“Anh biết tôi?” – Thảo Hoa Mai nghi hoặc nhìn tên pháp sư, nàng có thể cam đoan mình chưa từng gặp người này.
“Lãnh đạo cấp cao của bát đại công hội tôi đều biết mặt. Có điều, cô không biết tôi đâu. Tôi là Thiên Ngu Cam, phó bang chủ của Bất Diệt Thần Thoại. Mọi người tới đây vì đất phong lệnh đúng không?” – Thiên Ngu Cam lộ ra vẻ mặt cao thâm khó dò.
… Chúng tôi im lặng. Chẳng lẽ lại trả lời không phải?! Kia chính là nói dối, chúng tôi chưa có da mặt dày như thế. Cũng không thể trả lời đúng rồi với hắn được.
“Tính thêm tôi một người a~ Tôi rất mạnh. Chỉ cần chia cho tôi một lệnh bài là được.” – Thiên Ngu Cam cao hứng nói tiếp.
“Chia cho anh? Vì sao?” – Thảo Hoa Mai không phải là người dễ thương lượng. Tên này chọt ngang hông đòi chia một chén canh hả? Không có cửa đâu. Bổn cô nương không phải là lao công giá rẻ của ngươi – “Mê cung này công khai mở cửa cho tất cả mọi người. Ai có bản lĩnh lấy được đất phong lệnh thì nó thuộc về người đó. Anh muốn thì tự đi mà lấy. Dù sao lệnh bài có nhiều lắm. Bọn tôi đi trước. Bái bai.”
Thảo Hoa Mai nói xong liền quay đầu đi thẳng, 6 người chúng tôi cũng im lặng đi theo.
“Đợi tý, đừng đi, có gì còn thương lượng a~” – Thiên Ngu Cam đuổi theo.
Cbn, tên pháp sư này sao chạy nhanh như vậy? Tốc độ còn cao hơn cung tiễn thủ nữa. Dĩ nhiên đó là nói loại cung tiễn thủ bình thường. Chứ tôi đây là cung tiễn thủ siêu cấp cao mẫn là không thể nào so sánh nổi.
“Không có gì để thương lượng hết.” – Thảo Hoa Mai mặt đen như đít nồi, trong lòng chửi thầm, từ trước tới nay chỉ có bà đây chiếm tiện nghi của kẻ khác chứ làm gì có chuyện ngược lại, tiểu tử ngươi còn không biết an phận, nếu không phải nể phần giao tình với Bất Diệt Thần Thoại, bà đây đã giết người diệt khẩu rồi.
“Không cần cự tuyệt nhanh như vậy mà. Tôi cũng không phải chỉ có một mình nha. Đoàn đội số 4 của Bất Diệt Thần Thoại đang trên đường đến đây. Nếu không có gì trở ngại, chắc họ sắp xuất hiện rồi.” – Thiên Ngu Cam nghiêm túc nói – “Thanh Điểu trưởng lão, không phải tôi xem thường các cô. Nhưng đại boss bên trong rất lợi hại. Tiềm hành của đạo tặc không có tác dụng gì với nó. Trừ phi có người dụ boss rời đi, các cô mới có cơ hội trộm được đất phong lệnh. Chúng ta có thể hợp tác a~”
“Ai nói bọn tôi muốn dùng tiềm hành?” – tôi phát hiện ra tên pháp sư này cực kỳ đáng ghét, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của chúng tôi – “Nếu không có kế sách chắc chắn, chúng tôi đã không chạy tới nơi này. Bọn tôi là Tật Phong Lữ Đoàn, tiếp nhận mối làm ăn từ Triệu Hoán Liên Minh. Anh không trả tiền, vì sao bọn tôi phải phục vụ anh chứ? Anh có bản lãnh thì tự đi vào mà lấy lệnh bài a~”
Biến thân thuật của tôi không thể cho người ngoài biết được. Dù muốn cũng không thể hợp tác với tên này.
“Ủa?” – Thiên Ngu Cam trợn mắt, không nghĩ tới đụng phải một đám người còn gàn hơn cả hắn, nhưng họ càng không muốn hợp tác thì hắn càng muốn duy trì ý đồ, nếu để cho bọn họ lấy được đất phong lệnh, trở thành người đầu tiên xây thành, chẳng phải hy vọng của Bất Diệt Thần Thoại liền tan vỡ sao?! Hừm… xem thái độ này nghĩa là không có cửa hợp tác rồi. Vậy thì phải nghĩ biện pháp phá rối kế hoạch của họ a~ Mặc dù có thể gây thù chuốc oán với Triệu Hoán Liên Minh, nhưng chẳng còn cách nào khác. Nghĩ tới đây, Thiên Ngu Cam liền giả bộ ra vẻ bất đắc dĩ: – “Vậy thì thôi.”
Hắn nói xong liền xoay người quẹo vào một khúc cua, biến mất.
Chúng tôi xoay đầu nhìn nhau: – “Hắn đi thật hay giả vậy?”
“Tôi thấy nhất định có âm mưu bên trong.”
“Cùng ý kiến. Chúng ta nên nhanh chóng hành động thôi.”
“Ừ. Thú Thú, tiếp theo đi đường nào?” – tôi xoay người hỏi Thảo Hoa Mai.
“Kế tiếp là cái ngã ba.” – Thảo Hoa Mai chỉ ngay khúc cua mà Thiên Ngu Cam vừa đi vào, ánh mắt toả ra sát khí.
“… tên hỗn đãn!” – Đổi Trắng Thay Đen nghẹn nửa ngày mới phun ra 3 chữ.
“Tính sao bây giờ?”
“Sao trăng gì nữa. Đi một bước tính một bước thôi.” – Thảo Hoa Mai nói xong, liền chuẩn bị bước đi.
“Chờ đã…” – tôi gọi lại, nhìn Thảo Hoa Mai – “Bà có bản đồ của mê cung đúng không?”
“Có.” – Thảo Hoa Mai móc ra một tấm bản đồ vẽ bằng tay – “Nhưng chỉ có một phần thôi, mê cung quá lớn, chưa ai thăm dò hết cả. Đối với người chưa từng đi vào mê cung như bà thì có nhìn bản đồ này cũng không hiểu gì đâu.”
Tôi cầm tấm bản đồ lên, hỏi: – “Chúng ta hiện tại đang ở đâu?”
“Ở đây.” – Thảo Hoa Mai chỉ vào một điểm.
“Boss và lệnh bài ở chỗ nào?”
“Chỗ kia.” – Thảo Hoa Mai chỉ vào một ngõ cụt.
“Lối đi này rất rộng, khoảng đâu 20m, dài bao nhiêu thì không nhớ, nhưng lệnh bài nằm tuốt trong cùng. Giao lộ này…” – Thảo Hoa Mai chỉ vào một cái ngã tư – “… là nơi Hắc Long trấn giữ. Nó chỉ là nguỵ long (rồng giả), không mấy lợi hại, có điều hình thể rất to, chiếm gần hết giao lộ. Sau khi vượt qua nó, bên trong chính là nơi ở của Kim Long. Con này thì đúng là rồng, hàng thật giá thật. Mặc dù nó chỉ là ấu long (trẻ con), hình thể không lớn lắm, bằng khoảng một nửa Hắc Long, nhưng thực lực của nó cao đến không thể phán đoán. Chưa ai chân chính nhìn thấu nó cả. Cho nên, nếu bà đối mặt với nó, vậy chỉ có thể cầu nhiều phúc mà thôi.”
