Bạch Nguyệt Quang đành phải ôm lấy cái túi khóc này, cuối cùng túi khóc nhỏ cọ cọ ngực anh hai ba lần, chùi hết nước mắt lên quần áo của anh rồi mới ngẩng mặt lên.
Tiểu Đáng Thương Thụ lệ nóng lưng tròng, khóe mắt hồng hồng, thoạt nhìn vô cùng tội nghiệp, giống như vừa bị ăn hiếp một trận.
Bạch Nguyệt Quang cảm thấy người trước mặt hệt như chú cún bị chủ bỏ rơi, đưa tay xoa đầu cậu, hỏi.
“Cảm thấy tốt hơn chưa?”
Tiểu Đáng Thương Thụ hơi xấu hổ trả lời.
“Có phải mất mặt lắm không? Bình thường em không hay như vậy đâu.”
Bạch Nguyệt Quang không nhịn được cười ra tiếng, Tiểu Đáng Thương Thụ gấp gáp nói.
“Anh đừng tưởng sáng nay anh giả bộ ngủ mà em không biết nhé!!”
Bạch Nguyệt Quang tiếp tục cười, véo hai má của Tiểu Đáng Thương Thụ.
“Lớn gan rồi à? Nói cho cưng biết anh đây không phải người tốt lành gì đâu nhé, coi chừng anh đánh cưng đấy.”
Sau đó liếc mắt nhìn cậu. “Sáng nay cưng cũng giả bộ ngủ chứ gì? Đánh đòn cưng được chưa?”
Tiểu Đáng Thương Thụ đột nhiên nhớ tới lúc mình uống say đã đòi đánh người ta, vội vàng làm nũng.
“Anh sẽ không đánh em, anh là người tốt nhất nhất nhất luôn~”
Bạch Nguyệt Quang nín cười nhìn cậu.
“Ừ ừ cưng cứ tiếp tục nịnh đi.”
Tiểu Đáng Thương Thụ tỏ vẻ tội nghiệp nhìn anh.
“Anh Nam, anh không chỉ tốt bụng mà còn rất đẹp trai nữa!”
Bạch Nguyệt Quang nháy mắt với Tiểu Đáng Thương Thụ.
“Cho nên cưng mới ôm anh không buông nãy giờ đúng không?”
Sau đó còn cúi đầu áp lên trán của cậu. “Có phải cưng muốn đùa giỡn lưu manh với anh không?”
Tiểu Đáng Thương Thụ: “Không có mà, em không có!!”
Vừa muốn rút tay ra mới phát hiện tay đã bị anh siết chặt từ lúc nào.
Tiểu Đáng Thương Thụ cảm thấy cảnh tượng bây giờ có hơi mập mờ, lặng lẽ đỏ mặt, lần này là xấu hổ thật.
Bạch Nguyệt Quang cũng bắt đầu thấy hơi sai, hai tên gay, còn độc thân chưa kết hôn, tư thế này nhìn góc nào cũng thấy rất ái muội.
Anh tỏ vẻ vô ý buông hai tay Tiểu Đáng Thương Thụ ra, vỗ lưng cậu.
“Đùa giỡn lưu manh cũng đủ rồi chứ? Tâm trạng đã tốt hơn chưa?”
Tiểu Đáng Thương Thụ rút tay ra nhanh như vừa bị phỏng.
“Em không có đùa giỡn lưu manh!”
Bạch Nguyệt Quang trả lời có lệ. “Ừ ừ”
Khuôn mặt đứng đắn vừa hắt bát nước bẩn lên người khác.
Tiểu Đáng Thương Thụ có hơi uất ức.
“Anh Nam, em có chuyện này không biết phải làm thế nào, nhờ anh cho em một lời khuyên nhé. Em không biết mình phải làm gì tiếp theo nữa.”
Bạch Nguyệt Quang vừa nhìn thấy vẻ mặt này của Tiểu Đáng Thương Thụ vẫn không nhịn được an ủi cậu.
“Làm sao vậy?”
Tiểu Đáng Thương Thụ lắp bắp.
“Đồ đạc của em đều ở chỗ của anh ta, em không dám qua lấy.”
