Tằng Gia Phi bật người ngồi dậy, đi tới bên cửa sổ, cảnh giác nhìn đông nhìn tây. Bắc Kinh rộng lớn, theo lý thuyết Lộ Sơ Dương sẽ không tìm được gã quá nhanh, nhưng gã cảm thấy Lộ Sơ Dương có bản lĩnh dò ra được vị trí của mình.
Sự thật chứng minh trực giác của gã không sai.
Lộ Sơ Dương đã đứng ở cửa khách sạn Hoa Phong Thế Kỷ, sắc mặt u ám, hắn lấy di động ra, gọi điện thoại: “A lô, tao lên lầu bắt mày, hay mày xuống lầu tự thú?”
“… Sao mày nhanh quá vậy!” Tằng Gia Phi khó có thể tin nổi cao giọng la lên: “Tao còn không biết tao đang ở đâu, vậy mà mày lại chỉ cần mười lăm phút để tìm được tao.”
“Đơn giản.” Lộ Sơ Dương nói, “Nhà mày chỉ mở có một khách sạn gần Thập Sát Hải mà thôi.”
“À.” Tằng Gia Phi lúng túng gãi đầu một cái, “Được đi.”
“Mười phút sau, không thấy mày đứng trước mặt tao, thì tao sẽ treo mày lên cửa sổ.” Lộ Sơ Dương cúp điện thoại.
Tằng Gia Phi xin thề, bình thường gã không sợ Lộ Sơ Dương như vậy, với tính cách con hổ biết cười của Lộ Sơ Dương, từ nhỏ đến lớn Tằng Gia Phi chưa từng thấy hắn tức giận bao giờ.
Lộ Sơ Dương bình thường là kẻ có thể đem bán người khác mà vẫn lừa được người ta vui vẻ giúp mình đếm tiền.
Trong đại sảnh rộng rãi của khách sạn Hoa Phong Thế Kỷ, đại thiếu gia tập đoàn lớn mặc cái áo sơ mi hoa văn trên người, tươi cười đứng trước mặt Lộ Sơ Dương, trông bộ dạng có phần nịnh nọt: “Đạo diễn Lộ thân mến, ngày hôm qua mình lắm mồm, bạn đừng nổi giận.”
“Con mắt nào của mày thấy tao nổi giận.” Lộ Sơ Dương cười như không cười nắm lấy cà vạt của Tằng Gia Phi, “Tao sẽ nói cho ông già mày biết, mày có hai đứa con riêng, một đứa sáu tuổi, một đứa bốn tuổi, mẹ của mấy đứa nhỏ đang định ôm con tới cửa đòi chia tài sản.”
“Mẹ nó đạo diễn Lộ mày miệng hạ lưu tình!” Sau lưng Tằng Gia Phi toát ra một lớp mồ hôi lạnh, hai mươi đứa con rơi cùng lắm chỉ là một chuyện cười không mắc cười, nhưng hai đứa con riêng, bịa có thân bài kết bài, gã chắc chắn sẽ bị ông bô treo tòn ten lên rồi cho ăn đòn.
“Liệu cái mồm của mày.” Lộ Sơ Dương uy hiếp, “Có phải mày không ưa khi thấy tao có bạn mới đúng không?”
“Phải.” Tằng Gia Phi thẳng thắn thừa nhận, “Cho tới nay luôn là năm đứa tụi mình, gần đây Lý Gia Hào quen bạn gái, mày cũng mất tăm mất tích vì bạn mới, Tổ Ninh là cái hũ nút, còn Nghê Hồng là đồ tâm thần, không đứa nào để ý tới tao.”
“Mày dù gì cũng là tổng giám đốc trên danh nghĩa của công ty nhà mày, có thể đừng như một thằng cu mới cai sữa đòi mọi người chơi với mình không?” Lộ Sơ Dương nhíu mày.
“Tao chán.” Tằng Gia Phi dụi má, “Chán như gián.”
“…Hừ.” Lộ Sơ Dương vỗ mạnh lên lưng gã một cái, “Kiếm cô nào quen đi, được không?”
“Xùy, làm như dễ tìm lắm ấy.” Tằng Gia Phi nói, gã sụp vai, “Tao cũng muốn làm bạn với bác sĩ Tiểu Bạch.”
“Cút.” Một cơn khó chịu đột ngột dâng lên trong lòng Lộ Sơ Dương, “Anh ấy không thích nhất là mấy tay ăn chơi.”
“Mày không phải tay ăn chơi?” Tằng Gia Phi hỏi.Lộ Sơ Dương duỗi tay kẹp cổ Tằng Gia Phi, gã trở tay đẩy hắn một cái, cả hai tự dưng lại vật lộn với nhau trong đại sảnh.
“Mẹ ơi.” Tổ Ninh đến trễ một bước trợn mắt ngoác mồm, phản ứng đầu tiên là lấy điện thoại ra gọi video cho Nghê Hồng để live stream hiện trường đánh lộn, “Cá Chạch, mau xem xem, đạo diễn Lộ đánh nhau với giám đốc Tằng rồi.”
