“Reng reng reng.”
“Reng reng reng.”
Điện thoại bàn đặt gần tay vịn chiếc sô pha vải bố vang lên, Phan Tiêu Thiên bỏ đồ bấm tivi xuống, nhấc ống nghe lên: “A lô, xin chào, ai thế?”
“Chào bà, xin hỏi bà có phải là kiểm sát viên cấp cao Phan Tiêu Thiên không?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói đầy kính trọng của một người đàn ông trung niên, “Tôi là Mã Nhất Minh, trợ lý của ông Trần Lập Minh.”
“Ồ… Tôi nhớ Tiểu Trần bị chuyển công tác đến Giang Tây rồi.” Phan Tiêu Thiên đột nhiên căng thẳng trong lòng, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có chuyện gì, xin bà đừng lo, bên tôi chỉ muốn báo cáo một chút tình huống cho bà biết.” Giọng người đàn ông kia nói.
Lộ Sơ Dương mở to miệng hút mấy cọng bún, bên tay đặt một chai sữa bò Vượng Tử, Bạch Thiều nói: “Ăn từ từ thôi, anh đã nói là cay lắm, em còn muốn kêu.”
“Hít hà, ăn nhanh chút xíu là sẽ không cay nữa.” Lộ Sơ Dương nói, “Ngon ghê, hít hà.”
Bạch Thiều rút một tờ khăn ướt, lau vết dầu mỡ dính trên mặt của hắn, nói: “Không cần vội, ba giờ mới lên máy bay, còn ba tiếng nữa.”
“Thật muốn bỏ hộp mang về Bắc Kinh.” Lộ Sơ Dương nói, hắn vét sạch cái tô, dựa lưng vào ghế ợ một cái, xong cầm lấy sữa bò Vượng Tử nốc hết vào trong bụng. Di động trong túi quần rung ong ong, Lộ Sơ Dương lấy ra, kề vào bên tai: “A lô, mẹ hả.”
Đầu bên kia điện thoại nói gì đó, Lộ Sơ Dương chợt thở dài, nghiêng đầu tựa lên bờ vai của Bạch Thiều, nói: “Mẹ à mẹ à, kiểm sát Phan, mẹ bình tĩnh, tụi con không bị sao hết.” Hắn mở loa thoại, “Hiều Hiều, báo cáo tình hình với mẹ em đi.”
“A lô, dạ dì.” Bạch Thiều đoán được mơ hồ lý do tại sao Phan Tiêu Thiên lại lo lắng như thế, anh nhẹ nhàng giải thích làm bà yên lòng, “Dương Dương và cháu đang ăn ở gần sân bay, ăn xong là lên máy bay về Bắc Kinh ngay.”
“Chuyện ở quê suôn sẻ chứ?” Phan Tiêu Thiên hỏi.
“Coi như suôn sẻ ạ, đòi được năm mươi ngàn tệ, cháu cho chị ba rồi.” Bạch Thiều nói, “Cháu chuẩn bị gộp chuyện hai năm trước với chuyện lần này để khởi tố ba cháu luôn một thể, giấy tờ cần thiết và thủ tục cần làm thì cảm phiền dì hướng dẫn cho cháu một chút.”
“Không thành vấn đề.” Phan Tiêu Thiên đồng ý một tiếng, “Không có chuyện gì là tốt rồi, tính tình cháu thận trọng, dì cũng yên tâm.”
“Còn con thì không thận trọng hả?” Lộ Sơ Dương không chịu bèn hỏi.
“Con thì mẹ không có bình luận.” Bà Phan cúp máy một cách vô tình.
“Hứ.” Lộ Sơ Dương cất điện thoại, nói, “Em cảm thấy anh nên đổi cách xưng hô.”
“Ví dụ như?” Bạch Thiều hỏi.“Gọi dì nghe không xuôi tai chút nào.” Lộ Sơ Dương thăm dò, “Anh thấy đúng chứ.”
“Có gì đâu mà không xuôi tai.” Trong mắt Bạch Thiều ngậm ý cười, anh đứng lên, “Đi thôi, chúng ta ra sân bay nào.”
“Không xuôi tai mà, em thấy không xuôi tai nè.” Lộ Sơ Dương đi bên cạnh Bạch Thiều, lải nhải liên miên, “Ví dụ như một chữ duy nhất nào đó xuôi tai hơn nhiều.”
“Cô?” Bạch Thiều cố ý trêu hắn.
Lộ Sơ Dương lườm Bạch Thiều một cái, tằng hắng cổ họng, chuyển sang chế độ làm nũng: “Anh Bạch ơi~”
Bạch Thiều: “…”
Nếu bàn về độ lầy, thì có tám Bạch Thiều cũng không đọ lại nổi một Lộ Sơ Dương, bác sĩ xinh đẹp ôn nhu giơ tay che mặt, không muốn để người lạ gặp thoáng qua trong sân bay biết anh đi chung với hắn.
