Bởi vì tôi vượt qua kỳ thi một cách thuận lợi, cho nên lần kế tiếp log in vào game thì tâm tình rất tốt.
Hăng hái gửi tin cho ngũ tặc: “Cao thủ tôi đã trở lại!!!!”
Thật ra tôi còn muốn gửi tin cho Ám Ảnh để kể lể những chuyện đã phát sinh, nhưng từ lúc tôi đặt chân vào rừng rậm Tri Chu liền không thể liên lạc với ngoại giới. Chỉ có thể kết luận một câu, lãnh địa của Yêu Hồ tộc giống như Bermuda, là vùng cấm địa thần bí.
Tiếp tục lê la nói chuyện với NPC mà vẫn không có kết quả gì, lúc này tôi làm ra một quyết định cực kỳ vĩ đại: ra khỏi thành.
Có một bài thơ viết như vầy (mình không biết dịch thơ nên sẽ dịch thành văn xuôi nhé): phương trời xa luôn hấp dẫn con người, không phải bởi vì nơi đó có khung cảnh xinh đẹp hơn nơi chúng ta đang sống, mà bởi vì những truyền thuyết và sự bí ẩn mà chúng ta chưa biết tới. Hãy lên đường ngay đi thôi, phương trời xa đang vẫy gọi. Nơi này không có gì lưu luyến nữa đâu.
Tôi cảm thấy bài thơ rất hay, phân tích tâm lý con người rất chuẩn. Tôi chính là bị tâm lý đó lừa mới đi tới Yêu Hồ tộc, và hiện giờ thì tiếp tục bị lừa thêm lần nữa.
Thiên Thành (thành chủ) của Yêu Hồ tộc rất đẹp. Nhưng mà cho dù xinh đẹp cỡ nào thì nhìn mãi cũng chán. Những vùng đất mới, những nơi chưa được khám phá luôn tồn tại một sức hút rất đặc biệt. Vùng ngoại thành của Yêu Hồ tộc chính là nơi như thế. Bị che lấp bởi một lớp sương mỏng, trông giống như miếng khăn voan che mặt của một người con gái, tạo cho người ta cảm giác muốn đưa tay vén lên lớp khăn voan ấy để biết xem dung mạo bên dưới khuynh thành khuynh quốc đến cỡ nào.
Ở nơi này không có tường thành bao quanh, bởi vì tùy tiện kéo đại bất cứ thành viên nào của Yêu Hồ tộc đều là hàng cao thủ, giống như cái tên giữ trật tự đô thị từng phạt tôi 5 lạng bạc cũng là đại pháp sư. Nói sao nhỉ, giống như bạn đi vào một văn phòng công ty, thoạt nhìn rất giống các công ty bình thường khác, nhưng sau đó bạn mới biết, ngay cả nhân viên lau dọn bồn cầu cũng có bằng thạc sĩ. Loại địa phương này, ngoài trừ miêu tả bằng hai từ “biến thái” thì tôi không biết dùng từ nào khác hơn. Cho nên nếu có kẻ nào dám tấn công vào đây thì chỉ có thể nói tên đó uống lộn thuốc, đầu óc bị hỏng rồi.
Bên ngoài Thiên Thành không có tường thành nhưng chung quanh được bao phủ bởi một cánh đồng hoa diễm quỳ màu đỏ, nhìn xa giống như một tấm thảm, cực kỳ xinh đẹp. Ban đầu tôi còn tưởng tộc trưởng của Yêu Hồ tộc là một tên yêu cái đẹp đến phát cuồng nên mới không xây tường thành bằng gạch mà lại xây bằng hoa. Đợi đi đến gần tôi mới biết cái tường hoa này… hoàn toàn không giống như những gì tôi nhìn thấy. Khi tôi cầm cây cung vạch đám hoa để tìm lối đi, đóa hoa bỗng nhiên duỗi cánh ra, bên trong nhụy hoa xuất hiện một con mắt, bên dưới đài hoa run run nâng lên lộ ra một hàm răng trắng hếu. Tôi… quay đầu bỏ chạy.
Bùm bụp bùm bụp… trái tim tôi chớp nhảy liên hồi, mồ hôi đổ ra như tắm vì co giò chạy với tốc độ cao. Đậu xanh rau má, từ lúc tiến vào Yêu Hồ tộc, tôi bị hết thứ này đến thứ khác dọa sợ. Nếu không phải trái tim tôi đủ kiên cường, sợ là đã ợ ra rắm rồi (chết). Trời ơi, chỗ này không chỉ có mấy tên quái nhân biến thái, ngay cả thực vật cũng là đám biến thái, cbn!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Lấy mấy xâu thịt nướng lừa bịp từ trên tay của Trộm Long Tráo Phượng ra ăn lấy lại sức, tôi tràn đầy tự tin đứng lên. (Thú Thú: lòng tự tin và thịt nướng thì liên quan gì nhau? – Sâu: sao lại không liên quan chớ, bọn chúng giống như quan hệ giữa coca cola và đại vương manga vậy. – Thú Thú: là sao? – Sâu: sâu không thể đo lường. – Rầm ~)
Thiên Thành cũng như các thành trấn khác, có 4 mặt. Hướng Tây Bắc ráp ranh với đầm lầy sương mù, ba mặt khác đều là hoa diễm quỳ nhưng lại có 3 cái cổng trông tương tự như cửa thành.
Tôi đứng ở cửa thành phía đông nam, nghe tiếng hệ thống nhắc nhở “Bạn đang ở Đông Giao – Thiên Thành”. Phía bên ngoài được bao phủ bởi một tầng sương mù mỏng mỏng. Đây là sương mù thật sự, không phải ảo thuật, cho nên thuộc tính của Sát Quỷ Cung không công hiệu. May mắn tôi vẫn nhìn thấy đường, không quá rõ nhưng ít nhất có thể nhìn thấy một con đường lát đá cuội ở dưới chân.
Không có ý định gì trong đầu, tôi chọn đại một phương hướng mà đi. Men theo con đường nhỏ, sương mù càng ngày càng mỏng, đợi đến khi sương mù tan hết, trước mắt tôi là một tòa kiến trúc cũ màu trắng ố vàng vì bị bỏ hoang đã lâu. Tôi không thèm quan tâm đây có phải là quỷ ốc (nơi ở của quỷ) hay không, kích động vọt vào trong. Đây là thói xấu của tôi từ hồi chơi RPG mà có, hễ thấy tòa nhà trống liền chui vào, thấy phòng trống liền mở cửa, sau đó bới tung lật đổ mọi nơi để tìm bảo bối, giống như thằng bán ve chai hễ nhìn thấy nắp lon sẽ cúi đầu đi lụm vậy đó, là một loại bản năng.
