Sáng thứ hai, Tử Mặc đến công ty làm việc như thường lệ, lúc kẹt xe trên đường cao tốc, cô lo lắng nghĩ đến lát nữa phải làm thế nào để điềm nhiên như không chào hỏi với Cố Quân Nghi, nhưng sự thật là, chuyện cô lo lắng không hề xảy ra, bởi vì Cố Quân Nghi không tới, nghe nói xin nghỉ hai tuần, mọi người vẫn bận rộn như mọi khi, giống như từ đầu đến cuối không có một người tên là Cố Quân Nghi làm việc tại đây.
Người mẫu cao gầy đứng trước tấm phông màu xám trắng, dù rằng khuôn mặt trang điểm đậm mà lòe loẹt, nhưng không thể che giấu khuôn mặt trẻ trung và đầy tính trẻ con. Tử Mặc cúi đầu điều chỉnh tiêu cự xong, sau đó ngẩng đầu, nói với cô gái trước ống kính: “Cười đi, hoặc là thể hiện ra bất cứ biểu cảm gì mà cô cảm thấy vui vẻ.”
Lúc ăn trưa, Tử Mặc nhận được điện thoại của Hạng Tự.
“Chuyến bay của anh vào tám giờ tối.” Anh lại phải đi thi đấu, rời khỏi thành phố này, chẳng biết tại sao, lần đầu tiên cô nghe được chút thương cảm trong giọng của anh.
“À…”
“…”
Hai người đều im lặng, cứ im lặng như vậy. Một lát sau, Hạng Tự bỗng nhiên thấp giọng nói: “Em…có thể đến tiễn anh không?”
“…” Cô giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, chẳng nói gì.
“Thật ra…”
“…”
Anh như là do dự vài giây, mới nói tiếp: “Anh đã muốn nói những lời này với em từ lâu…bắt đầu từ rất lâu trước kia.”
Tử Mặc cắn môi, nghĩ thầm: nhưng anh chưa bao giờ nói…
“Có thể chứ?” Anh dè dặt hỏi, “Anh nghĩ đây là một thỉnh cầu nhỏ bé, không phải rất khó làm…”
“…Được rồi.” Cô lại giơ tay nhìn đồng hồ, đồng ý.
“Sáu giờ anh ở sân bay đợi em.” Giọng anh nghe ra rất hưng phấn, nhưng không muốn để cô phát hiện.
“Ờ.”
Cúp máy, Tử Mặc ngẩn ngơ một hồi lâu, khi lấy lại tinh thần thì phát hiện trong túi giấy mua đồ ăn bên ngoài nằm trước mặt mình còn hai cánh gà rán. Cô qua loa nhét vào miệng, ném túi giấy vào thùng rác, rồi đứng dậy cất tiếng không rõ ràng lắm: “Tiếp tục thôi! Thời gian của chúng ta rất gấp…”
Cả buổi chiều, Tử Mặc không ngừng hối thúc mọi người bên cạnh, lúc chờ đợi có thời gian trống, cô cảm thấy mình hơi giống Cố Quân Nghi, thế là cô chợt nhận ra, mấy năm qua mình luôn nằm dưới vây cánh của chị ta, làm chuyện muốn làm, mà chị ta thì sao, mất đi giấc mộng, nhưng vẫn phải tiếp tục thẳng lưng, mỉm cười với cuộc sống.
Là một người đứng ngoài, Tử Mặc không thể tán thành hành động phản bội hôn nhân của Cố Quân Nghi, thế nhưng là một người bạn, tự đáy lòng cô cảm kích vì những gì chị ta đã làm cho mình.
Cô có một ý tưởng, không biết nên dùng từ ngữ thế nào để bày tỏ, có lẽ cả đời cũng sẽ không nói với Cố Quân Nghi, nhưng ở đáy lòng cô, cô sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì mình có thể làm cho chị ta.
Người mẫu trở lại trước ống kính lần nữa, bởi vì công việc quá tải, cảm xúc cô ta không tốt, Tử Mặc tiến đến sau cửa, dùng giọng điệu an ủi ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra mà nói: “Tiếp theo, hét lớn lên. Dùng hết sức lực của cô, bởi vì đây là bộ cuối cùng rồi.”
Đồng hồ trên tường biểu thị hiện tại là bốn giờ rưỡi, Tử Mặc vừa thu xếp ba lô của mình, vừa luôn ngẩng đầu xác nhận thời gian. Nếu không kẹt xe, cô chỉ cần 45 phút chạy tới sân bay Hồng Kiều, nhưng giao thông tại Thượng Hải thường xuyên khiến người ta cảm thấy nhức đầu, thế nên cô chừa ra nửa tiếng trên đường cao tốc.
Cô đeo ba lô, chào từng nhân viên trong phòng chụp, cô người mẫu trẻ vừa tháo trang sức vừa vẫy tay với cô, cô đáp lại dùng nụ cười cảm ơn, rồi xoay người bước nhanh ra ngoài.
Cô không nghĩ tới Hạng Tự sẽ nói thế, anh vậy mà nói với cô: em có thể đến tiễn anh không?
Có lẽ đây chỉ là một câu hỏi quá đỗi bình thường, nhưng…không biết tại sao, khi cô nghe được anh nói như vậy, bỗng nhiên dưới đáy lòng dâng lên cảm xúc rung động.
Cô biết trên thực tế anh muốn nói là…anh cần em.
Cô rất muốn gặp anh, cả buổi chiều ý nghĩ này xuất hiện điên cuồng trong đầu cô, cô muốn dùng toàn bộ sinh lực chế ngự nó, nói với mình nhất định phải hoàn thành công việc mới có thể đi làm chuyện này. Cô lấy ra chìa khóa xe từ trong túi, cầm trong lòng bàn tay, bàn tay nắm lại đỏ lên, nhưng cô lại không biết. Cô bước nhanh, gần như muốn chạy, nhưng cô lại kiềm chế nỗi xung động muốn chạy đi của mình, thật giống như muốn kiềm chế bản thân không muốn gặp được anh.
Bỗng nhiên, Tử Mặc dừng bước, chầm chậm xoay người, lướt qua đám người bận rộn, cô nhìn thấy bóng dáng kia ở cuối hành lang, thế là nhịn không được kêu lên: “Cố Quân Nghi!”
Cố Quân Nghi ngoảnh đầu lại, tìm được ánh mắt cô, lộ ra một nụ cười.
Chị ta đã từng cho cô rất nhiều nụ cười, thường xuyên vào những lúc cô băn khoăn khuyến khích cô tiếp tục đi về phía trước, nhưng giờ đây, nụ cười của Cố Quân Nghi yếu ớt như vậy, đến nỗi cô không thể thuyết phục chính mình cứ thế mà rời khỏi.
Tử Mặc đi qua, tới trước mặt Cố Quân Nghi, chần chừ một chút, nhẹ giọng hỏi: “Chị Tiểu Cố…chị khỏe không?”
Cố Quân Nghi làm ra vẻ nghĩ ngợi, rồi cười gật đầu.
“Muốn vào uống tách trà không?” Chị ta vừa nói vừa mở cửa văn phòng, “Chị xin nghỉ hai tuần, vốn không định tới, nhưng sáng nay lục tung cả nhà tìm hũ trà hoa hồng chị thích nhất, là do một người bạn ở Anh mua về tặng chị, chị nhớ còn hơn một nửa, nhưng lại chẳng tìm thấy đâu.”
Cố Quân Nghi đi vào văn phòng, Tử Mặc dừng một chút, vẫn theo vào, trở tay đóng cửa lại.