Tôi nghe Thảo Hoa Mai nói xong… nhìn nhìn bản đồ, lâm vào trầm tư: – “Chúng ta có thể đi vào chỗ này không?” – tôi chỉ một lối đi bên cạnh.
“Có thể, nhưng vẫn phải vượt qua Hắc Long. Bà tính làm gì?” – Thảo Hoa Mai kỳ quái hỏi.
“Chúng ta có thể đi chung hết chứ?”
“Không thể.” – Thảo Hoa Mai lắc đầu – “Thực lực của Hắc Long cho dù yếu hơn Kim Long nhưng chúng ta vẫn không phải là đối thủ của nó. Tốt nhất là bà đi một mình thôi.”
Tôi nghe xong thì xìu mặt xuống: – “Như vậy thì không được. Haiz… thôi bỏ đi, chúng ta cứ đi đi đã. Đến lúc đó lại tuỳ cơ ứng biến.”
“Cái gì mà tuỳ cơ ứng biến? Bộ kế hoạch của chúng ta không phải là để bà đi vào đó một mình sao?” – Thảo Hoa Mai mờ mịt hỏi.
Tôi liếc một cái: – “Tui không thể để người ngoài nhìn thấy hình dáng hồ ly của tui. Nếu thế thì tuyệt chiêu bảo mạng của tui còn có chỗ nào dùng?!”
“Cầm thú!!!!!” – Thảo Hoa Mai nhỏ giọng chửi thầm, sau đó thành thật dẫn đường, tiện tay gửi tin cho Soái Ca, không ngờ hệ thống lại thông báo “đối phương đã thoát tuyến hoặc đã chặn tin nhắn, mời để lại lời nhắn sau tiếng bíp”. Hử? đã thoát tuyến rồi? thật không đúng lúc mà…
~~o0o~~
Phương Quảng Thành vừa xuống máy bay, không báo trước với tài xế để người ta ra đón ông, vội vội vàng vàng vẫy một chiếc taxi, nôn nóng chạy về nhà. Đã lâu không thấy con trai và con gái bảo bối. Hình như lần này ông đi nước ngoài hơi lâu thì phải, đâu đó 5 tháng trời, chẳng biết tình hình trong nhà hiện giờ ra sao nữa?
Taxi dừng lại trước cánh cổng một biệt thự đẹp đẽ tao nhã, Phương Quảng Thành lập tức trả tiền, xách vali, hấp tấp chạy đến cửa, bấm chuông, trên mặt là nụ cười sung sướng cùng chờ mong. Thật giống như ông đã đi xa không phải 5 tháng mà là 5 năm.
“Yaaaa! Phương tiên sinh ngài đã trở lại. Vì sao không gọi điện báo cho tôi để tôi ra đón ngài.” – quản gia mở cửa liền vui vẻ chào hỏi, đưa tay đón lấy cái vali chẳng mấy nặng.
“Không cần phiền toái như vậy. Tôi chẳng phải đã trở về rồi sao?? Duệ nhi đâu? Hình nhi đâu?” – Phương Quảng Thành biết rõ vào thời gian này trong ngày thì lão bà của ông đang kéo mạt chược với đám chị em, cho nên ông chỉ hỏi thăm hai đứa con bảo bối.
“Cậu chủ và cô chủ đều ở trong phòng. Sắp đến giờ cơm trưa rồi, chắc họ cũng sắp ra.” – quản gia trả lời nhát gừng, không rõ tình hình cho lắm. Ông không biết vì sao thời gian này cậu chủ và cô chủ đột nhiên ngoan ngoãn hẳn ra, suốt ngày chui vào phòng, đại môn (cửa nhà) không ra, tiểu môn (cửa phòng) không mở, thật giống y như công tử và tiểu thư khuê các thời cổ đại.
Phương Quảng Thành gật đầu, nghe thấy con trai con gái bảo bối dạo này biết nghe lời ông liền cao hứng không thôi. Đi tới phòng con trai, ông giơ tay gõ cửa. Đợi nửa ngày không nghe động tĩnh gì. Ông dán lỗ tai vào cánh cửa. Vì sao không nghe âm thanh gì cả? Như thế nào lại an tĩnh như vậy? Đâu có giống cái tên suốt ngày mở nhạc jazz làm ô nhiễm lỗ tai người khác chứ?
Trong lòng đầy nghi hoặc, Phương Quảng Thành đẩy cửa bước vào phòng bởi vì ông biết rõ con trai ông không có thói quen khoá cửa. Hử? Đó là… hình như là khoang thuyền trò chơi của Hoa Phong? Phương Quảng Thành mém chút té xỉu. Ông còn tưởng con trai bảo bối ngoan ngoãn ở trong phòng học hành gì đó, hoá ra là chơi game.
Phương Quảng Thành nổi giận đùng đùng chạy tới, ấn xuống cái nút màu đỏ. Cạch ~ khoang thuyền trò chơi tự động mở ra, bên trong vang lên một giọng nói lười biếng: – “Là tên nào không biết lễ phép như vậy?”
Từ bên trong bước ra một chàng thanh niên, khuôn mặt anh tuấn toả sáng dưới ánh mặt trời, ánh mắt nhập nhèm, đầu tóc rối bù. Người này chính là đồng chí Soái Ca của chúng ta.
“Chính là cha ngươi.” – Phương Quảng Thành gào lên.
“Ah, lão già… ông đã về rồi.” – giọng nói vẫn lười biếng như trước, không hề sợ hãi, không chút tổn thương trước nộ khí của Phương Quảng Thành.
Lão già? Phương Quảng Thành lúc này thực sự muốn xỉu. Mặc dù ông đã qua tuổi tứ tuần, nhưng cứ nhìn Soái Ca liền biết ngoại hình của ông không hề kém cỏi, có thể nói là một ông bác đẹp trai.
“Ta già chỗ nào hả thằng oắt kia? Ngươi nhìn ngươi đi… đã lớn rồi mà còn không hiểu chuyện. Bảo ngươi đi đến công ty thực tập, ngươi nói ngươi muốn ở nhà ôn bài. Đây chính là ôn bài của ngươi đó hả? Ta…” – Phương Quảng Thành chỉ vào máy chơi game, nghẹn vì tức.
“Lão già.” – Soái Ca bình tĩnh cắt ngang, rất vô sỉ đưa tay ra – “Tiền tiêu vặt hết rồi, mau cho con 50 vạn.”
“Cái gì? Ngươi muốn nhiều tiền như vậy làm gì? Ngươi không lo học hành…”
“Lão già.” – Soái Ca lại chen mồm vào – “Sáu tháng trước, một ngày đẹp trời nào đó, con và đám bạn đi vào quán bar mở tiệc chúc mừng sinh nhật, không ngờ lại trông thấy ông cùng với… ai kia. Người đó là người nào không cần con nói ra đúng không?!”
