Không chờ Quân Trung Thánh dứt lời, “choang” một tiếng, Vân Dật Long đã tuốt Trích Huyết Kiếm ra khỏi vỏ. Quân Trung Thánh vẫn bình thản cười nói:
- Ngươi định làm gì vậy?
Vân Dật Long rắn giọng:
- Lão hiểu rất rõ, hôm nay giữa hai ta nhất định phải một mất một còn.
Quân Trung Thánh lắc đầu cười:
- Lão ô là chủ nhân Huyết Bi, sự sống chết liên quan đến cả võ lâm giang hồ, tuyệt đối không thể nào chết được. Còn như ngươi, tương lai sẽ là chủ nhất Huyết Bi đời thứ ba cũng không thể nào chết được.
Vân Dật Long nghiến răng cười:
- Đó chỉ là mơ tưởng, tuyệt đối không có khả năng thành công, trừ phi lão đã thần kinh thất thường, không thì chẳng bao giờ có ý nghĩ quái gở vậy.
Quân Trung Thánh giọng nghiêm chình:
- Lão ô cũng giống như tiên sư, đã qui định điều gì mà không đạt được, chẳng bao giờ chịu thôi, hơn nữa …
Nhìn thẳng vào mặt Vân Dật Long, cười nói tiếp:
- Tác phong của lão ô xưa nay là để đạt được mục đích, chẳng quản bất kỳ mọi thủ đoạn.
Vân Dật Long vung tay, một chiêu “Trích Huyết Xuyên Thiên“, trường kiếm phóng ra nhanh như chớp.
Trong đêm tối chỉ thấy một luồng sáng bạc loé lên hệt như tia chớp, Quân Trung Thánh như vẫn đứng yên tại chỗ, lại như lách tránh cực nhanh, Trích Huyết Kiếm lần đầu tiên bị mất tác dụng, Quân Trung Thánh chẳng suy chuyển tẹo nào cả.
Vân Dật Long cười vang:
- Khá lắm, thảo nào lão đã có thể khống chế cả võ lâm giang hồ, Vân Dật Long này lần đầu tiên đã gặp phải đối thủ.
Quân Trung Thánh cười nhạt:
- Đâu chỉ là gặp đối thủ … nếu lão ô mà không nghe theo sự chỉ bảo của tiên sư, chọn ngươi làm chủ nhân Huyết Bi đời thứ ba, e rằng ngươi đã táng mạng từ lâu rồi!
Vân Dật Long quát to:
- Cứ kể như là Vân mỗ đã không tự lượng sức mình, muốn lãnh giáo cao chiêu Tam Hoàn Sáo Nhật, hãy mau tuốt binh khí đi!
Quân Trung Thánh cười to:
- Xem chừng nếu lão không trị ngươi vài chiêu, hẳn không sao khiến cho ngươi phục.
Đoạn chầm chậm đưa tay phải xuống ba chiếc vòng vàng.
Vân Dật Long chú mắt nhìn, ba chiếc vòng vàng ấy chỉ nhỏ bằng miệng bát, được nối liền với nhau bởi một sợi dây rất mảnh, hệt như đồ chơi trẻ con, chẳng thấy có công dụng gì cả.
Song chàng hiểu rất rõ, đã là binh khí thành danh của Quân Trung Thánh, tất nhiên có hiệu dụng khôn cùng, nên cũng chẳng dám có ý khinh thường.
- Quân Trung Thánh cười nhạt nói:
Bạch Kiếm Linh Mã tung hoành thiên hạ, hẳn là ngươi đã được hết chân truyền của Triển Kiếm Đồng, ngươi cứ việc thi triển hết công phu trên Trích Huyết Kiếm đi!
Vân Dật Long cười khảy, vụt quát to:
- Hãy chú ý!
Liền thì, trường kiếm thi triển chiêu “Vạn điểm huyết ảnh“, những thấy ánh bạc loang loáng, huyết ảnh đầy trời, uy thế lan rộng đến những hai trượng, nhắm đỉnh đầu Quân Trung Thánh phủ chụp xuống.
Quân Trung Thánh liền vung động ba chiếc vòng vàng trong tay, lập tức ánh vàng toả rộng, sau vài tiếng binh khí chạm nhau, Trích Huyết Kiếm đã bị hất bạt ra.
Vân Dật Long cả kinh, vừa định biến chiêu công tiếp, bỗng thấy ánh vàng toả rộng ra hơn trượng, như một chiếc vòng khổng lồ xoay tít và đè ập xuống, đồng thời phát ra tiếng vang chói lói rất ghê rợn.
Vân Dật Long kinh hoàng thất sắc, Trích Huyết Kiếm vội quét ngang ra, kiếm vòng chạm nhau chát chúa, Vật Dật Long cảm thấy cổ tay phải chấn động mạnh, chẳng hiểu sao Trích Huyết Kiếm lại bị kim hoàn kích bay vút đi, cắm phập vào một thân cây tùng.
Vân Dật Long toát mồ hôi lạnh, vội tung mình phóng tới toan chộp lấy chuôi kiếm.
Nhưng khi bàn tay phải chàng sắp chạm vào đuôi kiếm, chợt thấy ánh vàng chấp chới trước mặt, một chiếc vòng vàng to lớn lại đánh xuống đỉnh đầu.
Vân Dật Long vội vận thiên cân truỵ, hạ chân chỏi mạnh vào thân cây, người tung ngược ra sau hơn hai trượng, vừa vặn tránh khỏi chiếc vòng suýt nữa đã chòng vào cổ.
Quân Trung Thánh bật cười ha hả, vung tít kim hoàn lao về phía thanh Trích Huyết Kiếm cắm trên cây.
Vân Dật Long vừa kinh hãi lại vừa tức giận, bỗng tay trái vung mạnh, trong Ánh Huyết hoàn lập tức bắn ra ba luồng ánh sáng đỏ thành hình tam giác về phía Quân Trung Thánh.
Quân Trung Thánh không dám khinh thường, kim hoàn quét ngang, “keng keng keng“ ba tiếng, ba ngọn tiểu kiếm từ Ánh Huyết Hoàn bắn ra đều bị đánh bay ra xa hằng mấy trượng.
Vân Dật Long cả kinh, vội vung động hữu chưởng, lập tức hiện ra một vòng xoay đỏ, rồi thì nhanh chóng chuyển thành màu cam, rồi lại trở nên màu vàng, lúc sắp xuống đến đỉnh đầu Quân Trung Thánh thì đã hoá ra màu lục.
