Cố Hàn Chu hít một hơi thật sâu, ánh mắt hắn chứa đựng sự tức giận khó tả: “Tô Dĩ Trần, cậu đính hôn với Túc Túc, tất cả những điều này chỉ là thủ đoạn để trả thù tôi thôi đúng không?”
Tô Dĩ Trần nhíu mày: “Tôi đã nói rồi. Tôi đính hôn với em ấy bởi vì tôi yêu em ấy, không liên quan gì tới anh.”
“Cậu lừa tôi, cậu lừa tôi!” Trong mắt Cố Hàn Chu giăng đầy tơ máu, hắn dường như không tin những gì Tô Dĩ Trần nói, hoặc có thể nói từ tận đáy lòng, hắn tin điều đó, nhưng chính bản thân hắn không muốn tin.
“Cậu cho rằng tôi sẽ tin lời cậu nói sao?” Cố Hàn Chu lặp lại những lời này.
Dáng vẻ Tô Dĩ Trần yêu hắn trong quá khứ đến giờ vẫn hiện rõ trước mặt.
Sao có thể có người nói không yêu là không yêu?
Tô Dĩ Trần nhất định đang giả vờ, nhất định đang giả vờ.
Tô Dĩ Trần thấy dáng vẻ gần như sụp đổ của Cố Hàn Chu khá đáng thương.
Anh biết tại sao Cố Hàn Chu lại tức giận.
Bởi vì anh đã cướp đi Túc Túc - ánh trăng sáng trong lòng Cố Hàn Chu, nên Cố Hàn Chu mới chạy đến tìm anh để gây rắc rối.
Nhưng việc này liên quan đến Túc Túc, anh là bạn trai của Túc Túc và đối phương cũng thích Túc Túc, tự nhiên cứ thế trở thành tình địch của anh.
Từ trước tới nay Tô Dĩ Trần đối xử với tình địch không hề nương tay.
Anh nghiêm túc nói: "Tôi không quan tâm anh có tin hay không.
Tóm lại Túc Túc là vị hôn phu của tôi, mong anh sau này tránh xa em ấy ra một chút."
Cố Hàn Chu không thể tin nổi: “Cậu có ý gì?”
"Ý trên mặt chữ." Tô Dĩ Trần nhìn Cố Hàn Chu từ trên xuống dưới, mỉm cười nhạt: "Huống chi tổng giám đốc Cố cũng không mong mình làm kẻ thứ ba đâu nhỉ."
"Kẻ, thứ, ba?"
Mắt Cố Hàn Chu đỏ hoe, hắn gần như nghiến răng nghiến lợi lặp lại những lời đó: "Cậu nói tôi là kẻ thứ ba hả?"
"Tôi không nói, tự anh cho là vậy." Tô Dĩ Trần nói xong quay người bỏ đi.
"Cậu đứng lại! Tô Dĩ Trần! Cậu nói rõ ràng cho tôi!" Cố Hàn Chu lập tức túm lấy tay áo Tô Dĩ Trần, mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào anh.
"Đừng kéo tôi nữa, buông tôi ra!" Tô Dĩ Trần giật tay ra.
Cố Hàn Chu bị đẩy ngã lảo đảo lùi về sau một bước.
Ngay giây sau.
Ngoài nhà vệ sinh.
Giọng của Túc Túc vang lên: "Anh ơi, sao anh vẫn chưa xong thế? Em đợi anh lâu lắm rồi."
Cậu từ từ bước tới, vô cùng tự nhiên nắm lấy tay Tô Dĩ Trần.
Cậu nhìn Cố Hàn Chu, mỉm cười nói: "Hóa ra là anh Hàn Chu. Các anh đang nói gì vậy? Muốn nói rõ cái gì cơ?"
Bùi Túc Nguyệt mỉm cười dịu dàng, ánh mắt đầy ý cười nhìn Cố Hàn Chu, tay cậu nắm chặt lấy tay Tô Dĩ Trần, dáng vẻ của hai người trông rất thân mật. Điều này ở trong mắt Cố Hàn Chu trông vô cùng chướng mắt.