Cố Quân Nghi bắt đầu tìm kiếm trong ngăn kéo của bàn làm việc, chưa đến một lúc thì tìm được, đó là một cái hũ sắt màu xanh đậm, phía trên in hình vẽ đầy màu sắc, màu sắc tươi sáng khó mà tưởng tượng, thậm chí có thể khoa trương nói rằng, bất cứ ai nhìn thấy hình vẽ này cũng có thể xốc lại tinh thần.
“Ở trong này!” Chị ta như là tìm được bảo tàng của cướp biển vùng Caribbean, “Trời ơi, chị đã nói mà, còn hơn một nửa lận. Em biết không, ngay từ đầu chị còn tưởng bị Trần Tiềm vứt đi rồi ——”
Chị ta bỗng nhiên im bặt, ngơ ngác nhìn hũ sắt trong tay, như là không thể tin ban nãy mình vừa nói những gì…
Tử Mặc bỏ ba lô xuống, muốn đi qua an ủi chị ta, nhưng không biết có thể nói gì, vì thế dưới đáy lòng dần dần cảm thấy căm ghét bản thân.
Cố Quân Nghi khoát tay với cô, cố gắng lộ ra một nụ cười, nhưng nụ cười này còn yếu ớt hơn vừa rồi, thậm chí âm thanh của chị ta đã nghẹn ngào: “Bọn chị…nói không chừng thật sự chia tay như vậy. Nhưng chị không sao…”
Tử Mặc thở dài dưới đáy lòng, lặng lẽ bước đến trước mặt chị ta, vươn tay ra nhẹ nhàng đặt lên đầu vai chị ta, nói: “Ừm, em biết…chị không sao…”
Cố Quân Nghi bỗng nhiên lấy tay che miệng lại, nức nở khẽ khàng, dường như người phụ nữ kiên cường cỡ nào, độc lập tới đâu, cũng có một mặt yếu đuối nhất, khiến người ta thấy đau lòng.
Tử Mặc vươn tay, thử ôm Cố Quân Nghi vào trong lòng. Cô chưa bao giờ quen có động tác cảm tính nào, ví dụ như ôm, dựa vào hoặc là bắt tay, nhưng nếu làm vậy sẽ làm cho Cố Quân Nghi dễ chịu một chút, cô liền sẵn lòng làm ngay. Cô nhẹ nhàng vỗ lưng chị ta, lẩm bẩm: “Yên tâm đi…sẽ tốt lên thôi…tất cả sẽ tốt lên thôi…”
Cô không biết Cố Quân Nghi có tin lời cô hay không, có lẽ cô cũng chẳng biết mình có tin những lời này hay không, nhưng cô rất kiên trì tin tưởng rằng, câu chuyện có bi thương đến thế nào đi chăng nữa, cuối cùng sẽ có một ngày kết thúc, cho dù quá trình ở giữa phải dùng thời gian bao lâu —— có lẽ rất lâu, nhưng mà, nó lại có quan hệ gì chứ?
Cuộc sống là một liều chữa lành vết thương, thang thuốc tốt nhất.
Nắng chiều đã gần như hạ xuống hết, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường: năm giờ rưỡi.
Hạng Tự đang làm gì nhỉ? Ăn mặc chỉnh tề, kéo va ly chờ đợi tại sảnh sân bay sao? Anh nhất định mặt mang nụ cười, giống như Hạng Phong nói, nụ cười mà bất cứ phụ nữ nào nhìn thấy cũng sẽ nổi điên. Cô chưa từng nói với anh, cô cũng từng ngốc nghếch như những người phụ nữ đó, chỉ cần anh lộ ra nụ cười như vậy, là có thể vì anh làm bất cứ chuyện gì.
Trên thực tế, hiện tại cô vẫn như vậy. Mỗi lần anh cười đưa khuôn mặt tiến đến gần, cô phải dùng rất nhiều sức lực mới có thể khiến mình tập trung tinh thần.
Cô vẫn cứ sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì cho anh —— nhưng, cô cúi đầu nhìn Cố Quân Nghi —— bây giờ không được.
Buổi tối khi về đến nhà, Tử Mặc giơ tay xem đồng hồ, chín giờ rưỡi. Lúc này, Hạng Tự hẳn là xuống máy bay rồi?
Cô mở di động, có một tin nhắn, là Tử Sinh gửi tới, nói buổi tối có chút việc, không trở về, dặn dò cô khóa cửa rồi hẵng ngủ. Cô đặt ba lô xuống, đến phòng bếp rót một ly nước ấm, ngồi trên sofa phòng khách từ từ uống nước. Chẳng biết qua bao lâu, tiếng đàn dương cầm du dương vang lên, cô cầm di động, nhìn thấy một dãy số hiện trên màn hình, cô bấm nút nhận cuộc gọi.
“…A lô?” Giọng Hạng Tự như là thở phào nhẹ nhõm.
“Anh tới rồi?”
“Ừm,” anh không vui cho lắm, “Ban nãy tại sao tắt máy?”
“Có việc.”
“…”
Cô bất đắc dĩ xoa mũi: “Không phải như anh nghĩ đâu, là Cố Quân Nghi.”
Anh im lặng vài giây, nói: “Em làm sao biết anh nghĩ cái gì?”
“…Em biết mà.” Cô có mấy phần quật cường và khăng khăng.
Anh ở đầu dây bên kia thở dài: “Cô nhóc này, làm sao sợ muốn chết…”
Cô chẳng nói gì, anh cũng không. Bình thường lúc này đã là một ngõ cụt, nếu Hạng Tự bằng lòng chấm dứt đề tài này, thế thì tất cả liền kết thúc, nếu anh còn muốn tiếp tục, cuối cùng không có gì bất ngờ mà chia tay trong buồn bã. Nhưng giờ đây, Tử Mặc lại bỗng nhiên dùng giọng điệu chần chừ, nhẹ nhàng nói: “Này, anh tưởng em ở cùng Vu Nhâm Chi ư?”
“…”
“Anh cho rằng em từ bỏ quyết định không đến?”
“…”
“?”
“Anh không muốn nghĩ như vậy, nhưng anh…nhịn không được.” Âm thanh Hạng Tự trầm thấp mà cô đơn.
Tử Mặc nằm trên sofa, lấy tay che miệng, không có ý gì đặc biệt, chỉ là sợ mình sẽ đột ngột nói ra những lời nào đó.
“Sư tử,” anh vậy mà cũng trở nên cảm tính, “Hãy nói với anh, em không phải thật sự không cần anh…”
Cô vẫn đang che miệng, không để mình phát ra bất cứ âm thanh nào.
“Anh chưa từng có…một buổi tối chán nản giống như hôm nay,” anh nói, “Nếu mục đích của em là muốn đả kích anh, thế thì em thành công rồi, ở trên máy bay anh không nói câu nào, một chữ cũng không thốt nên lời.”
“Em…em thật ra muốn đến,” cô cố gắng khiến âm thanh mình nghe ra bình tĩnh, “Nhưng Cố Quân Nghi chị ấy cần em…”
“—— em ít nhất gọi điện thoại cho anh, hoặc là đừng tắt máy.”
Tử Mặc mím môi, im lặng trong chốc lát, từ đáy lòng nói: “Em xin lỗi.”
“Không, anh không phải muốn em nói câu này, anh chỉ là…” Anh dừng một chút, “Anh chỉ hy vọng sau này em đừng như thế nữa. Anh thà rằng em mắng anh, từ chối anh, nhưng đừng không để lại lời giải thích nào cho anh mà biến mất.”
“…”
“…”
“…Nhưng anh lúc đó chẳng phải cũng thế ư?” Cô lẳng lặng lắng nghe, bỗng nhiên cất tiếng.
“?”