Nhà rất to. Phần lớn vách tường đã gần muốn sụp. Khắp nơi treo đầy mạng nhện. Đồ vật trong nhà phủ một tầng bụi dày. Nhưng tôi vẫn có thể lờ mờ nhận ra nơi này trước đây rất xa hoa. Thuận tay cầm lấy một vật trang trí trên tường lên nhìn, tôi ngạc nhiên phát hiện nó làm bằng ma ngân. Biết ma ngân là gì không? Không biết thì để tôi nói cho mà biết. Ma ngân giống như bạch kim (vàng trắng) ở ngoài đời, là một dạng kim loại quý hiếm, so với vàng ròng còn quý hơn. Ma ngân giúp gia tăng ma pháp. Đây là vật liệu rèn đúc mà bất kỳ thợ rèn nào cũng mơ ước.
Không nói nhiều nữa, tôi trực tiếp tiến hành công tác quen thuộc, tạm gọi là “đào kho báu”. Nếu căn nhà này được nhân tính hóa, đảm bảo nó sẽ oán hận hành vi phi lễ bạo lực của tôi. Có điều, hiện giờ nó vẫn chỉ là một ngôi nhà vô tri vô giác, cho nên chỉ có thể câm lặng bị tôi tận tình “lăng nhục”.
Sau khi tìm được một pho tượng đúc bằng ma ngân, tôi càng thêm hưng phấn. Mà lúc này, lực chú ý của tôi dời qua cánh cổng đang đóng chặt ở bên kia. Phía sau cánh cổng đóng kín là thứ gì đang chờ đợi? Tài bảo chất đống? Yêu quái biến thái? Bí mật kinh thiên động địa? Hoặc là một nàng công chúa đang say ngủ? Tôi cảm thấy lượng hóc môn phấn khích của tôi tăng cao tột độ, tiếng nhắc nhở của hệ thống chính là minh chứng.
“Sóng não của bạn đã đạt tới cấp báo động 4, là trạng thái dị thường. Có xu thế hướng tới báo động cấp 3. Mời bạn log out.”
Nếu đạt tới báo động cấp 3 sẽ bị hệ thống cưỡng chế đá ra khỏi trò chơi. Bởi vì nếu sóng não vượt tới báo động cấp 2 sẽ xảy ra tình trạng bị sốc. Nếu đạt tới báo động cấp 1 thì nghĩa là người đó đã đi đời nhà ma.
Tôi nghe tiếng hệ thống nhắc nhở, tranh thủ xuất ra độc môn tuyệt chiêu – thôi miên đại pháp, một lát liền phục hồi sóng não trở lại trạng thái bình thường.
Tôi bình tĩnh cầm tay nắm cửa, bởi vì tôi không phải đạo tặc, không biết cách mở khóa, cho nên chỉ có thể dùng bạo lực. Đẩy ~ đụng ~ đẩy ~ đụng ~ tôi dùng toàn lực đánh ầm ầm lên cánh cửa, bỗng nhiên…
Rầm ~
Cánh cửa vẫn không nhúc nhích nhưng bức tường ở hai bên đã bi tráng ngã xuống. Tôi im lặng phủi bụi bám đầy trên người, leo qua đám gạch vụn, đi vào bên trong.
Căn phòng không lớn lắm, ngoại trừ một vài đồ dùng trong nhà thì không có thứ gì khác. Nhưng mà ở cuối căn phòng còn có một cánh cửa nữa.
Tôi hí hửng chạy qua. Kéo ~ Không phản ứng. Kéo ~ Vẫn không phản ứng. Tôi kéo cả buổi mà cánh cửa vẫn kiên cường đứng im không nhúc nhích. Bản thân tôi thì mệt muốn chết. Vô thức dựa vào cánh cửa nghỉ xả hơi. Bịch ~ tôi trực tiếp té lộn đầu. Tôi lồm cồm ngồi lên, bi phẫn nhìn cánh cửa đằng sau lưng. Không ngờ là đẩy vào trong a~
Bên trong rất lộn xộn, căn bản không có vật gì còn nguyên vẹn, nhìn qua giống như bị trộm cướp vào viếng nhà. Nhưng gian phòng bên ngoài rất chỉnh tề, vậy không phải là khả năng này rồi. Chỉ còn một khả năng để suy đoán mà thôi, chỗ này từng xảy ra một hồi quyết đấu sinh tử. Chứng cớ sao? Cái thi thể nằm dưới đất chính là chứng cớ.
Tôi ngồi xổm xuống, hứng thú tiến hành phân tích bộ xương khô. Thay vì nói tôi hứng thú với cái thi thể, không bằng nói tôi hứng thú với bộ y phục trên người ông ta. Dựa theo lẽ thường mà nói, một cỗ thi thể đã đi tới giai đoạn hóa thành xương trắng thì bộ y phục không thể nào còn nguyên vẹn mới đúng. Nhưng cái pháp bào trên người bộ xương khô chẳng những còn nguyên vẹn mà thoạt nhìn tựa như mới tinh.
Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu tôi là, người này không đơn giản. Suy nghĩ thứ hai, đây là bảo bối. Suy nghĩ thứ ba… liền biến thành hành động. Tay chân lưu loát đem pháp bào lột ra. Chiếc áo lót bên trong không được sự che chở của pháp bào nhanh chóng biến thành bột phấn. Bộ xương mặc quần áo hiện giờ hóa thành bộ xương khỏa thân.
Không cần biết là nam nhân hay nữ nhân khỏa thân đều sẽ có người hứng thú muốn nhìn, nhưng một bộ xương khô khỏa thân thì không ai có hứng thú muốn nghiên cứu cả, dĩ nhiên là trừ đám pháp y. Tôi không phải pháp y, nhưng tôi lại có chút hứng thú với bộ xương khô khỏa thân này. Bởi vì bên dưới ống tay áo, tôi nhìn thấy bàn tay ông ta đang nắm chặt một món đồ vật, là một thứ phát sáng.
Tôi dùng sức bẻ ngón tay. Tên này nắm cũng chặt dữ a~
Lúc này trong đầu tôi xoay chuyển vẽ ra tình cảnh ngày hôm đó. Một đám côn đồ xông vào nhà, uy hiếp vị anh hùng giao ra tuyệt thế bảo vật, nếu không sẽ giết chết cả nhà ông. Nhưng anh hùng thà chết không khuất phục, tử chiến đến cùng với bọn cướp, cuối cùng hy sinh. Đến chết vẫn khăng khăng nắm chặt bảo vật trong tay, dùng ống tay áo rộng thùng thình của pháp bào cản trở che giấu nó. Đám ác đồ tìm khắp nơi không thấy nên đã bỏ đi…
Có điều, mãi về sau tôi mới biết, câu chuyện tưởng tượng của tôi với sự thật khác xa nhau một trời một vực.
