“Đi thôi.” Bạch Thiều cầm đĩa đồ ăn lên, “Nên đi làm rồi.”
Lộ Sơ Dương hoàn toàn không tình nguyện đứng dậy, cúi đầu theo sau Bạch Thiều: “Không muốn xuống lầu.”
“Ngày hôm qua không phải là cậu đề nghị, tôi nên nói chuyện sòng phẳng với cậu ta à.” Bạch Thiều nói.
“Tôi thu hồi.” Lộ Sơ Dương rầm rì, “Đừng nói nữa, kệ cậu ta.”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.” Bạch Thiều đặt cái đĩa lên bàn đựng dụng cụ ăn uống bẩn.
Lộ Sơ Dương ngậm miệng, buồn bực viết đầy mặt.
Bạch Thiều giả vờ không thấy bộ mặt xệ xuống của bạn tốt, Lộ Sơ Dương lên cơn cáu kỉnh như con nít, qua một hồi là sẽ tự biết dỗ dành bản thân. Dựa theo tính cách khôn khéo của Lộ Sơ Dương, sao lại để lộ rõ rành rành tâm trạng lên trên mặt, hắn chỉ là muốn Bạch Thiều nhẹ nhàng từ tốn an ủi, để bác sĩ Tiểu Bạch biết hắn không vui mà thôi.
Hai người một trước một sau xuống lầu, Hạ Tiêu Việt đang chờ ở chỗ rẽ cầu thang, cậu ta tha thiết nhìn Bạch Thiều: “Anh Bạch.”
“Ngày hôm qua cậu làm thủ tục nhập viện cho ai?” Bạch Thiều hỏi.
“Cha em.” Hạ Tiêu Việt nói, “Ông ta bị ung thư phổi thời kỳ cuối, không chữa được.” Tầm mắt của cậu ta di chuyển theo Bạch Thiều, “Chúng ta đi đâu nói chuyện?”
“Văn phòng của tôi.” Bạch Thiều nói.
“Tôi cũng muốn đi theo.” Lộ Sơ Dương giơ tay.
“Cậu đừng làm loạn.” Bạch Thiều không cho Lộ Sơ Dương đứng ngoài nghe ngóng, “Cậu đi quay phim đi, đến trưa tôi rủ cậu ăn cơm.”
“Hu hu.” Lộ Sơ Dương làm ra vẻ rớt hai giọt nước mắt, thế nhưng trong giây phút đối diện với Hạ Tiêu Việt, ánh nhìn của hắn trở nên hung ác, tay phải tránh đi sự chú ý của Bạch Thiều, lặng lẽ làm ra động tác nổ súng hăm dọa cậu ta.
Đều là đại thiếu gia, dù Hạ Tiêu Việt không quen biết Lộ Sơ Dương, nhưng vẫn nhận ra hơi thở của đồng loại, cậu ta không chịu yếu thế nhướng mày khiêu khích, nhếch lên khóe miệng, mỉm cười khinh thường, sau đó quay bước chân, đuổi theo Bạch Thiều.
Văn phòng của Bạch Thiều vẫn sạch sẽ gọn gàng như thường lệ, Hạ Tiêu Việt nhìn xung quanh một vòng, không phát hiện vật nào có liên quan đến mình, cậu ta hơi thất vọng, nói: “Anh Bạch, em nhớ anh có một quyển album, bên trong toàn là ảnh chụp của hai chúng ta.”
“Không biết để ở đâu rồi.” Bạch Thiều đóng cửa văn phòng, “Có lẽ lúc dọn nhà đã vứt đi.”“Em còn giữ một tấm.” Hạ Tiêu Việt móc ví ra khỏi túi, lấy một tấm hình cũ đầy nếp gấp từ một ngăn, “Kỷ niệm của chúng ta đã bị cha em đốt hoặc xé rồi, tấm hình này, là em lục được ở trong thùng rác.”
Động tác kéo ghế của Bạch Thiều hơi khựng lại, anh chỉ vào cái ghế trước bàn làm việc, nói: “Ngồi.”
“Tay anh bị gì vậy?” Hạ Tiêu Việt hỏi.
“Mùng một tết có người y nháo.” Bạch Thiều trả lời tóm gọn, “Kể chuyện của cậu đi.”
“Em về nhà nói chuyện của chúng ta với cha em, rồi ông ta nhốt em ở trong nhà, tịch thu điện thoại và máy tính của em.” Hạ Tiêu Việt nói, “Cũng không cho em học tiến sĩ nữa.”
“Khang Dao là một trong những đối tượng xem mắt của em, em và cô ta đã giao ước cùng nhau sinh ra một đứa bé, nam nữ đều được, sau đó ly hôn, quyền nuôi nấng thuộc về em.” Hạ Tiêu Việt nói tiếp, “Em sẽ cho cô ta hai triệu tệ, đưa cô ta ra nước ngoài.”
