“Cào bủi áng.” Lộ Sơ Dương thức dậy sớm, đứng bên bồn rửa mặt đánh răng, chào hỏi Bạch Thiều bằng âm thanh mơ hồ không rõ.
Ý thức của Bạch Thiều còn đang khởi động, anh đi tới cửa nhà vệ sinh, liên tục dụi mắt, nói: “Chào buổi sáng.”
Lộ Sơ Dương nhổ nước súc miệng ra, hỏi: “Buổi tối ngủ ngon chứ?”
“Không ngon lắm.” Bạch Thiều nói, bước chân vào trong, đóng cửa nhà vệ sinh lại.
Lộ Sơ Dương đứng ở cửa đợi một lúc, bỗng nghe thấy một tiếng “Ôi da” phát ra từ bên trong, hắn sửng sốt, cao giọng lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Bạch Thiều chậm chạp trả lời, “Tôi đã quên…” Anh mở cửa, cau mày gỡ băng gạc quấn trên tay trái xuống, “Thật phiền.” Có lẽ vừa mới rời giường, mang theo chút tính tình trẻ con chưa kịp thu hồi, anh ném băng gạc dính máu vào thùng rác, duỗi tay muốn mở vòi nước rửa vết thương.
“Ôi trời ơi.” Lộ Sơ Dương sợ hết hồn, hắn vội cầm chặt tay Bạch Thiều đẩy ra ngoài, “Anh phát cáu với bản thân làm gì, mau mau mau trong nhà có băng gạc mới không, tôi giúp anh băng lại.”
Bạch Thiều nhìn chằm chằm bàn tay trái đầy rẫy vết thương, tầm mắt di động lên trên, rơi xuống khuôn mặt của Lộ Sơ Dương, trong con ngươi là sóng mắt lưu động như mặt sông rộng rãi, nhìn không ra hỉ nộ, tràn ngập ý tứ tìm tòi, anh rút tay lại, nói: “Không cần.” Nói xong, Bạch Thiều mở vòi nước rửa sạch tay phải, đi ra khỏi nhà vệ sinh chật hẹp, đến bên cạnh bàn trà trong phòng khách, khom lưng mở ngăn kéo, rút một tờ khăn ướt, cẩn thận lau chùi men theo miệng vết thương trên bàn tay trái.
Như một chú chim chải vuốt bộ lông của chính mình.
Lộ Sơ Dương gãi đầu một cái, không rõ tại sao bác sĩ đột nhiên lạnh nhạt, hắn nghĩ tâm trạng lạ kỳ của đối phương chắc là do cáu kỉnh khi mới thức dậy, sau đó bèn vào nhà bếp chịu thương chịu khó chuẩn bị bữa sáng.
Bạch Thiều ngồi xếp bằng trên sô pha, lau lòng bàn tay nhiều lần, cho tới khi khăn ướt trở nên khô ráo, anh cảm thấy chán chường, cực kỳ chán chường. Sự thật được phát hiện do tính tò mò thúc đẩy, đã đập nát tâm thái bình tĩnh mà anh khó khăn lắm mới duy trì được. Bạch Thiều trọng tình trọng nghĩa, người mà anh quan tâm đến không nhiều, nhưng một khi đã quan tâm thì anh sẽ đưa ra hết một trăm phần trăm chân thành, hi vọng người khác cũng sẽ trả lại chân thành tương tự như thế.
Bạch Thiều quăng tờ khăn ướt đã khô vào thùng rác, anh quay đầu nhìn về phía nhà bếp, Lộ Sơ Dương đang bưng cái tô khuấy trứng gà, dáng người rắn rỏi, sườn mặt anh tuấn.
Người như vậy, giống như cũng không cần thiết kể hết mọi chuyện cho anh hay, Bạch Thiều nghĩ, bọn họ vốn dĩ chỉ có một tình bạn dài hơn một tháng mà thôi.
Lộ Sơ Dương nhìn Bạch Thiều đang ngây người trên sô pha, để lộ vết thương trên tay trái, rõ ràng là bác sĩ, lại chẳng yêu quý bản thân chút nào, đạo diễn Lộ lừng lẫy hiếm khi lo lắng đặt cái tô xuống, nhanh chân bước tới chỗ Bạch Thiều, nhấc tay quơ quơ: “Này, anh đang nghĩ gì thế?”
Bạch Thiều mờ mịt nhìn Lộ Sơ Dương: “Hả?”
“Tay.” Lộ Sơ Dương chỉ tay trái của Bạch Thiều, “Sao còn chưa băng bó?”
“Ồ.” Bạch Thiều thở dài, xỏ dép lê vào.
Lộ Sơ Dương đè lại đầu gối của Bạch Thiều, nói: “Băng gạc ở đâu, tôi đi lấy.”“Trong ngăn kéo của kệ TV.” Bạch Thiều nói.
“Thật là ông trời của tôi mà.” Lộ Sơ Dương lầu bầu đi đến chỗ kệ TV, mở ngăn kéo, lấy ra một cuộn băng gạc, rồi ngồi trở lại bên cạnh Bạch Thiều, cầm tay trái của anh quấn băng.