“Đừng đi mà anh trai ơi.” Lộ Sơ Dương cao giọng, cười hì hì nắm lấy tay bác sĩ, “Anh không cần em nữa sao anh trai ơi.”
“Im lặng.” Bạch Thiều nhỏ giọng, ngại ngùng vỗ bay cái móng thò qua của Lộ Sơ Dương, “Đừng quậy.”
“Tại sao vậy anh trai ơi.” Lộ Sơ Dương chớp mắt một cách ngây thơ vô số tội, “Bộ em làm anh thấy xí hổ hở anh trai ơi.”
“..” Bạch Thiều không nói gì, anh cúi đầu, ôm đạo diễn Lộ nghịch ngợm vào trong lòng, kề sát vào tai đối phương, tức hộc máu nói, “Lần sau không gọi dì nữa, gọi mẹ, được chưa.”
“Ừm ừm, được.” Lộ Sơ Dương ngoan ngoãn gật đầu, hai tay làm hình trái tim với Bạch Thiều, “Iu anh nhứt.”
Lộ Sơ Dương thật sự là phiền muốn chết.
Phiền! Muốn! Chết!!!
“Anh trai dỗi em rồi à?” Lộ Sơ Dương kéo vali đuổi theo Bạch Thiều, lo lắng hỏi: “Là do em chọc anh trai tức seo?”
Bạch Thiều không thể nhịn được nữa, nắm lấy cổ áo của Lộ Sơ Dương, rồi bảo: “Nói chuyện đàng hoàng cho anh.”
Lộ Sơ Dương được đằng chân lân đằng đầu, hôn lên má Bạch Thiều, cười khúc khích nói: “Mới trêu có một tí mà đã chịu không nổi rồi.”
Trước mặt mọi người, Bạch Thiều thấy ngượng để hôn lại hắn, anh quay sang ngồi xuống hàng ghế ở cổng chờ, ngắm nhìn máy bay cất cánh hạ cánh trên đường băng thông qua lớp cửa kính.
“Nghỉ quốc khánh, chúng ta đi xem Hamilton đi.” Lộ Sơ Dương nói.
“Đi xem ở đâu?” Bạch Thiều hỏi.
“Luân Đôn.” Lộ Sơ Dương nói, “Sau đó đến tham quan phòng làm việc của em.”
“Phòng làm việc?” Bạch Thiều tò mò hỏi, “Cũng ở Luân Đôn à?”
“Phải đó, với Ferrari màu đỏ của em nữa.” Lộ Sơ Dương nói.
“Được.” Bạch Thiều nói, “Ngày nghỉ phép năm nay anh vẫn chưa sử dụng, vậy để quốc khánh dùng, có thể đi chơi được thêm mấy ngày.”
“Hay quá nha.” Lộ Sơ Dương vui vẻ vỗ tay, “Sẵn tiện qua Las Vegas làm giấy chứng nhận luôn.”
“Giấy chứng nhận gì?” Bạch Thiều hỏi.
“À thì.” Lộ Sơ Dương ấp a ấp úng, “Là loại giấy chứng nhận cần sự có mặt của hai người, cam kết sống bên nhau đến đầu bạc răng long.”
Bạch Thiều im lặng trong chốc lát, rồi hỏi: “Năm chữ giấy chứng nhận kết hôn khó nói dữ vậy hả?”
Lộ Sơ Dương ngáp một cái, ráng giảm bớt lúng túng.
Bạch Thiều liếc mắt nhìn hắn, không mở miệng.
Lần này đến phiên Lộ Sơ Dương cuống lên, hắn hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?”
“Ừm.” Bạch Thiều đáp một tiếng.
“Đừng chỉ ừm không, ừm rốt cuộc là đồng ý hay không đồng ý?” Lộ Sơ Dương làm ra vẻ mặt “Anh mà trả lời có lệ em, em bị tổn thưn đó”, lay lay cánh tay của Bạch Thiều.
“Có người dùng ừm để biểu hiện không đồng ý à?” Bạch Thiều hỏi.
“Ví dụ như, ừm ↗↘→” Lộ Sơ Dương dùng ba thanh điệu, nhìn hắn ừ hử cảm giác giống một chú cún con lắc lắc cái đầu, quẫy quẫy cái đuôi từ chối.
Bạch Thiều cười khẽ, anh xoa gáy của Lộ Sơ Dương, nói: “Được, đi đăng ký kết hôn.”
[Chuyến bay CZ3257 đến Bắc Kinh sắp bắt đầu kiểm tra vé, xin mời các hành khách chuẩn bị sẵn giấy tờ tùy thân, đến cổng B52 để tiến hành lên máy bay.]
