“Hiều Hiều… Hiều Hiều?” Tay phải của Lộ Sơ Dương mò mẫm bên cạnh mình, phát hiện chỗ nằm trống rỗng, hắn mở choàng mắt, ngồi dậy, mờ mịt nhìn ngó xung quanh, bảy giờ sáng, không thấy bác sĩ đâu.
Lộ Sơ Dương hoảng hốt nhảy xuống giường, chạy vọt vào phòng khách, dụi dụi con mắt, kinh ngạc nhìn về phía ban công đang được bày biện thật đẹp.
“Em tỉnh sớm thế?” Bạch Thiều đặt cành hoa cúc xuống, giải thích cho hành động của mình, “Anh với dì Mạnh định trang trí đơn giản một chút cho ban công.”
“Ồ ồ.” Lộ Sơ Dương nói, “Cần em phụ không?”
“Không cần.” Bạch Thiều nói, “Em ngủ tiếp đi, tỉnh ngủ rồi tính sau.”
Lộ Sơ Dương ngáp một cái, lê dép về phòng ngủ, chui đầu vào ổ chăn mềm mại.
Bạch Thiều dùng hoa cúc, hoa dạ lan, và cành liễu làm thành một vòng hoa, anh giơ lên đầu so thử, mím môi, ngại ngùng đội lên từ từ.
“Cậu Bạch, đội lên đi.” Dì Mạnh hối thúc, “Đẹp lắm.”
“Có phải màu mè quá không dì?” Bạch Thiều hỏi.
“Màu rất mộc mạc, vàng với xanh lam.” Dì Mạnh nói, “Thật đẹp đó.”
Bạch Thiều bèn đội vòng hoa lên đầu theo lời dì Mạnh, sau đó anh ngồi trên sô pha, cúi đầu nghiêm túc bện một vòng hoa khác, ngón tay của anh vẫn không linh hoạt nhiều, nhưng so với việc thực hiện giải phẫu tinh vi, thì bện vòng hoa đơn giản hơn không ít. Anh nhéo cánh hoa của hướng dương xuống để trang trí cho vòng hoa, cài thêm hoa lài và hoa cát cánh xanh lá nhạt, trông xinh đẹp tao nhã, khá phù hợp với thẩm mỹ của Bạch Thiều.
Thấy Bạch Thiều quả thật không biết làm bánh, dì Mạnh giúp anh làm một chiếc bánh kem năm tấc điểm xuyết những đóa hoa tinh xảo, đặt ở giữa ban công. Tuy nói là bố trí đơn giản, nhưng dì Mạnh không hề sơ suất qua loa, bà bày những bó hoa xung quanh ghế sô pha và trên bàn trà thấp, đồng thời mở bạt che nắng tự động, lắp đèn trang trí với loa, đeo camera trên cổ, chuẩn bị chụp hình mọi lúc mọi nơi.
“Cảm ơn dì đã giúp đỡ cháu sáng nay.” Bạch Thiều nói.
Bởi vì tiệc sinh nhật của Lộ Sơ Dương được tổ chức vào lúc chiều tối, cho nên Bạch Thiều muốn tặng tấm lòng của mình cho hắn trước lúc đó.
“Cậu Bạch khách sáo, đây là phận sự của tôi mà.” Dì Mạnh nói, “Tôi rất thích hoa, hoa cậu Bạch đặt thật đẹp.”
“Đợi lát nữa xong rồi, dì có thể mang mấy bó hoa trang trí này về.” Bạch Thiều nói.
“Được, cảm ơn.” Dì Mạnh đáp.Bạch Thiều cảm thấy chuẩn bị ổn thỏa cả rồi, bèn đặt hoa hướng dương mình tự tay đan móc bằng len cùng với một món quà mình dày công lựa chọn lên bàn, sau đó anh cầm vòng hoa cát cánh đến phòng ngủ gọi Lộ Sơ Dương.
Lộ Sơ Dương cảm thấy có gì đó mềm mềm cọ vào mặt mình, hắn tưởng rằng bác sĩ thẹn thùng tự dưng hôm nay lại thông suốt, thế là hắn nghiêng đầu dụi dụi, hôn lên cánh hoa cát cánh.
“?” Bạch Thiều xoa lỗ tai của Lộ Sơ Dương, “Em đói bụng hả?”
Lộ Sơ Dương mở mắt ra, quạu quọ cắn một dấu răng trên đóa hoa, hắn nhìn thấy bác sĩ đội vòng hoa, ngơ ngác bật thốt lên: “Trời ạ, thần tiên nè.”
“Nói linh tinh gì đó.” Bạch Thiều đội vòng hoa lên đầu Lộ Sơ Dương, “Dậy nào, chủ xị.”
Đầu tóc Lộ Sơ Dương ngủ thành cái ổ gà, đội vòng hoa, nhếch thêm một nhúm tóc trông ngố ngố, lắc qua lắc lại như cái mũi tên.
