Bạch Thiều nghe lời ngồi xuống ở cuối ghế sô pha, tay phải đặt lên chỗ vịn rộng rãi, nhưng khi tầm mắt vừa đối diện với Phan Tiêu Thiên, anh không khỏi cảm thấy mất tự nhiên rút tay phải về để trên đầu gối, còn tay trái thì vẫn giấu ở trong túi, không có ý định lấy ra.
Lộ Sơ Dương đặt mông ngồi xuống cạnh Bạch Thiều, tư thế thả lỏng, rồi hắn móc tay trái của bác sĩ ra khỏi túi, nâng niu ôm chặt vào lòng bàn tay mình, sau đó tự nhiên thoải mái nhìn về phía Phan Tiêu Thiên, nói: “Kiểm sát Phan, hỏi đi.”
Phan Tiêu Thiên đành chịu ngồi nhìn con trai út ra vẻ, bà đã về hưu mười năm, thật lâu rồi không còn ai nhắc đến cái xưng hô gắn bó với bà gần ba mươi năm này, đột nhiên được nghe lại khiến bà chợt có cảm giác thân quen, bà nhẹ giọng hỏi han, để tránh hù dọa người trẻ tuổi đang căng thẳng đến bối rối trước mặt mình: “Cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ba mươi hai ạ.” Bạch Thiều trả lời.
“Làm việc ở đâu thế?” Phan Tiêu Thiên hỏi.
“Cháu làm ở bệnh viện Đồng Tâm, là bác sĩ của phòng chăm sóc cuối đời.” Bạch Thiều nói, “Năm nay là năm thứ ba, cháu cũng kiêm luôn chức vụ bác sĩ phòng khám của khoa mắt.”
“Bác sĩ phòng khám?” Phan Tiêu Thiên nghe không hiểu.
“Là bác sĩ chỉ khám bệnh, không cầm dao mổ làm phẫu thuật.” Bạch Thiều giải thích, anh vẫn cảm thấy tự ti với bàn tay trái chưa khôi phục chức năng của mình, “Tay trái của cháu từng bị gãy xương, cầm dao mổ không được nữa.”
“Hả.” Phan Tiêu Thiên kinh ngạc, “Làm sao lại bị gãy xương?”
“Mâu thuẫn trong gia đình, ba cháu,” Bạch Thiều ngập ngừng một lúc, rồi nói tiếp, “Ba cháu nổi điên, dùng búa đập.”
Vẻ mặt Phan Tiêu Thiên trở nên nghiêm trọng, bà tự nhiên lộ ra bệnh nghề nghiệp theo thói quen: “Đây là một vụ án hình sự, ba của cháu liên quan đến tội cố ý gây thương tích cho người khác, cháu có báo cảnh sát không?”
“Lúc đó cháu, không có tâm trạng báo cảnh sát.” Bạch Thiều nói, “Cháu nóng lòng trở lại Bắc Kinh, tìm kiếm lối thoát mới cho mình.”
Phan Tiêu Thiên gật đầu, tỏ vẻ lý giải: “Cháu là một cậu bé kiên cường.”
Từ sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, Bạch Thiều cũng không còn nghe thấy cách gọi “cậu bé” này nữa, nên cảm thấy vừa kỳ lạ vừa thân thiết, anh cúi đầu, muốn rút lại bàn tay trái đang bị Lộ Sơ Dương nắm lấy, nhưng không rút được.
Lộ Sơ Dương cầm cổ tay của Bạch Thiều thật chặt, không để cho bác sĩ có nội tâm nhạy cảm tinh tế rụt vào trong lớp vỏ của chính mình, như một chú cún con ngậm giữ khúc xương yêu dấu của bản thân.
“Mẹ cháu có thái độ ra sao với chuyện này?” Phan Tiêu Thiên hỏi.
“Mẹ cháu không có thái độ gì.” Bạch Thiều đáp, anh nhớ lại nhân vật mà mẹ anh đã sắm vai trong cuộc đời bi kịch của anh, “Mẹ cháu ở nhà, như một món đồ trang trí biết cử động.”