Cạch ~ Một ngón tay bị tôi bẻ gãy. Tôi vô tội nhìn bộ xương khô.
“Anh hùng, tôi không cố ý nha. Xương cốt của người thật giòn quá ~”
Lại bẻ thêm 2 đoạn xương tay nữa (ặc ặc), tôi rốt cuộc lấy tới bảo vật, là một viên bảo thạch, có hình dạng giống như dấu phẩy, màu xanh thăm thẳm, đẹp cực kỳ, còn có một cái tên rất hay “Yêu Huyết Thạch – Phạm Thanh”
Đem bảo thạch và pháp bào bỏ vào đai lưng, tôi vừa huýt sáo vừa bước ra khỏi nhà. Nơi đây đã bị tôi càn quét không còn thứ gì có giá trị nữa…
Nhớ lại lúc nãy có đi ngang qua một ngã ba, bởi vì nhánh rẽ kia là con đường lát đá xanh rất nhỏ hẹp cho nên tôi đã bỏ qua. Hiện tại tôi muốn vòng trở lại. Nói không chừng kế hoạch “đào kho báu” của tôi có thể khởi động rồi. Hiện giờ, tôi hoàn toàn quên mất mục tiêu đầu tiên khi bước chân ra khỏi thành chủ là cái gì luôn… hắc hắc… trí nhớ của côn trùng không được tốt cho lắm…
Rất nhanh đi hết con đường lát đá xanh, trước mắt tôi hiện ra một hàng rào cây mây, trên cánh cửa bằng cột gỗ có đề một hàng chữ “Nghĩa trang hoàng gia Hồ tộc”.
Kháo ~ không ngờ là nghĩa địa.
Dù sao cũng đã đến đây rồi, thôi thì vào xem một chút. Vì đã có kinh nghiệm với đám hoa diễm quỳ, tôi đương nhiên không nghĩ đám dây mây mọc trên tường này là cây cối bình thường. Thật cẩn thận bảo trì khoảng cách an toàn với chúng, tôi đi vào cánh cổng nghĩa trang to tổ bố kia.
Bàn Cổ đại thần hiển linh, tôi không phải đang sinh ảo giác chớ!
Cảnh tưởng hiện ra trước mắt khiến tôi một phen choáng váng, có cảm giác bản thân tiến vào mộng cảnh. Hằng hà sa số yêu huyết thạch với kích cỡ to nhỏ khác nhau hiện ra trước mắt. Cảm giác của tôi lúc này giống như một tên thợ mỏ nghèo rớt mồng tơi đột nhiên đào lên một khối kim cương sáng lóa… cảm giác lâng lâng sung sướng… sau đó lại nhìn tới một căn nhà xây bằng kim cương… cực kỳ khiếp sợ!!!!
Nói vậy thôi chứ tôi vẫn duy trì đầu óc thanh tỉnh, không trực tiếp vươn móng vuốt ra chôm mấy viên bảo thạch kia. Bởi vì chúng không phải nằm rải rác trên mặt đất mà được khảm trên các lăng trụ, có lẽ là bia mộ. Không hổ là nghĩa trang hoàng gia. Đủ xa xỉ ~ Phải nói là bia mộ hoa lệ nhất mà tôi từng thấy. Mà tôi mới không tin nơi này không có người trông coi. Không muốn bị cái tên Hỏa trưởng lão bắt về chịu đại hình, tôi đem móng vuốt nắm chặt áo quần, đè nén cảm giác rục rịch trong lòng, chỉ đưa mắt nhìn đám bảo thạch kia cho đã nghiện mà thôi.
“Tiểu bằng hữu, ngươi tới đây làm gì?”
Ách ~ tôi như con thỏ nhỏ bị giật mình, sợ hãi nhảy đổng lên. Quay qua mới thấy một ông lão tóc bạc đang cười tủm tỉm nhìn tôi. Đờ mờ… đám Yêu Hồ tộc sao toàn là bọn biến thái thích chuyện bất thình thình hiện ra giữa không trung để hù dọa người khác thế này. Còn may trái tim tôi đủ khỏe mạnh, tinh thần đủ trấn định, ý chỉ đủ ương ngạnh…
“Tiểu bằng hữu, ngươi không sao chớ?!” – ông lão ân cần nhìn tôi.
Tôi vì sao cảm thấy khuôn mặt tươi cười của ông ta thật đáng sợ? Tôi nhớ có ai đó từng nói, địch thủ đáng sợ nhất của bạn không phải là người có vẻ mặt lãnh khốc vô tình mà chính là người luôn dùng vẻ mặt ôn nhu tươi cười mà nhìn bạn. Hỏa trưởng lão mặt lạnh làm tim tôi muốn vỡ ra còn ông lão quái dị này thì khiến tim tôi vì kinh khiếp mà muốn ngừng đập luôn.
Tôi nuốt nước miếng, cố gắng kéo miệng cười một cái: – “Tôi… tôi ngẫu nhiên đi ngang qua, tò mò đi vào nhìn xem một chút thôi… hiện tại liền đi ngay…”
Tôi bây giờ chỉ muốn quay đầu rời khỏi địa phương quỷ dị này càng nhanh càng tốt.
“Không cần vội.” – ông lão nắm tay tôi giữ lại – “Lâu rồi không có người tới đây, ngươi muốn nhìn xem thì cứ nhìn xem đi. Tới, để ta giới thiệu một chút.”
“Tôi…”
“Ta họ Đồng. Là người trông coi nghĩa trang hoàng gia. Ngươi có thể gọi ta là Đồng trưởng lão. Tiểu bằng hữu, ngươi tên là Lạc Thủy Tri Chu sao? Tên gì kỳ cục vậy? Là một giống nhện mới à? Nhưng nhìn ngươi giống nhân loại a… đâu có giống nhện tinh.”
“Tôi…”
“Nhưng cũng không sao, mặc kệ ngươi trước kia là giống vật gì, sau khi hoàn thành nhiệm vụ chuyển chức thì là yêu hồ rồi.” – Đồng trưởng lão hào hứng bừng bừng tự biên tự diễn, không chút tự giác bản thân đã cướp lời tôi muốn nói đến hai lần.
Có điều nghe ông ta nhắc tới “nhiệm vụ chuyển chức”, tôi mới nhớ ra, tôi đi ra ngoài là vì muốn tìm nhiệm vụ chuyển chức đó a.
“Đồng trưởng lão…” – tôi nhanh chóng cắt ngang – “Ông có nhiệm vụ chuyển chức không?”