Quân Trung Thánh vội lùi nhanh ra xa, cười to nói:
- Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng quả là huyền diệu!
Vòng xoay hình màu lục chuyển thành màu lam rồi màu vàng kim, tiếp tục ập đến Quân Trung Thánh.
Quân Trung Thánh đeo kim hoàn vào tay, song chưởng cùng vung lên thẳng thắn đón tiếp, lập tức vang lên “ầm“ một tiếng rền rĩ.
Vân Dật Long Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng vừa xuất thủ, liền tức nhanh như cắt rút Trích Huyết Kiếm ra khỏi thân cây và tra vào vỏ.
Quân Trung Thánh tuy vẫn đứng yên bình an vô sự, nhưng có thể nhận thấy lão ta khi tiếp chưởng cũng chẳng phải nhẹ nhàng.
Vân Dật Long thần sắc nặng nề, lạnh lùng nói:
- Quân Trung Thánh, lão … đã thắng rồi!
Quân Trung Thánh cười:
- Chỉ ngang ngửa nhau chứ chưa phân thắng bại.
Vân Dật Long mặt trơ lạnh:
- Trích Huyết Kiểm của Vân mỗ đã bị kim hoàn của lão hút bay, ba ngọn phi kiếm trong Ánh Huyết Hoàn đều bị đánh bạt, Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng cũng chẳng làm gì được lão, Vân mỗ thừa nhận tài nghệ kém cỏi.
Quân Trung Thánh cười:
- Ngươi thẳng thắn lắm, lão ô lại càng thấy quí mến ngươi hơn nữa! Thành thật mà nói, lão ô tiếp chưởng ngươi cũng rất là miễn cưỡng, vì vậy có thể kể như là ngang ngửa nhau thôi!
Vân Dật Long gằn giọng:
- Bất luận thế nào thì lão cũng là một đối thủ mạnh của Vân mỗ, và cũng là người đầu tiên thắng thế Vân mỗ về mặt võ công.
Quân Trung Thánh cười vang:
- Nếu ngươi đã khiêm tốn tự nhận mình thua kém lão ô, vậy ngươi có bằng lòng làm chủ nhân Huyết Bi đời thứ …
Vân Dật Long gằn giọng quát nạt:
- Lão chớ có mơ tưởng, Vân mỗ đã quyết rồi, hôm nay giữa hai ta nhất định phải một còn một mất.
Chàng ngưng tụ công lực, chầm chậm tiến tới.
Quân Trung Thánh hai tay xua lia lịa:
- Khoan đã, đấu nhau như thế này, có trăm hại mà không có một lợi nào, lão ô không đồng ý!
Vân Dật Long cười khảy:
- Lão cứ đưa ra cách đấu, Vân mỗ sẽ nhận tất, miễn là có thể phân thắng bại!
Quân Trung Thánh ung dung cười:
- Lẽ dĩ nhiên, điều ấy rất dễ …
Đưa tay chỉ ngôi mộ của Đoan Mộc Hoàng nói tiếp:
- Hãy xem trên bàn cúng, tiên sư đã chỉ bảo cho lão ô một cách đấu rất là hoàn hảo.
Vân Dật Long chú mắt nhìn, chỉ thấy trên bàn cúng ngoài quả cây vật tế ra, chẳng có gì khác, nhất thời không hiểu Quân Trung Thánh muốn chỉ điều gì?
Quân Trung Thánh dứt lời, sải bước đi về phía bàn cúng, Vân Dật Long do bởi lòng hiếu kỳ thúc đẩy, cũng liền theo sau lão ta.
Quân Trung Thánh dừng lại trước bàn cúng, quay lại nhìn Vân Dật Long mỉm cười lặng thinh.
Vân Dật Long vô cùng thắc mắc, lại đưa mắt nhìn lên bàn cúng, cũng chẳng phát hiện được gì, bèn cười khảy nói:
- Quân Trung Thánh, lệnh sư đã chỉ bảo cách đấu thế nào?
Quân Trung Thánh bỗng cười vang:
- Cách đấu này không cần dùng đến đao kiếm cũng có thể bắt sống ngươi được.
Vân Dật Long giật nảy mình, song vẫn ra chiều thản nhiên cười nói:
- Quản Trung Thánh, lão đừng hòng giở trò quái quỉ với Vân mỗ.
Vừa dứt lời đã tung mình lên cao, lui nhanh ra xa.
Song Vân Dật Long vừa cất người lên, Quân Trung Thánh đã nhanh khôn tả tung chân đạp nhẹ lên bàn cúng một cái.
Vân Dật Long chợt thấy hai pho tượng đá phát ra tiếng hú ghê rợn, cùng lúc lao bổ vào chàng, tốc độ đôi bên nhanh như tên bắn, nếu va chạm vào nhau ắt sẽ tan xương nát thịt.
Trong lúc nguy cấp, Vân Dật Long vội vung song chưởng dồn hết toàn lực ra đánh vào hai pho tượng đá kia.
“Đùng” một tiếng rền rĩ, hai pho tượng đá liền tức vỡ nát, song sức phản chấn đã đẩy Vân Dật Long bật lùi ra sau ngoài một trượng.
Vân Dật Long xoay nhanh ý nghĩ trong đầu, hai chân vừa chạm đất lập tức lại tung mình vọt lên, lui về một phía khác.
Bởi chàng hiểu rõ trong khu mộ địa này có bố trí bẫy rập ghê gớm, Quân Trung Thánh dụ chàng đến gần bàn cúng chính là định đưa chàng vào bẫy.
Thế nhưng, chàng bỗng cảm thấy hai chân hụt hẫng, thì ra nơi chàng hạ chân đã lún xuống tự bao giờ.
Lúc này công lực chàng vận tụ đã tản mác, người đang lơ lửng không thể nào tụ công lực được nữa, trong cơn bàng hoàng, chỉ nghe Quân Trung Thánh buông tiếng cười vang dội, rồi thì bốn bề tối mịt, người đã rơi xuống cạm bẫy.
May là hầm bẫy không sâu lắm, chỉ chừng hai trượng, Vân Dật Long hai chan vừa chạm đất, lập tức lại toan vọt lên, bới với độ sâu hai trượng chàng chẳng xem vào đâu cả.
Song Quân Trung Thánh là người tinh ranh đến dường nào, lẽ nào lại không phòng điều ấy, ngay khi Vân Dật Long chân vừa chạm đất thì đã nghe tiếng ì ầm vang lên, miệng hầm lập tức bị đậy kín.