“Em đấu không lại cha em, anh Bạch à.” Hạ Tiêu Việt đau khổ che mặt, “Em chỉ có làm theo sự sắp đặt của ông ta, đợi đứa bé được sinh ra rồi, em sẽ ly hôn với Khang Dao, anh có thể đợi em không?”
“Tôi đã đợi hai năm.” Ánh mắt Bạch Thiều vẫn ôn nhu như cũ, nhưng lời nói của anh lại đầy lạnh lùng lý trí, “Về cha của cậu, chúng ta đã thảo luận qua rất nhiều lần, cậu vĩnh viễn bị ông ấy điều khiển, dù cậu có được sinh ra trong một gia đình giàu sang phú quý bậc nhất, cũng chỉ là chim trong lồng, không hề có chút tự do.”
“Em có cách nào đâu.” Hạ Tiêu Việt đột nhiên nổi điên, cậu ta phẫn nộ đập bàn, “Chi phí ăn mặc của em là do ông ta cung cấp, em như đi trên băng mỏng trong công ty ông ta, phải cẩn thận từng li từng tí, em luôn đợi ngày ông ta chết đi. Ông ta đã chết, là em tự do.”
“Cậu không tự do được.” Bạch Thiều nói, anh phát hiện mình không còn sinh ra bất kỳ dao động tâm lý nào vì hoàn cảnh của Hạ Tiêu Việt, “Cậu tuân theo lời cha mình, hoàn toàn là do không muốn mất đi sinh hoạt đầy ưu việt và thể diện. Cậu sợ mình không có tiền, sợ những người bạn tốt kia sẽ không xun xoe bên cạnh cậu nữa.”
“Hai năm, cậu rõ ràng có thể gọi cho tôi một cú điện thoại, báo một tiếng bình an.” Bạch Thiều nói, “Nhưng cậu không làm gì cả, mà tôi cũng phải tiếp tục đi về phía trước.” Anh nâng cái tách lên, nhấp một ngụm trà nóng, “Nếu như không còn chuyện gì khác, thì tôi cần bắt đầu làm việc rồi.”
Hạ Tiêu Việt không cách nào hiểu được sự lạnh nhạt của Bạch Thiều, hoàn toàn không giống với Bạch Thiều trong ký ức của cậu ta, anh như thể đã biến thành một người khác, cậu ta nghi hoặc hỏi: “Anh Bạch, chúng ta bên nhau năm năm, chẳng lẽ anh không hề có chút lưu luyến nào sao?”
“Cậu có không?” Bạch Thiều hỏi.
“Chờ ông già kia chết, em có thể thừa kế công ty, chúng ta cùng nhau nuôi con, rồi sau đó du lịch vòng quanh thế giới.” Hạ Tiêu Việt nói, “Đây chính là mơ ước lúc trước của chúng ta.”
“Là mơ ước của riêng cậu.” Bạch Thiều nói, anh đặt bàn tay trái bị băng kín lên mặt bàn, “Cậu biết tại sao tôi không ở khoa mắt, mà là ở phòng chăm sóc cuối đời không?”
Hạ Tiêu Việt sửng sốt, lúng túng hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì tay của tôi không bao giờ có thể tiếp tục cầm dao phẫu thuật được nữa.” Bạch Thiều nói, nét mặt anh bình tĩnh, thậm chí là lạnh lùng, “Tôi về nhà come out, bị ba tôi cầm búa đập nát xương ngón tay. Cho đến khi vết thương tạm lành, tôi trốn trở về Bắc Kinh, nhưng lại không liên lạc được với cậu.”
“Cậu cảm thấy tôi nên lưu luyến cỡ nào đối với mối quan hệ này?” Bạch Thiều cười nhạo một tiếng, “Hai năm qua, ngay cả một cuộc điện thoại, cậu cũng không gọi cho tôi, nếu cậu báo cho tôi biết mình bình an, kể cho tôi nghe khó khăn cậu gặp phải, có thể tôi không giúp được gì, nhưng chung quy tôi vẫn còn có cái để nhớ.”
“Bây giờ cậu dẫn theo một người vợ đang mang thai, một người cha đang bị bệnh nặng đến phòng bệnh của tôi, khóc lóc kể lể cho tôi nghe về hai năm bi thảm trong quá khứ.” Bạch Thiều đút tay trái vào túi, “Tôi không cảm thấy cậu đáng thương bao nhiêu.”
“Là bởi vì cái gã ngoài cửa kia sao?” Hạ Tiêu Việt hoàn toàn mất đi lý trí, “Anh ta là ai, tên là gì, em không tin anh ta có gì tốt hơn em. Điều kiện của nhà em thì anh cũng biết rồi đấy, đợi đến khi em thừa kế công ty, anh không cần phải cực khổ đi làm nữa, em nuôi anh nổi.”
Bạch Thiều cau mày, trong lòng là sự bực bội khó đè nén, anh nói: “Tôi không cần bất cứ người nào nuôi mình, cậu cút ra ngoài chăm sóc cha cậu cho tôi.”