“Ngươi… ngươi dám uy hiếp cha ngươi?” – Phương Quảng Thành quả thật muốn hối hận cũng không kịp. Lần đó không hiểu vì sao lại đi vào quán bar kia chứ. Nếu chuyện này lọt vào tai lão bà thì… hậu quả là không thể đo lường a~
“Vậy ông nhận hay không nhận uy hiếp của con?!” – Soái Ca cười giảo hoạt.
“Ta…” – Phương Quảng Thành nhận mệnh, móc ra chi phiếu, ký xuống một tấm séc 50 vạn.
Lúc này dưới nhà vang lên tiếng chuông báo giờ cơm trưa. Soái Ca cầm tấm séc, huýt sáo đi xuống lầu, vừa đi vừa lầu bầu: – “Haiz… dựng bang phái đúng là tốn tiền mà…”
Phương Quảng Thành gần như muốn hộc máu, bức xúc cần phải phát tiết, thế là ông chạy tới hành lang, cầm bình sứ lên, ý đồ muốn đập bể nó.
“Papa, papa đã trở về.” – Công Chúa từ phòng sát vách bước ra, vừa lúc trong thấy phụ thân đang đứng trên hành lang, trong tay còn cầm cái bình chuẩn bị nện xuống đất, kỳ quái cất tiếng hỏi – “Papa… đây không phải là cái bình lần trước papa đấu giá thắng được sao? Chẳng lẽ bây giờ hết thích nó rồi?”
“Không phải đâu bảo bối à… papa chính là muốn kiểm tra xem nó có bị hư hại gì không thôi.” – Phương Quảng Thành vừa nói vừa đem cái bình đặt trở về chỗ cũ, yêu thương vuốt ve suối tóc dài của con gái – “Bảo bối a~ gần đây con thế nào rồi? tiền tiêu vặt có đủ dùng hay không?”
“Papa hơn nửa năm không có về nhà. Tiền tiêu vặt của con đã sớm hết rồi.” – Công Chúa chu chu môi uỷ khuất.
“A… là papa không tốt. Bảo bối, con cần bao nhiêu?” – Phương Quảng Thành lại móc chi phiếu ra.
“50 vạn!” – Công Chúa hưng phấn nói, khuôn mặt hồn nhiên tươi sáng, giống như cô bé chỉ vừa nói tới 50 đồng.
“…” – Phương Quảng Thành hoá đá. Có điều, ông đã lỡ mở miệng, không thể cự tuyệt con gái bảo bối đáng yêu được. Ừ, ông chỉ do dự có chút xíu thôi, sau đó vẫn nhẹ nhàng cầm bút ký xuống.
Công Chúa cầm tấm séc, gấp lại bỏ túi, nhón chân hôn Phương Quảng Thành một cái: – “Cảm ơn papa. Papa tốt nhất.”
Sau đó xoay một vòng như vũ công bale, thanh thoát bay xuống lầu như một cánh bướm xinh đẹp. Phương Quảng Thành biết rõ con gái sẽ không xài tiền bậy bạ, ngạc nhiên muốn biết con gái cần nhiều tiền như vậy để làm gì.
“Bảo bối a~ Con cầm nhiều tiền như vậy định làm gì?”
“Con và ca ca chơi trò chơi, cùng nhau xây dựng một bang phái. Chúng con sắp phải xây thành rồi, cần rất nhiều tiền để thuê người đến giúp thủ thành. Nếu lần này thành công, chúng con sẽ là người đầu tiên xây thành trong Hồng Hoang đó. Có lợi hại không papa?! Sau khi xây thành xong, con nhất định chừa cái cửa hàng lớn nhất cho nhà mình, papa có thể đem công ty của chúng ta vào trong đó buôn bán kiếm lời nha. Không phải rất tuyệt à? Đúng hôn papa?!” – Công Chúa cao hứng nói.
Phương Quảng Thành vừa nghe vừa vuốt ngực, phòng ngừa khí huyết xông lên não, nội tâm nghĩ thầm: – “Hôm nay về nhà đúng là quyết định sai lầm…”
~~o0o~~
Thiên Ngu Cam quẹo vào khúc cua liền cười thầm trong bụng. Hừ, muốn vứt bỏ ta hả? Đâu có dễ như vậy. Ta thật muốn biết các ngươi làm sao lấy được lệnh bài.
“Ê, đằng trước có người.” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó mở miệng nói.
“Bọn tôi không phải bị mù. Cảm ơn.”
“Là một cung tiễn thủ. Vậy tên pháp sư hồi nãy đi đâu rồi?” – Thảo Hoa Mai kỳ quái nhìn bốn phía, nơi này đâu có thông đạo đi qua khu vực khác ta?!
“Hỏi người kia liền biết a~” – Đổi Trắng Thay Đen hất đầu về phía cung tiễn thủ đang đứng quay lưng lại với chúng tôi.
“Bạn gì ở đằng trước ơi… bạn ở đây một mình sao?”
“Tôi chỉ có một mình. Mọi người muốn tổ đội à?” – giọng nói rất quen, cung tiễn thủ quay đầu, đổ mồ hôi, không ngờ là Thiên Ngu Cam.
“Anh không phải là pháp sư à? Sao lại biến thành cung tiễn thủ rồi?” – Thảo Hoa Mai trợn mắt hỏi.
“Bộ tôi có nói tôi là pháp sư hả? Tôi vốn là cung tiễn thủ mà.” – Thiên Ngu Cam trả lời tỉnh bơ.
“Anh… anh không phải pháp sư, vì sao lại mặc áo choàng của pháp sư chứ?”
“Ủa, bộ mặc áo choàng của pháp sư thì là pháp sư sao? Chẳng lẽ tôi vác lên vai một cây thập giá thì liền biến thành Chúa Giê-su hả?” – Thiên Ngu Cam nói với vẻ mặt câng câng, rất đáng ăn đập, Thảo Hoa Mai giận hộc máu.
Tôi thương hại nhìn Thú Thú. Từ trước tới giờ toàn là bả khi dễ người ta, không ngờ hôm nay đụng phải một tên tục tĩu, bị hắn làm cho tức chết.
“Sâu, bà nói coi tui có phải xung khắc với đám cung tiễn thủ không hả?” – Thảo Hoa Mai bình tĩnh hỏi tôi một câu, tôi chỉ biết câm nín nhìn trời.
“Làm sao bây giờ?” – Đổi Trắng Thay Đen hỏi tôi.
Tôi nhún vai, xoè tay: – “Chúng ta hiện giờ có 2 lựa chọn. Một, bỏ về, hôm sau lại tới. Nhưng dường như chỉ cần chúng ta xuất hiện ở cửa mê cung liền bị theo dõi, bọn họ lúc nào cũng túc trực giám sát Long Tức Mê Cung, nói không chừng lần sau vẫn có kết quả như thế này.”
“Còn cách thứ hai?”
