Bạch Thiều kéo tấm vải trắng che lên cho Hạ Lũy, rồi anh nhìn Hạ Tiêu Việt, nói: “Sau khi người bệnh qua đời, sẽ được đặt trong phòng cáo biệt nửa tiếng để thân nhân có thời gian tưởng niệm.”
“Ừm.” Hạ Tiêu Việt ngồi trên băng ghế dài cạnh tường, nhìn di thể của Hạ Lũy một cách đờ đẫn, ánh mắt mờ mịt, nét mặt cô quạnh.
Bạch Thiều đi ra ngoài, nhìn thấy Lộ Sơ Dương đang tới chỗ anh.
“Y tá nói anh đang ở phòng cáo biệt.” Lộ Sơ Dương nói, “Cho nên em đến tìm anh.”
“Cha của Hạ Tiêu Việt mất rồi.” Bạch Thiều nói.
Lộ Sơ Dương tính thời gian một chút, nói: “Ông ta cũng kiên trì được ba tháng, rất có nghị lực.”
“Chắc là thấy được mặt cháu trai, cũng mãn nguyện, không còn gì bận tâm.” Bạch Thiều nói.
“Hừ.” Lộ Sơ Dương cười lạnh, “Ông ta ra đi nhanh gọn sạch sẽ, không hề cân nhắc tí gì đến người khác.”
Bạch Thiều bước qua cửa phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú, anh duỗi tay trái dắt Lộ Sơ Dương, nói: “Không nói đến chuyện của ông Hạ nữa, buổi tối em muốn ăn gì?”
“Dì giúp việc nấu canh đầu cá, với đậu phụ cá.” Lộ Sơ Dương nói, “Ngon cực kỳ, ăn một miếng ngon mất lưỡi luôn.”
“Được.” Bạch Thiều không kén ăn, hoàn toàn dễ nuôi.
Hai người ngồi tàu điện ngầm đến nhà của Lộ Sơ Dương, từ trạm tàu điện tới cổng khu chung cư không xa, cả hai sóng vai nhàn nhã tản bộ trở về. Hai bên lối đi rực rỡ sắc màu, hoa nguyệt quý đỏ cam vàng hồng nở rộ tươi đẹp ướt át, khiến người ta không kịp ngắm nhìn.
Lộ Sơ Dương cảm thán: “Em toàn chạy xuống hầm để xe, lâu rồi không về nhà bằng lối trên, bỏ lỡ biết bao nhiêu cảnh đẹp.”
“Em ở nhà anh khoảng nửa năm.” Bạch Thiều nhắc nhở, “Cũng đâu thể chạy xuống hầm để xe mà về nhà mình.”
Bị vạch trần, Lộ Sơ Dương mới vội bổ sung: “Cho nên em muốn mời bác sĩ Hiều Hiều ăn một bữa hoành tráng nè!” Hắn lắc lư đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của cả hai, “Hiều Hiều ở nhà em bao lâu cũng không thành vấn đề hết!”
“Chỗ này anh không quen lắm.” Bạch Thiều nói, anh ngắm nhìn xung quanh, cảnh quan xanh hóa của khu chung cư hết sức đẹp đẽ, nhưng thiếu siêu thị và chợ bán thức ăn, “Bình thường em đi đâu mua đồ?”
“Nhờ dì giúp việc mua giùm.” Lộ Sơ Dương gãi đầu một cái, “Em toàn đặt đồ trên mạng với gọi giao hỏa tốc.”
Quả nhiên là đại thiếu gia chẳng cần làm việc nặng nhọc, Bạch Thiều hỏi: “Thế anh muốn mua đồ thì phải làm sao?”
“Nói với dì giúp việc.” Lộ Sơ Dương nói, “Anh đừng ngại, dì ấy tốt bụng lắm.”Bạch Thiều đã quen tự tay giải quyết mọi thứ, đột nhiên phải làm phiền người khác, anh có hơi bối rối: “Cũng được.”