Thế là Vân Dật Long đã bị rơi vào trong bóng tối mịt mùng. Lát sau, trên vách vang lên một tiếng động khẽ, rồi thì một cái lỗ to như miệng bát mở ra.
Vân Dật Long ngạo nghễ đứng yên, qua lỗ hổng có thể trông thấy bộ mặt mỉm cười của Quân Trung Thánh, nụ cười vẫn hết sức hiền từ.
Vân Dật Long cười mai mỉa:
- Quân Trung Thánh, lão quả không hổ là chủ nhân Huyết Bi khống chế toàn võ lâm giang hồ!
Quân Trung Thánh thản nhiên cười:
- Ngươi thật tình ngợi khen hay chế nhạo lão ô vậy?
Vân Dật Long nghiến răng:
- Bất luận về thủ đoạn đê tiện hay hành vi xảo quyệt, lão đều xứng đáng đệ nhất thiên hạ!
Quân Trung Thánh chẳng chút tức giận:
- Lão ô đã nói rồi, vì mục đích chẳng từ mọi thủ đoạn, đó là chủ trương nhất quán của lão ô!
Vân Dật Long quát vang:
- Bậc trượng phu có thể táng mạng chứ không để mất chí, lão quả đúng là vọng tưởng trèo cây bắt cá, nếu lão còn chút cốt khí của người đàn ông thì hãy cùng Vân mỗ quyết đấu một phen sinh tử.
Quân Trung Thánh thản nhiên lắc đầu mỉm cười.
- Sự hàm dưỡng của lão phu rất vững, dù ngươi mắng chửi đến thế nào thì cũng đừng hòng làm cho lão ô nổi giận, ngươi chẳng qua chỉ là cái dũng huyết khí thôi...
Cười hăng hắc một hồi, bỗng lại nói tiếp:
- Lão ô có nghị lực rất là vững chắc, khi đã quyết định làm điều gì là quyết phải làm cho bằng được.
Vân Dật Long gằn giọng:
- Nhưng lão chỉ là vọng tưởng...
Quan Trung Thánh cười to:
- Cứ cho là lão ô vọng tưởng đi, nhưng biết đâu lại có thể trở thành sự thật... Vân Dật Long, bắt đầu ngay từ bây giờ, lão ô phải huấn luyện ngươi làm chủ nhân Huyết Bi đời thứ ba...
Lão mỉm cười đầy tự tin, nói tiếp:
- Nhưng trước hết lão ô phải mài giũa tính nóng nảy của ngươi, việc ấy là khó khăn nhất, nhưng cần thiết phải hoàn thành trước, gian thạch động chính là một nơi tốt nhất, cho đến khi tính nóng của ngươi hoàn toàn bị tiêu tan thì mới có thể rời khỏi...
Vân Dật Long tức giận quát:
- Chớ mà mơ tưởng!
Quan Trung Thánh nghiêm túc:
- Thời gian sẽ đổi thay tất cả, một hôm, hai hôm...một tháng, hai tháng... một năm, hai năm... hoặc mười năm, hai mươi năm... nhất định một ngày nào đó tính nóng của ngươi sẽ hoàn toàn không còn nữa. Lão ô có đủ kiên nhẫn để chờ đợi... Ngoài ra, hằng ngày sẽ có người mang thức ăn đến cho ngươi. Rất có thể những ngày đầu ngươi sẽ không ăn vì căm tức, nhưng tối đa ngươi cũng chỉ có thể chịu đựng chừng một tháng, một khi con người đã đói khát đến cực độ, không ai có thể cầm lòng được sự cám dỗ của thức ăn...
Vân Dật Long lặng thinh lòng thầm toan tính.
Quân Trung Thánh cười hề hề nói tiếp:
- Có thể ngươi cho là gian thạch thất ấy không hãm được ngươi, bằng vào Viêm Dương Thất Huyền Chưởng, Trích Huyết Kiếm và công lực đến trăm năm, ngươi rất dễ dàng thoát khỏi sự giam cầm. Thế nhưng, tốt hơn hết ngươi hãy dẹp bỏ ý nghĩ ấy đi, bởi lẽ lão ô chẳng thể không nghĩ đến điều ấy...
Vân Dật Long trĩu lòng, hậm hực:
- Hừ, lão có quỷ kế gì nữa?
Quân Trung Thánh cười:
- Không phải quỷ kế mà là biện pháp đề phòng người đào thoát. Trong thạch động trên bốn góc đều có một lỗ nhỏ, mỗi lỗ cứ cách bốn giờ có bốc khói xanh, thứ khói ấy tuy không độc nhưng có tác dụng làm cho ngươi không thể đề tụ được công lực, trở thành một người hoàn toàn không biết võ công, công dụng của nó có thể kéo dài sáu giờ, mỗi giờ toát ra một lần thì bảo đảm an toàn tuyệt đối.
Vân Dật Long lặng người, bèn vội vận công điều tức, quả đúng như lời Quân Trung Thánh nói, chàng không tài nào đề tụ công lực được nữa.
Quân Trung Thánh tỏ vẻ khoái trá chậm rãi nói tiếp:
- Ngươi cũng đừng bên có ý nghĩ bịt kín những cái lỗ ấy, bởi đó là những lỗ thông hơi duy nhất cho ngươi, nếu ngươi không muốn bị chết ngạt, tốt hơn hết là nên để nguyên như vậy.
Vân Dật Long vô cùng căm tức, song trước hoàn cảnh này chàng cũng vô kế khả thi, đành trơ mắt nhìn Quân Trung Thánh ung dung bỏ đi, cái lỗ nhỏ trên đầu đóng lại, thế là chàng lại chìm trong bóng tối vô biên.
Chàng khẽ buông tiếng thở dài, ngồi bệt xuống đất, nền hầm được lót đã bằng phẳng, bốn mặt đều là vách đá cứng dày, không hề có một cửa ngách nào cả.
Chàng tức tối đến cơ hồ phát điên lên, hận không thể ăn tươi nuốt sống Quân Trung Thánh, băm vằm lão ta thành trăm mảnh, nhưng giờ đây chàng chỉ đành bó gối khoanh tay trong gian thạch động kín bưng này.
Bao sự việc, bao con người lần lượt hiện qua trong đầu chàng, khiến chàng lòng đau như cắt.
Kiếp nạn hồi trăm năm trước của Kim Bích Cung!
Vụ huyết án ba đời gia đình chàng trước Chính Nghĩa Nhai!
