Sáng sớm mùng năm, chim hót du dương, Bạch Thiều mở mắt ra, mò mẫm tìm điện thoại trong vô thức, anh bật màn hình, Lộ Sơ Dương gửi một tin nhắn lúc bốn giờ sáng [Tôi cắt xong rồi!]. Xem thời gian này, ước chừng hắn tỉnh ngủ cũng phải là vào buổi trưa, Bạch Thiều tính toán thời gian rảnh buổi sáng sẽ đưa chị cả Bạch Tú Mai ra sân bay.
“Ôi trời, không cần tiễn chị.” Dùng bữa sáng xong, Bạch Tú Mai từ chối ý định muốn tiễn mình của em trai và em gái, “Mấy đứa đều không có xe, chị tự bắt taxi là được rồi.”
“Như vậy sao được chứ.” Bạch Tú Lan nói.
“Có gì đâu không được, chị em với nhau, đừng khách sáo như thế.” Bạch Tú Mai nói, “Sang năm chị lại đến thăm mấy đứa.”
“Chị đi đường nhớ chú ý an toàn.” Bạch Thiều nói, “Năm sau dẫn Giản Tường theo nhé.”
“Dẫn thêm anh Hà nữa.” Bạch Tú Lan nói.
“Nhất định rồi.” Bạch Tú Mai đẩy cửa, vẫy tay với hai người, “Chị đi nha, năm sau gặp lại.”
“Năm sau gặp lại.” Bạch Tú Lan và Bạch Thiều đồng thanh nói.
“Tiểu Lan, em nhớ chăm sóc tốt cho Hiều Hiều.” Bạch Tú Mai không yên tâm căn dặn.
“Ừm ừm, em sẽ ngó chừng em ấy.” Bạch Tú Lan gật đầu.
Được trông nom một cách bắt buộc, Bạch Thiều đứng ở cửa, bất đắc dĩ nhìn bóng lưng rời đi của chị cả.
Bạch Tú Lan đóng cửa lại, hỏi: “Hôm nay em định làm gì?”
“Buổi chiều em đến bệnh viện một chuyến.” Bạch Thiều nói, “Đi với đạo diễn Lộ tiễn người nhà của dì Tiền.”
“Tiện đường khám lại cái tay của em luôn đi.” Bạch Tú Lan nói, “Trưa nay chị còn có cái hẹn, chị về trước nhé.”
“Vâng.” Bạch Thiều đáp, “Ngày mấy chị đi làm?”
“Còn nghỉ được hai hôm, hôm nay với ngày mai.” Bạch Tú Lan nói, “Nhân lúc còn hai ngày đi chơi nhiều một chút, ôi, phiền muốn chết, không muốn thấy gương mặt càu nhàu của cha nội Cố tí nào.”
Những năm gần đây, Bạch Thiều không ít lần nghe thấy Bạch Tú Lan than phiền về sếp Cố, nhưng than thì vẫn cứ than, làm thì vẫn cứ làm, vất vả mệt nhọc bảy, tám năm, càm ràm sếp Cố đã trở thành thói quen của Bạch Tú Lan.
“Chị đi đây, có việc gì thì gọi điện thoại cho chị.” Bạch Tú Lan đổi giày xong, đẩy cửa rời đi.
Căn nhà vui vẻ náo nhiệt ngày hôm qua giờ chỉ còn lại một mình Bạch Thiều, anh nhớ ra đã lâu rồi không tới công viên cho chim ăn, nên tiện tay mặc áo khoác, xuống lầu đi đến công viên nhỏ bên kia đường.Trường dạy thú cưng ở chính giữa công viên xuất hiện thêm nhiều người bạn nhỏ lạ mặt, có lẽ là chủ nhân rời khỏi thành phố đi ăn tết, bèn gửi nuôi thú cưng ở trường. Bạch Thiều tìm một băng ghế trống ngồi xuống, xem các động vật nhỏ chạy nhảy nô đùa trong hàng rào. Husky mắt xanh vô cùng ngang ngược, dẫm lên đầu của Corgi, đụng phải Becgie, nó không những không xin lỗi, còn hung hăng sủa gâu gâu thật to.
Bạch Thiều đang xem mê mẩn, cánh tay phải đặt trên chỗ vịn, bên tai bỗng dưng nghe thấy tiếng vỗ cánh “phạch phạch”. Chú chim hỉ thước đuôi xanh tròn vo đáp xuống băng ghế, nó kêu “chiếp chiếp” hai tiếng, hấp dẫn sự chú ý của Bạch Thiều.
“Cho mi này.” Bạch Thiều móc ra một nắm hạt thịt bò luộc, rải trên ghế, anh liếc mắt nhìn hình thể của chim hỉ thước rồi nói, “Là do lông của mi xõa hay là do mi béo lên rồi.”
Chú chim hỉ thước không đáp lại lời nói nhàn rỗi của nhân loại, nó chỉ cúi đầu mổ lấy đồ ăn thật nhanh.
