Tiểu Đáng Thương Thụ mặt lạnh: “Không cần nghĩ nữa, em đã quyết định rồi.”
Nói xong cậu đứng dậy, đi về hướng phòng ngủ.
“Học Trưởng, em đến để lấy đồ của em đi.”
Tra Công nhìn cậu đi vào phòng ngủ mở tủ quần áo, sau đó hắn mệt mỏi bóp trán, cầu cứu với Bạch Nguyệt Quang.
“Anh Nam.”
Bạch Nguyệt Quang bất đắc dĩ trả lời.
“Tống Viễn, chuyện của cậu ấy tôi không thể nào can thiệp, nhưng chuyện của chúng ta đã là quá khứ rồi.”
Tra Công dựa vào sô pha.
“Nhưng em không thể quên được anh.”
Bạch Nguyệt Quang: “Không phải cậu không quên được anh, chỉ do cậu quá hiểu thắng, từng bại dưới tay anh nên cậu vẫn chưa cam lòng mà thôi.”
Tra Công vốn là một người hoàn hảo, cho dù là dáng người hay vẻ ngoài, thậm chí là gia cảnh, trình độ làm việc, kết hợp lại đều rất tốt. Nhưng hắn là kẻ hoa tâm, từ năm 14 tuổi đã biết yêu sớm, theo đuổi ai cũng đều trăm trận trăm thắng.
Bạch Nguyệt Quang là thẳng nam đầu tiên mà hắn theo đuổi, mà vị thẳng nam này vừa theo đuổi được đã đá hắn, còn đánh hắn tả tơi nằm liệt giường mấy ngày.
Tra Công nhiều lần tự hỏi mình có phải bị M hay không.
Tra Công thấy anh không nể mặt nói như vậy, có chút tức giận, nhưng hắn vẫn không muốn làm người mình thích tức giận, thâm tình nhìn về phía Bạch Nguyệt Quang.
“Anh Nam, em thật sự không phải là không cam lòng.”
Bạch Nguyệt Quang bị hắn nhìn đến nổi da gà, không muốn nói chuyện tiếp nữa, thâm sâu nói một câu.
“Sau này cậu sẽ hiểu.”
Tên Tra Công này, luôn rất am hiểu cách theo đuổi người khác, cách đối nhân xử thế cũng như vậy, đã nói đến đây rồi nên cũng chuyển đề tài, hỏi ra vấn đề mà hắn vẫn luôn thắc mắc.
“Anh với Thời Trạch quen nhau như thế nào vậy?”
Bạch Nguyệt Quang: “…”
Hai người đều muốn nói chuyện đàng hoàng. Cơ mà vừa muốn bắt đầu thì đã kết thúc.
Bạch Nguyệt Quang: “Cậu ấy uống say, muốn đến đánh tôi.”
Thế mà Tra Công lại hơi vui, không biết là do bạn trai vì mình tìm Bạch Nguyệt Quang để đánh ghen hay do Bạch Nguyệt Quang đánh Thời Trạch do ghen vì mình, hắn xoa tay hưng phấn hỏi:
“Vậy anh có đánh cậu ấy không?”
Bạch Nguyệt Quang: “Tôi có lý do gì để đánh cậu ấy?”
Tra Công hơi ủy khuất: “Vậy sao anh đánh em!”
Bạch Nguyệt Quang nói ít ý nhiều: “ĐM cậu là đáng bị ăn đòn.”
Tiểu Đáng Thương Thụ cũng đã dọn xong đồ, nghe thấy liền đắc ý.
“Nghe thấy chưa, anh đúng là đáng bị!”
Thậm chí Tiểu Đáng Thương Thụ còn muốn gào lên trong lòng bài “Đáng”.
Tra Công cảm thấy tức giận và uất ức, bạn trai hiện tại cùng người trong lòng cùng nhau chửi hắn, hắn thật sự quá đáng thương, trong nháy mắt liền bị cả thế giới quay lưng.
Tiểu Đáng Thương Thụ cười với Bạch Nguyệt Quang: “Đi thôi ạ.”
Tra Công cảm thấy hơi mất mát: “Em muốn đi thật sao?”
Tiểu Đáng Thương Thụ quay đầu cười với hắn: “Không lẽ nói giỡn?”
Nói xong thì kéo Bạch Nguyệt Quang đi ra rồi đóng cửa lại.
Một mình trong phòng Tra Công tự thì thào nói: “Nghĩ kỹ lại chuyện này thật sự quá ảo diệu.”
Dưới khu nhà, ánh mặt trời chiếu rọi cả khoảng sân, Bạch Nguyệt Quang hơi nheo mắt, sau đó nháy mắt với Tiểu Đáng Thương Thụ.
“Cũ không đi, mới không đến, đi thôi.”
Tiểu Đáng Thương Thụ nhìn lại nơi mang đầy kí ức ngọt ngào, thất vọng lẫn đau khổ của mình, cậu kéo hành lý miệng khẽ huýt sáo đuổi theo Bạch Nguyệt Quang đi về phía trước.
Bạch Nguyệt Quang nhìn cậu, mới nhận ra mà nói.
“Để anh giúp em đẩy hành lý.”
Tiểu Đáng Thương Thụ lắc đầu: “Anh Nam, không cần đâu ạ.”
Bạch Nguyệt Quang tự động qua kéo hành lý, hai ba bước liền đem đồ nhét vào cốp xe, sau đó mở cửa.