Đi thang máy tới lầu mười sáu, Lộ Sơ Dương nghiêng người nhường chỗ mở khóa, nói: “Mời anh mở cửa.”
Bạch Thiều nhớ ra lần trước có lưu lại dấu vân tay của mình, cho nên bèn đặt ngón tay ở khóa cửa, một tiếng “cạch cạch”, cửa mở.
“Dì Mạnh ơi, tụi cháu về rồi.” Lộ Sơ Dương gọi cao giọng.
“Ồ.” Trong phòng bếp có bóng dáng bận bịu của một người phụ nữ trung niên, trông cỡ khoảng năm mươi tuổi, bà ấy vẫy tay chào với Lộ Sơ Dương, rồi cúi đầu tiếp tục nấu ăn.
Bạch Thiều khom lưng đổi dép lê, bỏ giày vào trong tủ, đứng thẳng lên, rồi hỏi: “Em ăn xong mới tăng ca hay sao?”
“Ừm.” Lộ Sơ Dương chờ mong nhìn Bạch Thiều, “Anh vô phòng ngồi chơi với em không?”
“Tăng ca chung cùng em à?” Bạch Thiều từ chối, “Không ổn lắm đâu, sẽ quấy rầy em.” Anh hơi cảm thấy hứng thú nhìn ban công lộ thiên, “Anh sẽ qua kia chơi đàn guitar.”
Khóe miệng Lộ Sơ Dương xịu xuống, buồn bã không vui nói: “Ừm.”
Bạch Thiều xoa xoa lỗ tai của chú cún con ủ rũ, xong anh đi đến nhà vệ sinh rửa tay, không hề có dấu hiệu thỏa hiệp.
Dùng xong bữa tối, Bạch Thiều ghi lại cách thức liên lạc của dì Mạnh, rồi cầm điện thoại di động lên và ôm cây đàn guitar ra ngoài ban công. Lộ Sơ Dương nhìn bóng lưng của bác sĩ, cúi đầu đầy bi thương, bác sĩ Tiểu Bạch thế mà lại không cho hắn một cái hôn tạm biệt.
Oa oa oa.
Bạch Thiều bật chiếc đèn vàng ấm ở ban công, ôm cây đàn ngồi trên ghế sô pha, mở điện thoại rồi chăm chú chọn lựa một ca khúc, ngâm nga theo hai câu.
Cơn gió thổi nhẹ, trời đêm man mát, Bạch Thiều gảy dây đàn, học hát từng câu thật nghiêm túc, mỗi một chỗ dừng hoặc chuyển nhịp, anh luôn tập đi tập lại nhiều lần.
[Còn cần bao xa mới có thể đặt chân vào trái tim em
Còn cần bao lâu mới có thể gần kề bên em…] (Sao Thủy Ký)
Bài hát này cũng là một phần của món quà sinh nhật, Bạch Thiều không có cơ sở vật chất cùng bối cảnh gia đình thâm hậu, anh chỉ có một tấm lòng tràn đầy chân thành và quan tâm. Đàn guitar không phong phú bằng nhạc đệm của bài hát, nhưng nghe qua càng thêm yên tĩnh an bình, nổi bật lên được âm thanh dịu dàng trong vắt của Bạch Thiều.
[Chờ đến khi thấy em tóc trắng bạc đầu
Chờ đến khi không còn nhận rõ tiết trời đổi thay
Anh mới dám nói mình đắm chìm vì yêu em…]
Giai điệu trôi đi chậm rãi, trầm bổng đan xen vào nhau, trải ra nỗi mến thương âm thầm dè dặt. Bạch Thiều khắc từng lời ca từng giai điệu vào tận đáy lòng, xé mở trái tim từng chút từng chút, miêu tả tình yêu đắm say dần trưởng thành như một cây đại thụ cao vút xuyên qua các tầng mây.