Nghe tôi hỏi, Đồng trưởng lão vẻ mặt liền u sầu: – “Hôm phân phối nhiệm vụ ta uống rượu say nên đến muộn, không lấy tới nhiệm vụ nào, mấy tên… mà sao ngươi không biết kính lão đắc thọ gì hết vậy, làm hại ta quên mất đang nói đến đoạn nào rồi…”
“Khụ khụ…” – tôi coi mòi Đồng trưởng lão này cùng loại với tên Lam Khải Y, là hạng người thích nói nhiều – “Đồng trưởng lão, vậy ông có biết ở đâu mới tìm được nhiệm vụ chuyển chức không?”
“Đương nhiên biết.” – Đồng trưởng lão đắc ý nói.
“Cái kia… vậy thì… có thể nói cho tôi biết không? Tôi tìm cả ngày cũng không tìm được.”
“Không thể!”
Bịch ~ Hóa ra là đang đùa giỡn tôi… huhu…
“Nhưng nếu ngươi hoàn thành nhiệm vụ của ta thì ta sẽ cân nhắc nói cho ngươi biết.” – giảo hoạt cười.
Tôi choáng ~ tôi chỉ nghe nói chuyện ép vợ gả chồng chứ chưa từng nghe nói có vụ cưỡng bức người khác nhận nhiệm vụ nha.
“Được rồi, là nhiệm vụ gì vậy?”
“Không cần vội.” – Đồng trưởng lão cười tủm tỉm kéo tay tôi – “Trước hết để ta giới thiệu thoáng một cái lịch sử của Yêu Hồ tộc, miễn cho ngươi trở thành Yêu Hồ rồi mà chuyện gì cũng không biết.”
Tôi khóc không ra nước mắt. Ông không vội nhưng mà tôi gấp a~ NPC này gặp chuyện quỷ gì vậy?! Muốn lôi kéo người chơi nói chuyện phiếm sao? Tôi muốn kiện công ty trò chơi…
Một lát sau, dưới sự uy hiếp của Đồng trưởng lão, tôi thành thật ngồi xếp bằng tròn dưới chân ông ta nghe kể chuyện.
“Đây là nghĩa trang chuyên dụng của hoàng tộc Yêu Hồ.”
Nói thừa ~ Nhìn cái tên là biết rồi.
“Từng lăng trụ ở đây đại biểu cho một gia tộc.”
Hửm? Là mai táng tập thể sao?
“Yêu Hồ tộc sau khi chết đi sẽ không có thi thể.”
Choáng ~ vậy vì sao còn lãng phí xây lăng mộ nha, còn khảm quá trời bảo thạch quý hiếm lên đó nữa?!
“Người của Yêu Hồ tộc sau khi chết đi, tinh hoa sẽ ngưng kết thành một viên Yêu Huyết Thạch, chính là mấy viên bảo thạch ngươi chăm chú nhìn lúc nãy.”
Bịch ~ Tôi té. Vậy viên bảo thạch tôi cầm trong tay chính là tinh hoa sau khi chết của một người tên là Phạm Thanh? Vậy bộ xương khô kia không phải người của Yêu Hồ tộc sao? Chuyện gì đang xảy ra?
Đồng trưởng lão không chú ý tới sự khác thường của tôi, tiếp tục kể.
“Chúng ta đem yêu huyết thạch khảm vào bia đá đại biểu của gia tộc. Ở chính giữa, lăng trụ lớn nhất chính là Đồng gia bia mộ. Đồng gia là gia tộc cường đại nhất của vương tộc. Mấy đời tộc trưởng, Hỏa trưởng lão và người thủ mộ đều là người của Đồng gia. Xung quanh bia mộ Đồng gia là sáu bia đá, gọi là Lục Mang Tinh đồ án. Đó là sáu gia tộc của sáu vị trưởng lão. Còn những vương tộc khác sẽ không phân đẳng cấp, đều được phân bố rải rác khắp nơi.”
Thì ra là vậy. Tôi nhìn nhìn, đúng là các lăng trụ có quy luật phân bố riêng.
“Còn một điều nữa. Chỉ có người của vương tộc mới ngưng kết thành Yêu Huyết Thạch có màu sắc. Những Yêu Hồ khác sẽ là vô sắc.”
“Chỉ có vương tộc mới có màu sắc sao? Thế trong vương tộc có người họ Phạm không?” – tôi hiếu kỳ hỏi, rất muốn biết viên bảo thạch tôi đang nắm giữ là của người nào.
Đôi mắt Đồng trưởng lão nhíu lại, thái độ rất khác thường: – “Ngươi quen biết người của Phạm gia?”
Tôi nhìn tình hình liền biết khôn lắc đầu, chẳng lẽ Phạm gia là đám đại nghịch bất đạo nào đó hay sao?
“Không biết. Lúc nãy tôi đi qua một ngôi nhà thì thấy đề tên này thôi.”
“Ừ, về sau không nên nhắc tới cái tên này trước mặt những người khác. Ngươi phải vĩnh viễn quên đi dòng họ này. Bọn chúng đã không còn tồn tại nữa rồi.” – Đồng trưởng lão nói chuyện rất nghiêm túc, tôi nhìn thấy đôi mắt ông thoáng nét đau thương.
“Vâng…” – tôi bất đắc dĩ đáp ứng… NPC kể chuyện cũng quá nhập tâm đi à… Câu chuyện chỉ là câu chuyện mà thôi, có tất yếu giống như sự thật không nha.
“Tốt rồi. Ta giao nhiệm vụ cho ngươi.” – nói xong móc ra quyển trục.
>> Phiền não của người thủ mộ, cấp B, nhiệm vụ đơn lẻ (một người).
>> Phía đông nghĩa trang, mỗi ngày sẽ có 400 con chim hồng tước bay tới ăn hết Yêu Hồ thảo, liên tục trong 1 giờ
>> Yêu cầu nhiệm vụ: không để Yêu Hồ thảo bị ăn sạch
>> Nhiệm vụ ban thưởng: một trang bị hoàng kim hoặc một tin tức.
>> Không bị trừng phạt nếu thất bại, thời hạn cho lần tấn công tiếp theo là 0 ngày 10 giờ.
Tôi đọc xong nội dung, tội nghiệp nhìn Đồng trưởng lão. Trời ơi, 400 con chim hồng tước tấn công liên tục trong 1 giờ, còn là nhiệm vụ đơn lẻ nữa. Tính bình quân là 10s phải bắn chết một con chim. Ngoài ra còn phải bảo hộ cho đám cây cỏ hoàn hảo không bị tổn thương gì nữa. Đây chính là nhiệm vụ bất khả thi đó.
Thế nhưng Đồng trưởng lão không thèm để ý đến tôi, bình tĩnh nói.
“Ngươi đi chuẩn bị đi. Ta có chuyện phải ra ngoài. Lát nữa về sẽ nghiệm thu kết quả.”
