Lộ Sơ Dương bất đắc dĩ mặc lót vịt vàng vào, loại họa tiết ấu trĩ này không còn xuất hiện kể từ khi hắn sáu tuổi, lại lần nữa trở về trên người hắn vào mùa đông tuổi ba mươi. Hết cách rồi, ai bảo khắp người hắn toàn là đồ do tình hữu nghị của Bạch Thiều cung cấp, áo sơ mi, quần jean, tất đỏ xanh, lót vịt vàng, người sống dưới mái hiên thấp, làm sao có thể không cúi đầu chứ.
Bạch Thiều cố gắng đè khóe môi xuống, che giấu tâm trạng vui vẻ thoải mái của mình, nhưng mà tư thế đứng bất động tại chỗ xem trò cười lại hoàn toàn bại lộ ý đồ của anh.
Cả người hầm hập hơi nước, Lộ Sơ Dương dùng khăn lau khô tóc, ngồi cuộn thành một cục trên cái ghế đẩu để mang vớ, màu đỏ tươi phối với màu xanh lá trông xấu cực, kéo thấp khí chất đại thiếu gia thành thằng ngốc bắt con gà ở đầu thôn. Hắn cố kéo ống quần jean xuống, nhưng vẫn không che được sự hủy diệt nhan sắc của cặp vớ này, hắn nhẹ thở dài, đành bỏ cuộc, rồi cầm điện thoại di động lên, nghe thấy WeChat kêu leng keng thông báo có bảy, tám tin nhắn, hắn không hề phòng bị mở ra đọc.
[Tằng Gia Phi: ]
Tằng Gia Phi: “Đạo diễn Lộ, còn sống chứ, tối qua mày ngủ chỗ nào vậy?”
Âm thanh của thằng bạn ó đâm như đè nén ý cười trên sự đau khổ của người khác, Lộ Sơ Dương mặt vô cảm mở cái video gã gửi kèm, trong video là bản thân hắn đang giơ bình rượu vang đỏ, xổ một tràng tiếng anh như gió chửi bới ban giám khảo của BAFTA có mắt không tròng, dựa vào cái gì không trao giải cho hắn. Trong năm người, tiếng anh lưu loát thứ hai là tiến sĩ triết học Nghê Hồng vừa xì xà xì xồ tiếng latinh, vừa vỗ vai Lộ Sơ Dương.
[Tằng Gia Phi: ]
Tằng Gia Phi: “A Dao định đỡ mày lên lầu nghỉ ngơi, mày lại đếch chịu, cứ đòi đứng ở ven đường bắt taxi, ai khuyên mày thì mày dùng tiếng anh chửi người đó. Không hổ là đạo diễn Lộ, xỉn rồi còn phải bắn tiếng eng.”
Lộ Sơ Dương nghiến răng nghiến lợi bấm tắt giọng nói, ngước mắt lên thì đúng lúc đối mặt với Bạch Thiều đang thò đầu ra.
“Anh làm gì làm đi.” Hóng hớt bị bắt quả tang, bác sĩ Tiểu Bạch lúng túng lùi về sau nửa bước, bước ra văn phòng, “Tôi đi kiểm tra phòng.”
“Tôi đi với anh.” Lộ Sơ Dương cất điện thoại di động, đuổi theo Bạch Thiều, nỗ lực cứu vãn lại hình tượng của mình, “Ngày hôm qua đi uống với mấy thằng bạn, lâu quá không nhậu nhẹt, tụi nó nhân đó cứ ép tôi uống.”
“Ừm.” Bạch Thiều đáp có lệ, anh hỏi, “BAFTA là gì thế?” Dù gì anh cũng là tiến sĩ y học lâm sàng, đương nhiên nghe hiểu được mấy câu tiếng anh của Lộ Sơ Dương.
“Một cái giải thưởng tầm phào thôi.” Lộ Sơ Dương buồn cười nói, “Cũng chỉ có thể loại đạo diễn vô danh như tôi đây quan tâm.”
“Ồ.” Bạch Thiều nói sang chuyện khác, “Tôi dẫn anh đi tìm dì Tiền.”“Hả? Không phải tìm bác Trữ sao?” Lộ Sơ Dương nghi hoặc hỏi.
“Bác Trữ tối hôm qua đã mất rồi.” Bạch Thiều nói, anh ngừng lại hai, ba giây, rồi nói tiếp, “Ở đây, tử vong là chuyện bình thường.”