“Cậu biết băng bó?” Bạch Thiều hỏi.
“Tôi quay ở phòng cấp cứu nửa năm, học được chút ít.” Lộ Sơ Dương nói, “Có lúc các bác sĩ và y tá quá bận bịu, tôi cũng phụ một tay, thảm nhất là một lần bệnh nhân bị hộc máu, khạc lên người tôi, làm hỏng cái cà vạt mà tôi thích nhất.”
“Mô phỏng tội phạm giết người cho tôi ngay tại chỗ.” Lộ Sơ Dương nói đùa, hắn thắt một chiếc nơ bướm xinh đẹp trên mu bàn tay của Bạch Thiều, “Xong rồi.”
“Sao tôi chưa từng thấy cậu đeo cà vạt đi làm.” Bạch Thiều nói.
“Lần đó đeo cà vạt, hình như là để tham dự một bữa tiệc.” Lộ Sơ Dương nói, “Tôi chỉ đi ngang qua, trùng hợp như vậy đó.”
“Cậu chuẩn bị nấu gì cho bữa sáng?” Bạch Thiều hỏi.
“Trứng chiên với cháo trắng.” Lộ Sơ Dương nói, hắn ngại ngùng mím môi, “Có phải hơi sơ sài không?”
“Hơi ít.” Bạch Thiều nói, “Tôi xuống lầu mua tiểu long bao, cậu muốn ăn nhân gì?”
“Nhân thịt.” Lộ Sơ Dương trả lời.
“Được.” Bạch Thiều gật đầu, anh đạp dép lê đi về phía cửa.
“Anh mặc đồ ngủ ra ngoài hả?” Lộ Sơ Dương hỏi.
“Lười thay, mười phút sau tôi về.” Bạch Thiều nói, anh đổi đôi giày thể thao gọn gàng, mở cửa xuống lầu.
Lộ Sơ Dương đứng ngay tại chỗ, lông mày nhíu chặt, cảm thấy nghi hoặc.
Bạch Thiều vội vã xuống lầu, đẩy cửa sắt trên hành lang, va vào trong gió xuân nhu hòa. Năm nay nhiệt độ ấm lên sớm, mùng ba đầu năm đã có dấu hiệu chuyển sang mùa xuân. Bạch Thiều đút hai tay vào túi, nhưng tay trái xượt qua mép túi áo ngủ hai lần, anh mới phát hiện nơ bướm trên mu bàn tay quá lớn, không cách nào đút hết vào được, anh bực mình giũ giũ cái tay, thầm nghĩ Lộ Sơ Dương thật là phiền muốn chết.
Đa phần hàng quán cạnh khu chung cư vẫn chưa khai trương, chỉ có tiệm bánh bao Hàng Châu phía đông vẫn mở cửa quanh năm. Bạch Thiều đứng trước cửa tiệm, nói với chủ quán đang nhàn nhã ngồi chơi di động cạnh quầy: “Ông chủ, cho hai lồng bánh bao nhân thịt.”
“Có ngay.” Chủ quán cất điện thoại, nhanh nhẹn bỏ tiểu long bao hấp trong lồng vào túi nylon, buộc chặt lại, đưa cho Bạch Thiều, “Mười bốn.”
Bạch Thiều dùng di động quét mã trả tiền, nói: “Cảm ơn.”
“Năm mới vui vẻ.” Chủ quán cười híp mắt nói.
Bạch Thiều nghiêm mặt gật đầu: “Năm mới vui vẻ.” Anh quay người đi về phía chung cư, nhưng khó chịu không muốn lên lầu vô nhà, thế là anh cứ đứng dưới hành lang kéo dài thời gian, cho đến khi chị gái nhà hàng xóm xuống lầu vứt rác cao giọng gọi anh: “Bác sĩ Bạch, hôm nay được nghỉ à?”
“Đúng vậy, hôm nay nghỉ ngơi một bữa.” Bạch Thiều nói, “Con gái chị có về ăn tết không?”
“Về rồi, giờ này vẫn còn ngủ nướng chưa dậy đấy.” Chị gái nói, “Cậu mặc ít như thế, mau lên lầu đi cho ấm người.”
“Ừm.” Bạch Thiều đáp một tiếng, nhấc chân lên lầu, anh đứng trước cửa định tìm chìa khóa, thì phát hiện Lộ Sơ Dương có chừa một khe cửa cho anh, anh kéo cửa bước vào, Lộ Sơ Dương bưng tô cháo đặt trên bàn ăn, nói: “Đúng lúc vừa xong.”
“Mùi vị bánh bao của tiệm này không tệ.” Bạch Thiều đưa túi nylon cho Lộ Sơ Dương, tầm mắt tránh né cái nhìn chằm chằm của hắn, cúi đầu đổi giày.