=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ===
Slot Machine là máy đánh bài tự động, tục gọi máy kéo, nhìn giống như hình bên dưới
images
Hăng hái gửi tin cho ngũ tặc: “Cao thủ tôi đã trở lại!!!!”
Thật ra tôi còn muốn gửi tin cho Ám Ảnh để kể lể những chuyện đã phát sinh, nhưng từ lúc tôi đặt chân vào rừng rậm Tri Chu liền không thể liên lạc với ngoại giới. Chỉ có thể kết luận một câu, lãnh địa của Yêu Hồ tộc giống như Bermuda, là vùng cấm địa thần bí.
Tiếp tục lê la nói chuyện với NPC mà vẫn không có kết quả gì, lúc này tôi làm ra một quyết định cực kỳ vĩ đại: ra khỏi thành.
Có một bài thơ viết như vầy (mình không biết dịch thơ nên sẽ dịch thành văn xuôi nhé): phương trời xa luôn hấp dẫn con người, không phải bởi vì nơi đó có khung cảnh xinh đẹp hơn nơi chúng ta đang sống, mà bởi vì những truyền thuyết và sự bí ẩn mà chúng ta chưa biết tới. Hãy lên đường ngay đi thôi, phương trời xa đang vẫy gọi. Nơi này không có gì lưu luyến nữa đâu.
Tôi cảm thấy bài thơ rất hay, phân tích tâm lý con người rất chuẩn. Tôi chính là bị tâm lý đó lừa mới đi tới Yêu Hồ tộc, và hiện giờ thì tiếp tục bị lừa thêm lần nữa.
Thiên Thành (thành chủ) của Yêu Hồ tộc rất đẹp. Nhưng mà cho dù xinh đẹp cỡ nào thì nhìn mãi cũng chán. Những vùng đất mới, những nơi chưa được khám phá luôn tồn tại một sức hút rất đặc biệt. Vùng ngoại thành của Yêu Hồ tộc chính là nơi như thế. Bị che lấp bởi một lớp sương mỏng, trông giống như miếng khăn voan che mặt của một người con gái, tạo cho người ta cảm giác muốn đưa tay vén lên lớp khăn voan ấy để biết xem dung mạo bên dưới khuynh thành khuynh quốc đến cỡ nào.
Ở nơi này không có tường thành bao quanh, bởi vì tùy tiện kéo đại bất cứ thành viên nào của Yêu Hồ tộc đều là hàng cao thủ, giống như cái tên giữ trật tự đô thị từng phạt tôi 5 lạng bạc cũng là đại pháp sư. Nói sao nhỉ, giống như bạn đi vào một văn phòng công ty, thoạt nhìn rất giống các công ty bình thường khác, nhưng sau đó bạn mới biết, ngay cả nhân viên lau dọn bồn cầu cũng có bằng thạc sĩ. Loại địa phương này, ngoài trừ miêu tả bằng hai từ “biến thái” thì tôi không biết dùng từ nào khác hơn. Cho nên nếu có kẻ nào dám tấn công vào đây thì chỉ có thể nói tên đó uống lộn thuốc, đầu óc bị hỏng rồi.
Bên ngoài Thiên Thành không có tường thành nhưng chung quanh được bao phủ bởi một cánh đồng hoa diễm quỳ màu đỏ, nhìn xa giống như một tấm thảm, cực kỳ xinh đẹp. Ban đầu tôi còn tưởng tộc trưởng của Yêu Hồ tộc là một tên yêu cái đẹp đến phát cuồng nên mới không xây tường thành bằng gạch mà lại xây bằng hoa. Đợi đi đến gần tôi mới biết cái tường hoa này… hoàn toàn không giống như những gì tôi nhìn thấy. Khi tôi cầm cây cung vạch đám hoa để tìm lối đi, đóa hoa bỗng nhiên duỗi cánh ra, bên trong nhụy hoa xuất hiện một con mắt, bên dưới đài hoa run run nâng lên lộ ra một hàm răng trắng hếu. Tôi… quay đầu bỏ chạy.
Bùm bụp bùm bụp… trái tim tôi chớp nhảy liên hồi, mồ hôi đổ ra như tắm vì co giò chạy với tốc độ cao. Đậu xanh rau má, từ lúc tiến vào Yêu Hồ tộc, tôi bị hết thứ này đến thứ khác dọa sợ. Nếu không phải trái tim tôi đủ kiên cường, sợ là đã ợ ra rắm rồi (chết). Trời ơi, chỗ này không chỉ có mấy tên quái nhân biến thái, ngay cả thực vật cũng là đám biến thái, cbn!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Lấy mấy xâu thịt nướng lừa bịp từ trên tay của Trộm Long Tráo Phượng ra ăn lấy lại sức, tôi tràn đầy tự tin đứng lên. (Thú Thú: lòng tự tin và thịt nướng thì liên quan gì nhau? – Sâu: sao lại không liên quan chớ, bọn chúng giống như quan hệ giữa coca cola và đại vương manga vậy. – Thú Thú: là sao? – Sâu: sâu không thể đo lường. – Rầm ~)
Thiên Thành cũng như các thành trấn khác, có 4 mặt. Hướng Tây Bắc ráp ranh với đầm lầy sương mù, ba mặt khác đều là hoa diễm quỳ nhưng lại có 3 cái cổng trông tương tự như cửa thành.
Tôi đứng ở cửa thành phía đông nam, nghe tiếng hệ thống nhắc nhở “Bạn đang ở Đông Giao – Thiên Thành”. Phía bên ngoài được bao phủ bởi một tầng sương mù mỏng mỏng. Đây là sương mù thật sự, không phải ảo thuật, cho nên thuộc tính của Sát Quỷ Cung không công hiệu. May mắn tôi vẫn nhìn thấy đường, không quá rõ nhưng ít nhất có thể nhìn thấy một con đường lát đá cuội ở dưới chân.
Không có ý định gì trong đầu, tôi chọn đại một phương hướng mà đi. Men theo con đường nhỏ, sương mù càng ngày càng mỏng, đợi đến khi sương mù tan hết, trước mắt tôi là một tòa kiến trúc cũ màu trắng ố vàng vì bị bỏ hoang đã lâu. Tôi không thèm quan tâm đây có phải là quỷ ốc (nơi ở của quỷ) hay không, kích động vọt vào trong. Đây là thói xấu của tôi từ hồi chơi RPG mà có, hễ thấy tòa nhà trống liền chui vào, thấy phòng trống liền mở cửa, sau đó bới tung lật đổ mọi nơi để tìm bảo bối, giống như thằng bán ve chai hễ nhìn thấy nắp lon sẽ cúi đầu đi lụm vậy đó, là một loại bản năng.
