sức, một phen đẩy Bạch công tử ra, giống như đối phương là cái gì đó không sạch sẽ! Sau lưng bị một đạo mãnh lực như vậy, không chỉ đem thân thể đơn bạc của Bạch công tử toàn bộ đổ nhào vào lòng ngực tên thư sinh trước mặt, mà còn hung hăng làm thương tổn một chút xà tâm…
Mình vẫn cố gắng vì Từ Phiêu Nhiên tranh thủ phúc lợi là sai hay sao, Bạch công tử giãy dụa ra khỏi vòng tay ôm ấp của hồ ly, rụt rè trộm nhìn sắc mặt khó coi của Từ Phiêu Nhiên, khóe miệng oan uổng kéo kéo, hốc mắt hồng hồng …
“…” Muốn giải thích, rồi lại phát hiện mình không có lời nào để nói! Từ Phiêu Nhiên do dự một chút, rốt cục vẫn là đỏ mặt, trầm mặc phất tay áo rời đi! Y đi rất kiên quyết, rất lạnh lùng, trên mặt không biểu hiện chút lưu tình nào. Bạch công Tử cẩn thận đuổi theo vài bước, sau vẫn là không dám đi theo nữa… Nhìn thân ảnh của y càng ngày càng xa, Bạch công tử cảm thấy thật bi đát, khuỵu xuống đất, anh anh cất tiếng khóc nỉ non! Xong rồi… lại bị chán ghét … Hắn thành tiên vô vọng nữa rồi. …
“Uy!” Ở một bên chứng kiến hết thảy, hoàn toàn quên mất chính mình mới là đầu dây mối nhợ của mọi sự rắc rối, hồ ly mạnh lên tiếng, đánh gảy tiếng khóc của Bạch công tử. Bạch Công Tử tức giận giương mắt nhìn hắn một chút, sau mang theo âm thanh khóc nức nở hỏi lại: “Ngươi lại muốn đến chê cười ta sao? !”
“Không được trách lầm hảo ý của người khác ~~~ ta nghĩ phải giúp ngươi a ~~~~ “
“Ngươi mà giúp ta? ! Ta mới không tin!”
“Đương nhiên là có điều kiện rồi ~~~” hồ ly cười phi thường giảo hoạt, đáng tiếc Bạch công tử đang tuyệt vọng nên cái gì cũng có thể thử liều!
“Ngươi nói thử xem!”
“Nếu mọi sự đạt thành ~~~ ta muốn ngươi cho ta một mảnh da của ngươi!”
“Ngươi cần cái kia để làm gì?”
“Bổn! Ngươi có hay không tự nhận thức a! Ngươi là xà yêu ngàn năm, da của ngươi lên liền trở thành bảo bối biến hóa khôn lường!”
“Nga!” Không có khái niệm gật gật đầu, Bạch công tử nôn nóng muốn giải quyết vấn đề: “Nói mau a! Ngươi có biện pháp nào có thể giúp ta báo ân? !” Nghe vậy hồ ly suy tư trong chốc lát, làm ra vẻ cao thâm hỏi: “Hắn muốn cái gì? Hoặc là nói xem… Hắn còn thiếu cái gì!”
“Tình!” Không chút nghĩ ngợi , Bạch công tử đem đáp án tóm tắt lại cho đơn giản nói ra.
“Rất mơ hồ đi… Nếu hắn có sẵn người ái mộ thì dễ rồi, tùy tiện khống chế là được! Nhưng nếu phải là chân tình… Dùng yêu pháp khống chế thì làm sao có thể tính là chân tình mà? Phiền toái… Thực phiền toái a…”
“Chính là phiền toái như vậy ta mới không có biện pháp a!” Tà tà liếc hắn một cái, Bạch công tử ảo não lại ngã ngồi trên mặt đất, nhưng quần áo trắng thuần lại chưa thấm nhiễm nửa điểm bụi bậm, bộ dáng kia vẫn là xuất trần, làm cho hồ ly trông thấy không khỏi hít sâu một hơi, cười xấu xa: “Có lẽ ~~ còn có biện pháp ~~~~ “
“Biện pháp gì? ! !” Hưng phấn ngẩng đầu, Bạch công tử hai mắt tỏa sáng bừng bừng nhìn hồ ly.