Mắt Cố Hàn Chu đỏ hoe, hắn hỏi: "Túc Túc, anh hỏi em, có phải buổi tiệc đính hôn này ngay từ đầu đã là một âm mưu có phải không?"
"Không phải là âm mưu." Bùi Túc Nguyệt thờ ơ nói, cậu dừng một chút rồi nói tiếp.
"Không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Tôi luôn chờ đợi anh kết thúc với Tô Tô, tôi cũng đã nói ở buổi tiệc đính hôn tôi sẽ tuyên bố với cả thế giới đối tượng đính hôn của tôi là ai. Nhưng tôi chưa bao giờ nói người đó là anh."
"Từ đầu đến cuối đều do bản thân anh ảo tưởng mà thôi."
Bùi Túc Nguyệt mỉm cười nhìn Cố Hàn Chu đang nặng nề thở dốc.
Cố Hàn Chu nhìn cậu, trong ánh mắt đầy vẻ giận dữ.
"Anh luôn cho rằng em là một người dịu dàng và lễ phép, cho tới tận bây giờ anh vẫn quan tâm em rất nhiều. Không ngờ rằng em lại là một người dối trá như thế!"
Ánh mắt của người đàn ông bị lừa dối chứa đầy sự phẫn nộ, hận không thể lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t người đang cười trước mặt.
"Chính bản thân anh muốn bắt cá hai tay, chính anh muốn có tất cả. Bây giờ lật xe sao anh không đi tìm nguyên nhân từ bản thân mình mà đi đổ lỗi cho người khác thế?" Bùi Túc Nguyệt xé bỏ lớp ngụy trang dịu dàng tốt bụng, đôi mắt phượng gần như là khinh thường nhìn Cố Hàn Chu, trong ánh mắt có sự kiêu ngạo, khinh thường, dè bỉu.
Cùng với vẻ độc ác.
“À đúng rồi, từ lúc tôi trở về nước, mục đích ban đầu là nhắm tới Tô Tô.”
Khi nói đến Tô Dĩ Trần, rõ ràng giọng điệu của Bùi Túc Nguyệt nhẹ nhàng hơn nhiều, cậu quay lại nhìn đối phương, cười khẽ: "Ở nhà họ Cố, trong phòng ngủ của Tô Tô, tối nào tôi cũng lén vào phòng Tô Tô và ngủ trên giường cùng với anh ấy…"
Cậu nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Dĩ Trần, liếc mắt đưa tình nhìn với anh.
Cố Hàn Chu chỉ cảm thấy buồn bực và chán ghét.
Đồng thời nảy sinh cả sự nhục nhã, hắn cảm thấy mình giống như một tên hề bị trêu chọc, chẳng biết gì cả, để người khác trêu đùa hệt như một thằng ngu, cái gì cũng không biết!
Bùi Túc Nguyệt và Tô Dĩ Trần trở thành một cặp ngay dưới mí mắt hắn,vậy mà đến bây giờ hắn mới biết được.
Từ đầu đến cuối, hắn vẫn luôn bị Bùi Túc Nguyệt lừa dối.
Bùi Túc Nguyệt cười khẽ, nhìn chằm chằm Cố Hàn Chu: "Tôi có thể ở bên cạnh Tô Tô còn phải cảm ơn anh Hàn Chu đã nhường sân, cho tôi và Tô Tô có cơ hội yêu đương."
Vẻ mặt Cố Hàn Chu ngày càng khó coi, hắn thở dốc, đôi mắt dần tối sầm: "Mấy người… Mấy người ở nhà họ Cố cũng đã…"
Bas
"Đúng vậy." Bùi Túc Nguyệt gật đầu.
Thấy sắc mắc Cố Hàn Chu ngày càng tái đi, Bùi Túc Nguyệt hài lòng nở nụ cười.
Cậu lại c.h.é.m thêm một dao: "Ngay trên chiếc giường trong phòng ngủ của anh Hàn Chu, tôi đã từng..."