Nhà rất to. Phần lớn vách tường đã gần muốn sụp. Khắp nơi treo đầy mạng nhện. Đồ vật trong nhà phủ một tầng bụi dày. Nhưng tôi vẫn có thể lờ mờ nhận ra nơi này trước đây rất xa hoa. Thuận tay cầm lấy một vật trang trí trên tường lên nhìn, tôi ngạc nhiên phát hiện nó làm bằng ma ngân. Biết ma ngân là gì không? Không biết thì để tôi nói cho mà biết. Ma ngân giống như bạch kim (vàng trắng) ở ngoài đời, là một dạng kim loại quý hiếm, so với vàng ròng còn quý hơn. Ma ngân giúp gia tăng ma pháp. Đây là vật liệu rèn đúc mà bất kỳ thợ rèn nào cũng mơ ước.
Không nói nhiều nữa, tôi trực tiếp tiến hành công tác quen thuộc, tạm gọi là “đào kho báu”. Nếu căn nhà này được nhân tính hóa, đảm bảo nó sẽ oán hận hành vi phi lễ bạo lực của tôi. Có điều, hiện giờ nó vẫn chỉ là một ngôi nhà vô tri vô giác, cho nên chỉ có thể câm lặng bị tôi tận tình “lăng nhục”.
Sau khi tìm được một pho tượng đúc bằng ma ngân, tôi càng thêm hưng phấn. Mà lúc này, lực chú ý của tôi dời qua cánh cổng đang đóng chặt ở bên kia. Phía sau cánh cổng đóng kín là thứ gì đang chờ đợi? Tài bảo chất đống? Yêu quái biến thái? Bí mật kinh thiên động địa? Hoặc là một nàng công chúa đang say ngủ? Tôi cảm thấy lượng hóc môn phấn khích của tôi tăng cao tột độ, tiếng nhắc nhở của hệ thống chính là minh chứng.
“Sóng não của bạn đã đạt tới cấp báo động 4, là trạng thái dị thường. Có xu thế hướng tới báo động cấp 3. Mời bạn log out.”
Nếu đạt tới báo động cấp 3 sẽ bị hệ thống cưỡng chế đá ra khỏi trò chơi. Bởi vì nếu sóng não vượt tới báo động cấp 2 sẽ xảy ra tình trạng bị sốc. Nếu đạt tới báo động cấp 1 thì nghĩa là người đó đã đi đời nhà ma.
Tôi nghe tiếng hệ thống nhắc nhở, tranh thủ xuất ra độc môn tuyệt chiêu – thôi miên đại pháp, một lát liền phục hồi sóng não trở lại trạng thái bình thường.
Tôi bình tĩnh cầm tay nắm cửa, bởi vì tôi không phải đạo tặc, không biết cách mở khóa, cho nên chỉ có thể dùng bạo lực. Đẩy ~ đụng ~ đẩy ~ đụng ~ tôi dùng toàn lực đánh ầm ầm lên cánh cửa, bỗng nhiên…
Rầm ~
Cánh cửa vẫn không nhúc nhích nhưng bức tường ở hai bên đã bi tráng ngã xuống. Tôi im lặng phủi bụi bám đầy trên người, leo qua đám gạch vụn, đi vào bên trong.
Căn phòng không lớn lắm, ngoại trừ một vài đồ dùng trong nhà thì không có thứ gì khác. Nhưng mà ở cuối căn phòng còn có một cánh cửa nữa.
Tôi hí hửng chạy qua. Kéo ~ Không phản ứng. Kéo ~ Vẫn không phản ứng. Tôi kéo cả buổi mà cánh cửa vẫn kiên cường đứng im không nhúc nhích. Bản thân tôi thì mệt muốn chết. Vô thức dựa vào cánh cửa nghỉ xả hơi. Bịch ~ tôi trực tiếp té lộn đầu. Tôi lồm cồm ngồi lên, bi phẫn nhìn cánh cửa đằng sau lưng. Không ngờ là đẩy vào trong a~
Bên trong rất lộn xộn, căn bản không có vật gì còn nguyên vẹn, nhìn qua giống như bị trộm cướp vào viếng nhà. Nhưng gian phòng bên ngoài rất chỉnh tề, vậy không phải là khả năng này rồi. Chỉ còn một khả năng để suy đoán mà thôi, chỗ này từng xảy ra một hồi quyết đấu sinh tử. Chứng cớ sao? Cái thi thể nằm dưới đất chính là chứng cớ.
Tôi ngồi xổm xuống, hứng thú tiến hành phân tích bộ xương khô. Thay vì nói tôi hứng thú với cái thi thể, không bằng nói tôi hứng thú với bộ y phục trên người ông ta. Dựa theo lẽ thường mà nói, một cỗ thi thể đã đi tới giai đoạn hóa thành xương trắng thì bộ y phục không thể nào còn nguyên vẹn mới đúng. Nhưng cái pháp bào trên người bộ xương khô chẳng những còn nguyên vẹn mà thoạt nhìn tựa như mới tinh.
Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu tôi là, người này không đơn giản. Suy nghĩ thứ hai, đây là bảo bối. Suy nghĩ thứ ba… liền biến thành hành động. Tay chân lưu loát đem pháp bào lột ra. Chiếc áo lót bên trong không được sự che chở của pháp bào nhanh chóng biến thành bột phấn. Bộ xương mặc quần áo hiện giờ hóa thành bộ xương khỏa thân.
Không cần biết là nam nhân hay nữ nhân khỏa thân đều sẽ có người hứng thú muốn nhìn, nhưng một bộ xương khô khỏa thân thì không ai có hứng thú muốn nghiên cứu cả, dĩ nhiên là trừ đám pháp y. Tôi không phải pháp y, nhưng tôi lại có chút hứng thú với bộ xương khô khỏa thân này. Bởi vì bên dưới ống tay áo, tôi nhìn thấy bàn tay ông ta đang nắm chặt một món đồ vật, là một thứ phát sáng.
Tôi dùng sức bẻ ngón tay. Tên này nắm cũng chặt dữ a~
Lúc này trong đầu tôi xoay chuyển vẽ ra tình cảnh ngày hôm đó. Một đám côn đồ xông vào nhà, uy hiếp vị anh hùng giao ra tuyệt thế bảo vật, nếu không sẽ giết chết cả nhà ông. Nhưng anh hùng thà chết không khuất phục, tử chiến đến cùng với bọn cướp, cuối cùng hy sinh. Đến chết vẫn khăng khăng nắm chặt bảo vật trong tay, dùng ống tay áo rộng thùng thình của pháp bào cản trở che giấu nó. Đám ác đồ tìm khắp nơi không thấy nên đã bỏ đi…
Có điều, mãi về sau tôi mới biết, câu chuyện tưởng tượng của tôi với sự thật khác xa nhau một trời một vực.