“Ừm.” Lộ Sơ Dương nhận lấy cái túi, đổ vào đĩa không, vặn nắp chai tương ớt, bỏ một muỗng vào chén nhỏ, thêm nửa thìa giấm, khuấy đều, rồi nói, “Ăn thôi.”
Một bữa cơm lúng ta lúng túng, Bạch Thiều hiển nhiên không có lòng dạ nói chuyện, anh vốn ít nói, lại thêm tâm trạng bất ổn, nên càng yên tĩnh trầm lặng. Thế nhưng Lộ Sơ Dương là một người tinh ý trong số những người tinh ý, từ thị giác của hắn mà xem Bạch Thiều, tựa như nhìn một hồ nước trong veo, một chút là rõ ràng, vài cái bánh bao vô bụng, Lộ Sơ Dương đã nhận ra được chiều hôm qua Tằng Gia Phi nhất định nói gì đó với Bạch Thiều.
Còn cụ thể là nói cái gì, Lộ Sơ Dương nghiến răng, thì chỉ có mấy chuyện xấu của hắn ở Anh quốc.
“Bánh bao thế nào?” Bạch Thiều gượng tìm đề tài phá vỡ sự ngột ngạt.
“Rất ngon.” Lộ Sơ Dương căn bản không nếm ra được mùi vị của bánh bao, hắn đang một lòng suy nghĩ làm sao bóp chết Tằng Gia Phi, “Hôm nay trừ việc dọn vệ sinh, anh còn làm gì?”
“Đi công viên cho chim ăn.” Bạch Thiều nói.
“Lần trước đi ngang qua công viên, tôi thấy có một góc giới thiệu xem mắt.” Lộ Sơ Dương nói.
“Ừm, các bác trai bác gái ở đó rất nhiệt tình.” Bạch Thiều nói, “Cậu có ý định gì không, tôi tư vấn giúp cậu.”
“Thôi thôi, công việc của tôi không ổn định, người ta không nhìn trúng tôi đâu.” Lộ Sơ Dương nói, “Thế còn anh, không được ai giới thiệu đối tượng à?”
“Có vài người, nhưng đều chê tôi lương thấp.” Bạch Thiều nói, anh gắp cái bánh bao cuối cùng đặt vào đĩa của Lộ Sơ Dương.
“Vậy hai chúng ta chỉ có thể chắp vá với nhau rồi.” Lộ Sơ Dương cười nói.
“Ha ha.” Bạch Thiều giả vờ cười hai tiếng, “Thôi đừng, tôi cũng đâu biết rõ cậu.”
“…” Lộ Sơ Dương nuốt một ngụm nước bọt, bác sĩ đơn thuần lại ôn nhu, vui buồn mừng giận luôn viết rõ trên mặt, tuyệt đối không làm người khác khó xử, lại có thể nói ra những lời này, Tằng Gia Phi rốt cuộc đã bốc phốt hắn đến cỡ nào.
Lộ Sơ Dương đứng lên thu dọn bát đĩa, lau sạch nhà bếp, rồi hắn xách túi laptop ngồi xổm trước cửa xỏ giày. Bạch Thiều mở tủ lạnh lục lọi nửa ngày, tìm ra một trái táo đỏ au.
“Cho cậu này.” Một quả táo được đưa tới trước mặt Lộ Sơ Dương, Bạch Thiều nói, “Buổi sáng ăn tráng miệng.”
“Được rồi.” Lộ Sơ Dương nhận quả táo bỏ vào túi, cúi đầu ủ rũ đẩy cửa xuống lầu.
Đừng tưởng hắn không hiểu ý của Bạch Thiều, mỗi ngày một quả táo, bác sĩ cách xa bạn.
Hắn muốn giết Tằng Gia Phi!
“A lô —— Đạo diễn Lộ.” Tằng Gia Phi mơ mơ màng màng nhận điện thoại, “Gì đó mày, mới sáng sớm đã gọi cho tao.”
“Con mẹ mày, mày ở đâu?” Lộ Sơ Dương nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Ở nhà…” Tằng Gia Phi trả lời theo bản năng, nhưng gã nhìn xung quanh rồi nói, “À không phải, ở khách sạn.” Gã đỡ trán, đau đớn hít một hơi, “Tối qua tao rốt cuộc uống bao nhiêu loại rượu vậy nè, đầu đau muốn nứt mẹ nó rồi.”
“Khách sạn nào?” Lộ Sơ Dương truy hỏi.
“Làm, làm gì.” Tằng Gia Phi rốt cuộc nghe ra giọng điệu bất bình thường của thằng bạn thân mình, “Tối qua tao xỉn gọi điện cho mày hả?”
“Hừ, đừng để tao tóm được mày.” Lộ Sơ Dương cúp máy.
Trong chốc lát, nhóm WeChat xuất hiện tin nhắn cầu cứu của Tằng Gia Phi [Méo phải Garfield: Cứu tao a a a a a a a a a a đạo diễn Lộ đang đuổi giết tao!!!!!!!]
[Cá chạch: Thiện tai, thiện tai]
[Tổ Nin:?]