Trước ánh mắt đỏ hoe của Cố Hàn Chu, giọng điệu Bùi Túc Nguyệt càng dịu dàng, nhưng lời nói ra lại như những lưỡi d.a.o nhỏ sắc bén, đ.â.m thẳng vào trái tim hắn.
"Tôi và Tô Tô từng l.à.m t.ì.n.h ở trên giường tổng giám đốc Cố."
Những lời nói này như sét đánh giữa trời quang, tàn nhẫn đánh vào cơ thể Cố Hàn Chu.
Đôi mắt hắn ngày càng đỏ, hắn không dám tin, nhìn chằm chằm hai người trước mặt mình, ánh mắt trở nên tuyệt vọng và phẫn nộ, môi hắn run rẩy, trong khoảng thời gian ngắn như thế, hắn không biết nên nói gì.
Giờ phút này, nụ cười dịu dàng như ánh trăng của Bùi Túc Nguyệt giống hệt như mặt nạ dối trá của Bồ Tát, trông xinh đẹp tốt bụng như thiên thần, nhưng thực tế lại âm hiểm xảo quyệt như ác ma.
"Cậu…" Tay Cố Hàn Chu không khỏi run lên: "Ai chủ động trước…"
Đôi mắt Bùi Túc Nguyệt cong như vầng trăng: "Tất nhiên là tôi chủ động. Là tôi thích Tô Tô trước, tôi quyến rũ anh ấy trước, cũng là tôi ôm anh ấy lên giường, hôn toàn thân anh ấy và cuối cùng làm cho anh ấy khóc..."
"Dáng vẻ Tô Tô khóc đáng yêu muốn chết, tổng giám đốc Cố chắc chưa từng được nhìn thấy nhỉ?"
Bùi Túc Nguyệt vừa nói xong, Tô Dĩ Trần đã kéo tay cậu lại, nói nhỏ: "Em nói cái gì đấy?"
Bùi Túc Nguyệt nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Dĩ Trần, giọng nói dịu dàng, ánh mắt có phần tủi thân: "Em xin lỗi anh, có phải em đã làm cho anh không vui không?"
Tô Dĩ Trần dở khóc dở cười: "Không có chuyện đó đâu."
Hai người thì thầm, cười nói vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến Cố Hàn Chu vẫn đang giận dữ.
Tô Dĩ Trần nhíu mày: “Tôi đã nói rồi. Tôi đính hôn với em ấy bởi vì tôi yêu em ấy, không liên quan gì tới anh.”
“Cậu lừa tôi, cậu lừa tôi!” Trong mắt Cố Hàn Chu giăng đầy tơ máu, hắn dường như không tin những gì Tô Dĩ Trần nói, hoặc có thể nói từ tận đáy lòng, hắn tin điều đó, nhưng chính bản thân hắn không muốn tin.
“Cậu cho rằng tôi sẽ tin lời cậu nói sao?” Cố Hàn Chu lặp lại những lời này.
Dáng vẻ Tô Dĩ Trần yêu hắn trong quá khứ đến giờ vẫn hiện rõ trước mặt.
Sao có thể có người nói không yêu là không yêu?
Tô Dĩ Trần nhất định đang giả vờ, nhất định đang giả vờ.
Tô Dĩ Trần thấy dáng vẻ gần như sụp đổ của Cố Hàn Chu khá đáng thương.
Anh biết tại sao Cố Hàn Chu lại tức giận.
Bởi vì anh đã cướp đi Túc Túc - ánh trăng sáng trong lòng Cố Hàn Chu, nên Cố Hàn Chu mới chạy đến tìm anh để gây rắc rối.
Nhưng việc này liên quan đến Túc Túc, anh là bạn trai của Túc Túc và đối phương cũng thích Túc Túc, tự nhiên cứ thế trở thành tình địch của anh.
Từ trước tới nay Tô Dĩ Trần đối xử với tình địch không hề nương tay.
Anh nghiêm túc nói: "Tôi không quan tâm anh có tin hay không.
Tóm lại Túc Túc là vị hôn phu của tôi, mong anh sau này tránh xa em ấy ra một chút."
Cố Hàn Chu không thể tin nổi: “Cậu có ý gì?”