“Cách thứ hai chính là cùng hắn câu giờ. Để coi ai kiên nhẫn hơn ai. Sau đó, lợi dụng sơ hở mà thi hành kế hoạch của chúng ta.” – tôi kiên định nói, bộc lộ rõ ràng tôi đã lựa chọn phương thức số 2.
“Bọn tôi cũng chọn cách 2.” – Tuyệt Mệnh gật đầu phụ hoạ. Mọi người nhìn nhau, thống nhất ý kiến.
Thế là cả đám kiếm một khoảng đất sạch sẽ, ngồi xuống. Thảo Hoa Mai móc bộ bài từ trong đai lưng ra. Đổ mồ hôi ~ đám người Triệu Hoán Liên Minh biến thái đúng là có thể làm ra loại chuyện này.
“Sâu, đến đây. Lâu rồi không chơi. Bảy người chúng ta bày một tụ, thế nào?” – Thảo Hoa Mai nói lớn.
“Tốt thôi.” – tôi phụ hoạ góp lời.
“Em cũng chơi.” – Tiểu Tặc hưng phấn chạy tới.
Tôi ngẩng đầu nhìn tứ tặc.
“Bọn tôi không chơi đánh bạc.” – tứ tặc đồng thanh nói.
Té xỉu ~ Thời đại này còn có người không chơi đánh bạc?! Đám này là từ đâu chui ra? Không lẽ là quái vật thời tiền sử? Tính sao giờ? Chỉ có 3 tay, không thể bày sòng tiến lên a~
“Cho tôi chơi nữa.” – tiếng nói từ bên kia chen vào. Choáng ~ là Thiên Ngu Cam.
Nhìn hai mắt toả sáng của tên kia, tôi liếc Thảo Hoa Mai một cái, hai đứa nhanh chóng đạt được thoả thuận ngầm, chạy tới ngồi đối diện với nhau.
“Tốt quá. Vậy thì hai chúng tôi ngồi đối diện. Anh ngồi đối diện với Tiểu Tặc.” – tôi ra vẻ chỉ huy nói.
“Đầu tiên phải nói rõ quy luật. Đây là chơi tiến lên, chỉ dùng phương thức rút gân lột da, không chơi tiến cống. Người thua phải chung trực tiếp một trang bị hoặc một dược phẩm nào đó. Hai đối hai, Tiểu Tặc thua vào tay Nhện, anh thua vào tay tôi. Thắng thì ngược lại. Đã hiểu chưa?” – Thảo Hoa Mai vừa thuần thục xào bài vừa nghiêm túc giảng luật cho Thiên Ngu Cam.
**miêu tả ra thì trò này không hoàn toàn là tiến lên mà có lồng cách đánh của bài tấn nữa. Bởi vì trong bài tấn thì mới có loại thủ đoạn hai người ngồi đối diện hợp tác với nhau, một đầu đánh, một đầu chặn. Cách tính điểm thắng thua cũng là của bài tấn**
“Đã hiểu đã hiểu. Tốt xấu gì tôi đây cũng là cao thủ đánh bài hơn 10 năm. Mấy cái quy định này tôi đều biết.” – Thiên Ngu Cam nóng lòng xoa xoa tay, vẻ mặt chờ mong.
Tôi ngồi kế bên giả vờ đứng đắn nhưng trong nội tâm thì cười muốn vỡ bụng. Thiên Ngu Cam a~ thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại muốn vào. Để xem một lát nữa ngươi sẽ chết thật thê thảm.
“Cậu không thể chơi xấu a~” – Thiên Ngu Cam cảnh cáo Tiểu Tặc.
“Tuyệt đối không. Em là con ngoan trò giỏi, đạo đức nghề nghiệp em vẫn có.” – Tiểu Tặc thề thốt. Thật sự thì tên nhóc này đúng là rất cố gắng, luôn ra sức liều mạng với tôi và Thảo Hoa Mai, nhưng mà…
Ván đầu tiên, Thiên Ngu Cam thua 10 chai hồng dược. Hắn nói trong lòng, ai da, bài quá xấu, không thể làm gì khác hơn.
Ván thứ hai, Thiên Ngu Cam thua một cái bao tay. Hắn nghĩ thầm, haiz, vừa rồi mình hơi cẩn trọng, lúc Tiểu Tặc đánh ra con bồi thì mình không nên chần chừ, đều do mình không tín nhiệm tên nhóc kia. Ừ, đúng là đứa nhỏ tốt. Ván sau mình nhất định cải tiến.
Ván thứ ba, Thiên Ngu Cam thua 1 bó tinh thiết mũi tên. Đờ mờ… không thể tin được là có người gom đủ một bộ tứ quý? Ván này do mình kinh bài, tay thực thúi, không bao giờ kinh bài nữa.
Ván thứ tư, Thiên Ngu Cam thua 1 cái áo giáp.
Ván thứ năm, Thiên Ngu Cam thua 1 khối bạc cao cấp (nguyên liệu rèn đúc)
Ván thứ sáu…
Ván thứ bảy…
“Thiên Ngu Cam, anh còn thứ gì trên người để thua sao?” – Thảo Hoa Mai vô tội hỏi.
“Hết rồi. Ngay cả pháp bào dự trữ đều thua sạch, nếu thua thêm ván nữa, có lẽ tôi phải cỡi truồng luôn.” – Thiên Ngu Cam dùng vẻ mặt cầu xin nhìn Thảo Hoa Mai… hic… đánh bài nhiều năm như vậy, hắn chưa từng thua thảm hại như lần này nha.
“Vậy thôi không đánh nữa.” – Thảo Hoa Mai thu bài.
“Đừng a~ Cho tôi gỡ vốn với…” – Thiên Ngu Cam không cam tâm hô lên.
Tôi và Thảo Hoa Mai liếc nhau: – “Vậy anh lấy cái gì đến đặt cuộc?”
“Cái này…”
“Để tôi gợi ý cho. Không bằng anh giúp bọn tôi dụ Hắc Long rời đi, điều kiện này thế nào? Đoàn đội của anh cũng sắp tới rồi.” – tôi cười xấu xa.
Kết quả, Thiên Ngu Cam không chút do dự một ngụm cự tuyệt tại chỗ: – “Không được. Điều kiện đó chỉ có thể dùng đất phong lệnh để đổi.”
Kháo ~ trên đời còn có tên mê cờ bạc mà lại thanh tỉnh như này sao?! Xem ra đã hết cách rồi. Cò kè không phải là biện pháp hay, đành phải thuận theo thôi: – “Cũng được. Nhưng phải đợi người của anh tới rồi tính sau. Tôi phải biết thực lực của họ mạnh cỡ nào. Nếu không, bọn tôi còn chưa kịp đi vào liền bị treo thì không hay cho lắm. Chuyện này không phải chuyện đùa.”
Thiên Ngu Cam gật đầu lia lịa: – “Nhất trí.”
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên phía xa vang lên một tiếng hét.
“Thiên Ngu Cam, tên chết bầm kia. Rốt cuộc tìm được ngươi rồi. Nói, lần này lại muốn lấy cớ gì?” – người vừa xuất hiện là đoàn trưởng Tiểu Tai Hoạ, phía sau hắn là 1 mảng đen ngòm, toàn đầu người, chính là đoàn đội số 4 của Bất Diệt Thần Thoại.