Bạch Thiều vuốt ve sau gáy của hắn một cái, nói: “Anh đợi em ở ban công.” Anh đứng dậy muốn rời đi, thì bị Lộ Sơ Dương giữ lại cổ tay, hắn kéo dài giọng nũng nịu: “Hun chào buổi sáng.”
“Đi đánh răng đi.” Bạch Thiều vỗ cái tay của Lộ Sơ Dương một cách vô tình, trở ra ban công.
“Ai.” Lộ Sơ Dương thở dài, vọt vào nhà vệ sinh bằng tốc độ nhanh nhất, rần rần một trận, dùng khăn lau khô mặt, rồi bước nhanh ra ban công.
Đường đi ngắn ngủi có mấy mét, mà dòm hắn cứ như đang chạy nước rút.
Bạch Thiều ôm đàn ghi ta ngồi trên sô pha, anh mỉm cười với Lộ Sơ Dương, có hơi sốt sắng đỡ gọng kính một cái, hắng giọng rồi nói: “Bài hát này là dành tặng cho em.”
Lộ Sơ Dương ngồi xuống ở một bên khác của ghế sô pha, theo tiếng nhạc đệm phát vang ra từ loa, Bạch Thiều nhẹ nhàng gảy dây đàn, ngắm nhìn hắn thiết tha, khẽ cất giọng hát: “Mê đắm với đôi mắt em, tựa như ấn ký mà ngân hà lưu dấu…”
[Xuyên qua khe hở thời gian, bóng hình ấy vẫn chân thật như xưa, vẫn luôn hấp dẫn quỹ đạo của anh.]
[Quang cảnh trong nháy mắt ấy, vào khoảng cách gần gũi bên nhau kia, theo từng xúc cảm nơi làn da, lướt qua khủy tay, trao cho em một giấc mơ.]
Bạch Thiều thuộc lòng lời bài hát, anh ca lên từng chữ từng câu, hát lên sự chân thành thâm tình, ánh sáng li ti trôi lững lờ trong đôi mắt, tựa như một cơn ảo mộng, dẫn dắt con tim của Lộ Sơ Dương dập dờn khoan thai, đắm chìm vào trong cảnh tượng như mơ ấy.
Ca khúc kết thúc, Bạch Thiều cười híp mắt, nói: “Dương Dương, sinh nhật vui vẻ.” Anh đang muốn chỉ về phía quà tặng, thì lại bị Lộ Sơ Dương nhào lên cắt ngang.
“Hu hu, em cảm động quá trời quá đất.” Lộ Sơ Dương giành trước cây guitar, vội đặt xuống chân ghế sô pha, rồi nghiêng người ôm chặt lấy eo của Bạch Thiều, cọ cọ gò má của anh.
“Chúc em năm nào cũng có ngày này, mỗi tuổi luôn có ngày hôm nay.” Bạch Thiều bổ sung.
“Em là người hạnh phúc nhất quả đất!” Lộ Sơ Dương không hề khiêm tốn thốt lên, với hắn mà nói, quà cáp còn khuya mới quan trọng bằng Bạch Thiều, hắn cực kỳ tình nguyện ngồi ở ban công nghe bác sĩ ca hát cả đời.
“Quà ở trên bàn, với bánh kem dì Mạnh làm.” Bạch Thiều nói, “Em đi xem đi, anh lựa lâu lắm đấy.”
Lộ Sơ Dương hôn bác sĩ một cái thật vang dội, rồi tới gần bàn trà, hắn chú ý đến hoa hướng dương bằng len đầu tiên, cầm nhành hoa lên, ngắm nhìn thật kỹ: “Cái này là do anh đan hả?”
“Ừm.” Bạch Thiều gật đầu.
Lộ Sơ Dương sờ vành tai nóng lên của bản thân, vừa tưởng tượng đến cảnh Bạch Thiều chăm chú đan len trong văn phòng vào mỗi buổi trưa, trái tim hắn chợt giống như một bịch kẹo nổ thành tinh, lăn lộn nhảy nhót đầy ngọt ngào lẫn vui vẻ. Những bông hoa hướng dương vây quanh một cái hộp nhung nho nhỏ, hắn mở hộp ra, bên trong là chiếc đồng hồ màu bạc, mặt đồng hồ có khắc một bầu trời sao, khảm nạm những hạt kim cương vụn vặt màu xanh lam đậm.
“Của một nhãn hiệu không nổi tiếng cho lắm, nhưng anh rất thích bầu trời sao này.” Bạch Thiều cài dây đeo cho Lộ Sơ Dương, vừa ngước mắt lên thì bị người yêu hôn vào khóe môi.
“Anh thích gì thì em cũng thích.” Lộ Sơ Dương nói, hắn cúi đầu ôm lấy mọi đóa hoa hướng dương, “Dì Mạnh ơi, tìm giúp cháu một cái bình, để lưu giữ mấy bông hoa này.”
“Được.” Dì Mạnh gật đầu.