Bạch Nguyệt Quang lửa nóng hừng hực. “Thằng khốn đó dám đánh em?”
Tiểu Đáng Thương Thụ vội xua tay.
“Không, không phải ạ, anh hiểu lầm rồi. Em chỉ không muốn cãi nhau với anh ta, đến lấy đồ xong là đi ngay.”
Tiểu Đáng Thương Thụ tỏ vẻ suy sụp: “Em mệt rồi.”
Bạch Nguyệt Quang cân nhắc một hồi, “Hay là hôm nay anh với em đi lấy nhé.”
Tiểu Đáng Thương Thụ vội gật đầu: “Cảm ơn anh ạ.”
Sau đó ôm lấy cánh tay Bạch Nguyệt Quang làm nũng: “Anh nam, anh tốt thật đấy.”
Bạch Nguyệt Quang xoa đầu cậu, “Được rồi”
Tiểu Đáng Thương Thụ thở dài, “Có phải trông em rất ngu ngốc không?”
Sau đó cúi đầu: “Em cũng ghét bản thân trở nên như thế”
Bạch Nguyệt Quang cười nói:
“Thất tình buồn bã đều rất bình thường, không có gì ghê gớm đâu, tin anh đi.”
Tiểu Đáng Thương Thụ: “Vậy lúc anh thất tình nhìn cũng ngốc như em vậy đúng không?”
Bạch Nguyệt Quang: “…”
Đúng là không thể nào nói chuyện nghiêm túc được.
Bạch Nguyệt Quang: “Hồi nữa anh dẫn em đi ăn, ăn xong sẽ đi lấy đồ với em. Không có gì cả đâu một bữa cơm không lấy hết thì hai bữa, yên tâm đi.”
Tiểu Đáng Thương Thụ chớp mắt, “Vậy em mời anh đi ăn lẩu, coi như cảm ơn anh.”
Bạch Nguyệt Quang nhìn cậu một cái: ” Thôi không ăn hiếp con nít, để anh mời. Mời cậu nhóc thất tình ăn cơm.”
Tiểu Đáng Thương Thụ chán nản cúi đầu, Bạch Nguyệt Quang cười nói.
“Đi thôi, đừng làm nũng, bữa sau đến lượt em mời.”
Tiểu Đáng Thương Thụ lệ nóng lưng tròng, khóe mắt hồng hồng, thoạt nhìn vô cùng tội nghiệp, giống như vừa bị ăn hiếp một trận.
Bạch Nguyệt Quang cảm thấy người trước mặt hệt như chú cún bị chủ bỏ rơi, đưa tay xoa đầu cậu, hỏi.
“Cảm thấy tốt hơn chưa?”
Tiểu Đáng Thương Thụ hơi xấu hổ trả lời.
“Có phải mất mặt lắm không? Bình thường em không hay như vậy đâu.”
Bạch Nguyệt Quang không nhịn được cười ra tiếng, Tiểu Đáng Thương Thụ gấp gáp nói.
“Anh đừng tưởng sáng nay anh giả bộ ngủ mà em không biết nhé!!”
Bạch Nguyệt Quang tiếp tục cười, véo hai má của Tiểu Đáng Thương Thụ.
“Lớn gan rồi à? Nói cho cưng biết anh đây không phải người tốt lành gì đâu nhé, coi chừng anh đánh cưng đấy.”
Sau đó liếc mắt nhìn cậu. “Sáng nay cưng cũng giả bộ ngủ chứ gì? Đánh đòn cưng được chưa?”
Tiểu Đáng Thương Thụ đột nhiên nhớ tới lúc mình uống say đã đòi đánh người ta, vội vàng làm nũng.
“Anh sẽ không đánh em, anh là người tốt nhất nhất nhất luôn~”
Bạch Nguyệt Quang nín cười nhìn cậu.
“Ừ ừ cưng cứ tiếp tục nịnh đi.”
Tiểu Đáng Thương Thụ tỏ vẻ tội nghiệp nhìn anh.
“Anh Nam, anh không chỉ tốt bụng mà còn rất đẹp trai nữa!”
Bạch Nguyệt Quang nháy mắt với Tiểu Đáng Thương Thụ.