“Lãnh đạo cấp cao của bát đại công hội tôi đều biết mặt. Có điều, cô không biết tôi đâu. Tôi là Thiên Ngu Cam, phó bang chủ của Bất Diệt Thần Thoại. Mọi người tới đây vì đất phong lệnh đúng không?” – Thiên Ngu Cam lộ ra vẻ mặt cao thâm khó dò.
… Chúng tôi im lặng. Chẳng lẽ lại trả lời không phải?! Kia chính là nói dối, chúng tôi chưa có da mặt dày như thế. Cũng không thể trả lời đúng rồi với hắn được.
“Tính thêm tôi một người a~ Tôi rất mạnh. Chỉ cần chia cho tôi một lệnh bài là được.” – Thiên Ngu Cam cao hứng nói tiếp.
“Chia cho anh? Vì sao?” – Thảo Hoa Mai không phải là người dễ thương lượng. Tên này chọt ngang hông đòi chia một chén canh hả? Không có cửa đâu. Bổn cô nương không phải là lao công giá rẻ của ngươi – “Mê cung này công khai mở cửa cho tất cả mọi người. Ai có bản lĩnh lấy được đất phong lệnh thì nó thuộc về người đó. Anh muốn thì tự đi mà lấy. Dù sao lệnh bài có nhiều lắm. Bọn tôi đi trước. Bái bai.”
Thảo Hoa Mai nói xong liền quay đầu đi thẳng, 6 người chúng tôi cũng im lặng đi theo.
“Đợi tý, đừng đi, có gì còn thương lượng a~” – Thiên Ngu Cam đuổi theo.
Cbn, tên pháp sư này sao chạy nhanh như vậy? Tốc độ còn cao hơn cung tiễn thủ nữa. Dĩ nhiên đó là nói loại cung tiễn thủ bình thường. Chứ tôi đây là cung tiễn thủ siêu cấp cao mẫn là không thể nào so sánh nổi.
“Không có gì để thương lượng hết.” – Thảo Hoa Mai mặt đen như đít nồi, trong lòng chửi thầm, từ trước tới nay chỉ có bà đây chiếm tiện nghi của kẻ khác chứ làm gì có chuyện ngược lại, tiểu tử ngươi còn không biết an phận, nếu không phải nể phần giao tình với Bất Diệt Thần Thoại, bà đây đã giết người diệt khẩu rồi.
“Không cần cự tuyệt nhanh như vậy mà. Tôi cũng không phải chỉ có một mình nha. Đoàn đội số 4 của Bất Diệt Thần Thoại đang trên đường đến đây. Nếu không có gì trở ngại, chắc họ sắp xuất hiện rồi.” – Thiên Ngu Cam nghiêm túc nói – “Thanh Điểu trưởng lão, không phải tôi xem thường các cô. Nhưng đại boss bên trong rất lợi hại. Tiềm hành của đạo tặc không có tác dụng gì với nó. Trừ phi có người dụ boss rời đi, các cô mới có cơ hội trộm được đất phong lệnh. Chúng ta có thể hợp tác a~”
“Ai nói bọn tôi muốn dùng tiềm hành?” – tôi phát hiện ra tên pháp sư này cực kỳ đáng ghét, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của chúng tôi – “Nếu không có kế sách chắc chắn, chúng tôi đã không chạy tới nơi này. Bọn tôi là Tật Phong Lữ Đoàn, tiếp nhận mối làm ăn từ Triệu Hoán Liên Minh. Anh không trả tiền, vì sao bọn tôi phải phục vụ anh chứ? Anh có bản lãnh thì tự đi vào mà lấy lệnh bài a~”
Biến thân thuật của tôi không thể cho người ngoài biết được. Dù muốn cũng không thể hợp tác với tên này.
“Ủa?” – Thiên Ngu Cam trợn mắt, không nghĩ tới đụng phải một đám người còn gàn hơn cả hắn, nhưng họ càng không muốn hợp tác thì hắn càng muốn duy trì ý đồ, nếu để cho bọn họ lấy được đất phong lệnh, trở thành người đầu tiên xây thành, chẳng phải hy vọng của Bất Diệt Thần Thoại liền tan vỡ sao?! Hừm… xem thái độ này nghĩa là không có cửa hợp tác rồi. Vậy thì phải nghĩ biện pháp phá rối kế hoạch của họ a~ Mặc dù có thể gây thù chuốc oán với Triệu Hoán Liên Minh, nhưng chẳng còn cách nào khác. Nghĩ tới đây, Thiên Ngu Cam liền giả bộ ra vẻ bất đắc dĩ: – “Vậy thì thôi.”
Hắn nói xong liền xoay người quẹo vào một khúc cua, biến mất.
Chúng tôi xoay đầu nhìn nhau: – “Hắn đi thật hay giả vậy?”
“Tôi thấy nhất định có âm mưu bên trong.”
“Cùng ý kiến. Chúng ta nên nhanh chóng hành động thôi.”
“Ừ. Thú Thú, tiếp theo đi đường nào?” – tôi xoay người hỏi Thảo Hoa Mai.
“Kế tiếp là cái ngã ba.” – Thảo Hoa Mai chỉ ngay khúc cua mà Thiên Ngu Cam vừa đi vào, ánh mắt toả ra sát khí.
“… tên hỗn đãn!” – Đổi Trắng Thay Đen nghẹn nửa ngày mới phun ra 3 chữ.
“Tính sao bây giờ?”
“Sao trăng gì nữa. Đi một bước tính một bước thôi.” – Thảo Hoa Mai nói xong, liền chuẩn bị bước đi.
“Chờ đã…” – tôi gọi lại, nhìn Thảo Hoa Mai – “Bà có bản đồ của mê cung đúng không?”
“Có.” – Thảo Hoa Mai móc ra một tấm bản đồ vẽ bằng tay – “Nhưng chỉ có một phần thôi, mê cung quá lớn, chưa ai thăm dò hết cả. Đối với người chưa từng đi vào mê cung như bà thì có nhìn bản đồ này cũng không hiểu gì đâu.”
Tôi cầm tấm bản đồ lên, hỏi: – “Chúng ta hiện tại đang ở đâu?”
“Ở đây.” – Thảo Hoa Mai chỉ vào một điểm.
“Boss và lệnh bài ở chỗ nào?”
“Chỗ kia.” – Thảo Hoa Mai chỉ vào một ngõ cụt.
“Lối đi này rất rộng, khoảng đâu 20m, dài bao nhiêu thì không nhớ, nhưng lệnh bài nằm tuốt trong cùng. Giao lộ này…” – Thảo Hoa Mai chỉ vào một cái ngã tư – “… là nơi Hắc Long trấn giữ. Nó chỉ là nguỵ long (rồng giả), không mấy lợi hại, có điều hình thể rất to, chiếm gần hết giao lộ. Sau khi vượt qua nó, bên trong chính là nơi ở của Kim Long. Con này thì đúng là rồng, hàng thật giá thật. Mặc dù nó chỉ là ấu long (trẻ con), hình thể không lớn lắm, bằng khoảng một nửa Hắc Long, nhưng thực lực của nó cao đến không thể phán đoán. Chưa ai chân chính nhìn thấu nó cả. Cho nên, nếu bà đối mặt với nó, vậy chỉ có thể cầu nhiều phúc mà thôi.”
