Cố Hàn Chu siết chặt nắm đấm, đến mức phát ra tiếng răng rắc, trong ánh mắt đột nhiên bùng lên một tia hận thù.
Bùi Túc Nguyệt nắm lấy tay Tô Dĩ Trần, cười khẽ: "Anh ơi, chúng ta đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, về thôi."
"Được." Tô Dĩ Trần gật đầu.
Hai người quay người đi
Tiếng cười lạnh của Cố Hàn Chu vang lên: "Tô Dĩ Trần, cậu phản bội tôi như thế không sợ mẹ của cậu ở trong bệnh viện gặp phải chuyện gì sao?"
Câu nói này dường như đã chọc giận Tô Dĩ Trần.
Trong khoảnh khắc anh quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng như băng.
“Tổng giám đốc Cố, anh nghĩ rằng tôi vẫn là Tô Dĩ Trần chịu để người khác khinh thường như ngày xưa à?”
Cố Hàn Chu cười lạnh: "Cậu nghĩ cậu là ai? Cậu chỉ là thứ bị tôi chơi chán rồi vứt bỏ mà thôi. Bây giờ lại bò lên giường của người khác, cậu cho rằng mình trèo lên Túc Túc được là rất cao quý, rất tài giỏi chắc? Tôi nói cho cậu biết, cậu chẳng là cái thá gì cả, cậu vẫn chỉ là món đồ chơi ở dưới háng của người giàu như trước đây mà thôi."
Ánh mắt Bùi Túc Nguyệt lạnh đi, cậu định bước lên, nhưng Tô Dĩ Trần đã giữ cậu lại, nhíu mày nói: "Đừng kích động."
Ngay giây tiếp theo.
Một người đàn ông cao lớn, mặc vest chỉnh tề, đi giày da, vẻ ngoài điển trai từ đâu xuất hiện, anh ta nhanh chóng bước vào, đ.ấ.m mạnh vào mặt Cố Hàn Chu.
"Con mẹ nó! Lục Minh Phong!" Cố Hàn Chu phun ra một ngụm m.á.u giận dữ nhìn người trước mặt.
Lục Minh Phong túm lấy cổ áo Cố Hàn Chu, lạnh lùng nói: "Cố Hàn Chu, mẹ nó mày giữ mồm miệng sạch sẽ cho tao! Lần sau còn để tao nghe thấy mày nói xấu Tô Tô, tao sẽ khiến mày đến cả ăn cũng ăn không nổi!"
Bùi Túc Nguyệt và Tô Dĩ Trần nhìn sự việc bất thình lình này.
Trên mặt Cố Hàn Chu dính một ít máu, ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên bình tĩnh, hắn nhìn Tô Dĩ Trần, rồi lại nhìn Lục Minh Phong, đột nhiên cười nhạo: "Ha ha! Tôi nói mà, Tô Dĩ Trần à Tô Dĩ Trần, thủ đoạn của cậu cũng hay thật! Quyến rũ Bùi Túc Nguyệt rồi còn quyến rũ cả Lục Minh Phong."
Trong ánh mắt hắn đầy sự khinh miệt: “Cậu cũng đê tiện ghê nhỉ, ngủ với nhiều thằng đàn ông như thế.”
Lời lẽ sỉ nhục này khiến ánh mắt Bùi Túc Nguyệt lộ ra một tia ác ý.
Tô Dĩ Trần lạnh lùng nhìn Cố Hàn Chu.
Nhưng hai người chưa kịp hành động.
Lục Minh Phong đã tàn nhẫn đ.ấ.m vào mặt Cố Hàn Chu lần nữa: "Mẹ nó mày sỉ nhục ai vậy?!"
Hết cú đ.ấ.m này đến cú đ.ấ.m khác.
Lục Minh Phong từng học võ, là người biết võ, nên anh ta đánh Cố Hàn Chu đến mức không còn sức để phản kháng, mặt mũi hắn đầy m.á.u tươi.
Tô Dĩ Trần và Bùi Túc Nguyệt nhìn nhau.
"Lục Minh Phong, mẹ nó mày vẫn tự cho mình là thanh cao, nhưng đâu ai biết đại thiếu gia nhà họ Lục! Kẻ cầm quyền nhà họ Lục! Thế mà cũng chơi một thằng đàn ông đâu! Ha ha ha ha."
Nghe thấy câu này, Lục Minh Phong càng giận dữ, ra tay càng mạnh hơn. Anh ta túm lấy cổ áo Cố Hàn Chu, giọng nói trầm thấp mang theo sự bi thương: "Cố Hàn Chu, mày hiểu cái chó gì! Em ấy là em trai tao, em trai ruột của tao, đứa em trai ruột thịt của tao đã bị thất lạc hai mươi mấy năm!"
Những câu nói này khiến ba người sững sờ tại chỗ.
Tô Dĩ Trần nhíu mày: Anh ta đang nói đùa gì vậy?
Bùi Túc Nguyệt cụp mắt xuống, ánh mắt xuất hiện một suy nghĩ sâu xa, khi ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt đã trở nên lạnh lùng.
Đôi mắt Cố Hàn Chu đỏ ngầu, ngơ ngác nhìn Lục Minh Phong, hắn khó hiểu thốt lên: "Em trai ruột?"
Bas
Lục Minh Phong nhận ra mình vừa nói gì, anh ta lập tức buông Cố Hàn Chu ra. Cả người anh ta cứng đờ, đầu óc trống rỗng…
Những lời vừa nói ra.
Em trai cũng đã nghe thấy.
Anh ta quay đầu lại nhìn về phía Tô Dĩ Trần.