“Dùng yêu thuật khống chế người khác là phạm quy… Chính ngươi đến thì tốt rồi? !”
“Chính mình đến là có ý tứ gì?”
“Bổn! Nói thẳng ra là, chính ngươi cố gắng thích hắn thì tốt rồi! ! !”
“Cái gì? ! ! !” Liều mạng lắc đầu, Bạch công tử phủ định: “Như thế này sao được! Ta… Ta không biết… như thế nào là tình yêu nhân loại a!”
“Phi thường đơn giản ~~~” hồ ly càng cười càng có hương vị âm mưu, chỉ thấy hắn vẫy vẫy bảo Bạch công tử đưa lổ tai lại gần, cúi đầu dặn vài câu gì đấy! Lập tức, Bạch công tử mặt đỏ như nhúng phải nước sôi… Cái gì cũng không nói ra được…
Từ Phiêu Nhiên một thân đơn độc tiêu sái quay về phòng mình, mờ mịt nắm chén trà trên bàn lên, ngửa đầu uống một hơi mới phát hiện trà đã sớm lạnh! Tâm hỏa nổi lên, tuy rằng hiểu được mình nên khống chế, nhưng Từ Phiêu Nhiên vẫn bạo phát! Hung hăng đem chén trà ném tới mặt đất, thanh âm vỡ tan thanh thúy chấn động vào màng tai. Thế nhưng sau khi phát tiết lại làm cho người ta bình tĩnh không ít!
“Công tử!” Một tiểu nô tỳ chấn kinh chạy vào, quỳ xuống liều mạng thu thập những mảnh vỡ vương vãi đầy đất, lẳng lặng dừng lại trên vẻ mặt hoảng sợ của nàng, Từ Phiêu Nhiên đột nhiên trong lòng lay động, y cảm khái… Đến tột cùng vì cái gì… Đều là người… có người nguyện ý vì người khác chấp nhận trả giá tất cả sao? Ngập ngừng khóe môi, thanh âm Từ Phiêu Nhiên dằn thấp đến nỗi chính y cũng nghe không rõ: “Vì cái gì… Ngươi là cam tâm tình nguyện hầu hạ ta sao?”
“A!” Nghe vậy, tiểu tỳ vô ý thất thần liền bị mảnh vở cứa vào tay, nàng vội vàng đưa vào miệng mút lấy, nhưng cảm giác được Từ Phiêu Nhiên ánh mắt vẫn ở trên người mình chờ đợi câu trả lời, không giống như là chỉ tùy tiện hỏi, tiểu tỳ vô thức lui ra phía sau vài bước, khom lưng trả lời: “Công tử nói quá lời! Nơi này mọi người đều chịu đại ân công tử, hầu hạ công tử là chúng ta cam tâm tình nguyện, tất cả là vì công tử, cho dù có như thế nào, chúng ta cũng không hề có nửa câu oán hận!”
“… Ân huệ?” Trầm tư suy nghĩ, thật lâu sau Từ Phiêu Nhiên mỏi mệt vô hạn phất tay ý bảo nàng lui ra, bản thân ngã ngồi vào ghế, nhìn nhìn khắp căn phòng lịch sự tao nhã nhất thành bất biến… tầm mắt cũng theo suy nghĩ mà phiêu đi… không biết nên dừng lại ở nơi nào…
Mỗi người nỗ lực đều có lý do…
Mỗi người liên quan với nhau cũng chỉ vì mấy chữ ân ân oán oán…
Nếu y không phải phẩm hương công tử…
Nếu y không có bạc triệu gia tài đi giúp trợ bọn họ…
Nếu y cái gì cũng không phải..