Phan Tiêu Thiên tràn đầy hứng thú với một gia đình điển hình và lại thảm thương như vậy, bà nghiêng người về phía trước, lắng nghe lời kể của Bạch Thiều một cách tỉ mỉ.“Mẹ cháu mỗi khi làm việc gì thì luôn nghe theo lời của ba mẹ mình, sau này thì chuyển sang nghe theo lời của chồng và người thân.” Bạch Thiều nói, “Cuộc đời của bà ấy giống như đang hoàn thành nhiệm vụ, mấy chị em nhà cháu là nhiệm vụ của bà ấy.”
“Cháu có mấy anh chị em?” Phan Tiêu Thiên hỏi.
“Cháu có ba chị gái.” Bạch Thiều trả lời, “Chị ba chăm sóc cho ba mẹ ở quê, chị cả thì làm kinh doanh ở Chiết Giang, chị hai thì làm cộng tác viên ở Bắc Kinh.”
“Còn cháu là bác sĩ?” Phan Tiêu Thiên hỏi.
“Vâng.” Bạch Thiều nói, “Chuyên môn của cháu là nhãn khoa, nhưng sau khi tay bị thương thì chuyển sang lão khoa.”
“Cháu cảm thấy Dương Dương là người như thế nào?” Phan Tiêu Thiên hỏi, bà vừa hỏi xong, thì Lộ Quân đã ngồi xuống bên cạnh bà, cùng nghe câu trả lời của Bạch Thiều.
“Là…” Bạch Thiều trầm ngâm, Lộ Sơ Dương tò mò quay đầu nhìn bác sĩ, hắn rất muốn biết ở trong lòng Bạch Thiều, hình tượng của bản thân có chói lọi giống như công sức hắn đã bỏ ra để đắp nặn hay không.
“Lộ Sơ Dương, tựa như tên của cậu ấy vậy.” Bạch Thiều nói, “Cậu ấy đã mở mang cho cháu rất nhiều điều mới lạ, cũng không ngại ở chung với cháu trong một căn hộ cũ kỹ, cùng cháu chen chúc trên tàu điện ngầm buổi sáng. Giả như có một ngày, mặt trời của sớm tinh mơ dâng lên, cậu ấy muốn rời đi thật xa để theo đuổi một giấc mơ lớn lao hơn, cháu cũng sẽ rất cảm ơn cậu ấy vì đã dắt cháu ra khỏi những tháng ngày u ám đầy băn khoăn do dự kia.”
Lộ Sơ Dương không vội thể hiện quyết tâm, hắn biết rõ để nhổ bỏ tâm bệnh cần sự làm bạn lâu dài, hắn nắm chặt lấy tay của Bạch Thiều, tràn đầy tự tin giương lên khóe môi nói đùa: “Ôi chu cha, hóa ra hình tượng của em vĩ đại dữ ghê hông.” Nhờ hắn mà bầu không khí xúc động tự dưng bị phá đám, Phan Tiêu Thiên âm thầm cảm thán, không biết từ lúc nào, con trai út của mình đã thức tỉnh được EQ thiếu hụt nhiều năm nay.
Thậm chí có chút thấu tình đạt lý quá đáng.
“Ba mẹ cháu không tốt với cháu, vậy cháu cảm thấy ai là người thân cận nhất với mình trong cuộc sống thường ngày?” Lộ Quân hỏi, ông chỉ Lộ Sơ Dương, “Trừ thằng nhóc này ra.”
“Là thầy của cháu.” Bạch Thiều nói, “Thầy ấy là bác sĩ chủ nhiệm khoa mắt của bệnh viện Đồng Tâm, cũng là giáo viên hướng dẫn cho cháu thời còn học tiến sĩ.”