Sở Mộng Bình, Nhạc Phụng Linh, Trịnh Ngọc Mai, Kim Thủ Ngọc Nữ...
Trọng nhiệm trên vai, mối huyết thù diệt môn sẽ kết thúc theo sự ngộ nạn của chàng, chốn võ lâm giang hồ sẽ vĩnh viễn nằm dưới sự khống chế của chủ nhân Huyết Bi với lớp áo "chính nghĩa" giả tạo...
Chàng bắt đầu nặn óc tìm cách thoát khỏi nơi này, câu nói "Vì mục đích không từ thủ đoạn" của Quân Trung Thánh đã gợi lên hướng suy nghĩ cho chàng.
Thế nhưng, dẫu chàng không từ mọi thủ đoạn thì ở trong thạch động này biết làm thế nào?
Chàng bất giác nhếch môi cười chua chát, lại tiếp tục đắm chìm trong suy tư.
Song chàng vẫn chưa tuyệt vọng, việc Quân Trung Thánh đã quyết chọn chàng làm chủ nhân Huyết Bi đời thứ ba thật đáng nực cười, nhưng nhờ đó đã gia tăng sinh cơ cho chàng, chỉ cần giữ được rừng thì không lo thiếu củi đốt, vậy cũng là may mắn lắm rồi.
Nếu áp dụng biện pháp "không từ mọi thủ đoạn", chàng có thể giở trò chấp nhận điều kiện của Quân Trung Thánh, bằng lòng làm chủ nhân Huyết Bi đời thứ ba, nhưng Quân Trung Thánh gian xảo thế kia, chàng có thể tin được chăng?
Chàng không màng đến tình huống thật sự trong thạch động, cũng chẳng thèm xem xét bốn cái lỗ bốc khói kia, bởi chàng biết với sự bố trí của Quân Trung Thánh, thạch động này chắc chắn là phải kiên cố như tường đồng vách sắt, huống hồ lúc này chàng đã trở thành người hoàn toàn mất hết võ công.
Trong thạch động không hề có một tia ánh sáng, tối đến độ đưa tay ra không thấy năm ngón, may nhờ chàng căn cơ thâm hậu, thị lực rất mạnh, cũng còn tạm trông thấy được lờ mờ.
Gian thạch động này rộng chừng hai trượng vuông, không hề có một vật dụng nào, chỉ có thể ngủ trên đất, và lẽ đương nhiên, chàng cũng không sao biết được là đêm hay ngày.
Thời gian chầm chậm trôi qua trong khắc khoải, Vân Dật Long chẳng rõ đã trải qua bao lâu, cái lỗ nhỏ nơi Quân Trung Thánh đã xuất hiện lại vang lên một tiếng khẽ, lập tức ánh sáng tràn vào.
Vân Dật Long hết sức kinh ngạc, bởi người xuất hiện không phải Quân Trung Thánh, mà là một thiếu nữ áo đỏ rất xinh đẹp.
Lập tức chàng nhớ ra, nàng chính là Quân Mộ Hoa mà chàng đã gặp và hỏi đường đến núi Tô Lai.
Bên ngoài rất sáng sủa, nhưng cái lỗ chỉ cỡ nắm tay, Vân Dật Long không biết nàng có trông thấy mình chăng, bèn cất tiếng nói:
- Cô nương còn nhớ tại hạ chăng?
Quân Mộ Hoa cười ngọt ngào:
- Nhớ chứ, chẳng phải Long đại hiệp đó sao.
Vân Dật Long thoáng cảm thấy hổ thẹn:
- Tại hạ tên thật là Vân Dật Long, bởi bất đắc dĩ mới phải nói dối cô nương là Long Dật Vân!
Quân Mộ Hoa lại nhoẻn miệng cười ngọt ngào:
- Không hề gì, tôi chẳng bận tâm đâu!
Vân Dật Long tiến sát cửa động, định cố gắng nhìn cho rõ tình hình bên ngoài, nhưng vách đá dày đến ba thước, nhìn qua chỉ trông thấy được nửa người Quân Mộ Hoa.
Quân Mộ Hoa bỗng khom người xuống, xách lên một cái giỏ tre, cười nói:
- Tôi mang thức ăn đến cho Vân công tử đây!
Đoạn từ trong giỏ lấy ra một cái bánh bao đưa vào, cười nói tiếp:
- Chính tay tôi làm lấy cả đó!
Vân Dật Long thoáng do dự, đoạn đưa tay đón lấy.
Quân Mộ Hoa cười khúc khích:
- Xem ra tổ gia gia tôi đã suy đoán sai lầm rồi!
Vân Dật Long thầm nghiến răng, nhưng cố gắng không tỏ vẻ ra ngoài mặt, hờ hững nói:
- Sai lầm gì kia?
Quân Mộ Hoa cười:
- Tổ gia gia tôi bảo rằng, có lẽ trong vòng mười hôm công tử sẽ chẳng ăn gì cả, vậy chẳng phải sai lầm sao?
Vân Dật Long cười, nhét cái bánh bao trong tay vào miệng.
Thức ăn lục tục đưa vào, ngoài những cái bánh bao ngon tuyệt ra, còn có cả đùi gà, thịt viên, cá chưng, một ấm nhỏ rượu ngon và mười mấy quả trái cây.
Vân Dật Long đón nhận hết, đoạn cười nói:
- Đa tạ cô nương!
Quân Mộ Hoa cười vui sướng:
- Công tử hãy thong thả ăn, chiều tôi lại mang đến!
Nói xong, nàng xách chiếc giỏ không quay người toan bỏ đi.
Vân Dật Long bỗng trầm giọng gọi:
- Cô nương...
Quân Mộ Hoa chững bước quay lại hỏi:
- Chi nữa vậy?
Vân Dật Long thoáng ngẫm nghĩ:
- Khi nào thì tại hạ mới được gặp Quân Trung Thánh?
Quân Mộ Hoa thoáng chau đôi mày liễu:
- Điều này... tôi không thể trả lời công tử được, có lẽ khi nào lão nhân gia muốn thì công tử mới gặp được!
Vân Dật Long trầm ngâm:
- Cô nương không nhắn giúp được sao?
Quân Mộ Hoa cười ngọt ngào:
- Được chứ, tôi lập tức đi báo với lão nhân gia, bảo công tử đang muốn gặp.
Đoạn liền quay người tha thướt bước đi, và lỗ hổng cũng lập tức đóng sầm lại.