Nếu y cái gì đều không có làm…
Như vậy…
Còn có ai…
Muốn ở lại bên cạnh mình?
Cười khổ đem mặt vùi vào bàn tay, biết rõ ý tưởng loại này thực không có chút ý nghĩa, nhưng trong lòng Từ Phiêu Nhiên nảy ra một cảm giác đau đớn không kiềm chế được… Nhân loại thật sự hảo tham lam… Muốn có được mà không muốn phải trả giá… muốn đoạt được nhưng lại không muốn hao tổn…
Có ai đối xử tốt với người khác mà không có lý do sao?
Đột nhiên, Từ Phiêu Nhiên nghĩ đến hiện tại Bạch công tử cũng chưa trở về… Chính mình vừa đem hắn vứt bỏ, hắn nhất định là đã bị chọc tức rồi! Nói đến chuyện này lại nghĩ… hắn là vì lý do gì… vẫn ngây ngốc ở bên cạnh mình như vậy? Hắn dự định ở lại bao lâu?…
“Thượng trà! Người đâu hết rồi! Châm trà!” Bao nhiêu khó chịu ứ động trong lòng, đầu muốn nổ tung, Từ Phiêu Nhiên thét lớn che dấu bất an cùng yếu đuối của bản thân… Âm thanh y vọng lại trong căn phòng trống rỗng… vang qua vọng đến cũng là trống không…
“Trà đến đây ~~~” Tiêu Tương âm thanh trêu tức, bưng một ly nước trà còn bốc hương nghi ngút tiến vào, phá lệ cười quyến rũ nhìn Từ Phiêu Nhiên, dùng giọng điệu ma mị giựt giây: “Phẩm hương công tử ~~ thỉnh dùng ~~~~ “
“… Ngươi bưng trà tới ta sẽ uống sao? !” Hung hăng liếc mắt một cái, Từ Phiêu Nhiên lạnh lùng mở miệng, khinh thường nói. Nhíu mày, Tiêu Tương lời nói không chút sơ hở vang lên: “Ai! Ta hảo tâm nghe tiếng ngươi gọi người! Tự mình đưa trà lại đây! Nếu là nam nhân khác, không có hai mươi lượng bạc thì đó là mơ tưởng! Ngươi không uống cẩn thận trời giáng ngũ lôi oanh!”
“… Ngươi có cái loại hảo tâm này sao? Ta nghĩ đã sớm bị cẩu ăn mất rồi!” Từ Phiêu Nhiên trực giác chỉ biết tử nữ này không thuần tâm! Hắn quen biết nàng lại không chỉ vài năm, có thể không có những kinh nghiệm thê thảm hay sao? Nhãn châu xoay động, Tiêu Tương ra vẻ ngạc nhiên hỏi: “Đúng rồi! Như thế nào không thấy cái tên Tiểu Bạch bên cạnh ngươi?”
“…” Nắm lên chén trà uống một hơi cạn sạch, quyết tâm áp chế cảm giác tội lỗi xuống, Từ Phiêu Nhiên thở ra một hơi, thản nhiên mở miệng: “Đi rồi… Ta đem hắn đuổi đi. Phiền toái muốn chết… Đi rồi cũng thanh tĩnh!”
“A? !” Vốn đang lúc đắc ý khi thấy Từ Phiêu Nhiên rốt cục đem chén trà mình đặc chế uống cạn, nhưng khi nghe đến đáp án ngoài dự liệu này, Tiêu Tương nháy mắt mặt biến sắc lui lại mấy bước! Mà Từ Phiêu Nhiên cũng đồng thời nhăn lại mi, cẩn thận quan sát đến cái chén, chậm rãi trở về chỗ cũ: “Ngươi cho ta uống là cái gì? ! Như thế nào có điểm…”
“Cái gì, cái gì cũng không phải! Ta có việc! Đi trước một bước! ! !” Không chút nghĩ ngợi tông cửa xông ra! Tiêu Tương có mười lá gan cũng không dám cùng một nam nhân vừa uống phải xuân dược ở cùng một chỗ! Cho dù… Đầu sỏ gây nên chính là mình cũng mặc kệ! Đáng giận! Ngàn tính vạn tính… như thế nào nàng không có nghĩ tới vạn nhất Bạch công tử không ở bên cạnh Từ Phiêu Nhiên? !