“Tao cá là đạo diễn Lộ thắng.” Nghê Hồng không biết moi ra ở đâu một túi hạt bí, ngồi cắn ngon lành.
“Garfield cũng chẳng tệ.” Tổ Ninh nói.
Quản lý khách sạn và bảo vệ bó tay toàn tập đứng ở một bên, không biết mình nên can hay không can.
“Để cả hai đánh đi.” Tổ Ninh nói, “Lần cuối cả hai đánh nhau là hồi mười mấy tuổi thì phải.”
“Hình như là vì gái.” Nghê Hồng nhớ lại, “Lần này không phải cũng vì gái nữa chứ?”
“Ái chà chà, đàn ông cuối cùng cũng chỉ là thiếu niên.” Tổ Ninh chế nhạo.
Trận đánh nhau mày đá tao đỡ ngang tay này, cuối cùng chấm dứt với kết quả Lộ Sơ Dương nửa quỳ trên lưng Tằng Gia Phi bày ra một tư thế bắt khóa tiêu chuẩn.
“Tao sai rồi tao sai rồi.” Tằng Gia Phi bị ụp mặt xuống, nằm trên đất liên tục xin tha, “Là tao lắm mồm, tao không dám xen vào chuyện của mày nữa.”
“Lặp lại theo tao, Lộ Sơ Dương không phải tay ăn chơi.” Lộ Sơ Dương hùng hổ nói.
“Đạo diễn Lộ không phải… Há há.” Tằng Gia Phi cười sặc mồm, “Chính mày có tin không?”
“Sao, đạo diễn Lộ rửa tay gác kiếm rồi?” Tổ Ninh cầm điện thoại di động đi tới, tiện chân đá vào vai Tằng Gia Phi một cước, “Giám đốc Tằng thật đa lễ.”
“Bỏ đôi giày dơ dáy của mày qua chỗ khác.” Tằng Gia Phi vùng vẫy trên đất, “Thả tao ra.”
Lộ Sơ Dương thuận thế buông lỏng cái tay đang giữ chặt gã, thong dong đứng dậy, buông lời uy hiếp: “Đừng để tao nhìn thấy mày lảng vảng xung quanh bệnh viện Đồng Tâm.”
“Lấy oán trả ơn.” Tằng Gia Phi ngồi bệt trên sàn nhà khóc lóc om sòm, “Tao tìm luật sư giúp bác sĩ Tiểu Bạch đi thưa kiện, mày dựa vào cái gì không cho tụi tao làm bạn!”
“Ái chà.” Tổ Ninh nhíu mày, “Bác sĩ Tiểu Bạch?”
Thấy Lộ Sơ Dương lại vén tay áo lên chuẩn bị muốn tẩn Tằng Gia Phi thêm một trận, Tổ Ninh vội vàng duỗi tay cản hắn lại, hỏi: “Bác sĩ Tiểu Bạch là ai, cho anh em gặp mặt một cái?”
Sắc mặt Lộ Sơ Dương âm trầm, nói: “Không được, anh ấy sợ người lạ.”
“Hình dung kiểu này, kim ốc tàng kiều chứ gì.” Tằng Gia Phi xỏ xiên.
“Bần đạo có một suy đoán lớn mật, không biết có nên nói hay không.” Nghê Hồng lảm nhảm.
“Khỏi nói.” Lộ Sơ Dương quay người rời đi khách sạn, không hề để ý tới đám bạn thân nhàn rỗi của mình nữa.
Tổ Ninh và Nghê Hồng trong màn hình liếc mắt nhìn nhau, ăn ý nuốt xuống suy đoán trong lòng.
Chỉ có đầu óc thiếu một cọng dây thần kinh như Tằng Gia Phi la lối ồn ào: “Tao cứ đến bệnh viện Đồng Tâm chơi đấy!”
Tay trái Bạch Thiều đỡ bên mép bàn trà, tay phải dùng một cái khăn cố gắng lau sạch vết bẩn trên mặt kiếng. Ánh mặt trời ấm áp sau giờ ngọ xuyên qua khung cửa sổ sạch sẽ sáng bóng, phác họa đường nét gương mặt đẹp đẽ của Bạch Thiều, vài sợi tóc rối buông thõng xuống thái dương, nhẹ nhàng lay chuyển theo cử động của anh, mềm mại mà hồn nhiên. Anh làm việc bằng một tay nên không thuận tiện lắm, dưới chân bàn đặt một chậu nước, dùng để giặt khăn lau. Một buổi sáng, anh chỉ dọn dẹp được một nửa căn hộ.
“Reng reng reng.”
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Bạch Thiều mở di động, bấm vào nút bật loa ngoài, anh ừm một tiếng bằng giọng mũi: “Chị cả.”
“Hiều Hiều, đang làm gì đó?” Trong loa truyền ra giọng nói của Bạch Tú Mai.
“Em đang tổng vệ sinh.” Bạch Thiều nói, “Chị về Chiết Giang rồi à?”
“Chưa, vẫn đang ở chỗ của Tú Lan.” Bạch Tú Mai nói, “Để chị qua giúp em dọn dẹp.”