Bảy giờ hai mươi phút buổi tối, máy bay đáp xuống Bắc Kinh, Bạch Thiều và Lộ Sơ Dương kéo vali bước ra ngoài sân bay, đi theo bảng hướng dẫn đến trạm tàu điện ngầm, Lộ Sơ Dương cảm thán: “Nghỉ lễ một tháng năm mới đó mà đã hết, thời gian trôi nhanh như bay.”
“Chúng ta đã giải quyết xong một việc hệ trọng.” Bạch Thiều nói, anh thở dài nhẹ nhõm, trong lòng như thể dỡ xuống được cục đá trĩu nặng, cả người trở nên thoải mái, “Hi vọng sau này anh sẽ không còn gặp ác mộng nữa.”
“Sau này sẽ toàn là những ngày tốt lành.” Lộ Sơ Dương nói, hắn nắm tay Bạch Thiều đi vào toa tàu điện, “Đồ ăn của hàng không Nam Phương vẫn dở như ngày nào, buổi tối phải ăn gì đó ngon ngon khao lại cái lưỡi của em mới được.”
“Em muốn ăn gì?” Bạch Thiều hỏi, “Trong tủ lạnh không còn gì cả, chỉ có thể gọi đồ ăn ngoài.”
“Xiên nướng, bia, với lại,” Hắn lại gần bên tai Bạch Thiều, nhỏ giọng thì thầm, “Học đánh vần.” Nhìn thấy lỗ tai của bác sĩ đỏ ửng lên, Lộ Sơ Dương hài lòng, dùng ngón trỏ vẽ vòng vòng trong lòng bàn tay Bạch Thiều, “Dạy em đi mà, bác sĩ Tiểu Bạch.”
“Gần cổng chung cư có tiệm thuốc.” Bạch Thiều cố gắng giữ bình tĩnh, ráng duy trì giọng điệu lạnh lùng, “Vậy thì buổi tối ăn cháo, đừng ăn xiên nướng, sợ ngày mai em bị khó chịu.”
“Được, nghe theo bác sĩ hết.” Đạo diễn Lộ vâng lời răm rắp, ngoan ngoãn cực kỳ.
Khởi đầu càng nhạt nhẽo mới càng làm nổi bật trải nghiệm kích thích khi cao trào nhiều lần, Lộ Sơ Dương cảm nhận được lực sát thương của “chuyên ngành”, hắn không biết bộ phận nào đấy trên người mình lại nhạy cảm đến vậy, một lần đụng chạm khiến hắn run rẩy không ngừng, buông vũ khí đầu hàng.
“Đau, hay là căng?” Bạch Thiều hỏi.
“Cả hai.” Hai tay của Lộ Sơ Dương bị trói chặt ra sau, mồ hôi chảy xuống khóe mắt, hòa lẫn cùng nước mắt, hắn tựa đầu vào hõm vai của Bạch Thiều, cam chịu ngồi trên người anh, “Ưm —— Em không được nữa rồi.”
“Em nói muốn thử ở trên một lần.” Bạch Thiều đưa đẩy eo, nét mặt của Lộ Sơ Dương cũng theo đó mà trở nên vặn vẹo, “Mới như vậy đã không được rồi à?”
“Ý em là,” Lộ Sơ Dương hết đường chối cãi, hắn nào có ngờ lại là [ở trên tự mình nhún], bác sĩ thật sự gian xảo quá mà, “Anh cởi trói cho em đi.”
“Không muốn.” Bạch Thiều trở người, để Lộ Sơ Dương dựa vào lưng ghế sô pha, hôn đi giọt mồ hôi bên thái dương của người yêu, những cái hôn dịu dàng nhỏ nhặt làm Lộ Sơ Dương say lòng, thành công dụ dỗ hắn lạc lối trong cơn mê, “Anh cho rằng nhu cầu cá nhân của mình rất ít, bản thân chú trọng đến nhu cầu tinh thần hơn, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy không phải vậy.”
“Là sao thế?” Lý trí của Lộ Sơ Dương đã bỏ đi mất, ánh mắt hắn mơ màng, trong miệng nỉ non vài âm tiết dinh dính.
Hơi thở hòa vào nhau, Bạch Thiều theo tiết tấu trêu đùa cảm quan của Lộ Sơ Dương, sự ôn nhu như đao, một nhát đao trí mạng, mê hoặc hắn, khiến ngập tràn trong đôi mắt hắn chỉ có bác sĩ tuấn mỹ xinh đẹp.
“Anh thật muốn bắt nạt em mỗi ngày.” Bạch Thiều cúi đầu, đặt xuống một nụ hôn giữa hàng mày vừa nhíu chặt lại giãn ra của Lộ Sơ Dương.