“Cháu về hẹn với thầy mình, đi dùng một bữa cơm với chúng ta.” Lộ Quân nói, ông nhận ra giọng điệu của mình có vẻ độc đoán quá mức, cho nên gượng gạo bổ sung một câu cho lịch sự, “Làm phiền cháu.”
Phan Tiêu Thiên nói: “Nghe Quan Thái kể, Dương Dương bây giờ đang ở lại nhà cháu.”
“Vâng, cậu ấy ở lại nhà cháu cũng lâu rồi.” Bạch Thiều tính số ngày rồi nói, “Sau tết vẫn luôn ở tại nhà cháu.”
Lộ Quân hung dữ nhìn cái mặt cười nhây của Lộ Sơ Dương, nguyên căn đại bình tầng ngay trung tâm thành phố không ở, nhất định phải chui vô một cái nhà cổ cũ kỹ, đầu óc chắc có vấn đề.
“Nó có đưa tiền trọ không thế.” Lộ Quan Thái ngồi ở một bên xỏ xiên, “Ăn chùa ở ké là không được đâu đó.”
“Em có nấu cơm được không.” Lộ Sơ Dương phản bác, “Ai như anh ở nhà mà làm cha người ta.”
“Ai làm cha người ta, mày đừng có nói điêu cho anh nhé.” Lộ Quan Thái đáp trả.
Thấy cả hai sắp đánh nhau tới nơi, Bạch Thiều nắm chặt tay của Lộ Sơ Dương, nói: “Ngày mai cháu sẽ hỏi thầy ạ, còn thời gian thì sẽ nhờ đạo diễn Lộ nói với chú.”
“Ừm.” Lộ Quân gật đầu.
“Đồ ăn dọn lên hết rồi, đi thôi, ăn cơm.” Phan Tiêu Thiên gọi bọn nhỏ đến phòng ăn.
Một chiếc bàn hình chữ nhật bằng đá cẩm thạch xa hoa sáng bóng được đặt sừng sững ngay chính giữa, mặt bàn có hoa văn trắng xám đen tựa như những gợn sóng, còn dưới đáy là hai cái bệ đỡ từ hắc thạch tinh khiết. Lộ Sơ Dương dắt Bạch Thiều ngồi xuống phía tây của bàn ăn, hắn gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, ra hiệu cho anh nhìn xem.
Bạch Thiều hơi cúi đầu, thoáng thấy một chỗ lõm nhẹ, anh dùng ánh mắt hỏi [Là em đập à?]
Lộ Sơ Dương tự hào gật đầu, tầm mắt liếc thấy nét mặt âm u của bố mình, hắn bèn nín thở ngồi ngay ngắn trong tức khắc, vờ như mình là bé ngoan.
Dùng một bữa cơm thật ngột ngạt và yên tĩnh, Lộ Quân không lên tiếng, Phan Tiêu Thiên thỉnh thoảng hỏi hai câu, Lộ Quan Thái chỉ lo hóng hớt, Bạch Thiều không ăn được gì mấy, anh căng thẳng thần kinh như thể đang trong một cuộc phỏng vấn, chỉ có cái tên vô tri như Lộ Sơ Dương thì đang bận lột một đống vỏ tôm hùng đất bỏ vào trong bát của Bạch Thiều.
“Mày có phép tắc ăn uống giùm anh một chút được không.” Lộ Quan Thái không nhịn được nữa bèn mở miệng càm ràm em trai mình.
“Sao, không ai bóc tôm cho anh thì anh không biết ăn cơm nữa hả.” Lộ Sơ Dương cũng không ai chịu thua ai, đốp chát lại ông anh mình.
Bạch Thiều chuyển cái đĩa tôm hùng đất đến trước mặt Lộ Quan Thái, thế là Lộ Sơ Dương đổi món, duỗi tay cầm một con cua lên chậm rãi lột tiếp.
Trông đằng nào cũng thấy hắn muốn bị ăn đòn.
Lộ Quan Thái thừa nhận anh thấy Lộ Sơ Dương nhàn nhã thoải mái cho nên mới ngứa mắt.