Lộ Sơ Dương sững sờ, tuy hắn chưa từng gặp bác Trữ, nhưng hắn từng ăn kẹo que mà bác Trữ cho, từ thứ sáu tuần trước đến thứ hai tuần này, chỉ ngắn ngủi ba ngày, hắn cùng bác Trữ, một bác trai thích nói chuyện với người trẻ tuổi theo như lời của Bạch Thiều, đã âm dương cách biệt.
Bạch Thiều lặng lẽ bước vào phòng bệnh số hai, ngồi trên giường bệnh ngay cửa sổ là quý bà tóc hoa râm. Bà khoảng chừng bảy mươi tuổi, một bên thái dương cài một đóa hoa nhỏ, vẻ mặt thả lỏng, yếu ớt nói với Bạch Thiều: “Chào buổi sáng, bác sĩ Tiểu Bạch.”
“Chào buổi sáng, dì Tiền Hà.” Bạch Thiều nghiêng người né ra, giới thiệu Lộ Sơ Dương ở đằng sau, “Đây là Lộ Sơ Dương, khoảng thời gian này đến phòng bệnh của chúng ta để quay phim tài liệu, cháu muốn đề cử dì tham dự, có được không dì?”
“Được.” Tiền Hà vui vẻ đồng ý, bà giơ tay lên, gắng gượng sửa sang tóc tai, cài lại đóa hoa bên thái dương, “Đợi bạn già của dì đến, cùng nhau lên TV.”
“Vâng.” Bạch Thiều nói.
Lộ Sơ Dương nói tiếp một câu: “Cháu cảm ơn sự hỗ trợ của dì.”
“Có thể trang điểm, cho dì không?” Tiền Hà hỏi, “Lên TV thì phải, thật đẹp.” Tiếng phổ thông của bà mang theo giọng miền nam, nghe như một người phụ nữ lớn lên ở Giang Chiết.
Lộ Sơ Dương gật đầu: “Đương nhiên là có thể, để cháu gọi chuyên gia trang điểm đến.”
Tiền Hà nói: “Cảm ơn cháu nhé, chàng trai. Sau khi bị bệnh, dì không có lòng dạ, trang điểm bản thân nữa.” Âm thanh của bà suy yếu khàn khàn, Lộ Sơ Dương cúi đầu lướt qua bảng bệnh án treo ở đầu giường, [Tiền Hà, 72 tuổi, ung thư thực quản thời kỳ cuối.]
Bạch Thiều đứng ở đầu giường, hai tay đút vào túi áo blouse trắng, anh hỏi Tiền Hà mấy câu hỏi hằng ngày, đau chỗ nào, buổi tối có ngủ được hay không, lúc ăn cơm cảm giác như thế nào. Tiền Hà trả lời từng câu, bởi vì ung thư thực quản, nhai nuốt vất vả khó khăn, bà chỉ có thể ăn một ít thức ăn mềm lỏng, hoặc một chút đồ ăn nghiền nhuyễn.
Lộ Sơ Dương rời khỏi phòng bệnh, đi tìm đoàn phim của mình, hắn gặp thoáng qua một bác trai đang cầm túi vải đi tới.
“Bà ơi, tôi mua cho bà một cái mũ len này, bà coi có thích màu này không.” Ông chậm rãi bước tới bên cạnh giường bệnh, moi ra một chiếc mũ len trắng như tuyết, đưa cho Tiền Hà, rồi ông gật đầu với Bạch Thiều, “Chào bác sĩ Tiểu Bạch.”
“Chào buổi sáng.” Bạch Thiều nói.
Tiền Hà nhận lấy cái mũ len, một bên mũ có thuê một đóa hoa nghênh xuân vàng tươi, bà cầm mũ đội lên đầu, mái tóc hoa râm, mũ trắng như tuyết, tôn sắc cho nhau, chồng của bà nói: “Đẹp lắm.”
Bạch Thiều cầm điện thoại di động, chụp hai tấm hình cho Tiền Hà, rồi bảo: “Buổi trưa cháu đến phòng in rửa hình ra, tặng cho dì.”
“Cảm ơn.” Tiền Hà nói, trong phòng đầy hơi ấm, Tiền Hà cởi mũ xuống, đặt trên tủ đầu giường, nói với bạn già: “Chúng ta, sắp được lên TV.”
Lộ Sơ Dương dẫn theo hai chuyên gia trang điểm bước vào phòng bệnh, hắn tiếp lời: “Phải đó, chúng ta quay xong sẽ phát sóng trên đài trung ương đấy.”
Bạch Thiều lui về sau vài bước, nhường chỗ cho nhân viên công tác, Lộ Sơ Dương đứng bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi: “Dì Tiền dự tính còn bao lâu?”