“Trong mười hai năm qua, anh cũng thường luôn không hề có lời giải thích nào mà vứt em sang một bên.”
“Anh…”
“Thế nên, nếu bản thân anh không làm được, thì đừng yêu cầu người khác như vậy.” Cô gần như có chút nói năng lộn xộn.
Đầu dây bên kia là sự im lặng thật dài.
“…Được,” anh nhượng bộ, nhưng trong giọng nói còn có vẻ cô đơn giận dỗi không thể xóa đi, “Em thắng rồi.”
Cô đột ngột bấm nút tắt máy, cầm lấy ly nước trong tay ngửa đầu uống hết.
Đi chết đi! Cô tức giận suy nghĩ, đây căn bản không phải là vấn đề ai thắng ai thua!
Đây chính là vấn đề về…một người đàn ông rốt cuộc có quan tâm đến một người phụ nữ hay không!
Trải qua lần chia tay buồn bã trong lẽ phải ngoài dự đoán đó, Tử Mặc và Hạng Tự chưa từng gọi điện thoại lần nào, cô không biết anh đã trở về chưa, cô cũng chẳng muốn biết. Cố Quân Nghi vẫn đang nghỉ phép, cô thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn thăm hỏi chị ta, chị ta trả lời nói rất tốt, bảo cô đừng lo lắng. Mẹ lại bắt đầu hết sức tích cực giúp cô sắp xếp việc xem mắt, mặc dù từ đầu đến cuối cô đều cho leo cây, nhưng hình như mẹ không hề có ý định từ bỏ, việc hôn nhân của cô và anh trai đã trở thành một sự nghiệp lớn lao của mẹ sau khi về hưu.
Tối thứ sáu, Tử Mặc bất ngờ nhìn thấy một người ở dưới lầu công ty, bóng dáng cao lớn của anh ta rất bắt mắt, khiến người ta khó mà không để ý.
“Này,” Vu Nhâm Chi giơ tay lên, “Mời em ăn tối.”
Mặc dù Tử Mặc cảm thấy ngạc nhiên, nhưng cô vẫn đồng ý. Lần này anh ta dẫn cô đến một tiệm lẩu, vừa vào cửa liền có nhân viên phục vụ niềm nở đưa họ đến chỗ ngồi đã đặt trước, trong vòng mười giây đồng hồ, nước trà ấm áp, khăn mặt sạch sẽ, món ăn nhẹ tinh tế, tất cả đều đặt lên theo thứ tự ở tại chỗ bàn tay cô có thể chạm tới. Vừa ngẩng đầu, nhân viên phục vụ mỉm cười niềm nở với cô, thế là cô cũng nhoẻn miệng cười.
Vu Nhâm Chi mau chóng gọi đồ ăn, nhân viên phục vụ luôn hỏi còn cần gì giúp đỡ không, sau khi nhận được câu trả lời phủ định, mới nhanh bước đi chuẩn bị.
“Cái đó…” Tử Mặc mở to mắt, “Bọn họ cũng…được đào tạo quá đi…”
Vu Nhâm Chi cười nhẹ một tiếng, nói: “Khiến em cảm thấy không được tự nhiên?”
“…Có chút.”
“Tôi cảm thấy rất buồn cười.”
“?”
“Sau khi chúng ta quen bị người khác đối xử lạnh nhạt, ngược lại bối rối với sự nhiệt tình, điều này không phải rất buồn cười sao?”
“…Hoàn toàn chính xác.” Cô sờ mũi, Vu Nhâm Chi thường thường có thể đứng ở một địa điểm khá cao quan sát người phía dưới.
“Dạo này em tốt chứ?”
Tử Mặc nhìn khuôn mặt cười như không cười của Vu Nhâm Chi, cô thốt ra: “Tối hôm đó, anh cố tình hả?”
Vu Nhâm Chi nhướn lông mày, không trả lời câu hỏi của cô, mà nói: “Thật ra, cô gái tối hôm đó là cháu gái của tôi.”
“…Anh không cần phải giải thích với tôi.”
“Em không muốn biết hôm đó tại sao con bé tới tìm tôi ư?”
Tử Mặc đầu hàng thở dài, nếu không nghe theo anh ta, cuộc đối thoại này rất khó tiếp tục tiến hành: “Như vậy, vì sao cô ấy tới tìm anh.”
“Mẹ con bé, cũng chính là chị tôi, ngã bệnh.”
“…”
“Cả dòng họ tôi đều sống tại Ô Trấn, tôi nhớ lần trước em đã gặp một hai người rồi.”
Tử Mặc gật đầu.
“Tôi cũng lớn lên ở đó, hồi còn bé thường xuyên chạy trên con đường đá thật dài phủ đầy rêu xanh, từ đầu trấn đến cuối trấn, gần như mỗi một hộ gia đình đều biết tôi, hoặc là họ hàng, không thì là bạn bè, em bảo nói ra tên của từng đứa trẻ, bọn họ cũng có thể nói ra được cho em biết.” Vu Nhâm Chi cầm tách trà màu trắng, uống một hớp.
“…Trẻ em giống như tôi sinh sống ở thành phố rất khó tưởng tượng được.”
Anh ta mỉm cười: “Đúng vậy, đúng vậy. Nhưng sau đó những người chúng tôi sống tại trấn nhỏ lại đều hướng tới cuộc sống thành thị, tôi rất nỗ lực học hành, thi đậu đại học, rốt cuộc đi vào thành phố lớn, sau đó dùng năng lực của chính mình nhận được một chút thành tựu, tôi tưởng rằng cuộc sống như vậy sẽ khiến người ta hài lòng.”
“…Chẳng lẽ, anh không hài lòng sao?”
Vu Nhâm Chi đưa ra biểu tình từ chối cho ý kiến, những miếng thịt sống, thịt viên và rau cải được đặt trong cái dĩa màu trắng bưng lên bàn, anh ta nghiêm túc phân loại từng thứ bỏ vào nồi, thậm chí cầm lấy đồng hồ cát ở góc bàn, tính toán thời gian thịt sống sẽ chín.
“Mỗi lần ăn cơm với anh, tôi luôn cảm thấy mình sinh sống tại xã hội nguyên thủy…” Tử Mặc nhịn không được nói.
“À,” anh ta đưa ra biểu tình nho nhã lại khoa trương, “Tôi rất vui, ở cùng tôi khiến em có thể nhận ra nhiều vấn đề như vậy, nhất là…”
“?”
Anh ta nhìn cô một cái, sau đó từ trong nồi vớt thịt cừu ra, bỏ vào cái dĩa nằm trước mặt cô: “Em trở nên càng ngày càng hóm hỉnh, thế thì cuộc sống mới có thể trở nên thú vị.”
Tử Mặc khẽ khàng nói lời cảm ơn, sau đó bắt đầu ăn.
“Em biết không,” anh ta nói tiếp, “Tôi thường hay suy nghĩ, bản thân mình muốn cái gì.”
“…”
“Sau đó tôi nghĩ ra rồi,” anh ta nháy mắt giống như đứa trẻ, “Là tự do.”
“Có lẽ mỗi người đàn ông đều muốn có được nó…” Cô không khỏi nói.
“Này, này, bây giờ chúng ta đang nói về tôi, đừng kéo người khác vào chứ, lại càng không nên một gậy đánh đổ cả thuyền người. Đàn ông không thể bị phụ nữ đơn giản quy về một loại nào đó.”
“Được rồi.” Cô cười khổ.
Vu Nhâm Chi lại bắt đầu thả thịt sống vào, tiếp tục hí hoáy với đồng hồ cát: “Tôi nghĩ tôi đã nhận được thứ tôi muốn, bắt đầu từ rất lâu trước kia. Thế nên, giờ tôi nên trả lại…”
“?” Cô nhìn anh ta, không rõ lý do.