"Ý trên mặt chữ." Tô Dĩ Trần nhìn Cố Hàn Chu từ trên xuống dưới, mỉm cười nhạt: "Huống chi tổng giám đốc Cố cũng không mong mình làm kẻ thứ ba đâu nhỉ."
"Kẻ, thứ, ba?"
Mắt Cố Hàn Chu đỏ hoe, hắn gần như nghiến răng nghiến lợi lặp lại những lời đó: "Cậu nói tôi là kẻ thứ ba hả?"
"Tôi không nói, tự anh cho là vậy." Tô Dĩ Trần nói xong quay người bỏ đi.
"Cậu đứng lại! Tô Dĩ Trần! Cậu nói rõ ràng cho tôi!" Cố Hàn Chu lập tức túm lấy tay áo Tô Dĩ Trần, mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào anh.
"Đừng kéo tôi nữa, buông tôi ra!" Tô Dĩ Trần giật tay ra.
Cố Hàn Chu bị đẩy ngã lảo đảo lùi về sau một bước.
Ngay giây sau.
Ngoài nhà vệ sinh.
Giọng của Túc Túc vang lên: "Anh ơi, sao anh vẫn chưa xong thế? Em đợi anh lâu lắm rồi."
Cậu từ từ bước tới, vô cùng tự nhiên nắm lấy tay Tô Dĩ Trần.
Cậu nhìn Cố Hàn Chu, mỉm cười nói: "Hóa ra là anh Hàn Chu. Các anh đang nói gì vậy? Muốn nói rõ cái gì cơ?"
Bùi Túc Nguyệt mỉm cười dịu dàng, ánh mắt đầy ý cười nhìn Cố Hàn Chu, tay cậu nắm chặt lấy tay Tô Dĩ Trần, dáng vẻ của hai người trông rất thân mật. Điều này ở trong mắt Cố Hàn Chu trông vô cùng chướng mắt.
Mắt Cố Hàn Chu đỏ hoe, hắn hỏi: "Túc Túc, anh hỏi em, có phải buổi tiệc đính hôn này ngay từ đầu đã là một âm mưu có phải không?"
"Không phải là âm mưu." Bùi Túc Nguyệt thờ ơ nói, cậu dừng một chút rồi nói tiếp.
"Không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Tôi luôn chờ đợi anh kết thúc với Tô Tô, tôi cũng đã nói ở buổi tiệc đính hôn tôi sẽ tuyên bố với cả thế giới đối tượng đính hôn của tôi là ai. Nhưng tôi chưa bao giờ nói người đó là anh."
"Từ đầu đến cuối đều do bản thân anh ảo tưởng mà thôi."
Bùi Túc Nguyệt mỉm cười nhìn Cố Hàn Chu đang nặng nề thở dốc.
Cố Hàn Chu nhìn cậu, trong ánh mắt đầy vẻ giận dữ.
"Anh luôn cho rằng em là một người dịu dàng và lễ phép, cho tới tận bây giờ anh vẫn quan tâm em rất nhiều. Không ngờ rằng em lại là một người dối trá như thế!"
Ánh mắt của người đàn ông bị lừa dối chứa đầy sự phẫn nộ, hận không thể lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t người đang cười trước mặt.
"Chính bản thân anh muốn bắt cá hai tay, chính anh muốn có tất cả. Bây giờ lật xe sao anh không đi tìm nguyên nhân từ bản thân mình mà đi đổ lỗi cho người khác thế?" Bùi Túc Nguyệt xé bỏ lớp ngụy trang dịu dàng tốt bụng, đôi mắt phượng gần như là khinh thường nhìn Cố Hàn Chu, trong ánh mắt có sự kiêu ngạo, khinh thường, dè bỉu.
Cùng với vẻ độc ác.
“À đúng rồi, từ lúc tôi trở về nước, mục đích ban đầu là nhắm tới Tô Tô.”