Lộ Sơ Dương duỗi người thả lỏng, dùng con chuột kéo thanh tiến độ trở lại ban đầu, hắn đeo tai nghe bluetooth, ngáp một hơi thật dài, nói với đoàn phim đang họp online: “Vất vả cho mọi người rồi, bận từ tám giờ tối đến ba giờ sáng, chúng ta xem thêm một lần nữa, rà soát kỹ lại.”
Đến khi kim giờ của đồng hồ treo tường dịch chuyển qua một số, từ ba thành bốn, Lộ Sơ Dương mới tháo tai nghe, nhấn nút tắt máy, xoa xoa con mắt, đi dép lê vào nhà vệ sinh, đánh răng tắm gội một cách qua loa, rồi chui đầu vào trong lòng của bác sĩ.
Bạch Thiều mơ thấy có một khối thiên thạch khổng lồ tông vào mình, anh đột nhiên tỉnh dậy, mở mắt ra, cái đầu mang hơi ẩm trong lồng ngực cọ anh ướt hết cả mặt, lại còn không ngoan uốn tới ẹo lui để tìm một vị trí nằm thoải mái.
“Mấy giờ rồi?” Giọng Bạch Thiều khàn khàn hỏi.
“Bốn giờ rưỡi.” Lộ Sơ Dương trả lời, “Em đánh thức anh hả?”
“Anh chỉ ngủ chứ không phải chết rồi.” Bạch Thiều thường không dùng não mỗi khi chưa tỉnh táo, cho nên nói chuyện cũng thẳng thắn hơn bình thường rất nhiều, anh ngồi dậy, xỏ dép lê đi vào nhà vệ sinh.
Từ cửa vang lên tiếng dép lẹt xẹt, Bạch Thiều trở lại với một ly nước cùng một chiếc khăn lông trên tay, anh uống một ngụm cho nhuận cổ họng khô khan, cúi người đặt cái ly lên tủ đầu giường, rồi dùng khăn lông bọc lấy cái đầu ướt nhẹp của Lộ Sơ Dương.
Lộ Sơ Dương nhắm mắt lại, mái tóc bị động tác mạnh bạo của Bạch Thiều chà đạp, hắn lầm bầm nịnh hót: “Bác sĩ Tiểu Bạch tri kỷ quá trời quá đất.”
“Để tóc ướt đi ngủ, thật không sợ bị đau đầu à.” Bạch Thiều lau khô kỹ lưỡng cho Lộ Sơ Dương, tiện tay vắt cái khăn lên đầu giường, sau đó lại chui vào trong chăn, nhắm mắt, “Ngủ.”
Thẳng tới lúc mặt trời lên cao, Bạch Thiều tỉnh dậy trước, không muốn đánh thức người vừa ngủ muộn như Lộ Sơ Dương, nên anh rón rén xuống giường, đi rửa mặt, thay đồ để ra ngoài, dự định xuống lầu chạy bộ. Bạch Thiều bước ngang qua phòng khách, phát hiện dì Mạnh đang quét dọn vệ sinh, anh đứng trước cửa đổi giày, dì Mạnh hỏi: “Chào cậu, buổi sáng cậu muốn ăn gì?”
“À,” Bạch Thiều bị hỏi đột ngột, nhất thời không kịp chuẩn bị câu trả lời, “Có gì vậy dì?”
“Cậu Lộ thích ăn điểm tâm sáng kiểu Quảng, trong tủ lạnh có bánh bao kim sa, chân gà, bánh sầu riêng, và bánh cuốn.” Dì Mạnh nói, “Cũng có thể nấu các món kiểu như canh, cháo, hoặc sữa đậu nành ngay bây giờ.”
“À.” Bạch Thiều không được tự nhiên gật đầu, “Cháu muốn ăn canh trứng cà chua, với bánh bao kim sa.”
“Cậu xuống dưới đất tập thể dục buổi sáng à?” Dì Mạnh hỏi.
“Phải.” Bạch Thiều nói.