Điện thoại rung ong ong, là Lộ Sơ Dương gọi tới, Bạch Thiều kề di động ở bên tai: “A lô, đạo diễn Lộ?”
“Hiều Hiều, anh có ở nhà không?” Lộ Sơ Dương hỏi, “Tôi gõ cửa nhà anh, không có ai mở cửa cả.”
“Tôi đang ở công viên.” Bạch Thiều nói.
“OK, tôi qua đó tìm anh.” Lộ Sơ Dương trả lời.
Cất điện thoại, tâm trạng của Bạch Thiều trở nên sáng sủa có thể thấy được bằng mắt thường, anh duỗi đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt một chút bộ lông của chim hỉ thước, nó chẳng muốn di chuyển ra chỗ khác, trông có vẻ quạu dùng cánh vỗ anh một cái, rồi lại tiếp tục ăn hạt.
Lộ Sơ Dương đi đến giữa công viên, không cần suy nghĩ, Bạch Thiều nhất định ngồi nghỉ ngơi thư giãn bên cạnh trường dạy học cho thú cưng. Vẫn là tổ hợp nhân loại cùng hỉ thước quen thuộc, Lộ Sơ Dương đứng kế chú chim, khom lưng nói với động vật nhỏ rằng: “Thương lượng nhé, nhường chỗ cho tao ngồi một chút được không.”
“Nó đang ăn đồ ăn, cậu ngồi bên đây đi.” Bạch Thiều chỉ vào một băng ghế khác phía tay phải của anh.
Lộ Sơ Dương hết sự lựa chọn, thở dài một hơi, đành phải vòng qua một bên khác của Bạch Thiều mà ngồi xuống. Không ngờ tới cũng có một ngày, hắn phải tranh chỗ với một con chim hỉ thước. Lộ Sơ Dương lấy ra một cái USB, hài lòng quơ quơ: “Tôi có bỏ những hình khi dì Tiền còn sống ở trong này, cùng với một video đã được cắt hoàn chỉnh.”
“Vất vả cho cậu rồi.” Bạch Thiều nói, “Tôi thấy cậu hơn bốn giờ sáng mới ngủ.”
“Phải đó.” Lộ Sơ Dương rủ tầm mắt, len lén nhìn Bạch Thiều, “Tôi ngủ thẳng đến mười một giờ, mơ một giấc mộng đẹp.”
“Mơ thấy gì?” Bạch Thiều hỏi.
“…” Lộ Sơ Dương cúi đầu, nói lắp bắp, “Mơ thấy mối tình đầu.”
“Ồ ——” Bạch Thiều cười trêu nói, “Crush của tuổi dậy thì à?”
“Có thể coi là thế đi.” Hai tay Lộ Sơ Dương quy củ đặt trên đầu gối, không dám nhìn vào mặt Bạch Thiều.
“Rất tốt, lúc tôi dậy thì chỉ biết cắm đầu đi học.” Bạch Thiều mỉm cười, “Nói chung là không có người nào thích tôi.”
“Anh nói mò rồi.” Lộ Sơ Dương phản bác, “Khi còn nhỏ ai mà chả sĩ diện, dù có thích cũng sẽ không nói thẳng ra.”
“Cậu chưa từng thấy tôi lúc dậy thì đâu.” Bạch Thiều nói, “Gầy như cây tre.” Anh bóp cơ bắp căng chặt trên cánh tay, “Đến khi học đại học, tôi mới bắt đầu tập thể thao, khoa cấp cứu yêu cầu khiêng cáng, quá gầy sẽ khiêng không nổi.”
Bạch Thiều vừa nhắc đến chuyện này, Lộ Sơ Dương mới chú ý tới dáng người cân đối của Bạch Thiều, hắn bỗng nhiên nhận ra: “Hèn gì sức lực của bác sĩ phòng cấp cứu thật lớn.”
“Sức lực của bác sĩ khoa chỉnh hình còn lớn hơn.” Bạch Thiều nói, “Bọn họ là thợ máy trong giới bác sĩ.”
“Anh từng làm bác sĩ cấp cứu?” Lộ Sơ Dương hỏi.
“Làm nửa năm.” Bạch Thiều nói, “Cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.”
“Tôi lái xe đến.” Lộ Sơ Dương đuổi theo bước chân của Bạch Thiều.
“Không lái xe Ferrari của cậu à?” Bạch Thiều liếc hắn.
“…” Lộ Sơ Dương xoắn xuýt một buổi tối về việc “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài”, cho nên thành công quên mất chuyện tốt do Tằng Gia Phi gây ra, hắn giải thích một cách khó khăn, “Ferrari thật sự ở Anh.”
“Ồ.” Bạch Thiều đáp một tiếng.
Lộ Sơ Dương thấp thỏm chờ đợi anh nói tiếp, nhưng mãi đến khi tới cạnh chiếc Buick đỏ, Bạch Thiều vẫn không hé răng.
“Sao anh không nói gì nữa.” Lộ Sơ Dương ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn, khởi động ô tô, quan sát sắc mặt của Bạch Thiều thông qua gương chiếu hậu.