Khi nói đến Tô Dĩ Trần, rõ ràng giọng điệu của Bùi Túc Nguyệt nhẹ nhàng hơn nhiều, cậu quay lại nhìn đối phương, cười khẽ: "Ở nhà họ Cố, trong phòng ngủ của Tô Tô, tối nào tôi cũng lén vào phòng Tô Tô và ngủ trên giường cùng với anh ấy…"
Cậu nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Dĩ Trần, liếc mắt đưa tình nhìn với anh.
Cố Hàn Chu chỉ cảm thấy buồn bực và chán ghét.
Đồng thời nảy sinh cả sự nhục nhã, hắn cảm thấy mình giống như một tên hề bị trêu chọc, chẳng biết gì cả, để người khác trêu đùa hệt như một thằng ngu, cái gì cũng không biết!
Bùi Túc Nguyệt và Tô Dĩ Trần trở thành một cặp ngay dưới mí mắt hắn,vậy mà đến bây giờ hắn mới biết được.
Từ đầu đến cuối, hắn vẫn luôn bị Bùi Túc Nguyệt lừa dối.
Bùi Túc Nguyệt cười khẽ, nhìn chằm chằm Cố Hàn Chu: "Tôi có thể ở bên cạnh Tô Tô còn phải cảm ơn anh Hàn Chu đã nhường sân, cho tôi và Tô Tô có cơ hội yêu đương."
Vẻ mặt Cố Hàn Chu ngày càng khó coi, hắn thở dốc, đôi mắt dần tối sầm: "Mấy người… Mấy người ở nhà họ Cố cũng đã…"
Bas
"Đúng vậy." Bùi Túc Nguyệt gật đầu.
Thấy sắc mắc Cố Hàn Chu ngày càng tái đi, Bùi Túc Nguyệt hài lòng nở nụ cười.
Cậu lại c.h.é.m thêm một dao: "Ngay trên chiếc giường trong phòng ngủ của anh Hàn Chu, tôi đã từng..."
Trước ánh mắt đỏ hoe của Cố Hàn Chu, giọng điệu Bùi Túc Nguyệt càng dịu dàng, nhưng lời nói ra lại như những lưỡi d.a.o nhỏ sắc bén, đ.â.m thẳng vào trái tim hắn.
"Tôi và Tô Tô từng l.à.m t.ì.n.h ở trên giường tổng giám đốc Cố."
Những lời nói này như sét đánh giữa trời quang, tàn nhẫn đánh vào cơ thể Cố Hàn Chu.
Đôi mắt hắn ngày càng đỏ, hắn không dám tin, nhìn chằm chằm hai người trước mặt mình, ánh mắt trở nên tuyệt vọng và phẫn nộ, môi hắn run rẩy, trong khoảng thời gian ngắn như thế, hắn không biết nên nói gì.
Giờ phút này, nụ cười dịu dàng như ánh trăng của Bùi Túc Nguyệt giống hệt như mặt nạ dối trá của Bồ Tát, trông xinh đẹp tốt bụng như thiên thần, nhưng thực tế lại âm hiểm xảo quyệt như ác ma.
"Cậu…" Tay Cố Hàn Chu không khỏi run lên: "Ai chủ động trước…"
Đôi mắt Bùi Túc Nguyệt cong như vầng trăng: "Tất nhiên là tôi chủ động. Là tôi thích Tô Tô trước, tôi quyến rũ anh ấy trước, cũng là tôi ôm anh ấy lên giường, hôn toàn thân anh ấy và cuối cùng làm cho anh ấy khóc..."
"Dáng vẻ Tô Tô khóc đáng yêu muốn chết, tổng giám đốc Cố chắc chưa từng được nhìn thấy nhỉ?"
Bùi Túc Nguyệt vừa nói xong, Tô Dĩ Trần đã kéo tay cậu lại, nói nhỏ: "Em nói cái gì đấy?"
Bùi Túc Nguyệt nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Dĩ Trần, giọng nói dịu dàng, ánh mắt có phần tủi thân: "Em xin lỗi anh, có phải em đã làm cho anh không vui không?"
Tô Dĩ Trần dở khóc dở cười: "Không có chuyện đó đâu."
Hai người thì thầm, cười nói vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến Cố Hàn Chu vẫn đang giận dữ.