“Sau khi tôi rời khỏi thị trấn nhỏ, chị tôi luôn quản lý sản nghiệp của dòng họ, em cũng biết, đó là một số căn nhà cũ. Sau khi bị quy hoạch làm khu du lịch, chị ấy đem phần lớn căn nhà cho thuê, chỉ để lại hai căn dùng để kinh doanh khách sạn. Nhưng mà, bây giờ chị ấy ngã bệnh.”
Anh ta nhìn chiếc đồng hồ cát nho nhỏ kia, không biết suy nghĩ cái gì. Tử Mặc cảm thấy kinh ngạc, cô chưa từng thấy Vu Nhâm Chi như vậy, như là…đang tạm biệt với quá khứ.
Anh ta ngẩng đầu, nhìn cô, chậm rãi nói: “Thế nên, tôi phải trở về, đi làm chuyện tôi nên làm.”
“…Anh muốn rời khỏi?”
“Phải. Có điều nói đúng ra, là tôi phải về nhà.”
“…Khi nào?”
“Không biết, có lẽ là cuối tuần.”
Tử Mặc cào tóc, không biết nên nói những gì, bởi vì trên thực tế, cô vẫn còn chưa rõ ràng người đàn ông trước mặt đối với mình rốt cuộc xem như là gì —— bạn bè ư? Nhưng anh ta thường xuyên làm ra chuyện khiến cô cảm động; người yêu sao? Nhưng cô hoàn toàn không yêu anh ta; người xa lạ? Không, bọn họ không phải là người xa lạ.
“Em thích Ô Trấn không?” Vu Nhâm Chi đột nhiên hỏi.
Cô ngơ ngác gật đầu.
“Thế thì…” Anh ta nhìn ánh mắt cô, nghiêm túc mà chân thành, “Em sẽ bằng lòng cùng tôi trở về không?”
“A…” Dù thế nào cô cũng thật không ngờ anh ta sẽ hỏi như vậy, thế nên sửng sốt không biết làm sao.
Anh ta cười cười, từ trong nồi vớt ra thịt cừu đã nấu chín, sắc mặt vẫn ung dung: “Em gái à, tôi không phải muốn em đêm nay đi cùng tôi, tôi chỉ nói với em, nếu em muốn rời khỏi nơi này, tôi sẵn lòng giúp em.”
“…Nhưng tại sao tôi có cảm giác cừu vào miệng cọp thế?”
“Đó là ảo giác.” Anh ta mỉm cười vô tội.
Trong thời gian ăn tiếp bữa cơm này, Tử Mặc ăn uống không yên lòng, cô cảm thấy Vu Nhâm Chi thật sự muốn tạm biệt cô, anh ta còn chưa đến nỗi lấy việc này ra đùa giỡn, nhưng cô không đoán ra ý đồ của anh ta —— giống như cô chưa bao giờ cho rằng anh ta thật sự muốn theo đuổi mình.
Anh ta vẫn là một người đàn ông…phức tạp.
Trên đường về nhà, hai người không nói câu nào, trong xe kèm theo tiếng nhạc jazz phát ra từ radio thì tràn ngập bầu không khí trầm tư hơi buồn bã. Có lẽ bọn họ đều đang suy đoán tâm tư của đối phương, có lẽ cũng không phải.
Lúc Vu Nhâm Chi xuống xe, anh ta quay đầu nói với Tử Mặc: “Trước khi đi tôi sẽ gọi điện thoại cho em, chuyện vừa rồi tôi hỏi em, không phải nói đùa.”
Nói xong, anh ta xuống xe đi mất.
Nhất thời Tử Mặc hơi thất thần, bởi vì lần đầu tiên từ trong mắt anh ta cô nhìn thấy được một số thứ không giống như trước, nhưng đầu óc cô rất hỗn loạn, cô không thể nói ra đó là cái gì.
Cô lái xe quay về khu nhà của Tử Sinh, dừng xe lại, kéo tay phanh. Trong phút chốc, cô cảm thấy âu sầu. Không phải bởi vì Vu Nhâm Chi sắp rời khỏi, mà là vừa rồi anh ta nhắc tới “Nhà”. Anh ta sắp về nhà, nhưng nhà của cô thì ở đâu?
Tử Mặc im lặng ngồi trong xe, rất lâu rất lâu, bỗng nhiên cô khởi động xe lần nữa, chạy nhanh như chớp trên mặt đường. Mỗi người đều có “Nhà”, hồi bé có “Nhà” của ba mẹ và anh trai, sau khi trưởng thành…thì chính là nơi cô từng gửi gắm yêu thương.
Cô gấp gáp muốn trở về nhìn xem, thậm chí cô còn bắt đầu điên cuồng nhớ tới mỗi một vật trong căn hộ, bót đi giày nằm trên kệ giày, bao tay màu trắng nằm trên lò vi sóng trong phòng bếp, chiếc điều khiển từ xa của tivi luôn rơi xuống một góc sofa không thể tìm ra, đồng hồ báo thức ở đầu giường thường xuyên ỉu xìu, còn có…bản thân cô đã yêu sâu sắc một người nào đó tại căn hộ này.
Tất cả mọi thứ đều trở nên đáng để nhớ nhung.
Cô chạy trên con đường cao tốc quen thuộc, từ giao lộ bao giờ cũng kẹt cứng vào thời gian cao điểm tan tầm đi xuống, quẹo vào, thắng lại, người gác cổng đầu tiên từ trong phòng bảo vệ đứng dậy, vừa thấy biển số xe của cô liền yên tâm ngồi xuống. Cô chạy vào ga ra ngầm, đậu lại vị trí xe của cô, bỗng nhiên có nỗi xúc động muốn khóc.
Cô đi vào thang máy, lục lọi trong ba lô tìm chìa khóa, thế mà tìm thấy ngay. Cô cầm trong tay, không thể nói rõ hiện tại trong lòng rốt cuộc có cảm xúc thế nào, cô chỉ là muốn về nơi mình từng ở rất nhiều năm, cớ gì khẩn trương vậy chứ?
Hạng Tự có lẽ thi đấu còn chưa trở về, trong khe cửa căn hộ của anh không nhìn thấy tia sáng nào. Cô nhẹ nhàng thở ra, vặn mở cửa phòng mình. Khoảnh khắc đó, cô ngừng thở, tưởng rằng sẽ xuất hiện chuyện gì không ngờ tới…nhưng không hề, không có gì cả.
Cô đi vào, trở tay đóng cửa lại, trong phòng tối tăm mà yên lặng. Cô tựa lưng trên cánh cửa, chầm chậm vươn tay lần mò trên tường bật đèn —— mọi thứ, tựa như khi cô rời khỏi, chẳng hề thay đổi.
Bót đi giày vẫn nằm nghiêng ngả trên kệ giày, bao tay màu trắng trên lò vi sóng dính một vết bẩn màu vàng đậm, điều khiển từ xa vẫn rơi ở góc nào đó của sofa… Cô có một loại ảo giác, mình bỏ đi không quá lâu, những chuyện gọi là yêu hận tình thù, chẳng qua xảy ra vào ngày hôm qua mà thôi.
Cô đứng giữa phòng khách nhìn xung quanh, cuối cùng đi về phía phòng ngủ, cô cố chấp muốn đi xác nhận cái đồng hồ báo thức ỉu xìu kia có nằm yên trên tủ đầu giường không, nếu đúng vậy, mọi thứ thật sự không hề thay đổi.
Cô đẩy ra cửa phòng ngủ, tối tăm bên trong được ánh đèn phía sau cô chiếu sáng.