Không chờ Quân Trung Thánh dứt lời, “choang” một tiếng, Vân Dật Long đã tuốt Trích Huyết Kiếm ra khỏi vỏ. Quân Trung Thánh vẫn bình thản cười nói:
- Ngươi định làm gì vậy?
Vân Dật Long rắn giọng:
- Lão hiểu rất rõ, hôm nay giữa hai ta nhất định phải một mất một còn.
Quân Trung Thánh lắc đầu cười:
- Lão ô là chủ nhân Huyết Bi, sự sống chết liên quan đến cả võ lâm giang hồ, tuyệt đối không thể nào chết được. Còn như ngươi, tương lai sẽ là chủ nhất Huyết Bi đời thứ ba cũng không thể nào chết được.
Vân Dật Long nghiến răng cười:
- Đó chỉ là mơ tưởng, tuyệt đối không có khả năng thành công, trừ phi lão đã thần kinh thất thường, không thì chẳng bao giờ có ý nghĩ quái gở vậy.
Quân Trung Thánh giọng nghiêm chình:
- Lão ô cũng giống như tiên sư, đã qui định điều gì mà không đạt được, chẳng bao giờ chịu thôi, hơn nữa …
Nhìn thẳng vào mặt Vân Dật Long, cười nói tiếp:
- Tác phong của lão ô xưa nay là để đạt được mục đích, chẳng quản bất kỳ mọi thủ đoạn.
Vân Dật Long vung tay, một chiêu “Trích Huyết Xuyên Thiên“, trường kiếm phóng ra nhanh như chớp.
Trong đêm tối chỉ thấy một luồng sáng bạc loé lên hệt như tia chớp, Quân Trung Thánh như vẫn đứng yên tại chỗ, lại như lách tránh cực nhanh, Trích Huyết Kiếm lần đầu tiên bị mất tác dụng, Quân Trung Thánh chẳng suy chuyển tẹo nào cả.
Vân Dật Long cười vang:
- Khá lắm, thảo nào lão đã có thể khống chế cả võ lâm giang hồ, Vân Dật Long này lần đầu tiên đã gặp phải đối thủ.
Quân Trung Thánh cười nhạt:
- Đâu chỉ là gặp đối thủ … nếu lão ô mà không nghe theo sự chỉ bảo của tiên sư, chọn ngươi làm chủ nhân Huyết Bi đời thứ ba, e rằng ngươi đã táng mạng từ lâu rồi!
Vân Dật Long quát to:
- Cứ kể như là Vân mỗ đã không tự lượng sức mình, muốn lãnh giáo cao chiêu Tam Hoàn Sáo Nhật, hãy mau tuốt binh khí đi!
Quân Trung Thánh cười to:
- Xem chừng nếu lão không trị ngươi vài chiêu, hẳn không sao khiến cho ngươi phục.
Đoạn chầm chậm đưa tay phải xuống ba chiếc vòng vàng.
Vân Dật Long chú mắt nhìn, ba chiếc vòng vàng ấy chỉ nhỏ bằng miệng bát, được nối liền với nhau bởi một sợi dây rất mảnh, hệt như đồ chơi trẻ con, chẳng thấy có công dụng gì cả.
Song chàng hiểu rất rõ, đã là binh khí thành danh của Quân Trung Thánh, tất nhiên có hiệu dụng khôn cùng, nên cũng chẳng dám có ý khinh thường.
- Quân Trung Thánh cười nhạt nói:
Bạch Kiếm Linh Mã tung hoành thiên hạ, hẳn là ngươi đã được hết chân truyền của Triển Kiếm Đồng, ngươi cứ việc thi triển hết công phu trên Trích Huyết Kiếm đi!
Vân Dật Long cười khảy, vụt quát to:
- Hãy chú ý!
Liền thì, trường kiếm thi triển chiêu “Vạn điểm huyết ảnh“, những thấy ánh bạc loang loáng, huyết ảnh đầy trời, uy thế lan rộng đến những hai trượng, nhắm đỉnh đầu Quân Trung Thánh phủ chụp xuống.
Quân Trung Thánh liền vung động ba chiếc vòng vàng trong tay, lập tức ánh vàng toả rộng, sau vài tiếng binh khí chạm nhau, Trích Huyết Kiếm đã bị hất bạt ra.
Vân Dật Long cả kinh, vừa định biến chiêu công tiếp, bỗng thấy ánh vàng toả rộng ra hơn trượng, như một chiếc vòng khổng lồ xoay tít và đè ập xuống, đồng thời phát ra tiếng vang chói lói rất ghê rợn.
Vân Dật Long kinh hoàng thất sắc, Trích Huyết Kiếm vội quét ngang ra, kiếm vòng chạm nhau chát chúa, Vật Dật Long cảm thấy cổ tay phải chấn động mạnh, chẳng hiểu sao Trích Huyết Kiếm lại bị kim hoàn kích bay vút đi, cắm phập vào một thân cây tùng.
Vân Dật Long toát mồ hôi lạnh, vội tung mình phóng tới toan chộp lấy chuôi kiếm.
Nhưng khi bàn tay phải chàng sắp chạm vào đuôi kiếm, chợt thấy ánh vàng chấp chới trước mặt, một chiếc vòng vàng to lớn lại đánh xuống đỉnh đầu.
Vân Dật Long vội vận thiên cân truỵ, hạ chân chỏi mạnh vào thân cây, người tung ngược ra sau hơn hai trượng, vừa vặn tránh khỏi chiếc vòng suýt nữa đã chòng vào cổ.
Quân Trung Thánh bật cười ha hả, vung tít kim hoàn lao về phía thanh Trích Huyết Kiếm cắm trên cây.
Vân Dật Long vừa kinh hãi lại vừa tức giận, bỗng tay trái vung mạnh, trong Ánh Huyết hoàn lập tức bắn ra ba luồng ánh sáng đỏ thành hình tam giác về phía Quân Trung Thánh.
Quân Trung Thánh không dám khinh thường, kim hoàn quét ngang, “keng keng keng“ ba tiếng, ba ngọn tiểu kiếm từ Ánh Huyết Hoàn bắn ra đều bị đánh bay ra xa hằng mấy trượng.
Vân Dật Long cả kinh, vội vung động hữu chưởng, lập tức hiện ra một vòng xoay đỏ, rồi thì nhanh chóng chuyển thành màu cam, rồi lại trở nên màu vàng, lúc sắp xuống đến đỉnh đầu Quân Trung Thánh thì đã hoá ra màu lục.