Lộ Sơ Dương nhìn hai cây nến hình số tuổi đang cháy sáng lung linh trên bánh kem, hắn khom lưng thổi tắt, bỗng dưng cảm thán: “Em thế mà đã ba mươi mốt tuổi rồi.”
“Em vĩnh viễn mười tám tuổi trong lòng anh.” Bạch Thiều nói, “Thỉnh thoảng tám tuổi.”
“Cái này gọi là tâm hồn trẻ thơ mãi mãi không già đó.” Lộ Sơ Dương hừ hừ nói, hắn cắt ba miếng bánh kem, đưa cho Bạch Thiều và dì Mạnh mỗi người một phần, rồi ngồi trên sô pha dùng nĩa ăn.
“Tiệc sinh nhật buổi chiều, bình thường có những giai đoạn nào?” Bạch Thiều hỏi, anh hơi căng thẳng, lần đầu tiên tham dự một buổi lễ hoành tráng như vậy, anh chỉ lo mình làm mất mặt Lộ Sơ Dương.
“Thật ra chỉ là cái cớ để mẹ em gặp mặt các chị em bạn dì thôi.” Lộ Sơ Dương nói, “Trước đây, anh của em cũng làm tiệc sinh nhật, nhưng sau khi lên chức chủ tịch rồi, để giữ hình tượng chín chắn của mình, ổng không thích tổ chức mấy buổi tiệc trẻ con như vậy nữa, thế là cả nhà chuyển mục tiêu sang em.”
“Tuy anh của em không làm tiệc sinh nhật của mình, nhưng ổng dự tiệc sinh nhật của em cũng chẳng ít.” Lộ Sơ Dương phồng má, “Đến dự tiệc sẽ có mấy chú bạn bố em, mấy dì bạn mẹ em, mấy đám bạn của anh em, cùng mấy thằng bạn thân của em.”
“Nếu tính sơ sơ thì cỡ ba mươi, bốn mươi người, thuê một hội trường trong khách sạn, ăn uống rồi trò chuyện.” Lộ Sơ Dương nói, “Anh cũng mời thầy với chị của anh đến đi, mọi người gặp mặt nhau một bữa.”
“Anh cần mặc gì để tham dự?” Bạch Thiều hỏi.
“Mặc vest nhé, em chưa từng thấy anh mặc âu phục đeo cà vạt đâu.” Lộ Sơ Dương cười híp mắt nói, “Cặp kính gọng bạc của anh khẳng định hợp cực kỳ với áo vest, vóc dáng của hai chúng ta từa tựa nhau, anh mặc đồ của em là được.”
“Ừ.” Bạch Thiều gật đầu.
Ăn bánh kem xong, hai người vào phòng thay quần áo. Lộ Sơ Dương moi ra bộ đồ mà hắn cho rằng rất hợp với Bạch Thiều, sửa soạn từ đầu đến chân giùm người yêu, hắn ngồi trên ghế đẩu đỡ cằm thưởng thức hình tượng mới toanh của bác sĩ.
Áo sơ mi xám, cà vạt xanh dương đậm, phối với áo vest và quần tây xanh xám, cùng đôi giày da đen. Bạch Thiều đẩy gọng kính, nhìn Lộ Sơ Dương, mím môi hỏi: “Thế nào?”
“Anh lại đây.” Lộ Sơ Dương thẳng lưng lên, ngoắc tay với Bạch Thiều.
Bạch Thiều nghe lời đi qua, hạ tầm mắt đối diện với đạo diễn Lộ đang ngồi.
Lộ Sơ Dương duỗi tay, kéo cà vạt của bác sĩ, khiến Bạch Thiều hơi cúi người, chóp mũi kề chóp mũi, Lộ Sơ Dương nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Tiểu Bạch, trói em đi.”
Bạch Thiều cười khẽ, vuốt ve sau gáy của người yêu, dùng âm thanh lạnh nhạt nói: “Đừng làm dơ quần áo.”
Lộ Sơ Dương mặc kệ tất cả, gừ gừ cắn một cái lên môi của Bạch Thiều, dịu ngoan mở miệng ra, giao quyền chủ động cho bác sĩ. Hắn di chuyển cẳng chân, cọ nhẹ vào mắt cá chân của bác sĩ, hôn xong cũng không quên mồi thêm lửa nóng: “Bác sĩ, anh có muốn khám bệnh cho cơ thể của em không?”
Bạch Thiều nói: “Không chữa được, bệnh nan y.”
“Ấy, đừng mà.” Lộ Sơ Dương bật cười đập vào vai của bác sĩ, “Chí ít cũng phải cấp cứu một chút chứ.”
“Vậy em tìm nhầm người rồi, anh là bác sĩ phòng chăm sóc cuối đời, không tiến hành cấp cứu.” Bạch Thiều trả lời một cách nghiêm túc đàng hoàng, thành công làm bầu không khí vọng nóng bỏng vừa bốc lên tắt nắng ngang.
Editor lảm nhảm: Tự dưng thắc mắc nếu bác sĩ Tiểu Bạch gặp Vương đại phu thì sẽ ra sao nhỉ?