Đồng hồ báo thức còn đó, nhưng bị đẩy ngã, mà người đẩy ngã nó…thì nằm trên giường của cô.
Hạng Tự chống người ngồi dậy, giơ một cánh tay lên che trước mắt, dùng một loại âm thanh ngỡ ngàng mà gợi cảm nói: “Sư tử…em đã trở về?”
Người mẫu cao gầy đứng trước tấm phông màu xám trắng, dù rằng khuôn mặt trang điểm đậm mà lòe loẹt, nhưng không thể che giấu khuôn mặt trẻ trung và đầy tính trẻ con. Tử Mặc cúi đầu điều chỉnh tiêu cự xong, sau đó ngẩng đầu, nói với cô gái trước ống kính: “Cười đi, hoặc là thể hiện ra bất cứ biểu cảm gì mà cô cảm thấy vui vẻ.”
Lúc ăn trưa, Tử Mặc nhận được điện thoại của Hạng Tự.
“Chuyến bay của anh vào tám giờ tối.” Anh lại phải đi thi đấu, rời khỏi thành phố này, chẳng biết tại sao, lần đầu tiên cô nghe được chút thương cảm trong giọng của anh.
“À…”
“…”
Hai người đều im lặng, cứ im lặng như vậy. Một lát sau, Hạng Tự bỗng nhiên thấp giọng nói: “Em…có thể đến tiễn anh không?”
“…” Cô giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, chẳng nói gì.
“Thật ra…”
“…”
Anh như là do dự vài giây, mới nói tiếp: “Anh đã muốn nói những lời này với em từ lâu…bắt đầu từ rất lâu trước kia.”
Tử Mặc cắn môi, nghĩ thầm: nhưng anh chưa bao giờ nói…
“Có thể chứ?” Anh dè dặt hỏi, “Anh nghĩ đây là một thỉnh cầu nhỏ bé, không phải rất khó làm…”
“…Được rồi.” Cô lại giơ tay nhìn đồng hồ, đồng ý.
“Sáu giờ anh ở sân bay đợi em.” Giọng anh nghe ra rất hưng phấn, nhưng không muốn để cô phát hiện.
“Ờ.”
Cúp máy, Tử Mặc ngẩn ngơ một hồi lâu, khi lấy lại tinh thần thì phát hiện trong túi giấy mua đồ ăn bên ngoài nằm trước mặt mình còn hai cánh gà rán. Cô qua loa nhét vào miệng, ném túi giấy vào thùng rác, rồi đứng dậy cất tiếng không rõ ràng lắm: “Tiếp tục thôi! Thời gian của chúng ta rất gấp…”
Cả buổi chiều, Tử Mặc không ngừng hối thúc mọi người bên cạnh, lúc chờ đợi có thời gian trống, cô cảm thấy mình hơi giống Cố Quân Nghi, thế là cô chợt nhận ra, mấy năm qua mình luôn nằm dưới vây cánh của chị ta, làm chuyện muốn làm, mà chị ta thì sao, mất đi giấc mộng, nhưng vẫn phải tiếp tục thẳng lưng, mỉm cười với cuộc sống.
Là một người đứng ngoài, Tử Mặc không thể tán thành hành động phản bội hôn nhân của Cố Quân Nghi, thế nhưng là một người bạn, tự đáy lòng cô cảm kích vì những gì chị ta đã làm cho mình.
Cô có một ý tưởng, không biết nên dùng từ ngữ thế nào để bày tỏ, có lẽ cả đời cũng sẽ không nói với Cố Quân Nghi, nhưng ở đáy lòng cô, cô sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì mình có thể làm cho chị ta.
Người mẫu trở lại trước ống kính lần nữa, bởi vì công việc quá tải, cảm xúc cô ta không tốt, Tử Mặc tiến đến sau cửa, dùng giọng điệu an ủi ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra mà nói: “Tiếp theo, hét lớn lên. Dùng hết sức lực của cô, bởi vì đây là bộ cuối cùng rồi.”
Đồng hồ trên tường biểu thị hiện tại là bốn giờ rưỡi, Tử Mặc vừa thu xếp ba lô của mình, vừa luôn ngẩng đầu xác nhận thời gian. Nếu không kẹt xe, cô chỉ cần 45 phút chạy tới sân bay Hồng Kiều, nhưng giao thông tại Thượng Hải thường xuyên khiến người ta cảm thấy nhức đầu, thế nên cô chừa ra nửa tiếng trên đường cao tốc.
Cô đeo ba lô, chào từng nhân viên trong phòng chụp, cô người mẫu trẻ vừa tháo trang sức vừa vẫy tay với cô, cô đáp lại dùng nụ cười cảm ơn, rồi xoay người bước nhanh ra ngoài.
Cô không nghĩ tới Hạng Tự sẽ nói thế, anh vậy mà nói với cô: em có thể đến tiễn anh không?
Có lẽ đây chỉ là một câu hỏi quá đỗi bình thường, nhưng…không biết tại sao, khi cô nghe được anh nói như vậy, bỗng nhiên dưới đáy lòng dâng lên cảm xúc rung động.
Cô biết trên thực tế anh muốn nói là…anh cần em.
Cô rất muốn gặp anh, cả buổi chiều ý nghĩ này xuất hiện điên cuồng trong đầu cô, cô muốn dùng toàn bộ sinh lực chế ngự nó, nói với mình nhất định phải hoàn thành công việc mới có thể đi làm chuyện này. Cô lấy ra chìa khóa xe từ trong túi, cầm trong lòng bàn tay, bàn tay nắm lại đỏ lên, nhưng cô lại không biết. Cô bước nhanh, gần như muốn chạy, nhưng cô lại kiềm chế nỗi xung động muốn chạy đi của mình, thật giống như muốn kiềm chế bản thân không muốn gặp được anh.
Bỗng nhiên, Tử Mặc dừng bước, chầm chậm xoay người, lướt qua đám người bận rộn, cô nhìn thấy bóng dáng kia ở cuối hành lang, thế là nhịn không được kêu lên: “Cố Quân Nghi!”
Cố Quân Nghi ngoảnh đầu lại, tìm được ánh mắt cô, lộ ra một nụ cười.
Chị ta đã từng cho cô rất nhiều nụ cười, thường xuyên vào những lúc cô băn khoăn khuyến khích cô tiếp tục đi về phía trước, nhưng giờ đây, nụ cười của Cố Quân Nghi yếu ớt như vậy, đến nỗi cô không thể thuyết phục chính mình cứ thế mà rời khỏi.
Tử Mặc đi qua, tới trước mặt Cố Quân Nghi, chần chừ một chút, nhẹ giọng hỏi: “Chị Tiểu Cố…chị khỏe không?”
Cố Quân Nghi làm ra vẻ nghĩ ngợi, rồi cười gật đầu.
“Muốn vào uống tách trà không?” Chị ta vừa nói vừa mở cửa văn phòng, “Chị xin nghỉ hai tuần, vốn không định tới, nhưng sáng nay lục tung cả nhà tìm hũ trà hoa hồng chị thích nhất, là do một người bạn ở Anh mua về tặng chị, chị nhớ còn hơn một nửa, nhưng lại chẳng tìm thấy đâu.”
Cố Quân Nghi đi vào văn phòng, Tử Mặc dừng một chút, vẫn theo vào, trở tay đóng cửa lại.
Cố Quân Nghi bắt đầu tìm kiếm trong ngăn kéo của bàn làm việc, chưa đến một lúc thì tìm được, đó là một cái hũ sắt màu xanh đậm, phía trên in hình vẽ đầy màu sắc, màu sắc tươi sáng khó mà tưởng tượng, thậm chí có thể khoa trương nói rằng, bất cứ ai nhìn thấy hình vẽ này cũng có thể xốc lại tinh thần.