“Ngươi…” Dưới bụng có một cỗ sự tăng vọt… từ nhỏ đã ở nơi phong nguyệt hỗn tạp này, Từ Phiêu Nhiên sao lại không biết chuyện gì đang xảy ra với y? ! Nghiến răng nghiến lợi bước về phía trước vài bước, nhưng Từ Phiêu Nhiên cũng chỉ kịp bắt lấy làn váy áo của Tiêu Tương, y thật hận lúc này không thể một nhát bóp chết nữ nhân này!
“Ta, ta cũng chỉ có hảo ý a!” Thét chói tai vùng thoát ra, Tiêu Tương hoảng sợ hướng về phía cửa, vừa lúc đụng phải Bạch Công Tử trở về! Nàng cảm động đến hai mắt đẫm lệ lưng tròng đem bạch Công Tử còn không biết gì đẩy mạnh vào phòng, đóng cửa, còn hung hăng giữ chặt cửa! Nàng chưa từng nghĩ tới chính mình lại hy vọng nhìn thấy Bạch công tử đến như vậy! Cũng không có nghĩ tới… mình lại cảm kích sự trở về của hắn như thế…
“Làm sao vậy?” Tên ngốc bị quăng vào phòng vẫn mê mang nhìn cánh cửa, trong đầu hắn tại lúc này còn tinh tế ngặm nhấm lời đề nghị mới vừa nãy của hồ ly. Đột nhiên phía sau Từ Phiêu Nhiên thống khổ thở ra làm kinh động hắn! Xoay người thấy Từ Phiêu Nhiên bỗng ngã nhào, Bạch công tử tâm cuống cuồng, bước nhanh đến nâng y dậy, tay vừa chạm đến liền cảm thấy thân thể kia đang dị thường cực nóng, làm cho Bạch công tử liền tỉnh táo lại!
“Ân công! Ngươi làm sao vậy! !”
( Hắc hắc, còn làm sao nữa, sắp chít rùi a).
“…” Từ Phiêu Nhiên kinh ngạc nhìn hai người tranh cãi, ngay từ lúc bắt đầu, y đã cảm thấy quái lạ, chính mình có nghe thế nào cũng không thể hiểu được, y muốn xen vào nhưng lại không thể nào mở miệng, chỉ còn biết ngây ngốc trừng mắt nhìn Bạch công tử nho nhã đang chọn mi trừng mắt còn phải kiểng cao chân, cùng rống với gã thư sinh tà khí kia… Không… Kỳ thật ngay từ đầu tới cuối đều chỉ có Bạch công tử rống, còn cái tên thư sinh bị kêu một tiếng hồ ly thủy chung vẫn luôn duy trì bộ dáng tà tà miễn cưỡng, chỉ khi Bạch công tử dừng lại để thở mới lạnh lạnh chen vào một câu… Kết quả làm cho Bạch công tử càng thêm tức điên lên! ! !
“Tử hồ ly! Ngươi có ý tứ gì? ! Ân công của ta ngươi cũng dám động!”
“Ai kêu ân công của ngươi làm cho ta hứng thú ~~~ ngươi báo ân thì cứ báo ân ~~~ liên quan gì đến ta?”
“Ngươi, cái tên đoạn tụ hồ ly đáng chết này! Ta cảnh cáo ngươi! Nếu ngươi đụng vào ân công của ta, đừng trách ta không khách khí!”
