Tô Trà Trà cúi đầu xem xem thì phát hiện thì ra đó là một chú mèo Ragdoll mắt xanh xinh đẹp, nàng nhẹ nhàng ôm bé mèo lên, nhìn mèo nhỏ ngoan ngoãn trong lòng mình tâm trạng của Trà Trà nháy mắt liền tốt lên rất nhiều.
Vuốt mèo trong chốc lát, Tô Trà mới đột nhiên nhớ ra mục đích của mình rồi nhẹ giọng cất lời với bé mèo trong lòng.
"Bé yêu đi lạc sao? Chủ nhân của em đâu rồi nào."
Chú mèo dường như có thể nghe hiểu nàng nói, chú ta đưa chiếc măng cụt của mình chạm vào má nàng rồi meo meo mà kêu lên.
Tô Trà Trà có chút kì quái mà nhìn nó, nàng chỉ vào chính mình rồi cất lời.
"Ý của bé là...chị chính là chủ nhân của bé?"
Dường như biểu tình rằng nàng đã đoán đúng rồi, chú ta phất phất đuôi rồi cuốn lấy bàn tay nàng.
Một mặt ngu ngơ mua xong một gói mì, nàng có chút phức tạp mà nhìn chú mèo trong lòng mình này giờ vẫn luôn vui vẻ mà rung rung đuôi.
Chính mình còn không nuôi được lấy gì mà nuôi mèo bây giờ.
Đột nhiên có chút hối hận.
Tô Trà Trà không phải nữ cường nhân, nàng chỉ biết mỗi việc trêu đùa tình cảm của người khác rồi giả vờ yếu đuối đáng thương thôi, đến cả việc rửa bát cũng chưa từng động vào nửa phần nữa.
Về tới nhà, nàng thở dài thườn thượt, làm tạm một gói mì rồi sau khi ăn xong nàng nhìn thấy bé mèo đang ngồi trên ghế dường như thể hiện ra chút ghét bỏ căn nhà rách nát của nàng.
Tô Trà Trà: "..."
Mặt vô biểu tình mà nghĩ đến nàng cũng thầm ghét bỏ căn nhà này thật, ôm lấy chú mèo vào phòng ngủ của mình rồi định tắm rửa cho chú ta, nàng lại phát hiện rằng vòi nước của căn nhà hỏng mất rồi.
Tô Trà Trà: "..."
May mắn thay chú ta cũng sạch sạch sẽ sẽ thơm tho nên nàng chỉ ôm cậu lên giường, nằm bệt lên đó rồi bắt đầu đọc cuốn tiểu thuyết.
Câu chuyện bắt đầu với góc nhìn của nguyên thân cùng tên với nàng, cũng chính là nhân vật phụ của cuốn tiểu thuyết này.
Nàng vốn là tiểu thư một gia đình khá giả nhưng không may con trai nuôi của gia đình nàng, Tô Cảnh Trúc lại là một con bạch nhãn lang, luôn âm thầm mà xâm nhập vào công ti của gia đình nàng, khống chế hết người trong công ti, cha mẹ nàng lại vì một vụ tai nạn mà mất nên bấy giờ gia tộc nàng đều do hắn khống chế hết.
Nguyên thân may mắn lúc nhỏ thật sự là một đóa bạch liên hoa chân chính, nhút nhát lại yếu đuối, đối xử với hắn cũng coi như vài phần tốt đẹp nên cuối cùng nàng được hắn cho một căn nhà riêng, hằng tháng sẽ gửi tiền trợ cấp đến cho nguyên thân đi học và ăn ở nhưng không biết tại sao vài năm nay, hắn dường như quên mất đi việc phải gửi tiền cho nàng.
Nguyên thân được nuông chiều từ nhỏ, đến nấu ăn cũng chả biết.
Bấy giờ nguồn trợ cấp cứ dần dần mà cạn kiệt đi cuộc sống của nàng cũng tuột dốc không phanh, lòng tự tôn của nàng lại quá cao không muốn hạ mình đi cầu Cảnh Trúc, nên chả có tiền sửa nhà cũng chả có tiền đặt đồ ăn, nàng chỉ có duy nhất những con thú bông xinh đẹp trước kia đã mua luôn làm bạn.
Nhưng mỗi khi đến trường, nàng lại gặp được một chàng trai, người ấy trông thật lạnh lùng nhưng cũng thật tốt bụng, người đã luôn giúp đỡ nàng trong lúc nàng mệt mỏi nhất, học trưởng Tiêu Giang.
Nàng ôm mối tình đơn phương với anh, nhưng nàng nào có phải nữ chính.
Dù luôn làm bạn với nàng nhưng học trưởng lúc nào cũng trông thật xa cách đến lạ.
Nhưng lần đầu tiên, lần đầu tiên nàng thấy học trưởng quan tâm một một nữ sinh nhiều như vậy.
Nàng lần đầu tiên cảm thấy ghen ghét một người nhiều như vậy.
Ghen ghét đến mức mụ mị cả đầu óc.
Cũng từ đó trở đi nàng luôn cố gắng xuất hiện trước mặt anh đồng thời hãm hại nữ sinh kia ấy.
Nhưng những cảm xúc ghen ghét và mưu kế đấy chẳng khác gì trò hề trước mắt người nữ sinh ấy.