“Ở trong này!” Chị ta như là tìm được bảo tàng của cướp biển vùng Caribbean, “Trời ơi, chị đã nói mà, còn hơn một nửa lận. Em biết không, ngay từ đầu chị còn tưởng bị Trần Tiềm vứt đi rồi ——”
Chị ta bỗng nhiên im bặt, ngơ ngác nhìn hũ sắt trong tay, như là không thể tin ban nãy mình vừa nói những gì…
Tử Mặc bỏ ba lô xuống, muốn đi qua an ủi chị ta, nhưng không biết có thể nói gì, vì thế dưới đáy lòng dần dần cảm thấy căm ghét bản thân.
Cố Quân Nghi khoát tay với cô, cố gắng lộ ra một nụ cười, nhưng nụ cười này còn yếu ớt hơn vừa rồi, thậm chí âm thanh của chị ta đã nghẹn ngào: “Bọn chị…nói không chừng thật sự chia tay như vậy. Nhưng chị không sao…”
Tử Mặc thở dài dưới đáy lòng, lặng lẽ bước đến trước mặt chị ta, vươn tay ra nhẹ nhàng đặt lên đầu vai chị ta, nói: “Ừm, em biết…chị không sao…”
Cố Quân Nghi bỗng nhiên lấy tay che miệng lại, nức nở khẽ khàng, dường như người phụ nữ kiên cường cỡ nào, độc lập tới đâu, cũng có một mặt yếu đuối nhất, khiến người ta thấy đau lòng.
Tử Mặc vươn tay, thử ôm Cố Quân Nghi vào trong lòng. Cô chưa bao giờ quen có động tác cảm tính nào, ví dụ như ôm, dựa vào hoặc là bắt tay, nhưng nếu làm vậy sẽ làm cho Cố Quân Nghi dễ chịu một chút, cô liền sẵn lòng làm ngay. Cô nhẹ nhàng vỗ lưng chị ta, lẩm bẩm: “Yên tâm đi…sẽ tốt lên thôi…tất cả sẽ tốt lên thôi…”
Cô không biết Cố Quân Nghi có tin lời cô hay không, có lẽ cô cũng chẳng biết mình có tin những lời này hay không, nhưng cô rất kiên trì tin tưởng rằng, câu chuyện có bi thương đến thế nào đi chăng nữa, cuối cùng sẽ có một ngày kết thúc, cho dù quá trình ở giữa phải dùng thời gian bao lâu —— có lẽ rất lâu, nhưng mà, nó lại có quan hệ gì chứ?
Cuộc sống là một liều chữa lành vết thương, thang thuốc tốt nhất.
Nắng chiều đã gần như hạ xuống hết, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường: năm giờ rưỡi.
Hạng Tự đang làm gì nhỉ? Ăn mặc chỉnh tề, kéo va ly chờ đợi tại sảnh sân bay sao? Anh nhất định mặt mang nụ cười, giống như Hạng Phong nói, nụ cười mà bất cứ phụ nữ nào nhìn thấy cũng sẽ nổi điên. Cô chưa từng nói với anh, cô cũng từng ngốc nghếch như những người phụ nữ đó, chỉ cần anh lộ ra nụ cười như vậy, là có thể vì anh làm bất cứ chuyện gì.
Trên thực tế, hiện tại cô vẫn như vậy. Mỗi lần anh cười đưa khuôn mặt tiến đến gần, cô phải dùng rất nhiều sức lực mới có thể khiến mình tập trung tinh thần.
Cô vẫn cứ sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì cho anh —— nhưng, cô cúi đầu nhìn Cố Quân Nghi —— bây giờ không được.
Buổi tối khi về đến nhà, Tử Mặc giơ tay xem đồng hồ, chín giờ rưỡi. Lúc này, Hạng Tự hẳn là xuống máy bay rồi?
Cô mở di động, có một tin nhắn, là Tử Sinh gửi tới, nói buổi tối có chút việc, không trở về, dặn dò cô khóa cửa rồi hẵng ngủ. Cô đặt ba lô xuống, đến phòng bếp rót một ly nước ấm, ngồi trên sofa phòng khách từ từ uống nước. Chẳng biết qua bao lâu, tiếng đàn dương cầm du dương vang lên, cô cầm di động, nhìn thấy một dãy số hiện trên màn hình, cô bấm nút nhận cuộc gọi.
“…A lô?” Giọng Hạng Tự như là thở phào nhẹ nhõm.
“Anh tới rồi?”
“Ừm,” anh không vui cho lắm, “Ban nãy tại sao tắt máy?”
“Có việc.”
“…”
Cô bất đắc dĩ xoa mũi: “Không phải như anh nghĩ đâu, là Cố Quân Nghi.”
Anh im lặng vài giây, nói: “Em làm sao biết anh nghĩ cái gì?”
“…Em biết mà.” Cô có mấy phần quật cường và khăng khăng.
Anh ở đầu dây bên kia thở dài: “Cô nhóc này, làm sao sợ muốn chết…”
Cô chẳng nói gì, anh cũng không. Bình thường lúc này đã là một ngõ cụt, nếu Hạng Tự bằng lòng chấm dứt đề tài này, thế thì tất cả liền kết thúc, nếu anh còn muốn tiếp tục, cuối cùng không có gì bất ngờ mà chia tay trong buồn bã. Nhưng giờ đây, Tử Mặc lại bỗng nhiên dùng giọng điệu chần chừ, nhẹ nhàng nói: “Này, anh tưởng em ở cùng Vu Nhâm Chi ư?”
“…”
“Anh cho rằng em từ bỏ quyết định không đến?”
“…”
“?”
“Anh không muốn nghĩ như vậy, nhưng anh…nhịn không được.” Âm thanh Hạng Tự trầm thấp mà cô đơn.
Tử Mặc nằm trên sofa, lấy tay che miệng, không có ý gì đặc biệt, chỉ là sợ mình sẽ đột ngột nói ra những lời nào đó.
“Sư tử,” anh vậy mà cũng trở nên cảm tính, “Hãy nói với anh, em không phải thật sự không cần anh…”
Cô vẫn đang che miệng, không để mình phát ra bất cứ âm thanh nào.
“Anh chưa từng có…một buổi tối chán nản giống như hôm nay,” anh nói, “Nếu mục đích của em là muốn đả kích anh, thế thì em thành công rồi, ở trên máy bay anh không nói câu nào, một chữ cũng không thốt nên lời.”
“Em…em thật ra muốn đến,” cô cố gắng khiến âm thanh mình nghe ra bình tĩnh, “Nhưng Cố Quân Nghi chị ấy cần em…”
“—— em ít nhất gọi điện thoại cho anh, hoặc là đừng tắt máy.”
Tử Mặc mím môi, im lặng trong chốc lát, từ đáy lòng nói: “Em xin lỗi.”
“Không, anh không phải muốn em nói câu này, anh chỉ là…” Anh dừng một chút, “Anh chỉ hy vọng sau này em đừng như thế nữa. Anh thà rằng em mắng anh, từ chối anh, nhưng đừng không để lại lời giải thích nào cho anh mà biến mất.”
“…”
“…”
“…Nhưng anh lúc đó chẳng phải cũng thế ư?” Cô lẳng lặng lắng nghe, bỗng nhiên cất tiếng.
“?”
“Trong mười hai năm qua, anh cũng thường luôn không hề có lời giải thích nào mà vứt em sang một bên.”
“Anh…”
“Thế nên, nếu bản thân anh không làm được, thì đừng yêu cầu người khác như vậy.” Cô gần như có chút nói năng lộn xộn.
Đầu dây bên kia là sự im lặng thật dài.