Tôi nghe Thảo Hoa Mai nói xong… nhìn nhìn bản đồ, lâm vào trầm tư: – “Chúng ta có thể đi vào chỗ này không?” – tôi chỉ một lối đi bên cạnh.
“Có thể, nhưng vẫn phải vượt qua Hắc Long. Bà tính làm gì?” – Thảo Hoa Mai kỳ quái hỏi.
“Chúng ta có thể đi chung hết chứ?”
“Không thể.” – Thảo Hoa Mai lắc đầu – “Thực lực của Hắc Long cho dù yếu hơn Kim Long nhưng chúng ta vẫn không phải là đối thủ của nó. Tốt nhất là bà đi một mình thôi.”
Tôi nghe xong thì xìu mặt xuống: – “Như vậy thì không được. Haiz… thôi bỏ đi, chúng ta cứ đi đi đã. Đến lúc đó lại tuỳ cơ ứng biến.”
“Cái gì mà tuỳ cơ ứng biến? Bộ kế hoạch của chúng ta không phải là để bà đi vào đó một mình sao?” – Thảo Hoa Mai mờ mịt hỏi.
Tôi liếc một cái: – “Tui không thể để người ngoài nhìn thấy hình dáng hồ ly của tui. Nếu thế thì tuyệt chiêu bảo mạng của tui còn có chỗ nào dùng?!”
“Cầm thú!!!!!” – Thảo Hoa Mai nhỏ giọng chửi thầm, sau đó thành thật dẫn đường, tiện tay gửi tin cho Soái Ca, không ngờ hệ thống lại thông báo “đối phương đã thoát tuyến hoặc đã chặn tin nhắn, mời để lại lời nhắn sau tiếng bíp”. Hử? đã thoát tuyến rồi? thật không đúng lúc mà…
~~o0o~~
Phương Quảng Thành vừa xuống máy bay, không báo trước với tài xế để người ta ra đón ông, vội vội vàng vàng vẫy một chiếc taxi, nôn nóng chạy về nhà. Đã lâu không thấy con trai và con gái bảo bối. Hình như lần này ông đi nước ngoài hơi lâu thì phải, đâu đó 5 tháng trời, chẳng biết tình hình trong nhà hiện giờ ra sao nữa?
Taxi dừng lại trước cánh cổng một biệt thự đẹp đẽ tao nhã, Phương Quảng Thành lập tức trả tiền, xách vali, hấp tấp chạy đến cửa, bấm chuông, trên mặt là nụ cười sung sướng cùng chờ mong. Thật giống như ông đã đi xa không phải 5 tháng mà là 5 năm.
“Yaaaa! Phương tiên sinh ngài đã trở lại. Vì sao không gọi điện báo cho tôi để tôi ra đón ngài.” – quản gia mở cửa liền vui vẻ chào hỏi, đưa tay đón lấy cái vali chẳng mấy nặng.
“Không cần phiền toái như vậy. Tôi chẳng phải đã trở về rồi sao?? Duệ nhi đâu? Hình nhi đâu?” – Phương Quảng Thành biết rõ vào thời gian này trong ngày thì lão bà của ông đang kéo mạt chược với đám chị em, cho nên ông chỉ hỏi thăm hai đứa con bảo bối.
“Cậu chủ và cô chủ đều ở trong phòng. Sắp đến giờ cơm trưa rồi, chắc họ cũng sắp ra.” – quản gia trả lời nhát gừng, không rõ tình hình cho lắm. Ông không biết vì sao thời gian này cậu chủ và cô chủ đột nhiên ngoan ngoãn hẳn ra, suốt ngày chui vào phòng, đại môn (cửa nhà) không ra, tiểu môn (cửa phòng) không mở, thật giống y như công tử và tiểu thư khuê các thời cổ đại.
Phương Quảng Thành gật đầu, nghe thấy con trai con gái bảo bối dạo này biết nghe lời ông liền cao hứng không thôi. Đi tới phòng con trai, ông giơ tay gõ cửa. Đợi nửa ngày không nghe động tĩnh gì. Ông dán lỗ tai vào cánh cửa. Vì sao không nghe âm thanh gì cả? Như thế nào lại an tĩnh như vậy? Đâu có giống cái tên suốt ngày mở nhạc jazz làm ô nhiễm lỗ tai người khác chứ?
Trong lòng đầy nghi hoặc, Phương Quảng Thành đẩy cửa bước vào phòng bởi vì ông biết rõ con trai ông không có thói quen khoá cửa. Hử? Đó là… hình như là khoang thuyền trò chơi của Hoa Phong? Phương Quảng Thành mém chút té xỉu. Ông còn tưởng con trai bảo bối ngoan ngoãn ở trong phòng học hành gì đó, hoá ra là chơi game.
Phương Quảng Thành nổi giận đùng đùng chạy tới, ấn xuống cái nút màu đỏ. Cạch ~ khoang thuyền trò chơi tự động mở ra, bên trong vang lên một giọng nói lười biếng: – “Là tên nào không biết lễ phép như vậy?”
Từ bên trong bước ra một chàng thanh niên, khuôn mặt anh tuấn toả sáng dưới ánh mặt trời, ánh mắt nhập nhèm, đầu tóc rối bù. Người này chính là đồng chí Soái Ca của chúng ta.
“Chính là cha ngươi.” – Phương Quảng Thành gào lên.
“Ah, lão già… ông đã về rồi.” – giọng nói vẫn lười biếng như trước, không hề sợ hãi, không chút tổn thương trước nộ khí của Phương Quảng Thành.
Lão già? Phương Quảng Thành lúc này thực sự muốn xỉu. Mặc dù ông đã qua tuổi tứ tuần, nhưng cứ nhìn Soái Ca liền biết ngoại hình của ông không hề kém cỏi, có thể nói là một ông bác đẹp trai.
“Ta già chỗ nào hả thằng oắt kia? Ngươi nhìn ngươi đi… đã lớn rồi mà còn không hiểu chuyện. Bảo ngươi đi đến công ty thực tập, ngươi nói ngươi muốn ở nhà ôn bài. Đây chính là ôn bài của ngươi đó hả? Ta…” – Phương Quảng Thành chỉ vào máy chơi game, nghẹn vì tức.
“Lão già.” – Soái Ca bình tĩnh cắt ngang, rất vô sỉ đưa tay ra – “Tiền tiêu vặt hết rồi, mau cho con 50 vạn.”
“Cái gì? Ngươi muốn nhiều tiền như vậy làm gì? Ngươi không lo học hành…”
“Lão già.” – Soái Ca lại chen mồm vào – “Sáu tháng trước, một ngày đẹp trời nào đó, con và đám bạn đi vào quán bar mở tiệc chúc mừng sinh nhật, không ngờ lại trông thấy ông cùng với… ai kia. Người đó là người nào không cần con nói ra đúng không?!”