“Ba đến sáu tháng.” Bạch Thiều nói, “Dì Tiền có một người con gái, mỗi buổi tối đến bệnh viện thăm một chút, tính cách khá giống với dì Tiền, rất dễ bắt chuyện.”
“Tình huống của mỗi bệnh nhân, anh luôn biết rõ như vậy à?” Lộ Sơ Dương hỏi.
“Công việc cần.” Bạch Thiều nói, “Tôi đi thăm những bệnh nhân khác đây, anh làm việc đi.” Anh vẫy tay với Lộ Sơ Dương, lại bị đối phương giữ lấy cổ tay, Lộ Sơ Dương nói: “Bác sĩ Tiểu Bạch, anh cũng tham gia nhé.”
“Hả?” Bạch Thiều nghe không hiểu.
“Chúng tôi không chỉ quay người bệnh, cũng quay cả bác sĩ.” Lộ Sơ Dương giải thích, “Ghi hình hoạt động thường ngày của bác sĩ, tạo thành chủ tuyến của cả câu chuyện.”
Bạch Thiều nói: “Tôi lại không có chuyện gì để quay.”
“Bác sĩ Tần và bác sĩ Lưu đều đồng ý tham dự rồi.” Lộ Sơ Dương nói, “Anh cũng cần hòa đồng với mọi người chứ?”
“…” Bạch Thiều đẩy gọng kính, bác sĩ Tần và bác sĩ Lưu là hai vị bác sĩ khác của phòng chăm sóc cuối đời, anh nghi ngờ hỏi, “Bọn họ thật sự đồng ý?”
“Đúng đấy.” Lộ Sơ Dương gật đầu, “Bác sĩ Tần nói anh là người khó thuyết phục nhất, vì vậy tôi đã trưng cầu sự đồng ý của bọn họ rồi, cuối cùng mới hỏi anh.”
Bạch Thiều không hiểu tại sao mình lại thành người khó thuyết phục nhất, anh bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi.”
Lộ Sơ Dương lập tức gọi một cameraman đi theo Bạch Thiều kiểm tra phòng, cũng tự tay cài thiết bị thu âm cho anh, hắn nói: “Anh cứ tự nhiên, coi như máy quay không tồn tại nhé.”
“Ừm.” Bạch Thiều liếc qua ống kính đen ngòm, không tự chủ được mím môi, anh vẫn cảm thấy căng thẳng.
Lộ Sơ Dương đánh giá cách ăn mặc của Bạch Thiều từ trên xuống dưới, áo blouse trắng, sơ mi trắng, quần tây đen, áo quần giản dị phối hợp với khuôn mặt và khí chất ôn văn nho nhã của Bạch Thiều, tự mang một cảm giác đặc biệt. Lộ Sơ Dương hỏi: “Sao anh luôn cho tay vào túi thế?”
“Tay trái của tôi từng bị thương nặng, mất đi bộ phận chức năng.” Bạch Thiều rút tay trái ra, một vết sẹo sẫm màu kéo ngang qua bốn ngón tay, anh chầm chậm mở bàn tay, ngón tay khó có thể duỗi thẳng, đầu ngón tay run run.
Lộ Sơ Dương kinh ngạc, trong thoáng chốc không nói được bất kỳ lời an ủi nào.
Bạch Thiều nắm tay lại, đút vào trong túi, anh nói: “Không cần tự trách, bất ngờ mà thôi.” Anh rời khỏi phòng bệnh, Lộ Sơ Dương nhìn theo bóng dáng của anh, qua thật lâu vẫn không thốt nên lời.
Máy quay phim cùng Bạch Thiều đi qua từng phòng bệnh, bệnh nhân của phòng chăm sóc cuối đời thường là người già tuổi xế chiều, cậu quay phim hỏi: “Tại đây từng có ai trẻ ở không?”
“Đừng nói người trẻ tuổi, người trung niên cũng rất ít.” Bạch Thiều nói, “Họ làm sao sẽ sớm cam chịu số phận, tuổi tác không cao, luôn nguyện ý chạy chữa đến thời khắc cuối cùng của tính mạng.” Anh nhìn về phía ống kính, “Mọi người đã từng ghé phòng cấp cứu, cũng biết đó là nơi như thế nào, máy sốc điện đã bật, thì cho dù phải ấn đến gãy vỡ xương sườn, cũng phải duy trì cho tim đập, không bỏ qua một tia hi vọng.”
“Nhưng tại đây thì lại khác.” Bạch Thiều vừa đi vừa nói, “Chúng tôi không cấp cứu, chúng tôi đợi tử vong.”