“…Được,” anh nhượng bộ, nhưng trong giọng nói còn có vẻ cô đơn giận dỗi không thể xóa đi, “Em thắng rồi.”
Cô đột ngột bấm nút tắt máy, cầm lấy ly nước trong tay ngửa đầu uống hết.
Đi chết đi! Cô tức giận suy nghĩ, đây căn bản không phải là vấn đề ai thắng ai thua!
Đây chính là vấn đề về…một người đàn ông rốt cuộc có quan tâm đến một người phụ nữ hay không!
Trải qua lần chia tay buồn bã trong lẽ phải ngoài dự đoán đó, Tử Mặc và Hạng Tự chưa từng gọi điện thoại lần nào, cô không biết anh đã trở về chưa, cô cũng chẳng muốn biết. Cố Quân Nghi vẫn đang nghỉ phép, cô thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn thăm hỏi chị ta, chị ta trả lời nói rất tốt, bảo cô đừng lo lắng. Mẹ lại bắt đầu hết sức tích cực giúp cô sắp xếp việc xem mắt, mặc dù từ đầu đến cuối cô đều cho leo cây, nhưng hình như mẹ không hề có ý định từ bỏ, việc hôn nhân của cô và anh trai đã trở thành một sự nghiệp lớn lao của mẹ sau khi về hưu.
Tối thứ sáu, Tử Mặc bất ngờ nhìn thấy một người ở dưới lầu công ty, bóng dáng cao lớn của anh ta rất bắt mắt, khiến người ta khó mà không để ý.
“Này,” Vu Nhâm Chi giơ tay lên, “Mời em ăn tối.”
Mặc dù Tử Mặc cảm thấy ngạc nhiên, nhưng cô vẫn đồng ý. Lần này anh ta dẫn cô đến một tiệm lẩu, vừa vào cửa liền có nhân viên phục vụ niềm nở đưa họ đến chỗ ngồi đã đặt trước, trong vòng mười giây đồng hồ, nước trà ấm áp, khăn mặt sạch sẽ, món ăn nhẹ tinh tế, tất cả đều đặt lên theo thứ tự ở tại chỗ bàn tay cô có thể chạm tới. Vừa ngẩng đầu, nhân viên phục vụ mỉm cười niềm nở với cô, thế là cô cũng nhoẻn miệng cười.
Vu Nhâm Chi mau chóng gọi đồ ăn, nhân viên phục vụ luôn hỏi còn cần gì giúp đỡ không, sau khi nhận được câu trả lời phủ định, mới nhanh bước đi chuẩn bị.
“Cái đó…” Tử Mặc mở to mắt, “Bọn họ cũng…được đào tạo quá đi…”
Vu Nhâm Chi cười nhẹ một tiếng, nói: “Khiến em cảm thấy không được tự nhiên?”
“…Có chút.”
“Tôi cảm thấy rất buồn cười.”
“?”
“Sau khi chúng ta quen bị người khác đối xử lạnh nhạt, ngược lại bối rối với sự nhiệt tình, điều này không phải rất buồn cười sao?”
“…Hoàn toàn chính xác.” Cô sờ mũi, Vu Nhâm Chi thường thường có thể đứng ở một địa điểm khá cao quan sát người phía dưới.
“Dạo này em tốt chứ?”
Tử Mặc nhìn khuôn mặt cười như không cười của Vu Nhâm Chi, cô thốt ra: “Tối hôm đó, anh cố tình hả?”
Vu Nhâm Chi nhướn lông mày, không trả lời câu hỏi của cô, mà nói: “Thật ra, cô gái tối hôm đó là cháu gái của tôi.”
“…Anh không cần phải giải thích với tôi.”
“Em không muốn biết hôm đó tại sao con bé tới tìm tôi ư?”
Tử Mặc đầu hàng thở dài, nếu không nghe theo anh ta, cuộc đối thoại này rất khó tiếp tục tiến hành: “Như vậy, vì sao cô ấy tới tìm anh.”
“Mẹ con bé, cũng chính là chị tôi, ngã bệnh.”
“…”
“Cả dòng họ tôi đều sống tại Ô Trấn, tôi nhớ lần trước em đã gặp một hai người rồi.”
Tử Mặc gật đầu.
“Tôi cũng lớn lên ở đó, hồi còn bé thường xuyên chạy trên con đường đá thật dài phủ đầy rêu xanh, từ đầu trấn đến cuối trấn, gần như mỗi một hộ gia đình đều biết tôi, hoặc là họ hàng, không thì là bạn bè, em bảo nói ra tên của từng đứa trẻ, bọn họ cũng có thể nói ra được cho em biết.” Vu Nhâm Chi cầm tách trà màu trắng, uống một hớp.
“…Trẻ em giống như tôi sinh sống ở thành phố rất khó tưởng tượng được.”
Anh ta mỉm cười: “Đúng vậy, đúng vậy. Nhưng sau đó những người chúng tôi sống tại trấn nhỏ lại đều hướng tới cuộc sống thành thị, tôi rất nỗ lực học hành, thi đậu đại học, rốt cuộc đi vào thành phố lớn, sau đó dùng năng lực của chính mình nhận được một chút thành tựu, tôi tưởng rằng cuộc sống như vậy sẽ khiến người ta hài lòng.”
“…Chẳng lẽ, anh không hài lòng sao?”
Vu Nhâm Chi đưa ra biểu tình từ chối cho ý kiến, những miếng thịt sống, thịt viên và rau cải được đặt trong cái dĩa màu trắng bưng lên bàn, anh ta nghiêm túc phân loại từng thứ bỏ vào nồi, thậm chí cầm lấy đồng hồ cát ở góc bàn, tính toán thời gian thịt sống sẽ chín.
“Mỗi lần ăn cơm với anh, tôi luôn cảm thấy mình sinh sống tại xã hội nguyên thủy…” Tử Mặc nhịn không được nói.
“À,” anh ta đưa ra biểu tình nho nhã lại khoa trương, “Tôi rất vui, ở cùng tôi khiến em có thể nhận ra nhiều vấn đề như vậy, nhất là…”
“?”
Anh ta nhìn cô một cái, sau đó từ trong nồi vớt thịt cừu ra, bỏ vào cái dĩa nằm trước mặt cô: “Em trở nên càng ngày càng hóm hỉnh, thế thì cuộc sống mới có thể trở nên thú vị.”
Tử Mặc khẽ khàng nói lời cảm ơn, sau đó bắt đầu ăn.
“Em biết không,” anh ta nói tiếp, “Tôi thường hay suy nghĩ, bản thân mình muốn cái gì.”
“…”
“Sau đó tôi nghĩ ra rồi,” anh ta nháy mắt giống như đứa trẻ, “Là tự do.”
“Có lẽ mỗi người đàn ông đều muốn có được nó…” Cô không khỏi nói.
“Này, này, bây giờ chúng ta đang nói về tôi, đừng kéo người khác vào chứ, lại càng không nên một gậy đánh đổ cả thuyền người. Đàn ông không thể bị phụ nữ đơn giản quy về một loại nào đó.”
“Được rồi.” Cô cười khổ.
Vu Nhâm Chi lại bắt đầu thả thịt sống vào, tiếp tục hí hoáy với đồng hồ cát: “Tôi nghĩ tôi đã nhận được thứ tôi muốn, bắt đầu từ rất lâu trước kia. Thế nên, giờ tôi nên trả lại…”
“?” Cô nhìn anh ta, không rõ lý do.
“Sau khi tôi rời khỏi thị trấn nhỏ, chị tôi luôn quản lý sản nghiệp của dòng họ, em cũng biết, đó là một số căn nhà cũ. Sau khi bị quy hoạch làm khu du lịch, chị ấy đem phần lớn căn nhà cho thuê, chỉ để lại hai căn dùng để kinh doanh khách sạn. Nhưng mà, bây giờ chị ấy ngã bệnh.”