Quân Trung Thánh vội lùi nhanh ra xa, cười to nói:
- Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng quả là huyền diệu!
Vòng xoay hình màu lục chuyển thành màu lam rồi màu vàng kim, tiếp tục ập đến Quân Trung Thánh.
Quân Trung Thánh đeo kim hoàn vào tay, song chưởng cùng vung lên thẳng thắn đón tiếp, lập tức vang lên “ầm“ một tiếng rền rĩ.
Vân Dật Long Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng vừa xuất thủ, liền tức nhanh như cắt rút Trích Huyết Kiếm ra khỏi thân cây và tra vào vỏ.
Quân Trung Thánh tuy vẫn đứng yên bình an vô sự, nhưng có thể nhận thấy lão ta khi tiếp chưởng cũng chẳng phải nhẹ nhàng.
Vân Dật Long thần sắc nặng nề, lạnh lùng nói:
- Quân Trung Thánh, lão … đã thắng rồi!
Quân Trung Thánh cười:
- Chỉ ngang ngửa nhau chứ chưa phân thắng bại.
Vân Dật Long mặt trơ lạnh:
- Trích Huyết Kiểm của Vân mỗ đã bị kim hoàn của lão hút bay, ba ngọn phi kiếm trong Ánh Huyết Hoàn đều bị đánh bạt, Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng cũng chẳng làm gì được lão, Vân mỗ thừa nhận tài nghệ kém cỏi.
Quân Trung Thánh cười:
- Ngươi thẳng thắn lắm, lão ô lại càng thấy quí mến ngươi hơn nữa! Thành thật mà nói, lão ô tiếp chưởng ngươi cũng rất là miễn cưỡng, vì vậy có thể kể như là ngang ngửa nhau thôi!
Vân Dật Long gằn giọng:
- Bất luận thế nào thì lão cũng là một đối thủ mạnh của Vân mỗ, và cũng là người đầu tiên thắng thế Vân mỗ về mặt võ công.
Quân Trung Thánh cười vang:
- Nếu ngươi đã khiêm tốn tự nhận mình thua kém lão ô, vậy ngươi có bằng lòng làm chủ nhân Huyết Bi đời thứ …
Vân Dật Long gằn giọng quát nạt:
- Lão chớ có mơ tưởng, Vân mỗ đã quyết rồi, hôm nay giữa hai ta nhất định phải một còn một mất.
Chàng ngưng tụ công lực, chầm chậm tiến tới.
Quân Trung Thánh hai tay xua lia lịa:
- Khoan đã, đấu nhau như thế này, có trăm hại mà không có một lợi nào, lão ô không đồng ý!
Vân Dật Long cười khảy:
- Lão cứ đưa ra cách đấu, Vân mỗ sẽ nhận tất, miễn là có thể phân thắng bại!
Quân Trung Thánh ung dung cười:
- Lẽ dĩ nhiên, điều ấy rất dễ …
Đưa tay chỉ ngôi mộ của Đoan Mộc Hoàng nói tiếp:
- Hãy xem trên bàn cúng, tiên sư đã chỉ bảo cho lão ô một cách đấu rất là hoàn hảo.
Vân Dật Long chú mắt nhìn, chỉ thấy trên bàn cúng ngoài quả cây vật tế ra, chẳng có gì khác, nhất thời không hiểu Quân Trung Thánh muốn chỉ điều gì?
Quân Trung Thánh dứt lời, sải bước đi về phía bàn cúng, Vân Dật Long do bởi lòng hiếu kỳ thúc đẩy, cũng liền theo sau lão ta.
Quân Trung Thánh dừng lại trước bàn cúng, quay lại nhìn Vân Dật Long mỉm cười lặng thinh.
Vân Dật Long vô cùng thắc mắc, lại đưa mắt nhìn lên bàn cúng, cũng chẳng phát hiện được gì, bèn cười khảy nói:
- Quân Trung Thánh, lệnh sư đã chỉ bảo cách đấu thế nào?
Quân Trung Thánh bỗng cười vang:
- Cách đấu này không cần dùng đến đao kiếm cũng có thể bắt sống ngươi được.
Vân Dật Long giật nảy mình, song vẫn ra chiều thản nhiên cười nói:
- Quản Trung Thánh, lão đừng hòng giở trò quái quỉ với Vân mỗ.
Vừa dứt lời đã tung mình lên cao, lui nhanh ra xa.
Song Vân Dật Long vừa cất người lên, Quân Trung Thánh đã nhanh khôn tả tung chân đạp nhẹ lên bàn cúng một cái.
Vân Dật Long chợt thấy hai pho tượng đá phát ra tiếng hú ghê rợn, cùng lúc lao bổ vào chàng, tốc độ đôi bên nhanh như tên bắn, nếu va chạm vào nhau ắt sẽ tan xương nát thịt.
Trong lúc nguy cấp, Vân Dật Long vội vung song chưởng dồn hết toàn lực ra đánh vào hai pho tượng đá kia.
“Đùng” một tiếng rền rĩ, hai pho tượng đá liền tức vỡ nát, song sức phản chấn đã đẩy Vân Dật Long bật lùi ra sau ngoài một trượng.
Vân Dật Long xoay nhanh ý nghĩ trong đầu, hai chân vừa chạm đất lập tức lại tung mình vọt lên, lui về một phía khác.
Bởi chàng hiểu rõ trong khu mộ địa này có bố trí bẫy rập ghê gớm, Quân Trung Thánh dụ chàng đến gần bàn cúng chính là định đưa chàng vào bẫy.
Thế nhưng, chàng bỗng cảm thấy hai chân hụt hẫng, thì ra nơi chàng hạ chân đã lún xuống tự bao giờ.
Lúc này công lực chàng vận tụ đã tản mác, người đang lơ lửng không thể nào tụ công lực được nữa, trong cơn bàng hoàng, chỉ nghe Quân Trung Thánh buông tiếng cười vang dội, rồi thì bốn bề tối mịt, người đã rơi xuống cạm bẫy.
May là hầm bẫy không sâu lắm, chỉ chừng hai trượng, Vân Dật Long hai chan vừa chạm đất, lập tức lại toan vọt lên, bới với độ sâu hai trượng chàng chẳng xem vào đâu cả.
Song Quân Trung Thánh là người tinh ranh đến dường nào, lẽ nào lại không phòng điều ấy, ngay khi Vân Dật Long chân vừa chạm đất thì đã nghe tiếng ì ầm vang lên, miệng hầm lập tức bị đậy kín.