“Cho nên cưng mới ôm anh không buông nãy giờ đúng không?”
Sau đó còn cúi đầu áp lên trán của cậu. “Có phải cưng muốn đùa giỡn lưu manh với anh không?”
Tiểu Đáng Thương Thụ: “Không có mà, em không có!!”
Vừa muốn rút tay ra mới phát hiện tay đã bị anh siết chặt từ lúc nào.
Tiểu Đáng Thương Thụ cảm thấy cảnh tượng bây giờ có hơi mập mờ, lặng lẽ đỏ mặt, lần này là xấu hổ thật.
Bạch Nguyệt Quang cũng bắt đầu thấy hơi sai, hai tên gay, còn độc thân chưa kết hôn, tư thế này nhìn góc nào cũng thấy rất ái muội.
Anh tỏ vẻ vô ý buông hai tay Tiểu Đáng Thương Thụ ra, vỗ lưng cậu.
“Đùa giỡn lưu manh cũng đủ rồi chứ? Tâm trạng đã tốt hơn chưa?”
Tiểu Đáng Thương Thụ rút tay ra nhanh như vừa bị phỏng.
“Em không có đùa giỡn lưu manh!”
Bạch Nguyệt Quang trả lời có lệ. “Ừ ừ”
Khuôn mặt đứng đắn vừa hắt bát nước bẩn lên người khác.
Tiểu Đáng Thương Thụ có hơi uất ức.
“Anh Nam, em có chuyện này không biết phải làm thế nào, nhờ anh cho em một lời khuyên nhé. Em không biết mình phải làm gì tiếp theo nữa.”
Bạch Nguyệt Quang vừa nhìn thấy vẻ mặt này của Tiểu Đáng Thương Thụ vẫn không nhịn được an ủi cậu.
“Làm sao vậy?”
Tiểu Đáng Thương Thụ lắp bắp.
“Đồ đạc của em đều ở chỗ của anh ta, em không dám qua lấy.”
Bạch Nguyệt Quang lửa nóng hừng hực. “Thằng khốn đó dám đánh em?”
Tiểu Đáng Thương Thụ vội xua tay.
“Không, không phải ạ, anh hiểu lầm rồi. Em chỉ không muốn cãi nhau với anh ta, đến lấy đồ xong là đi ngay.”
Tiểu Đáng Thương Thụ tỏ vẻ suy sụp: “Em mệt rồi.”
Bạch Nguyệt Quang cân nhắc một hồi, “Hay là hôm nay anh với em đi lấy nhé.”
Tiểu Đáng Thương Thụ vội gật đầu: “Cảm ơn anh ạ.”
Sau đó ôm lấy cánh tay Bạch Nguyệt Quang làm nũng: “Anh nam, anh tốt thật đấy.”
Bạch Nguyệt Quang xoa đầu cậu, “Được rồi”
Tiểu Đáng Thương Thụ thở dài, “Có phải trông em rất ngu ngốc không?”
Sau đó cúi đầu: “Em cũng ghét bản thân trở nên như thế”
Bạch Nguyệt Quang cười nói:
“Thất tình buồn bã đều rất bình thường, không có gì ghê gớm đâu, tin anh đi.”
Tiểu Đáng Thương Thụ: “Vậy lúc anh thất tình nhìn cũng ngốc như em vậy đúng không?”
Bạch Nguyệt Quang: “…”
Đúng là không thể nào nói chuyện nghiêm túc được.
Bạch Nguyệt Quang: “Hồi nữa anh dẫn em đi ăn, ăn xong sẽ đi lấy đồ với em. Không có gì cả đâu một bữa cơm không lấy hết thì hai bữa, yên tâm đi.”
Tiểu Đáng Thương Thụ chớp mắt, “Vậy em mời anh đi ăn lẩu, coi như cảm ơn anh.”
Bạch Nguyệt Quang nhìn cậu một cái: ” Thôi không ăn hiếp con nít, để anh mời. Mời cậu nhóc thất tình ăn cơm.”
Tiểu Đáng Thương Thụ chán nản cúi đầu, Bạch Nguyệt Quang cười nói.
“Đi thôi, đừng làm nũng, bữa sau đến lượt em mời.”