Cô ấy là con gái út của một nhà quyền quý, tên gọi là Dư Thời Mạn, còn là bạn từ nhỏ của học trưởng, hai nhà đã có đính ước từ nhỏ.
So với nàng, con gái của một gia đình đã phá sản, lưu lạc đến mức chỉ có ăn mì gói mà sống qua này, chẳng khác gì sao trên trời và kiến dưới đất.
Cùng lúc đó là ngày mà học trưởng phát hiện ra những mưu hèn kế bẩn mà nàng gây ra cho cô ấy, nàng từ nghèo nhưng vẫn còn nhà để ở thật sự trở thành một người vô gia cư.
Lúc nàng bị ép đến mức phải vứt bỏ đi tự tôn của mình để cầu xin người anh trai giúp đỡ mình một chút, nàng lại phát hiện rằng người anh ấy thích lâu nay đó chính là Dư Thời Mạn, sau đó nàng bị anh cắt đứt quan hệ rồi đuổi ra khỏi công ti.
Lang thang không xác định điểm dừng, đột nhiên một tờ báo bay đến, chuẩn xác mà rơi xuống chân nàng.
miệng khô lưỡi khô mà đọc xong tin tức đầu báo, nàng ngồi sụp xuống, trái tim như bị bóp nghẹt đi vậy.
Nước mắt từ khóe mắt nàng không khống chế mà chảy ra, tờ báo đã bị nàng vò nhăn thành một đoàn nhưng nếu cố gắng thì vẫn có thể thấy rõ thông tin về việc thông gia kết hôn giữa hai gia tộc Tiêu - Dư.
Rồi vào chính ngày mà nam nữ chính hạnh phúc kết hôn cũng chính là ngày mà nguyên thân gieo mình xuống biển.
Câu chuyện kết thúc.
Há hốc mồm trước cốt truyện chó chết của cuốn tiểu thuyết này, Tô Trà Trà lần đầu tiên thấy có tác giả lấy thị giác tác phẩm là của nữ phụ pháo hôi làm chủ yếu đấy.
Nhưng nàng vẫn có đầy thắc mắc tại sao nam nữ chủ lại thích nhau được, có thật là khi kết hôn hai người họ có sống hạnh phúc hay không nhưng nàng cũng chả thể nào chi tiết biết được, bởi vì đây là thị giác của nguyên thân, nguyên thân cảm thấy thế nào, xem được những gì đó chính là sự thật thôi.
Đỡ lấy trán mình, Tô Trà Trà nằm sụp xuống giường mặc kệ thân ảnh của chú mèo đang lại gần chính mình cọ lấy cọ để, nàng phát hiện nhiệm vụ đã mở khóa, ánh mắt Tô Trà Trà sáng lên.
[Nhiệm vụ chủ tuyến: Đụng vào nam chủ - số lần /]
[Nhiệm vụ phụ: Duy trì thiết lập nhân vật - số lần được OOC /]
[Lưu Ý: Ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ ký chủ phải rời đi ngay.]
Đầy mặt hỏi chấm mà đọc xong nhiệm vụ, Tô Trà Trà lướt qua lại cuốn tiểu thuyết thì đúng thật trong truyện có đúng lần mà nguyên thân đụng phải nam chủ, nhưng mà cách lần đụng đầu tiên thì phải tầm gần năm nữa.
"Mẹ kiếp thật chứ, lâu như thế này thì có khi mình chết đói trước khi kịp gặp nam chủ mất!"
Tô Trà Trà oán giận vài câu nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nhận mệnh mà chờ, ngồi dậy rồi hút mèo trong chốc lát, Tô Trà Trà đứng dậy, tìm trong nhà hồi lâu cuối cùng tìm được chút đồ ăn cho mèo vẫn còn hạn, may mắn trước đây nguyên chủ từng nuôi một chú mèo nhỏ nhưng không biết tại sao chú mèo đó lại bỏ đi mất, một đi không trở lạ,i nên tất cả đồ ăn mà nàng mua không ai dùng được cả.
Bây giờ lại phát huy tác dụng.
Cho chú mèo ta ăn xong xuôi, Tô Trà Trà xem giờ bằng chiếc điện thoại cổ lỗ sĩ của nguyên thân, rồi phát hiện rằng bây giờ cũng lại gần h rồi.
Ôm lấy chú mèo lên rồi hôn vào mặt nó một cái, Tô Trà Trà cất lời chào chúc nó ngủ ngon, mệt mỏi mà híp híp mắt, nàng đột nhiên nhớ ra mình chưa đặt tên cho mèo ta liền thuận tiện đặt một cái.
"Tiểu Giang, chị gọi em là Tiểu Giang nha bé yêu."
Tiểu Giang lắc lắc đuôi, trông có vẻ rất hài lòng với cái tên này.
Tô Trà Trà mỉm cười rồi tắt điện đi, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Nhưng hôm nay giấc mơ có chút lạ, nàng mơ mình bị một con rắn khổng lồ cuốn quanh, nó dùng chiếc lưỡi dài của của mình lim lấy cổ của nàng, đôi mắt kim sắc ẩn sâu một thứ gì đó thật kì quái mà bản năng của Trà Trà mách bảo rằng nàng không nên biết.
Nàng dường như loáng thoáng nghe thấy nó đang nói gì đó nhưng cuối cùng không biết vì sao nàng lại không khống chế thiếp đi mất.
Chỉ nghe thấy rằng, dường như nó đang gọi tên của nàng.
"Trà Trà.".