Thế là Vân Dật Long đã bị rơi vào trong bóng tối mịt mùng. Lát sau, trên vách vang lên một tiếng động khẽ, rồi thì một cái lỗ to như miệng bát mở ra.
Vân Dật Long ngạo nghễ đứng yên, qua lỗ hổng có thể trông thấy bộ mặt mỉm cười của Quân Trung Thánh, nụ cười vẫn hết sức hiền từ.
Vân Dật Long cười mai mỉa:
- Quân Trung Thánh, lão quả không hổ là chủ nhân Huyết Bi khống chế toàn võ lâm giang hồ!
Quân Trung Thánh thản nhiên cười:
- Ngươi thật tình ngợi khen hay chế nhạo lão ô vậy?
Vân Dật Long nghiến răng:
- Bất luận về thủ đoạn đê tiện hay hành vi xảo quyệt, lão đều xứng đáng đệ nhất thiên hạ!
Quân Trung Thánh chẳng chút tức giận:
- Lão ô đã nói rồi, vì mục đích chẳng từ mọi thủ đoạn, đó là chủ trương nhất quán của lão ô!
Vân Dật Long quát vang:
- Bậc trượng phu có thể táng mạng chứ không để mất chí, lão quả đúng là vọng tưởng trèo cây bắt cá, nếu lão còn chút cốt khí của người đàn ông thì hãy cùng Vân mỗ quyết đấu một phen sinh tử.
Quân Trung Thánh thản nhiên lắc đầu mỉm cười.
- Sự hàm dưỡng của lão phu rất vững, dù ngươi mắng chửi đến thế nào thì cũng đừng hòng làm cho lão ô nổi giận, ngươi chẳng qua chỉ là cái dũng huyết khí thôi...
Cười hăng hắc một hồi, bỗng lại nói tiếp:
- Lão ô có nghị lực rất là vững chắc, khi đã quyết định làm điều gì là quyết phải làm cho bằng được.
Vân Dật Long gằn giọng:
- Nhưng lão chỉ là vọng tưởng...
Quan Trung Thánh cười to:
- Cứ cho là lão ô vọng tưởng đi, nhưng biết đâu lại có thể trở thành sự thật... Vân Dật Long, bắt đầu ngay từ bây giờ, lão ô phải huấn luyện ngươi làm chủ nhân Huyết Bi đời thứ ba...
Lão mỉm cười đầy tự tin, nói tiếp:
- Nhưng trước hết lão ô phải mài giũa tính nóng nảy của ngươi, việc ấy là khó khăn nhất, nhưng cần thiết phải hoàn thành trước, gian thạch động chính là một nơi tốt nhất, cho đến khi tính nóng của ngươi hoàn toàn bị tiêu tan thì mới có thể rời khỏi...
Vân Dật Long tức giận quát:
- Chớ mà mơ tưởng!
Quan Trung Thánh nghiêm túc:
- Thời gian sẽ đổi thay tất cả, một hôm, hai hôm...một tháng, hai tháng... một năm, hai năm... hoặc mười năm, hai mươi năm... nhất định một ngày nào đó tính nóng của ngươi sẽ hoàn toàn không còn nữa. Lão ô có đủ kiên nhẫn để chờ đợi... Ngoài ra, hằng ngày sẽ có người mang thức ăn đến cho ngươi. Rất có thể những ngày đầu ngươi sẽ không ăn vì căm tức, nhưng tối đa ngươi cũng chỉ có thể chịu đựng chừng một tháng, một khi con người đã đói khát đến cực độ, không ai có thể cầm lòng được sự cám dỗ của thức ăn...
Vân Dật Long lặng thinh lòng thầm toan tính.
Quân Trung Thánh cười hề hề nói tiếp:
- Có thể ngươi cho là gian thạch thất ấy không hãm được ngươi, bằng vào Viêm Dương Thất Huyền Chưởng, Trích Huyết Kiếm và công lực đến trăm năm, ngươi rất dễ dàng thoát khỏi sự giam cầm. Thế nhưng, tốt hơn hết ngươi hãy dẹp bỏ ý nghĩ ấy đi, bởi lẽ lão ô chẳng thể không nghĩ đến điều ấy...
Vân Dật Long trĩu lòng, hậm hực:
- Hừ, lão có quỷ kế gì nữa?
Quân Trung Thánh cười:
- Không phải quỷ kế mà là biện pháp đề phòng người đào thoát. Trong thạch động trên bốn góc đều có một lỗ nhỏ, mỗi lỗ cứ cách bốn giờ có bốc khói xanh, thứ khói ấy tuy không độc nhưng có tác dụng làm cho ngươi không thể đề tụ được công lực, trở thành một người hoàn toàn không biết võ công, công dụng của nó có thể kéo dài sáu giờ, mỗi giờ toát ra một lần thì bảo đảm an toàn tuyệt đối.
Vân Dật Long lặng người, bèn vội vận công điều tức, quả đúng như lời Quân Trung Thánh nói, chàng không tài nào đề tụ công lực được nữa.
Quân Trung Thánh tỏ vẻ khoái trá chậm rãi nói tiếp:
- Ngươi cũng đừng bên có ý nghĩ bịt kín những cái lỗ ấy, bởi đó là những lỗ thông hơi duy nhất cho ngươi, nếu ngươi không muốn bị chết ngạt, tốt hơn hết là nên để nguyên như vậy.
Vân Dật Long vô cùng căm tức, song trước hoàn cảnh này chàng cũng vô kế khả thi, đành trơ mắt nhìn Quân Trung Thánh ung dung bỏ đi, cái lỗ nhỏ trên đầu đóng lại, thế là chàng lại chìm trong bóng tối vô biên.
Chàng khẽ buông tiếng thở dài, ngồi bệt xuống đất, nền hầm được lót đã bằng phẳng, bốn mặt đều là vách đá cứng dày, không hề có một cửa ngách nào cả.
Chàng tức tối đến cơ hồ phát điên lên, hận không thể ăn tươi nuốt sống Quân Trung Thánh, băm vằm lão ta thành trăm mảnh, nhưng giờ đây chàng chỉ đành bó gối khoanh tay trong gian thạch động kín bưng này.
Bao sự việc, bao con người lần lượt hiện qua trong đầu chàng, khiến chàng lòng đau như cắt.
Kiếp nạn hồi trăm năm trước của Kim Bích Cung!
Vụ huyết án ba đời gia đình chàng trước Chính Nghĩa Nhai!