Đang ngồi xổm nghe lén ở ngoài cửa, Lộ Sơ Dương thật sự nuốt không trôi cục tức này, hắn đẩy cửa ra, chỉ vào mũi Hạ Tiêu Việt: “Nào nào nào, giới thiệu cho anh đây biết một chút về điều kiện nhà cậu, biết đâu chừng anh đây lại động lòng muốn ở rể.”
Đối mặt với hai kẻ đang muốn đấu võ mồm, Bạch Thiều đau đầu xoa thái dương, thở dài bảo: “Cậu lại làm loạn thêm gì đấy.”
“Thì tôi chỉ coi thường cái ngữ ngu si có chút tiền còm mà còn làm ra vẻ ta đây thôi.” Lộ Sơ Dương nói, “Công ty nhà cậu tên gì?”
“Quang học Minsk.” Bạch Thiều nói, “Chuyên làm tròng kính.”
“Ồ.” Lộ Sơ Dương lấy điện thoại ra tìm kiếm trong chốc lát, “Thật ngại quá, chưa từng nghe nói đến.”
“Anh!” Hạ Tiêu Việt tức giận phản bác, “Chí ít cũng tốt hơn cái đồ không có gì như anh.”
Lộ Sơ Dương nhún vai: “Anh đây vẫn có chút đồ đấy, ví dụ như xí nghiệp y dược Đông Thăng.”
Hạ Tiêu Việt đột nhiên cứng họng, Bạch Thiều hỏi: “Đây chính là xưởng dược nhỏ mà cậu kể?”
“Ặc.” Đang ra vẻ hơi bị lố, khí thế của Lộ Sơ Dương lập tức héo đi một khúc, so với cái công ty nhỏ vô danh, hắn càng quan tâm đến cảm nhận của Bạch Thiều hơn, hắn xuôi tay giả vờ đáng thương, “Đông Thăng là của anh trai tôi, chứ tôi không có gì hết á.”
“Đi ra ngoài hết đi.” Bạch Thiều chỉ về phía cửa, “Tôi phải làm việc.”
Lộ Sơ Dương thì lanh lẹ chạy bước nhỏ ra ngoài, Hạ Tiêu Việt thì lề mề không nỡ rời đi, chậm chạp ra khỏi văn phòng.
“Đóng cửa lại.” Bạch Thiều nói.
Lộ Sơ Dương lại lon ton chạy về nhẹ nhàng đóng cửa, bộ dạng nịnh nọt cực kỳ.
Bạch Thiều tiện tay cầm lấy một tập văn kiện, mở ra đặt trên bàn, mãi vẫn không tĩnh tâm được. Màn hình điện thoại sáng lên, là Lộ Sơ Dương gửi tin nhắn đến [Đừng giận tôi có được không, tôi không có gạt anh mà.]
[Bạch Thiều: Ờ.]
[Lộ Sơ Dương: Tôi chỉ chải chuốt lại từ ngữ sao cho thích hợp thôi.]
[Bạch Thiều: Ồ.]
[Lộ Sơ Dương: Vả lại Đông Thăng cũng đâu có nổi tiếng cỡ vậy, ha ha.]
Xí nghiệp Đông Thăng là ông trùm cầm đầu của thị trường y dược, trừ phi là học sinh không rành sự đời, chứ hễ là một người trưởng thành có chút thường thức xã hội, thì ai cũng từng nghe thấy tên của xí nghiệp y dược khổng lồ này, thế mà lại bị hình dung thành một cái “xưởng dược nhỏ chẳng có chút tiếng tăm”, không biết chủ tịch Lộ Quan Thái nghe xong sẽ có cảm tưởng gì nữa.
[Lộ Sơ Dương: Anh đừng im lặng mà.]
[Lộ Sơ Dương: Tất cả là tại cái tên họ Hạ kia, tức chết tôi rồi.]
[Lộ Sơ Dương: Oa oa oa, anh đừng giận nha.]
“…” Bạch Thiều bó tay toàn tập với cái trò lăn lộn khóc lóc om sòm của Lộ Sơ Dương, anh cầm điện thoại lên trả lời [Tôi đang làm việc.]
Lộ Sơ Dương tội nghiệp ngồi chồm hổm trên hành lang, nhìn chằm chằm câu trả lời của Bạch Thiều hết lần này đến lần khác, hình như hắn chọc giận Bạch Thiều thật rồi —— Thế là trong nhóm chat của hội bạn thân nhưng thân ai nấy lo xuất hiện một cái biểu cảm cá mập con tuyệt vọng.
[Lộ: Cá mập con khóc oa ]
[Tổ Nin: Đạo diễn Lộ sao vậy.]
[Méo phải Garfield: Sẩy re chiện jì rùi zợ?]
[Tổ Nin: Garfield duỗi thẳng đầu lưỡi đi rồi nói chuyện mày.]
[Cá chạch: Thí chủ xin mời trình bày.]