Anh ta nhìn chiếc đồng hồ cát nho nhỏ kia, không biết suy nghĩ cái gì. Tử Mặc cảm thấy kinh ngạc, cô chưa từng thấy Vu Nhâm Chi như vậy, như là…đang tạm biệt với quá khứ.
Anh ta ngẩng đầu, nhìn cô, chậm rãi nói: “Thế nên, tôi phải trở về, đi làm chuyện tôi nên làm.”
“…Anh muốn rời khỏi?”
“Phải. Có điều nói đúng ra, là tôi phải về nhà.”
“…Khi nào?”
“Không biết, có lẽ là cuối tuần.”
Tử Mặc cào tóc, không biết nên nói những gì, bởi vì trên thực tế, cô vẫn còn chưa rõ ràng người đàn ông trước mặt đối với mình rốt cuộc xem như là gì —— bạn bè ư? Nhưng anh ta thường xuyên làm ra chuyện khiến cô cảm động; người yêu sao? Nhưng cô hoàn toàn không yêu anh ta; người xa lạ? Không, bọn họ không phải là người xa lạ.
“Em thích Ô Trấn không?” Vu Nhâm Chi đột nhiên hỏi.
Cô ngơ ngác gật đầu.
“Thế thì…” Anh ta nhìn ánh mắt cô, nghiêm túc mà chân thành, “Em sẽ bằng lòng cùng tôi trở về không?”
“A…” Dù thế nào cô cũng thật không ngờ anh ta sẽ hỏi như vậy, thế nên sửng sốt không biết làm sao.
Anh ta cười cười, từ trong nồi vớt ra thịt cừu đã nấu chín, sắc mặt vẫn ung dung: “Em gái à, tôi không phải muốn em đêm nay đi cùng tôi, tôi chỉ nói với em, nếu em muốn rời khỏi nơi này, tôi sẵn lòng giúp em.”
“…Nhưng tại sao tôi có cảm giác cừu vào miệng cọp thế?”
“Đó là ảo giác.” Anh ta mỉm cười vô tội.
Trong thời gian ăn tiếp bữa cơm này, Tử Mặc ăn uống không yên lòng, cô cảm thấy Vu Nhâm Chi thật sự muốn tạm biệt cô, anh ta còn chưa đến nỗi lấy việc này ra đùa giỡn, nhưng cô không đoán ra ý đồ của anh ta —— giống như cô chưa bao giờ cho rằng anh ta thật sự muốn theo đuổi mình.
Anh ta vẫn là một người đàn ông…phức tạp.
Trên đường về nhà, hai người không nói câu nào, trong xe kèm theo tiếng nhạc jazz phát ra từ radio thì tràn ngập bầu không khí trầm tư hơi buồn bã. Có lẽ bọn họ đều đang suy đoán tâm tư của đối phương, có lẽ cũng không phải.
Lúc Vu Nhâm Chi xuống xe, anh ta quay đầu nói với Tử Mặc: “Trước khi đi tôi sẽ gọi điện thoại cho em, chuyện vừa rồi tôi hỏi em, không phải nói đùa.”
Nói xong, anh ta xuống xe đi mất.
Nhất thời Tử Mặc hơi thất thần, bởi vì lần đầu tiên từ trong mắt anh ta cô nhìn thấy được một số thứ không giống như trước, nhưng đầu óc cô rất hỗn loạn, cô không thể nói ra đó là cái gì.
Cô lái xe quay về khu nhà của Tử Sinh, dừng xe lại, kéo tay phanh. Trong phút chốc, cô cảm thấy âu sầu. Không phải bởi vì Vu Nhâm Chi sắp rời khỏi, mà là vừa rồi anh ta nhắc tới “Nhà”. Anh ta sắp về nhà, nhưng nhà của cô thì ở đâu?
Tử Mặc im lặng ngồi trong xe, rất lâu rất lâu, bỗng nhiên cô khởi động xe lần nữa, chạy nhanh như chớp trên mặt đường. Mỗi người đều có “Nhà”, hồi bé có “Nhà” của ba mẹ và anh trai, sau khi trưởng thành…thì chính là nơi cô từng gửi gắm yêu thương.
Cô gấp gáp muốn trở về nhìn xem, thậm chí cô còn bắt đầu điên cuồng nhớ tới mỗi một vật trong căn hộ, bót đi giày nằm trên kệ giày, bao tay màu trắng nằm trên lò vi sóng trong phòng bếp, chiếc điều khiển từ xa của tivi luôn rơi xuống một góc sofa không thể tìm ra, đồng hồ báo thức ở đầu giường thường xuyên ỉu xìu, còn có…bản thân cô đã yêu sâu sắc một người nào đó tại căn hộ này.
Tất cả mọi thứ đều trở nên đáng để nhớ nhung.
Cô chạy trên con đường cao tốc quen thuộc, từ giao lộ bao giờ cũng kẹt cứng vào thời gian cao điểm tan tầm đi xuống, quẹo vào, thắng lại, người gác cổng đầu tiên từ trong phòng bảo vệ đứng dậy, vừa thấy biển số xe của cô liền yên tâm ngồi xuống. Cô chạy vào ga ra ngầm, đậu lại vị trí xe của cô, bỗng nhiên có nỗi xúc động muốn khóc.
Cô đi vào thang máy, lục lọi trong ba lô tìm chìa khóa, thế mà tìm thấy ngay. Cô cầm trong tay, không thể nói rõ hiện tại trong lòng rốt cuộc có cảm xúc thế nào, cô chỉ là muốn về nơi mình từng ở rất nhiều năm, cớ gì khẩn trương vậy chứ?
Hạng Tự có lẽ thi đấu còn chưa trở về, trong khe cửa căn hộ của anh không nhìn thấy tia sáng nào. Cô nhẹ nhàng thở ra, vặn mở cửa phòng mình. Khoảnh khắc đó, cô ngừng thở, tưởng rằng sẽ xuất hiện chuyện gì không ngờ tới…nhưng không hề, không có gì cả.
Cô đi vào, trở tay đóng cửa lại, trong phòng tối tăm mà yên lặng. Cô tựa lưng trên cánh cửa, chầm chậm vươn tay lần mò trên tường bật đèn —— mọi thứ, tựa như khi cô rời khỏi, chẳng hề thay đổi.
Bót đi giày vẫn nằm nghiêng ngả trên kệ giày, bao tay màu trắng trên lò vi sóng dính một vết bẩn màu vàng đậm, điều khiển từ xa vẫn rơi ở góc nào đó của sofa… Cô có một loại ảo giác, mình bỏ đi không quá lâu, những chuyện gọi là yêu hận tình thù, chẳng qua xảy ra vào ngày hôm qua mà thôi.
Cô đứng giữa phòng khách nhìn xung quanh, cuối cùng đi về phía phòng ngủ, cô cố chấp muốn đi xác nhận cái đồng hồ báo thức ỉu xìu kia có nằm yên trên tủ đầu giường không, nếu đúng vậy, mọi thứ thật sự không hề thay đổi.
Cô đẩy ra cửa phòng ngủ, tối tăm bên trong được ánh đèn phía sau cô chiếu sáng.
Đồng hồ báo thức còn đó, nhưng bị đẩy ngã, mà người đẩy ngã nó…thì nằm trên giường của cô.
Hạng Tự chống người ngồi dậy, giơ một cánh tay lên che trước mắt, dùng một loại âm thanh ngỡ ngàng mà gợi cảm nói: “Sư tử…em đã trở về?”