“Ngươi… ngươi dám uy hiếp cha ngươi?” – Phương Quảng Thành quả thật muốn hối hận cũng không kịp. Lần đó không hiểu vì sao lại đi vào quán bar kia chứ. Nếu chuyện này lọt vào tai lão bà thì… hậu quả là không thể đo lường a~
“Vậy ông nhận hay không nhận uy hiếp của con?!” – Soái Ca cười giảo hoạt.
“Ta…” – Phương Quảng Thành nhận mệnh, móc ra chi phiếu, ký xuống một tấm séc 50 vạn.
Lúc này dưới nhà vang lên tiếng chuông báo giờ cơm trưa. Soái Ca cầm tấm séc, huýt sáo đi xuống lầu, vừa đi vừa lầu bầu: – “Haiz… dựng bang phái đúng là tốn tiền mà…”
Phương Quảng Thành gần như muốn hộc máu, bức xúc cần phải phát tiết, thế là ông chạy tới hành lang, cầm bình sứ lên, ý đồ muốn đập bể nó.
“Papa, papa đã trở về.” – Công Chúa từ phòng sát vách bước ra, vừa lúc trong thấy phụ thân đang đứng trên hành lang, trong tay còn cầm cái bình chuẩn bị nện xuống đất, kỳ quái cất tiếng hỏi – “Papa… đây không phải là cái bình lần trước papa đấu giá thắng được sao? Chẳng lẽ bây giờ hết thích nó rồi?”
“Không phải đâu bảo bối à… papa chính là muốn kiểm tra xem nó có bị hư hại gì không thôi.” – Phương Quảng Thành vừa nói vừa đem cái bình đặt trở về chỗ cũ, yêu thương vuốt ve suối tóc dài của con gái – “Bảo bối a~ gần đây con thế nào rồi? tiền tiêu vặt có đủ dùng hay không?”
“Papa hơn nửa năm không có về nhà. Tiền tiêu vặt của con đã sớm hết rồi.” – Công Chúa chu chu môi uỷ khuất.
“A… là papa không tốt. Bảo bối, con cần bao nhiêu?” – Phương Quảng Thành lại móc chi phiếu ra.
“50 vạn!” – Công Chúa hưng phấn nói, khuôn mặt hồn nhiên tươi sáng, giống như cô bé chỉ vừa nói tới 50 đồng.
“…” – Phương Quảng Thành hoá đá. Có điều, ông đã lỡ mở miệng, không thể cự tuyệt con gái bảo bối đáng yêu được. Ừ, ông chỉ do dự có chút xíu thôi, sau đó vẫn nhẹ nhàng cầm bút ký xuống.
Công Chúa cầm tấm séc, gấp lại bỏ túi, nhón chân hôn Phương Quảng Thành một cái: – “Cảm ơn papa. Papa tốt nhất.”
Sau đó xoay một vòng như vũ công bale, thanh thoát bay xuống lầu như một cánh bướm xinh đẹp. Phương Quảng Thành biết rõ con gái sẽ không xài tiền bậy bạ, ngạc nhiên muốn biết con gái cần nhiều tiền như vậy để làm gì.
“Bảo bối a~ Con cầm nhiều tiền như vậy định làm gì?”
“Con và ca ca chơi trò chơi, cùng nhau xây dựng một bang phái. Chúng con sắp phải xây thành rồi, cần rất nhiều tiền để thuê người đến giúp thủ thành. Nếu lần này thành công, chúng con sẽ là người đầu tiên xây thành trong Hồng Hoang đó. Có lợi hại không papa?! Sau khi xây thành xong, con nhất định chừa cái cửa hàng lớn nhất cho nhà mình, papa có thể đem công ty của chúng ta vào trong đó buôn bán kiếm lời nha. Không phải rất tuyệt à? Đúng hôn papa?!” – Công Chúa cao hứng nói.
Phương Quảng Thành vừa nghe vừa vuốt ngực, phòng ngừa khí huyết xông lên não, nội tâm nghĩ thầm: – “Hôm nay về nhà đúng là quyết định sai lầm…”
~~o0o~~
Thiên Ngu Cam quẹo vào khúc cua liền cười thầm trong bụng. Hừ, muốn vứt bỏ ta hả? Đâu có dễ như vậy. Ta thật muốn biết các ngươi làm sao lấy được lệnh bài.
“Ê, đằng trước có người.” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó mở miệng nói.
“Bọn tôi không phải bị mù. Cảm ơn.”
“Là một cung tiễn thủ. Vậy tên pháp sư hồi nãy đi đâu rồi?” – Thảo Hoa Mai kỳ quái nhìn bốn phía, nơi này đâu có thông đạo đi qua khu vực khác ta?!
“Hỏi người kia liền biết a~” – Đổi Trắng Thay Đen hất đầu về phía cung tiễn thủ đang đứng quay lưng lại với chúng tôi.
“Bạn gì ở đằng trước ơi… bạn ở đây một mình sao?”
“Tôi chỉ có một mình. Mọi người muốn tổ đội à?” – giọng nói rất quen, cung tiễn thủ quay đầu, đổ mồ hôi, không ngờ là Thiên Ngu Cam.
“Anh không phải là pháp sư à? Sao lại biến thành cung tiễn thủ rồi?” – Thảo Hoa Mai trợn mắt hỏi.
“Bộ tôi có nói tôi là pháp sư hả? Tôi vốn là cung tiễn thủ mà.” – Thiên Ngu Cam trả lời tỉnh bơ.
“Anh… anh không phải pháp sư, vì sao lại mặc áo choàng của pháp sư chứ?”
“Ủa, bộ mặc áo choàng của pháp sư thì là pháp sư sao? Chẳng lẽ tôi vác lên vai một cây thập giá thì liền biến thành Chúa Giê-su hả?” – Thiên Ngu Cam nói với vẻ mặt câng câng, rất đáng ăn đập, Thảo Hoa Mai giận hộc máu.
Tôi thương hại nhìn Thú Thú. Từ trước tới giờ toàn là bả khi dễ người ta, không ngờ hôm nay đụng phải một tên tục tĩu, bị hắn làm cho tức chết.
“Sâu, bà nói coi tui có phải xung khắc với đám cung tiễn thủ không hả?” – Thảo Hoa Mai bình tĩnh hỏi tôi một câu, tôi chỉ biết câm nín nhìn trời.
“Làm sao bây giờ?” – Đổi Trắng Thay Đen hỏi tôi.
Tôi nhún vai, xoè tay: – “Chúng ta hiện giờ có 2 lựa chọn. Một, bỏ về, hôm sau lại tới. Nhưng dường như chỉ cần chúng ta xuất hiện ở cửa mê cung liền bị theo dõi, bọn họ lúc nào cũng túc trực giám sát Long Tức Mê Cung, nói không chừng lần sau vẫn có kết quả như thế này.”
“Còn cách thứ hai?”
“Cách thứ hai chính là cùng hắn câu giờ. Để coi ai kiên nhẫn hơn ai. Sau đó, lợi dụng sơ hở mà thi hành kế hoạch của chúng ta.” – tôi kiên định nói, bộc lộ rõ ràng tôi đã lựa chọn phương thức số 2.