“Chỉ dựa vào một thân xà ngốc nghếch nhà ngươi cũng học đòi đến uy hiếp ta?? ! Ha ha ~~ không cần làm ta chết cười a !”
“Ngươi, ngươi, ngươi! ! ! Đừng quên, ta đạo hạnh cao thâm có thể sánh bằng ngươi!”
“Kính nhờ… Nhưng chỉ số thông minh chưa chắc đã giống nhau!”
“Ngươi, ngươi, ngươi khinh người quá đáng!”
“Ta khi dễ chính là xà không phải người!”
“Ngươi —- “
Mắt thấy Bạch công tử tức giận đến tuấn nhan ửng đỏ, suýt nữa không thở nổi, trong lòng biết đối phương là vì mình mới phải chịu ủy khuất, Từ Phiêu Nhiên vô thức tiến lên từng bước, đỡ lấy thân hình hắn đang tức giận đến phát run. Rung động kia tuy không lớn nhưng truyền lại đến trên người làm cho Từ Phiêu Nhiên đáy lòng bỗng phát sinh một cỗ tình tố không rõ, yên lặng tự xét lại một chút, y nhận ra mình dần dần không thể khống chế được hỉ nộ ái ố của bản thân… Bị cái tên xinh đẹp nhưng không đại não này tác động sao? ! Nếu chuyện này truyền ra chẳng phải phẩm hương công tử một đời anh danh bị hủy sao?
Đại khái cũng là do thẹn thùng đi, Từ Phiêu Nhiên đột nhiên dùng sức, một phen đẩy Bạch công tử ra, giống như đối phương là cái gì đó không sạch sẽ! Sau lưng bị một đạo mãnh lực như vậy, không chỉ đem thân thể đơn bạc của Bạch công tử toàn bộ đổ nhào vào lòng ngực tên thư sinh trước mặt, mà còn hung hăng làm thương tổn một chút xà tâm…
Mình vẫn cố gắng vì Từ Phiêu Nhiên tranh thủ phúc lợi là sai hay sao, Bạch công tử giãy dụa ra khỏi vòng tay ôm ấp của hồ ly, rụt rè trộm nhìn sắc mặt khó coi của Từ Phiêu Nhiên, khóe miệng oan uổng kéo kéo, hốc mắt hồng hồng …
“…” Muốn giải thích, rồi lại phát hiện mình không có lời nào để nói! Từ Phiêu Nhiên do dự một chút, rốt cục vẫn là đỏ mặt, trầm mặc phất tay áo rời đi! Y đi rất kiên quyết, rất lạnh lùng, trên mặt không biểu hiện chút lưu tình nào. Bạch công Tử cẩn thận đuổi theo vài bước, sau vẫn là không dám đi theo nữa… Nhìn thân ảnh của y càng ngày càng xa, Bạch công tử cảm thấy thật bi đát, khuỵu xuống đất, anh anh cất tiếng khóc nỉ non! Xong rồi… lại bị chán ghét … Hắn thành tiên vô vọng nữa rồi. …
“Uy!” Ở một bên chứng kiến hết thảy, hoàn toàn quên mất chính mình mới là đầu dây mối nhợ của mọi sự rắc rối, hồ ly mạnh lên tiếng, đánh gảy tiếng khóc của Bạch công tử. Bạch Công Tử tức giận giương mắt nhìn hắn một chút, sau mang theo âm thanh khóc nức nở hỏi lại: “Ngươi lại muốn đến chê cười ta sao? !”
“Không được trách lầm hảo ý của người khác ~~~ ta nghĩ phải giúp ngươi a ~~~~ “
“Ngươi mà giúp ta? ! Ta mới không tin!”
“Đương nhiên là có điều kiện rồi ~~~” hồ ly cười phi thường giảo hoạt, đáng tiếc Bạch công tử đang tuyệt vọng nên cái gì cũng có thể thử liều!
“Ngươi nói thử xem!”