“Em muốn đi đâu để anh chở.”
Nói xong cậu đứng dậy, đi về hướng phòng ngủ.
“Học Trưởng, em đến để lấy đồ của em đi.”
Tra Công nhìn cậu đi vào phòng ngủ mở tủ quần áo, sau đó hắn mệt mỏi bóp trán, cầu cứu với Bạch Nguyệt Quang.
“Anh Nam.”
Bạch Nguyệt Quang bất đắc dĩ trả lời.
“Tống Viễn, chuyện của cậu ấy tôi không thể nào can thiệp, nhưng chuyện của chúng ta đã là quá khứ rồi.”
Tra Công dựa vào sô pha.
“Nhưng em không thể quên được anh.”
Bạch Nguyệt Quang: “Không phải cậu không quên được anh, chỉ do cậu quá hiểu thắng, từng bại dưới tay anh nên cậu vẫn chưa cam lòng mà thôi.”
Tra Công vốn là một người hoàn hảo, cho dù là dáng người hay vẻ ngoài, thậm chí là gia cảnh, trình độ làm việc, kết hợp lại đều rất tốt. Nhưng hắn là kẻ hoa tâm, từ năm 14 tuổi đã biết yêu sớm, theo đuổi ai cũng đều trăm trận trăm thắng.
Bạch Nguyệt Quang là thẳng nam đầu tiên mà hắn theo đuổi, mà vị thẳng nam này vừa theo đuổi được đã đá hắn, còn đánh hắn tả tơi nằm liệt giường mấy ngày.
Tra Công nhiều lần tự hỏi mình có phải bị M hay không.
Tra Công thấy anh không nể mặt nói như vậy, có chút tức giận, nhưng hắn vẫn không muốn làm người mình thích tức giận, thâm tình nhìn về phía Bạch Nguyệt Quang.
“Anh Nam, em thật sự không phải là không cam lòng.”
Bạch Nguyệt Quang bị hắn nhìn đến nổi da gà, không muốn nói chuyện tiếp nữa, thâm sâu nói một câu.
“Sau này cậu sẽ hiểu.”
Tên Tra Công này, luôn rất am hiểu cách theo đuổi người khác, cách đối nhân xử thế cũng như vậy, đã nói đến đây rồi nên cũng chuyển đề tài, hỏi ra vấn đề mà hắn vẫn luôn thắc mắc.
“Anh với Thời Trạch quen nhau như thế nào vậy?”
Bạch Nguyệt Quang: “…”
Hai người đều muốn nói chuyện đàng hoàng. Cơ mà vừa muốn bắt đầu thì đã kết thúc.
Bạch Nguyệt Quang: “Cậu ấy uống say, muốn đến đánh tôi.”
Thế mà Tra Công lại hơi vui, không biết là do bạn trai vì mình tìm Bạch Nguyệt Quang để đánh ghen hay do Bạch Nguyệt Quang đánh Thời Trạch do ghen vì mình, hắn xoa tay hưng phấn hỏi:
“Vậy anh có đánh cậu ấy không?”
Bạch Nguyệt Quang: “Tôi có lý do gì để đánh cậu ấy?”
Tra Công hơi ủy khuất: “Vậy sao anh đánh em!”
Bạch Nguyệt Quang nói ít ý nhiều: “ĐM cậu là đáng bị ăn đòn.”
Tiểu Đáng Thương Thụ cũng đã dọn xong đồ, nghe thấy liền đắc ý.
“Nghe thấy chưa, anh đúng là đáng bị!”
Thậm chí Tiểu Đáng Thương Thụ còn muốn gào lên trong lòng bài “Đáng”.
Tra Công cảm thấy tức giận và uất ức, bạn trai hiện tại cùng người trong lòng cùng nhau chửi hắn, hắn thật sự quá đáng thương, trong nháy mắt liền bị cả thế giới quay lưng.
Tiểu Đáng Thương Thụ cười với Bạch Nguyệt Quang: “Đi thôi ạ.”
Tra Công cảm thấy hơi mất mát: “Em muốn đi thật sao?”
Tiểu Đáng Thương Thụ quay đầu cười với hắn: “Không lẽ nói giỡn?”
Nói xong thì kéo Bạch Nguyệt Quang đi ra rồi đóng cửa lại.
Một mình trong phòng Tra Công tự thì thào nói: “Nghĩ kỹ lại chuyện này thật sự quá ảo diệu.”
Dưới khu nhà, ánh mặt trời chiếu rọi cả khoảng sân, Bạch Nguyệt Quang hơi nheo mắt, sau đó nháy mắt với Tiểu Đáng Thương Thụ.
“Cũ không đi, mới không đến, đi thôi.”
Tiểu Đáng Thương Thụ nhìn lại nơi mang đầy kí ức ngọt ngào, thất vọng lẫn đau khổ của mình, cậu kéo hành lý miệng khẽ huýt sáo đuổi theo Bạch Nguyệt Quang đi về phía trước.
Bạch Nguyệt Quang nhìn cậu, mới nhận ra mà nói.
“Để anh giúp em đẩy hành lý.”
Tiểu Đáng Thương Thụ lắc đầu: “Anh Nam, không cần đâu ạ.”
Bạch Nguyệt Quang tự động qua kéo hành lý, hai ba bước liền đem đồ nhét vào cốp xe, sau đó mở cửa.
“Em muốn đi đâu để anh chở.”