“Không có liên quan gì nhiều đến tôi.” Bạch Thiều vẫn bình thường đáp, “Cậu cứ là chính cậu, vậy là tốt rồi.”
“Là chính tôi có thể không được tốt lắm đâu.” Lộ Sơ Dương nói.
“Sao, ở trước mặt tôi thì tính tình của cậu cũng là giả bộ à?” Bạch Thiều hỏi.
“Không biết.” Lộ Sơ Dương trả lời, “Nhỡ đâu tôi là tên lừa đảo thì sao.”
“Tôi sẽ luôn chú ý đến ví tiền của mình.” Bạch Thiều nói.
Suy nghĩ của Lộ Sơ Dương bị đơ ra, nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào.
“Giữa bạn bè với nhau không cần thiết phải hiểu rõ đến tận gốc tận rễ.” Bạch Thiều nói, “Tôi biết con người của cậu không tồi, vậy là đủ rồi.” Anh nhìn những hàng cây bên đường vút qua ngoài cửa sổ, không tiếp tục vướng mắc với đề tài này nữa.
“Tôi cho rằng anh chán ghét con nhà giàu.” Lộ Sơ Dương nói, “Xe này là của anh tôi.”
“Thêm một người bạn thì thêm một lối đi.” Bạch Thiều nói, “Tôi chỉ là có chút ám ảnh tâm lý, không phải nhắm vào cậu.”
“Ồ.” Lộ Sơ Dương căng thẳng gõ vô lăng, “Tôi thật sự muốn làm bạn với anh, anh cũng gặp qua mấy đứa bạn thân của tôi rồi đó, không ai bình thường.”
“Tôi chỉ muốn có một người bạn bình thường mà thôi.” Giọng điệu nói chuyện của Lộ Sơ Dương nghe đáng thương cực kỳ, khiến khóe môi của Bạch Thiều giương lên: “Bạn thân của cậu có biết cậu nói xấu bọn họ như vậy không?”
“Mấy đứa bạn tôi tự biết thân biết phận.” Lộ Sơ Dương nói, hắn quay vô lăng quẹo vào bãi đậu xe của bệnh viện Đồng Tâm.
Trong phòng chăm sóc cuối đời, chồng của Tiền Hà là Lục Thừa Dũng cùng con gái Lục Thiến đang thu dọn di vật của bà, Lục Thiến nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu lại xem, rồi nói: “Bác sĩ Bạch.”
“Chị Lục, chào buổi chiều.” Bạch Thiều nói, anh chú ý tới vành mắt thâm quầng của cô, “Chị nhớ giữ gìn sức khỏe.”
“Tôi ngủ không ngon, cứ nhắm mắt là mơ thấy mẹ.” Lục Thiến nói rồi lại muốn rơi nước mắt, cô ngồi bên giường, ôm chiếc gối của Tiền Hà, “Tôi không biết sau này nên làm gì.”
“Con hãy cứ sống bình thường như trước.” Lục Thừa Dũng kiệm lời an ủi con gái mình, “Chỉ cần mỗi ngày con luôn vui vẻ hạnh phúc, cha và mẹ đã yên lòng rồi.”
Lộ Sơ Dương đưa chiếc USB màu bạc cho Lục Thiến: “Trong này là video quay dì Tiền, bình thường dì ấy rất phối hợp ghi hình với chúng tôi, một chút tâm ý.”
“Cảm ơn.” Lục Thiến nhận lấy video, nói lời cảm ơn một lần nữa, “Cảm ơn anh, món quà này thật quá đáng giá.”
“Chúng tôi không làm phiền chị và chú nữa.” Lộ Sơ Dương kéo Bạch Thiều rời khỏi phòng bệnh.
Đi tới quầy tiếp bệnh nhân, Bạch Thiều nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi đang làm thủ tục, bước chân anh đột nhiên dừng lại, làm Lộ Sơ Dương không rõ lý do: “Sao vậy?”
“Bạch Thiều?!” Một giọng nam trong trẻo vang lên, hấp dẫn sự chú ý của Lộ Sơ Dương.
Người thanh niên đứng trước quầy tiếp đón kia bước nhanh tới trước mặt Bạch Thiều, cậu ta thậm chí không để ý tới Lộ Sơ Dương, ngập tràn trong mắt chỉ có anh, cậu ta hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
“Tôi đi làm ở chỗ này.” Bạch Thiều nói, “Đã lâu không gặp, Hạ Tiêu Việt.”
“Anh Bạch, em có thể giải thích.” Người thanh niên kia nắm lấy một tay của Bạch Thiều, nhưng bị xúc cảm thô ráp của băng gạc làm cho giật mình, “Tay anh bị làm sao thế?”
Lộ Sơ Dương nhìn ngứa mắt, hắn hất cái tay của Hạ Tiêu Việt đi, nổi cáu nói: “Mẹ nó cậu tôn trọng người khác một chút đi.”