“Nếu mọi sự đạt thành ~~~ ta muốn ngươi cho ta một mảnh da của ngươi!”
“Ngươi cần cái kia để làm gì?”
“Bổn! Ngươi có hay không tự nhận thức a! Ngươi là xà yêu ngàn năm, da của ngươi lên liền trở thành bảo bối biến hóa khôn lường!”
“Nga!” Không có khái niệm gật gật đầu, Bạch công tử nôn nóng muốn giải quyết vấn đề: “Nói mau a! Ngươi có biện pháp nào có thể giúp ta báo ân? !” Nghe vậy hồ ly suy tư trong chốc lát, làm ra vẻ cao thâm hỏi: “Hắn muốn cái gì? Hoặc là nói xem… Hắn còn thiếu cái gì!”
“Tình!” Không chút nghĩ ngợi , Bạch công tử đem đáp án tóm tắt lại cho đơn giản nói ra.
“Rất mơ hồ đi… Nếu hắn có sẵn người ái mộ thì dễ rồi, tùy tiện khống chế là được! Nhưng nếu phải là chân tình… Dùng yêu pháp khống chế thì làm sao có thể tính là chân tình mà? Phiền toái… Thực phiền toái a…”
“Chính là phiền toái như vậy ta mới không có biện pháp a!” Tà tà liếc hắn một cái, Bạch công tử ảo não lại ngã ngồi trên mặt đất, nhưng quần áo trắng thuần lại chưa thấm nhiễm nửa điểm bụi bậm, bộ dáng kia vẫn là xuất trần, làm cho hồ ly trông thấy không khỏi hít sâu một hơi, cười xấu xa: “Có lẽ ~~ còn có biện pháp ~~~~ “
“Biện pháp gì? ! !” Hưng phấn ngẩng đầu, Bạch công tử hai mắt tỏa sáng bừng bừng nhìn hồ ly.
“Dùng yêu thuật khống chế người khác là phạm quy… Chính ngươi đến thì tốt rồi? !”
“Chính mình đến là có ý tứ gì?”
“Bổn! Nói thẳng ra là, chính ngươi cố gắng thích hắn thì tốt rồi! ! !”
“Cái gì? ! ! !” Liều mạng lắc đầu, Bạch công tử phủ định: “Như thế này sao được! Ta… Ta không biết… như thế nào là tình yêu nhân loại a!”
“Phi thường đơn giản ~~~” hồ ly càng cười càng có hương vị âm mưu, chỉ thấy hắn vẫy vẫy bảo Bạch công tử đưa lổ tai lại gần, cúi đầu dặn vài câu gì đấy! Lập tức, Bạch công tử mặt đỏ như nhúng phải nước sôi… Cái gì cũng không nói ra được…
Từ Phiêu Nhiên một thân đơn độc tiêu sái quay về phòng mình, mờ mịt nắm chén trà trên bàn lên, ngửa đầu uống một hơi mới phát hiện trà đã sớm lạnh! Tâm hỏa nổi lên, tuy rằng hiểu được mình nên khống chế, nhưng Từ Phiêu Nhiên vẫn bạo phát! Hung hăng đem chén trà ném tới mặt đất, thanh âm vỡ tan thanh thúy chấn động vào màng tai. Thế nhưng sau khi phát tiết lại làm cho người ta bình tĩnh không ít!
“Công tử!” Một tiểu nô tỳ chấn kinh chạy vào, quỳ xuống liều mạng thu thập những mảnh vỡ vương vãi đầy đất, lẳng lặng dừng lại trên vẻ mặt hoảng sợ của nàng, Từ Phiêu Nhiên đột nhiên trong lòng lay động, y cảm khái… Đến tột cùng vì cái gì… Đều là người… có người nguyện ý vì người khác chấp nhận trả giá tất cả sao? Ngập ngừng khóe môi, thanh âm Từ Phiêu Nhiên dằn thấp đến nỗi chính y cũng nghe không rõ: “Vì cái gì… Ngươi là cam tâm tình nguyện hầu hạ ta sao?”