Cạch ~ Một ngón tay bị tôi bẻ gãy. Tôi vô tội nhìn bộ xương khô.
“Anh hùng, tôi không cố ý nha. Xương cốt của người thật giòn quá ~”
Lại bẻ thêm 2 đoạn xương tay nữa (ặc ặc), tôi rốt cuộc lấy tới bảo vật, là một viên bảo thạch, có hình dạng giống như dấu phẩy, màu xanh thăm thẳm, đẹp cực kỳ, còn có một cái tên rất hay “Yêu Huyết Thạch – Phạm Thanh”
Đem bảo thạch và pháp bào bỏ vào đai lưng, tôi vừa huýt sáo vừa bước ra khỏi nhà. Nơi đây đã bị tôi càn quét không còn thứ gì có giá trị nữa…
Nhớ lại lúc nãy có đi ngang qua một ngã ba, bởi vì nhánh rẽ kia là con đường lát đá xanh rất nhỏ hẹp cho nên tôi đã bỏ qua. Hiện tại tôi muốn vòng trở lại. Nói không chừng kế hoạch “đào kho báu” của tôi có thể khởi động rồi. Hiện giờ, tôi hoàn toàn quên mất mục tiêu đầu tiên khi bước chân ra khỏi thành chủ là cái gì luôn… hắc hắc… trí nhớ của côn trùng không được tốt cho lắm…
Rất nhanh đi hết con đường lát đá xanh, trước mắt tôi hiện ra một hàng rào cây mây, trên cánh cửa bằng cột gỗ có đề một hàng chữ “Nghĩa trang hoàng gia Hồ tộc”.
Kháo ~ không ngờ là nghĩa địa.
Dù sao cũng đã đến đây rồi, thôi thì vào xem một chút. Vì đã có kinh nghiệm với đám hoa diễm quỳ, tôi đương nhiên không nghĩ đám dây mây mọc trên tường này là cây cối bình thường. Thật cẩn thận bảo trì khoảng cách an toàn với chúng, tôi đi vào cánh cổng nghĩa trang to tổ bố kia.
Bàn Cổ đại thần hiển linh, tôi không phải đang sinh ảo giác chớ!
Cảnh tưởng hiện ra trước mắt khiến tôi một phen choáng váng, có cảm giác bản thân tiến vào mộng cảnh. Hằng hà sa số yêu huyết thạch với kích cỡ to nhỏ khác nhau hiện ra trước mắt. Cảm giác của tôi lúc này giống như một tên thợ mỏ nghèo rớt mồng tơi đột nhiên đào lên một khối kim cương sáng lóa… cảm giác lâng lâng sung sướng… sau đó lại nhìn tới một căn nhà xây bằng kim cương… cực kỳ khiếp sợ!!!!
Nói vậy thôi chứ tôi vẫn duy trì đầu óc thanh tỉnh, không trực tiếp vươn móng vuốt ra chôm mấy viên bảo thạch kia. Bởi vì chúng không phải nằm rải rác trên mặt đất mà được khảm trên các lăng trụ, có lẽ là bia mộ. Không hổ là nghĩa trang hoàng gia. Đủ xa xỉ ~ Phải nói là bia mộ hoa lệ nhất mà tôi từng thấy. Mà tôi mới không tin nơi này không có người trông coi. Không muốn bị cái tên Hỏa trưởng lão bắt về chịu đại hình, tôi đem móng vuốt nắm chặt áo quần, đè nén cảm giác rục rịch trong lòng, chỉ đưa mắt nhìn đám bảo thạch kia cho đã nghiện mà thôi.
“Tiểu bằng hữu, ngươi tới đây làm gì?”
Ách ~ tôi như con thỏ nhỏ bị giật mình, sợ hãi nhảy đổng lên. Quay qua mới thấy một ông lão tóc bạc đang cười tủm tỉm nhìn tôi. Đờ mờ… đám Yêu Hồ tộc sao toàn là bọn biến thái thích chuyện bất thình thình hiện ra giữa không trung để hù dọa người khác thế này. Còn may trái tim tôi đủ khỏe mạnh, tinh thần đủ trấn định, ý chỉ đủ ương ngạnh…
“Tiểu bằng hữu, ngươi không sao chớ?!” – ông lão ân cần nhìn tôi.
Tôi vì sao cảm thấy khuôn mặt tươi cười của ông ta thật đáng sợ? Tôi nhớ có ai đó từng nói, địch thủ đáng sợ nhất của bạn không phải là người có vẻ mặt lãnh khốc vô tình mà chính là người luôn dùng vẻ mặt ôn nhu tươi cười mà nhìn bạn. Hỏa trưởng lão mặt lạnh làm tim tôi muốn vỡ ra còn ông lão quái dị này thì khiến tim tôi vì kinh khiếp mà muốn ngừng đập luôn.
Tôi nuốt nước miếng, cố gắng kéo miệng cười một cái: – “Tôi… tôi ngẫu nhiên đi ngang qua, tò mò đi vào nhìn xem một chút thôi… hiện tại liền đi ngay…”
Tôi bây giờ chỉ muốn quay đầu rời khỏi địa phương quỷ dị này càng nhanh càng tốt.
“Không cần vội.” – ông lão nắm tay tôi giữ lại – “Lâu rồi không có người tới đây, ngươi muốn nhìn xem thì cứ nhìn xem đi. Tới, để ta giới thiệu một chút.”
“Tôi…”
“Ta họ Đồng. Là người trông coi nghĩa trang hoàng gia. Ngươi có thể gọi ta là Đồng trưởng lão. Tiểu bằng hữu, ngươi tên là Lạc Thủy Tri Chu sao? Tên gì kỳ cục vậy? Là một giống nhện mới à? Nhưng nhìn ngươi giống nhân loại a… đâu có giống nhện tinh.”
“Tôi…”
“Nhưng cũng không sao, mặc kệ ngươi trước kia là giống vật gì, sau khi hoàn thành nhiệm vụ chuyển chức thì là yêu hồ rồi.” – Đồng trưởng lão hào hứng bừng bừng tự biên tự diễn, không chút tự giác bản thân đã cướp lời tôi muốn nói đến hai lần.
Có điều nghe ông ta nhắc tới “nhiệm vụ chuyển chức”, tôi mới nhớ ra, tôi đi ra ngoài là vì muốn tìm nhiệm vụ chuyển chức đó a.
“Đồng trưởng lão…” – tôi nhanh chóng cắt ngang – “Ông có nhiệm vụ chuyển chức không?”