Cảm xúc này tương tự như kiểu chỉ cho phép bản thân phát cơm chó, mà người khác phát thì lại không cho.
“Anh ăn nhiều một chút, dì Lưu nấu ăn ngon lắm.” Lộ Sơ Dương thúc giục, hắn để thịt cua đã gỡ xong vào cái mai, rồi đưa cho Bạch Thiều, “Chấm giấm hoặc trộn cơm ăn cũng được.”
Bạch Thiều không nỡ phụ lòng tốt của Lộ Sơ Dương, nhưng lại cảm thấy ngại ngùng, anh nhỏ giọng nói: “Em ăn đi, buổi tối anh ăn ít thôi.”
Ăn xong một bữa cơm lúng ta lúng túng, Lộ Sơ Dương mới hỏi: “Bố ơi, chú Tôn đi đâu rồi? Nhờ chú ấy chở tụi con đến ga tàu điện ngầm với.”
Lộ Quân nhíu mày: “Mấy giờ rồi còn đi tàu điện ngầm?”
Lộ Sơ Dương xem điện thoại di động, trả lời: “Lúc này mới chín giờ, tàu điện ngầm hoạt động tới mười một giờ rưỡi.”
“Quan Thái, chở em con về.” Lộ Quân nói.
Đang ngồi xếp bằng coi TV trên sô pha, Lộ Quan Thái phản đối: “Con không chở nó đâu, tối nay con ngủ ở đây một đêm, ngày mai đi Thượng Hải công tác.”
Lộ Quân hết cách rồi, ông mở ngăn kéo dưới bàn trà, cầm một cái chìa khóa lên ném cho Lộ Sơ Dương, ra vẻ ghét bỏ nói: “Con tự lái xe về đi.”
“Lái xe về mệt muốn chết.” Lộ Sơ Dương vừa than vãn, vừa nháy mắt gian xảo với Bạch Thiều.
Bạch Thiều mím môi, ráng nhịn cười.
“Mẹ ơi, tụi con về đây, ngày mai còn phải đi làm.” Lộ Sơ Dương chào lớn tiếng.
“Đi đường cẩn thận.” Phan Tiêu Thiên đứng lên, tiễn hai người đến trước cửa, rồi nói với Bạch Thiều, “Dương Dương nhiều khi nói chuyện không biết suy nghĩ, cháu có giận thì cứ kệ nó, lơ nó đi một lúc, là nó sẽ tự biết.”
“Đạo diễn Lộ rất tốt tính, tuy cậu ấy nhỏ tuổi hơn cháu, nhưng cháu cảm thấy cậu ấy luôn bao dung cho mình.”
Phan Tiêu Thiên ngửa đầu nhìn khuôn mặt của Bạch Thiều, một lát sau, bà duỗi tay vỗ lên bờ vai anh, bảo với anh bằng một giọng nói dịu dàng: “Cậu bé, nhiều năm qua như vậy, khổ cực cho cháu rồi.”
Từ biệt thự đi ra, ngồi trên chiếc Volvo màu xám bạc, Bạch Thiều không hề lên tiếng.
Lộ Sơ Dương khởi động xe, bật nhạc, lái khoảng chừng mười phút, hắn nhìn gương chiếu hậu chính giữa, phát hiện Bạch Thiều đang nhìn chằm chằm một cách mờ mịt về đằng trước, vành mắt anh ửng đỏ.
Lộ Sơ Dương hỏi: “Anh đang nghĩ đến chuyện gì thế, Hiều Hiều?”
Bạch Thiều giơ tay chùi giọt nước nơi khóe mắt, anh muốn tỏ ra ung dung thoải mái, nhưng kỹ thuật diễn xuất lại không đủ, giọng anh hơi khàn khàn run run: “Mẹ của em giống như thấy được quá khứ của anh vậy, anh thật ra không khổ cực chút nào cả.” Nói tới đây, anh cúi đầu, ngón tay dùng sức dụi mắt: “Không khổ cực như các chị của anh.”