“A!” Nghe vậy, tiểu tỳ vô ý thất thần liền bị mảnh vở cứa vào tay, nàng vội vàng đưa vào miệng mút lấy, nhưng cảm giác được Từ Phiêu Nhiên ánh mắt vẫn ở trên người mình chờ đợi câu trả lời, không giống như là chỉ tùy tiện hỏi, tiểu tỳ vô thức lui ra phía sau vài bước, khom lưng trả lời: “Công tử nói quá lời! Nơi này mọi người đều chịu đại ân công tử, hầu hạ công tử là chúng ta cam tâm tình nguyện, tất cả là vì công tử, cho dù có như thế nào, chúng ta cũng không hề có nửa câu oán hận!”
“… Ân huệ?” Trầm tư suy nghĩ, thật lâu sau Từ Phiêu Nhiên mỏi mệt vô hạn phất tay ý bảo nàng lui ra, bản thân ngã ngồi vào ghế, nhìn nhìn khắp căn phòng lịch sự tao nhã nhất thành bất biến… tầm mắt cũng theo suy nghĩ mà phiêu đi… không biết nên dừng lại ở nơi nào…
Mỗi người nỗ lực đều có lý do…
Mỗi người liên quan với nhau cũng chỉ vì mấy chữ ân ân oán oán…
Nếu y không phải phẩm hương công tử…
Nếu y không có bạc triệu gia tài đi giúp trợ bọn họ…
Nếu y cái gì cũng không phải..
Nếu y cái gì đều không có làm…
Như vậy…
Còn có ai…
Muốn ở lại bên cạnh mình?
Cười khổ đem mặt vùi vào bàn tay, biết rõ ý tưởng loại này thực không có chút ý nghĩa, nhưng trong lòng Từ Phiêu Nhiên nảy ra một cảm giác đau đớn không kiềm chế được… Nhân loại thật sự hảo tham lam… Muốn có được mà không muốn phải trả giá… muốn đoạt được nhưng lại không muốn hao tổn…
Có ai đối xử tốt với người khác mà không có lý do sao?
Đột nhiên, Từ Phiêu Nhiên nghĩ đến hiện tại Bạch công tử cũng chưa trở về… Chính mình vừa đem hắn vứt bỏ, hắn nhất định là đã bị chọc tức rồi! Nói đến chuyện này lại nghĩ… hắn là vì lý do gì… vẫn ngây ngốc ở bên cạnh mình như vậy? Hắn dự định ở lại bao lâu?…
“Thượng trà! Người đâu hết rồi! Châm trà!” Bao nhiêu khó chịu ứ động trong lòng, đầu muốn nổ tung, Từ Phiêu Nhiên thét lớn che dấu bất an cùng yếu đuối của bản thân… Âm thanh y vọng lại trong căn phòng trống rỗng… vang qua vọng đến cũng là trống không…
“Trà đến đây ~~~” Tiêu Tương âm thanh trêu tức, bưng một ly nước trà còn bốc hương nghi ngút tiến vào, phá lệ cười quyến rũ nhìn Từ Phiêu Nhiên, dùng giọng điệu ma mị giựt giây: “Phẩm hương công tử ~~ thỉnh dùng ~~~~ “
“… Ngươi bưng trà tới ta sẽ uống sao? !” Hung hăng liếc mắt một cái, Từ Phiêu Nhiên lạnh lùng mở miệng, khinh thường nói. Nhíu mày, Tiêu Tương lời nói không chút sơ hở vang lên: “Ai! Ta hảo tâm nghe tiếng ngươi gọi người! Tự mình đưa trà lại đây! Nếu là nam nhân khác, không có hai mươi lượng bạc thì đó là mơ tưởng! Ngươi không uống cẩn thận trời giáng ngũ lôi oanh!”