Nghe tôi hỏi, Đồng trưởng lão vẻ mặt liền u sầu: – “Hôm phân phối nhiệm vụ ta uống rượu say nên đến muộn, không lấy tới nhiệm vụ nào, mấy tên… mà sao ngươi không biết kính lão đắc thọ gì hết vậy, làm hại ta quên mất đang nói đến đoạn nào rồi…”
“Khụ khụ…” – tôi coi mòi Đồng trưởng lão này cùng loại với tên Lam Khải Y, là hạng người thích nói nhiều – “Đồng trưởng lão, vậy ông có biết ở đâu mới tìm được nhiệm vụ chuyển chức không?”
“Đương nhiên biết.” – Đồng trưởng lão đắc ý nói.
“Cái kia… vậy thì… có thể nói cho tôi biết không? Tôi tìm cả ngày cũng không tìm được.”
“Không thể!”
Bịch ~ Hóa ra là đang đùa giỡn tôi… huhu…
“Nhưng nếu ngươi hoàn thành nhiệm vụ của ta thì ta sẽ cân nhắc nói cho ngươi biết.” – giảo hoạt cười.
Tôi choáng ~ tôi chỉ nghe nói chuyện ép vợ gả chồng chứ chưa từng nghe nói có vụ cưỡng bức người khác nhận nhiệm vụ nha.
“Được rồi, là nhiệm vụ gì vậy?”
“Không cần vội.” – Đồng trưởng lão cười tủm tỉm kéo tay tôi – “Trước hết để ta giới thiệu thoáng một cái lịch sử của Yêu Hồ tộc, miễn cho ngươi trở thành Yêu Hồ rồi mà chuyện gì cũng không biết.”
Tôi khóc không ra nước mắt. Ông không vội nhưng mà tôi gấp a~ NPC này gặp chuyện quỷ gì vậy?! Muốn lôi kéo người chơi nói chuyện phiếm sao? Tôi muốn kiện công ty trò chơi…
Một lát sau, dưới sự uy hiếp của Đồng trưởng lão, tôi thành thật ngồi xếp bằng tròn dưới chân ông ta nghe kể chuyện.
“Đây là nghĩa trang chuyên dụng của hoàng tộc Yêu Hồ.”
Nói thừa ~ Nhìn cái tên là biết rồi.
“Từng lăng trụ ở đây đại biểu cho một gia tộc.”
Hửm? Là mai táng tập thể sao?
“Yêu Hồ tộc sau khi chết đi sẽ không có thi thể.”
Choáng ~ vậy vì sao còn lãng phí xây lăng mộ nha, còn khảm quá trời bảo thạch quý hiếm lên đó nữa?!
“Người của Yêu Hồ tộc sau khi chết đi, tinh hoa sẽ ngưng kết thành một viên Yêu Huyết Thạch, chính là mấy viên bảo thạch ngươi chăm chú nhìn lúc nãy.”
Bịch ~ Tôi té. Vậy viên bảo thạch tôi cầm trong tay chính là tinh hoa sau khi chết của một người tên là Phạm Thanh? Vậy bộ xương khô kia không phải người của Yêu Hồ tộc sao? Chuyện gì đang xảy ra?
Đồng trưởng lão không chú ý tới sự khác thường của tôi, tiếp tục kể.
“Chúng ta đem yêu huyết thạch khảm vào bia đá đại biểu của gia tộc. Ở chính giữa, lăng trụ lớn nhất chính là Đồng gia bia mộ. Đồng gia là gia tộc cường đại nhất của vương tộc. Mấy đời tộc trưởng, Hỏa trưởng lão và người thủ mộ đều là người của Đồng gia. Xung quanh bia mộ Đồng gia là sáu bia đá, gọi là Lục Mang Tinh đồ án. Đó là sáu gia tộc của sáu vị trưởng lão. Còn những vương tộc khác sẽ không phân đẳng cấp, đều được phân bố rải rác khắp nơi.”
Thì ra là vậy. Tôi nhìn nhìn, đúng là các lăng trụ có quy luật phân bố riêng.
“Còn một điều nữa. Chỉ có người của vương tộc mới ngưng kết thành Yêu Huyết Thạch có màu sắc. Những Yêu Hồ khác sẽ là vô sắc.”
“Chỉ có vương tộc mới có màu sắc sao? Thế trong vương tộc có người họ Phạm không?” – tôi hiếu kỳ hỏi, rất muốn biết viên bảo thạch tôi đang nắm giữ là của người nào.
Đôi mắt Đồng trưởng lão nhíu lại, thái độ rất khác thường: – “Ngươi quen biết người của Phạm gia?”
Tôi nhìn tình hình liền biết khôn lắc đầu, chẳng lẽ Phạm gia là đám đại nghịch bất đạo nào đó hay sao?
“Không biết. Lúc nãy tôi đi qua một ngôi nhà thì thấy đề tên này thôi.”
“Ừ, về sau không nên nhắc tới cái tên này trước mặt những người khác. Ngươi phải vĩnh viễn quên đi dòng họ này. Bọn chúng đã không còn tồn tại nữa rồi.” – Đồng trưởng lão nói chuyện rất nghiêm túc, tôi nhìn thấy đôi mắt ông thoáng nét đau thương.
“Vâng…” – tôi bất đắc dĩ đáp ứng… NPC kể chuyện cũng quá nhập tâm đi à… Câu chuyện chỉ là câu chuyện mà thôi, có tất yếu giống như sự thật không nha.
“Tốt rồi. Ta giao nhiệm vụ cho ngươi.” – nói xong móc ra quyển trục.
>> Phiền não của người thủ mộ, cấp B, nhiệm vụ đơn lẻ (một người).
>> Phía đông nghĩa trang, mỗi ngày sẽ có 400 con chim hồng tước bay tới ăn hết Yêu Hồ thảo, liên tục trong 1 giờ
>> Yêu cầu nhiệm vụ: không để Yêu Hồ thảo bị ăn sạch
>> Nhiệm vụ ban thưởng: một trang bị hoàng kim hoặc một tin tức.
>> Không bị trừng phạt nếu thất bại, thời hạn cho lần tấn công tiếp theo là 0 ngày 10 giờ.
Tôi đọc xong nội dung, tội nghiệp nhìn Đồng trưởng lão. Trời ơi, 400 con chim hồng tước tấn công liên tục trong 1 giờ, còn là nhiệm vụ đơn lẻ nữa. Tính bình quân là 10s phải bắn chết một con chim. Ngoài ra còn phải bảo hộ cho đám cây cỏ hoàn hảo không bị tổn thương gì nữa. Đây chính là nhiệm vụ bất khả thi đó.
Thế nhưng Đồng trưởng lão không thèm để ý đến tôi, bình tĩnh nói.
“Ngươi đi chuẩn bị đi. Ta có chuyện phải ra ngoài. Lát nữa về sẽ nghiệm thu kết quả.”
=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ===
Slot Machine là máy đánh bài tự động, tục gọi máy kéo, nhìn giống như hình bên dưới
images