“Lầu mười có phòng tập thể thao và hồ bơi, quẹt thẻ là có thể vào.” Dì Mạnh nói, “Là cái thẻ màu vàng để trên tủ.”
“Cháu xuống lầu tản bộ, sẵn tiện hít thở khí trời.” Bạch Thiều nói, “Cảm ơn dì.” Anh đẩy cửa ra giống như chạy trốn, bước qua bậc thềm, ấn nút thang máy để xuống dưới.
Bạch Thiều vừa rời đi được một lúc, Lộ Sơ Dương cũng chợt tỉnh, hắn vẫn chưa ngủ no, chỉ là ở chung với bác sĩ lâu ngày, đến giờ là sẽ cưỡng chế khởi động máy, ánh mắt hắn mê man nhìn chằm chằm trần nhà, đầu óc như một cái máy bay giấy phất phơ, lượn lờ lên xuống chưa tìm thấy điểm đáp đất.
Bật người ngồi dậy thẫn thờ trong phút chốc, Lộ Sơ Dương xuống giường, nghe được tiếng máy hút khói, hắn rửa mặt một cái, rồi đứng ở cửa nhà bếp hỏi: “Dì Mạnh, bữa sáng ăn cái gì thế?”
“Cậu kia nói muốn ăn bánh bao kim sa, và canh trứng cà chua.” Dì Mạnh đáp, “Cậu Lộ muốn ăn gì?”
“Giống anh ấy, cảm ơn.” Lộ Sơ Dương nói, “Anh ấy đâu rồi?”
“Cậu ấy bảo xuống lầu hít thở khí trời.” Dì Mạnh trả lời, “Tôi nói với cậu ấy là tầng mười có phòng tập thể thao, nhưng cậu ấy không muốn sử dụng.”
“Anh ấy thích tản bộ.” Lộ Sơ Dương không tưởng tượng ra được bộ dạng nâng tạ của bác sĩ, cộng thêm phòng gym thường có mấy gã kỳ quặc, hắn cực kỳ mừng vì thói quen giống mấy cụ già này của Bạch Thiều.
Bạch Thiều dạo quanh một vòng, không gian sống của khu chung cư cao cấp cực kỳ tốt, mặt đất sạch sẽ, thảm cỏ mượt mà, tiện ích đầy đủ. Anh chào hỏi với chú chó Golden nằm trên bãi cỏ, rồi khi đang rẽ vào một lối đi, anh bất ngờ bị một cô bé đeo sọt trúc ngăn cản.
“Chú ơi, chú mua hoa không ạ?” Cô bé nhút nhát hỏi.
“Cháu là…?” Bạch Thiều nhìn xung quanh, trông thấy một đôi vợ chồng trẻ đứng dưới bóng cây gần đó, chắc là ba mẹ của cô bé này.
“Cháu, trường cháu giao bài tập, cháu chọn đề tài lập nghiệp.” Cô bé nói, trông cô bé cũng khá nhỏ tuổi, chỉ cỡ mười một, mười hai, đôi mắt to tròn trong veo chớp chớp, “Đây là hoa cháu tự mình lựa, đều đẹp hết.”
“Cháu bán bao nhiêu?” Bạch Thiều hỏi.
“Chín tệ chín một cành ạ.” Cô bé thả cái sọt xuống, chỉ cho Bạch Thiều xem, “Đây là hoa hồng, đây là hoa cúc, đây là hoa cẩm chướng, còn đây là hoa linh lan.”
“Chú muốn một cành hoa hồng.” Bạch Thiều lấy điện thoại di động ra, quét mã trả tiền.
“Của chú đây ạ.” Cô bé dâng hai tay đưa cho anh cành hoa hồng, đôi mắt cười cong cong, “Chúc chú và người yêu của chú sống hạnh phúc bên nhau đến bạc đầu giai lão.”
“Cảm ơn.” Bạch Thiều nhận lấy cành hoa, nói thật nghiêm túc, “Hai chú sẽ.”