“… Ngươi có cái loại hảo tâm này sao? Ta nghĩ đã sớm bị cẩu ăn mất rồi!” Từ Phiêu Nhiên trực giác chỉ biết tử nữ này không thuần tâm! Hắn quen biết nàng lại không chỉ vài năm, có thể không có những kinh nghiệm thê thảm hay sao? Nhãn châu xoay động, Tiêu Tương ra vẻ ngạc nhiên hỏi: “Đúng rồi! Như thế nào không thấy cái tên Tiểu Bạch bên cạnh ngươi?”
“…” Nắm lên chén trà uống một hơi cạn sạch, quyết tâm áp chế cảm giác tội lỗi xuống, Từ Phiêu Nhiên thở ra một hơi, thản nhiên mở miệng: “Đi rồi… Ta đem hắn đuổi đi. Phiền toái muốn chết… Đi rồi cũng thanh tĩnh!”
“A? !” Vốn đang lúc đắc ý khi thấy Từ Phiêu Nhiên rốt cục đem chén trà mình đặc chế uống cạn, nhưng khi nghe đến đáp án ngoài dự liệu này, Tiêu Tương nháy mắt mặt biến sắc lui lại mấy bước! Mà Từ Phiêu Nhiên cũng đồng thời nhăn lại mi, cẩn thận quan sát đến cái chén, chậm rãi trở về chỗ cũ: “Ngươi cho ta uống là cái gì? ! Như thế nào có điểm…”
“Cái gì, cái gì cũng không phải! Ta có việc! Đi trước một bước! ! !” Không chút nghĩ ngợi tông cửa xông ra! Tiêu Tương có mười lá gan cũng không dám cùng một nam nhân vừa uống phải xuân dược ở cùng một chỗ! Cho dù… Đầu sỏ gây nên chính là mình cũng mặc kệ! Đáng giận! Ngàn tính vạn tính… như thế nào nàng không có nghĩ tới vạn nhất Bạch công tử không ở bên cạnh Từ Phiêu Nhiên? !
“Ngươi…” Dưới bụng có một cỗ sự tăng vọt… từ nhỏ đã ở nơi phong nguyệt hỗn tạp này, Từ Phiêu Nhiên sao lại không biết chuyện gì đang xảy ra với y? ! Nghiến răng nghiến lợi bước về phía trước vài bước, nhưng Từ Phiêu Nhiên cũng chỉ kịp bắt lấy làn váy áo của Tiêu Tương, y thật hận lúc này không thể một nhát bóp chết nữ nhân này!
“Ta, ta cũng chỉ có hảo ý a!” Thét chói tai vùng thoát ra, Tiêu Tương hoảng sợ hướng về phía cửa, vừa lúc đụng phải Bạch Công Tử trở về! Nàng cảm động đến hai mắt đẫm lệ lưng tròng đem bạch Công Tử còn không biết gì đẩy mạnh vào phòng, đóng cửa, còn hung hăng giữ chặt cửa! Nàng chưa từng nghĩ tới chính mình lại hy vọng nhìn thấy Bạch công tử đến như vậy! Cũng không có nghĩ tới… mình lại cảm kích sự trở về của hắn như thế…
“Làm sao vậy?” Tên ngốc bị quăng vào phòng vẫn mê mang nhìn cánh cửa, trong đầu hắn tại lúc này còn tinh tế ngặm nhấm lời đề nghị mới vừa nãy của hồ ly. Đột nhiên phía sau Từ Phiêu Nhiên thống khổ thở ra làm kinh động hắn! Xoay người thấy Từ Phiêu Nhiên bỗng ngã nhào, Bạch công tử tâm cuống cuồng, bước nhanh đến nâng y dậy, tay vừa chạm đến liền cảm thấy thân thể kia đang dị thường cực nóng, làm cho Bạch công tử liền tỉnh táo lại!
“Ân công! Ngươi làm sao vậy! !”
( Hắc hắc, còn làm sao nữa, sắp chít rùi a).