Sở Mộng Bình, Nhạc Phụng Linh, Trịnh Ngọc Mai, Kim Thủ Ngọc Nữ...
Trọng nhiệm trên vai, mối huyết thù diệt môn sẽ kết thúc theo sự ngộ nạn của chàng, chốn võ lâm giang hồ sẽ vĩnh viễn nằm dưới sự khống chế của chủ nhân Huyết Bi với lớp áo "chính nghĩa" giả tạo...
Chàng bắt đầu nặn óc tìm cách thoát khỏi nơi này, câu nói "Vì mục đích không từ thủ đoạn" của Quân Trung Thánh đã gợi lên hướng suy nghĩ cho chàng.
Thế nhưng, dẫu chàng không từ mọi thủ đoạn thì ở trong thạch động này biết làm thế nào?
Chàng bất giác nhếch môi cười chua chát, lại tiếp tục đắm chìm trong suy tư.
Song chàng vẫn chưa tuyệt vọng, việc Quân Trung Thánh đã quyết chọn chàng làm chủ nhân Huyết Bi đời thứ ba thật đáng nực cười, nhưng nhờ đó đã gia tăng sinh cơ cho chàng, chỉ cần giữ được rừng thì không lo thiếu củi đốt, vậy cũng là may mắn lắm rồi.
Nếu áp dụng biện pháp "không từ mọi thủ đoạn", chàng có thể giở trò chấp nhận điều kiện của Quân Trung Thánh, bằng lòng làm chủ nhân Huyết Bi đời thứ ba, nhưng Quân Trung Thánh gian xảo thế kia, chàng có thể tin được chăng?
Chàng không màng đến tình huống thật sự trong thạch động, cũng chẳng thèm xem xét bốn cái lỗ bốc khói kia, bởi chàng biết với sự bố trí của Quân Trung Thánh, thạch động này chắc chắn là phải kiên cố như tường đồng vách sắt, huống hồ lúc này chàng đã trở thành người hoàn toàn mất hết võ công.
Trong thạch động không hề có một tia ánh sáng, tối đến độ đưa tay ra không thấy năm ngón, may nhờ chàng căn cơ thâm hậu, thị lực rất mạnh, cũng còn tạm trông thấy được lờ mờ.
Gian thạch động này rộng chừng hai trượng vuông, không hề có một vật dụng nào, chỉ có thể ngủ trên đất, và lẽ đương nhiên, chàng cũng không sao biết được là đêm hay ngày.
Thời gian chầm chậm trôi qua trong khắc khoải, Vân Dật Long chẳng rõ đã trải qua bao lâu, cái lỗ nhỏ nơi Quân Trung Thánh đã xuất hiện lại vang lên một tiếng khẽ, lập tức ánh sáng tràn vào.
Vân Dật Long hết sức kinh ngạc, bởi người xuất hiện không phải Quân Trung Thánh, mà là một thiếu nữ áo đỏ rất xinh đẹp.
Lập tức chàng nhớ ra, nàng chính là Quân Mộ Hoa mà chàng đã gặp và hỏi đường đến núi Tô Lai.
Bên ngoài rất sáng sủa, nhưng cái lỗ chỉ cỡ nắm tay, Vân Dật Long không biết nàng có trông thấy mình chăng, bèn cất tiếng nói:
- Cô nương còn nhớ tại hạ chăng?
Quân Mộ Hoa cười ngọt ngào:
- Nhớ chứ, chẳng phải Long đại hiệp đó sao.
Vân Dật Long thoáng cảm thấy hổ thẹn:
- Tại hạ tên thật là Vân Dật Long, bởi bất đắc dĩ mới phải nói dối cô nương là Long Dật Vân!
Quân Mộ Hoa lại nhoẻn miệng cười ngọt ngào:
- Không hề gì, tôi chẳng bận tâm đâu!
Vân Dật Long tiến sát cửa động, định cố gắng nhìn cho rõ tình hình bên ngoài, nhưng vách đá dày đến ba thước, nhìn qua chỉ trông thấy được nửa người Quân Mộ Hoa.
Quân Mộ Hoa bỗng khom người xuống, xách lên một cái giỏ tre, cười nói:
- Tôi mang thức ăn đến cho Vân công tử đây!
Đoạn từ trong giỏ lấy ra một cái bánh bao đưa vào, cười nói tiếp:
- Chính tay tôi làm lấy cả đó!
Vân Dật Long thoáng do dự, đoạn đưa tay đón lấy.
Quân Mộ Hoa cười khúc khích:
- Xem ra tổ gia gia tôi đã suy đoán sai lầm rồi!
Vân Dật Long thầm nghiến răng, nhưng cố gắng không tỏ vẻ ra ngoài mặt, hờ hững nói:
- Sai lầm gì kia?
Quân Mộ Hoa cười:
- Tổ gia gia tôi bảo rằng, có lẽ trong vòng mười hôm công tử sẽ chẳng ăn gì cả, vậy chẳng phải sai lầm sao?
Vân Dật Long cười, nhét cái bánh bao trong tay vào miệng.
Thức ăn lục tục đưa vào, ngoài những cái bánh bao ngon tuyệt ra, còn có cả đùi gà, thịt viên, cá chưng, một ấm nhỏ rượu ngon và mười mấy quả trái cây.
Vân Dật Long đón nhận hết, đoạn cười nói:
- Đa tạ cô nương!
Quân Mộ Hoa cười vui sướng:
- Công tử hãy thong thả ăn, chiều tôi lại mang đến!
Nói xong, nàng xách chiếc giỏ không quay người toan bỏ đi.
Vân Dật Long bỗng trầm giọng gọi:
- Cô nương...
Quân Mộ Hoa chững bước quay lại hỏi:
- Chi nữa vậy?
Vân Dật Long thoáng ngẫm nghĩ:
- Khi nào thì tại hạ mới được gặp Quân Trung Thánh?
Quân Mộ Hoa thoáng chau đôi mày liễu:
- Điều này... tôi không thể trả lời công tử được, có lẽ khi nào lão nhân gia muốn thì công tử mới gặp được!
Vân Dật Long trầm ngâm:
- Cô nương không nhắn giúp được sao?
Quân Mộ Hoa cười ngọt ngào:
- Được chứ, tôi lập tức đi báo với lão nhân gia, bảo công tử đang muốn gặp.
Đoạn liền quay người tha thướt bước đi, và lỗ hổng cũng lập tức đóng sầm lại.