“Em làm sắp xong rồi.” Bạch Thiều suy nghĩ một chút, “Em muốn ăn cơm rang trứng do chị làm.”
“Em cũng muốn ăn!” Tiếng Bạch Tú Lan reo lên ở đằng sau.
“Được, thế để chị và Tú Lan qua nhà em.” Bạch Tú Mai nói.
Bạch Thiều lau bàn mấy lần, đề nghị: “Hai chị tối nay ngủ ở chỗ em đi.”
“Cũng được.” Bạch Tú Mai nói, “Nhưng tướng ngủ của Tú Lan tệ quá, luôn đá chị.”
“Em nằm mơ đá trúng chị là em vô ý, nhưng chị đá em rớt xuống giường là chị cố ý.” Bạch Tú Lan không phục nói.
Bạch Thiều nghe xong hiểu ý nở nụ cười, anh bảo: “Em ở nhà chờ hai người.”
“Ừa.” Bạch Tú Mai cúp điện thoại.
Bạch Thiều lau mặt bàn thêm một lúc, mới chợt nhận ra chính mình đã đào hố cho bản thân. Anh mời chị mình ở lại đây, nghĩa là buổi tối anh lại phải ngủ chung với Lộ Sơ Dương rồi còn gì.
Bạch Thiều ảo não vỗ bàn một cái, trên mặt kiếng có thêm một dấu tay rõ ràng.
Lộ Sơ Dương ngồi trên băng ghế ở cửa phòng cáo biệt, hắn ngửa đầu nhìn trần nhà trắng xóa —— Tiền Hà mất rồi.
Người giáo viên già yêu hoa ấy, hưởng thọ bảy mươi hai tuổi, đã rời khỏi thế gian này giữa những lời chúc mừng năm mới rộn rã.
Trong phòng cáo biệt, nữ luật sư tựa đầu lên vai cha mình khóc không thành tiếng, tuy rằng bọn họ đã có đủ thời gian chuẩn bị tâm lý, nhưng đối mặt với sự qua đời của người thân, thì dù cho có chuẩn bị tinh thần trong bao lâu cũng không ngăn được bi thương mất mác của sinh ly tử biệt.
Sống chết của con người, giống như cây cỏ khô héo, chiếu rọi lúc thịnh lúc suy, niềm vui nỗi buồn của thế gian thành tro tàn.
Ngồi ở cửa phòng cáo biệt, cái gọi là tiền tài của cải, quyền thế vinh quang, chẳng qua chỉ là một giọt nước giữa biển cả bao la, nhỏ bé tột cùng. Lộ Sơ Dương hít sâu một hơi, bên tai nghe thấy tiếng khóc bị kiềm nén, trong đầu thổi qua một hàng chữ, bây giờ Bạch Thiều đang làm gì.
Sáu giờ tối, Bạch Tú Mai đeo tạp dề, đứng bên kệ bếp làm đồ ăn, cơm rang trứng thơm phức gợi lên cơn đói bụng cồn cào. Bạch Thiều tựa như khi còn bé, đưa tay múc một muỗng cơm đút vào trong miệng, nhai một chút, rồi bình luận: “Ăn ngon lắm.”
“Hiều Hiều lại ăn vụng!” Bạch Tú Lan nói.
“Rõ ràng là ăn công khai.” Bạch Tú Mai cười nói.
“Cốc cốc cốc.” Ngoài phòng khách vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?” Bạch Tú Mai hỏi.
“Để em đi xem thử.” Bạch Thiều không xác định nói, Lộ Sơ Dương tan làm rất trễ, theo lý thuyết không nên về vào giờ này. Anh mở cửa, thì bị Lộ Sơ Dương đột nhiên ôm chầm lấy, khiến anh sợ ngây người.
Lộ Sơ Dương chỉ biết trút hết cảm xúc, vẫn chưa chú ý đến trong nhà còn có người khác, giọng nói hắn suy sụp kể: “Dì Tiền Hà đi rồi, tôi phụ đẩy vào phòng cáo biệt.” Hắn ôm chặt lấy eo của Bạch Thiều, đầu hắn thân mật cọ vào bờ vai của anh, “Tôi tưởng rằng dì ấy còn khoảng hai tháng.”
“Dì Tiền dự tính có khoảng ba tháng đến sáu tháng.” Bạch Thiều vỗ lưng Lộ Sơ Dương, bình tĩnh nói, “Không phải ít nhất ba tháng.”
“Hiều Hiều, bạn của em đến chơi à?” Bạch Tú Mai bước ra khỏi nhà bếp, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng ôm nhau của hai người.
“Khụ khụ.” Bạch Tú Lan ho hai tiếng.
Bạch Thiều lập tức cảm giác được cơ bắp của Lộ Sơ Dương căng cứng, giống như ôm một khúc gỗ, khóe môi anh chợt giương lên, giải vây giùm cho đạo diễn Lộ đang ngượng nghịu: “Cậu ấy hơi bị đa sầu đa cảm, chị đừng cười cậu ấy.”