“Bọn tôi cũng chọn cách 2.” – Tuyệt Mệnh gật đầu phụ hoạ. Mọi người nhìn nhau, thống nhất ý kiến.
Thế là cả đám kiếm một khoảng đất sạch sẽ, ngồi xuống. Thảo Hoa Mai móc bộ bài từ trong đai lưng ra. Đổ mồ hôi ~ đám người Triệu Hoán Liên Minh biến thái đúng là có thể làm ra loại chuyện này.
“Sâu, đến đây. Lâu rồi không chơi. Bảy người chúng ta bày một tụ, thế nào?” – Thảo Hoa Mai nói lớn.
“Tốt thôi.” – tôi phụ hoạ góp lời.
“Em cũng chơi.” – Tiểu Tặc hưng phấn chạy tới.
Tôi ngẩng đầu nhìn tứ tặc.
“Bọn tôi không chơi đánh bạc.” – tứ tặc đồng thanh nói.
Té xỉu ~ Thời đại này còn có người không chơi đánh bạc?! Đám này là từ đâu chui ra? Không lẽ là quái vật thời tiền sử? Tính sao giờ? Chỉ có 3 tay, không thể bày sòng tiến lên a~
“Cho tôi chơi nữa.” – tiếng nói từ bên kia chen vào. Choáng ~ là Thiên Ngu Cam.
Nhìn hai mắt toả sáng của tên kia, tôi liếc Thảo Hoa Mai một cái, hai đứa nhanh chóng đạt được thoả thuận ngầm, chạy tới ngồi đối diện với nhau.
“Tốt quá. Vậy thì hai chúng tôi ngồi đối diện. Anh ngồi đối diện với Tiểu Tặc.” – tôi ra vẻ chỉ huy nói.
“Đầu tiên phải nói rõ quy luật. Đây là chơi tiến lên, chỉ dùng phương thức rút gân lột da, không chơi tiến cống. Người thua phải chung trực tiếp một trang bị hoặc một dược phẩm nào đó. Hai đối hai, Tiểu Tặc thua vào tay Nhện, anh thua vào tay tôi. Thắng thì ngược lại. Đã hiểu chưa?” – Thảo Hoa Mai vừa thuần thục xào bài vừa nghiêm túc giảng luật cho Thiên Ngu Cam.
**miêu tả ra thì trò này không hoàn toàn là tiến lên mà có lồng cách đánh của bài tấn nữa. Bởi vì trong bài tấn thì mới có loại thủ đoạn hai người ngồi đối diện hợp tác với nhau, một đầu đánh, một đầu chặn. Cách tính điểm thắng thua cũng là của bài tấn**
“Đã hiểu đã hiểu. Tốt xấu gì tôi đây cũng là cao thủ đánh bài hơn 10 năm. Mấy cái quy định này tôi đều biết.” – Thiên Ngu Cam nóng lòng xoa xoa tay, vẻ mặt chờ mong.
Tôi ngồi kế bên giả vờ đứng đắn nhưng trong nội tâm thì cười muốn vỡ bụng. Thiên Ngu Cam a~ thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại muốn vào. Để xem một lát nữa ngươi sẽ chết thật thê thảm.
“Cậu không thể chơi xấu a~” – Thiên Ngu Cam cảnh cáo Tiểu Tặc.
“Tuyệt đối không. Em là con ngoan trò giỏi, đạo đức nghề nghiệp em vẫn có.” – Tiểu Tặc thề thốt. Thật sự thì tên nhóc này đúng là rất cố gắng, luôn ra sức liều mạng với tôi và Thảo Hoa Mai, nhưng mà…
Ván đầu tiên, Thiên Ngu Cam thua 10 chai hồng dược. Hắn nói trong lòng, ai da, bài quá xấu, không thể làm gì khác hơn.
Ván thứ hai, Thiên Ngu Cam thua một cái bao tay. Hắn nghĩ thầm, haiz, vừa rồi mình hơi cẩn trọng, lúc Tiểu Tặc đánh ra con bồi thì mình không nên chần chừ, đều do mình không tín nhiệm tên nhóc kia. Ừ, đúng là đứa nhỏ tốt. Ván sau mình nhất định cải tiến.
Ván thứ ba, Thiên Ngu Cam thua 1 bó tinh thiết mũi tên. Đờ mờ… không thể tin được là có người gom đủ một bộ tứ quý? Ván này do mình kinh bài, tay thực thúi, không bao giờ kinh bài nữa.
Ván thứ tư, Thiên Ngu Cam thua 1 cái áo giáp.
Ván thứ năm, Thiên Ngu Cam thua 1 khối bạc cao cấp (nguyên liệu rèn đúc)
Ván thứ sáu…
Ván thứ bảy…
“Thiên Ngu Cam, anh còn thứ gì trên người để thua sao?” – Thảo Hoa Mai vô tội hỏi.
“Hết rồi. Ngay cả pháp bào dự trữ đều thua sạch, nếu thua thêm ván nữa, có lẽ tôi phải cỡi truồng luôn.” – Thiên Ngu Cam dùng vẻ mặt cầu xin nhìn Thảo Hoa Mai… hic… đánh bài nhiều năm như vậy, hắn chưa từng thua thảm hại như lần này nha.
“Vậy thôi không đánh nữa.” – Thảo Hoa Mai thu bài.
“Đừng a~ Cho tôi gỡ vốn với…” – Thiên Ngu Cam không cam tâm hô lên.
Tôi và Thảo Hoa Mai liếc nhau: – “Vậy anh lấy cái gì đến đặt cuộc?”
“Cái này…”
“Để tôi gợi ý cho. Không bằng anh giúp bọn tôi dụ Hắc Long rời đi, điều kiện này thế nào? Đoàn đội của anh cũng sắp tới rồi.” – tôi cười xấu xa.
Kết quả, Thiên Ngu Cam không chút do dự một ngụm cự tuyệt tại chỗ: – “Không được. Điều kiện đó chỉ có thể dùng đất phong lệnh để đổi.”
Kháo ~ trên đời còn có tên mê cờ bạc mà lại thanh tỉnh như này sao?! Xem ra đã hết cách rồi. Cò kè không phải là biện pháp hay, đành phải thuận theo thôi: – “Cũng được. Nhưng phải đợi người của anh tới rồi tính sau. Tôi phải biết thực lực của họ mạnh cỡ nào. Nếu không, bọn tôi còn chưa kịp đi vào liền bị treo thì không hay cho lắm. Chuyện này không phải chuyện đùa.”
Thiên Ngu Cam gật đầu lia lịa: – “Nhất trí.”
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên phía xa vang lên một tiếng hét.
“Thiên Ngu Cam, tên chết bầm kia. Rốt cuộc tìm được ngươi rồi. Nói, lần này lại muốn lấy cớ gì?” – người vừa xuất hiện là đoàn trưởng Tiểu Tai Hoạ, phía sau hắn là 1 mảng đen ngòm, toàn đầu người, chính là đoàn đội số 4 của Bất Diệt Thần Thoại.