"Anh..." Đầu óc Lục Minh Phong trống rỗng, cố gắng tìm từ để giải thích.
Tô Dĩ Trần nhíu mày, rõ ràng là không tin, giọng điệu thờ ơ: “Tổng giám đốc Lục, anh không cần phải đùa giỡn như thế.”
Vừa dứt lời, Tô Dĩ Trần nắm tay Bùi Túc Nguyệt, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đi thôi."
Lục Minh Phong nhanh chóng đuổi theo, anh ta nhìn Tô Dĩ Trần, ánh mắt lo lắng muốn giải thích, nhưng không biết nên nói gì.
Anh ta vừa đuổi theo bước chân Tô Dĩ Trần, vừa nhỏ giọng giải thích: "Nếu anh nói những lời vừa rồi không phải giả, anh là anh trai ruột của em, em có tin không?"
Tô Dĩ Trần dừng bước.
Anh ngước mắt nhìn Lục Minh Phong, ánh mắt lạnh lùng: "Sếp Lục, anh không cần phải tiếp tục sỉ nhục tôi như vậy. Em trai của anh là Lục Minh Thần, tất cả mọi người ai cũng biết điều này."
"Không phải, Tiểu Thần do bố mẹ nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi. Còn em, em là con ruột bị thất lạc hơn hai mươi mấy năm của nhà họ Lục." Lục Minh Phong nói xong, nắm lấy cổ tay Tô Dĩ Trần, anh ta nhìn Tô Dĩ Trần, trong ánh mắt ấy đầy thương xót.
Tô Dĩ Trần nhíu mày: "Anh đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu."
Lúc này, Lục Bá Đình và Hoắc Nam Diên đang tay trong tay bước tới.
Tô Dĩ Trần tiếp tục nói: "Ba mẹ của tôi chỉ có một, tôi cũng không có người anh trai nào cả. Dù có cũng là họ đã vứt bỏ tôi. Nếu đã vứt bỏ rồi tại sao còn muốn nhận lại."
Những lời này khiến Lục Minh Phong hoàn toàn sững sờ.
Cũng khiến Lục Bá Đình và Hoắc Nam Diên ở xa dừng bước.
Tô Dĩ Trần nắm tay Bùi Túc Nguyệt, giọng điệu dịu dàng, nói: "Đi thôi."
Bùi Túc Nguyệt mỉm cười gật đầu.
Hai người cùng nhau bước về phía trước.
Lục Minh Phong chợt nắm lấy cổ tay Tô Dĩ Trần, tay anh ta run rẩy, anh ta cố gắng giữ cho giọng điệu của mình bình tĩnh: "Ngày mai, ngày mai gặp ở quán cà phê Hương Ước, anh có chuyện quan trọng muốn nói, được không?"
Tô Dĩ Trần nhếch môi: “Tổng giám đốc Lục còn muốn nói gì nữa?”
"Một chuyện quan trọng." Lục Minh Phong ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Bùi Túc Nguyệt, sau đó nói với Tô Dĩ Trần: "Nhớ đi một mình."
"Được không?" Ánh mắt Lục Minh Phong chứa đựng vẻ cầu xin.
Tô Dĩ Trần thật sự không hiểu Lục Minh Phong đang tính toán gì, anh do dự một lúc lâu mới gật đầu: "Được."
Bùi Túc Nguyệt nhìn Lục Minh Phong, người này thật sự là anh ruột của Tô Tô sao?
Tô Dĩ Trần và Bùi Túc Nguyệt nắm tay nhau, khi đi ngang qua vợ chồng Lục Bá Đình và Hoắc Nam Diên, họ chào hỏi một tiếng, sau đó quay trở lại bữa tiệc.
Nhà họ Lục nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ không nói gì.
….
Cố Khinh Chu vào nhà vệ sinh tìm Cố Hàn Chu, khi nhìn thấy anh mình đang dùng nước rửa khuôn mặt đầy m.á.u tươi, cậu ta giật mình: "Anh! Ai đánh anh?"ấy
Cố Hàn Chu lau mặt, khuôn mặt hắn đã sưng lên không thể gặp người khác. Hắn siết chặt tay, ánh mắt u ám.
Hắn không thể chấp nhận sự phản bội này.
Trong đầu hắn quanh quẩn hình ảnh Tô Dĩ Trần từng ở nhà họ Cố, yêu hắn đến tận xương tủy.
Hắn kiểm soát mọi cảm xúc của người thay thế ấy, từng cử chỉ của hắn đều kéo theo mọi cảm xúc của anh.
Tô Dĩ Trần yêu hắn sâu đậm.
Ngay cả khi ký kết thỏa thuận chia tay, anh vẫn đáng thương khóc lóc van xin.
Bây giờ còn được bao lâu... Tô Dĩ Trần đã ở bên người khác.
"Tô Dĩ Trần..." Giọng nói Cố Hàn Chu lạnh lẽo.
"Anh, đây là do Tô Tô đánh anh sao?" Cố Khinh Chu không thể tin được, Tô Tô còn có khả năng đánh người ư? Sao cậu ta không biết.
Cố Hàn Chu hoàn toàn không nghe thấy lời nói của những người xung quanh.
Hắn chìm vào cảm xúc của chính mình, lúc thì là ánh mắt dịu dàng yêu thương của Tô Dĩ Trần, lúc thì là ánh mắt lạnh lùng như băng của anh.
Hai thái cực này khiến Cố Hàn Chu trải qua cảm giác từ trên mây rơi xuống vũng bùn, cảm giác mất mát.
"Tô Dĩ Trần..." Lần này, giọng Cố Hàn Chu mang theo sự căm hận, còn có cả tiếng nức nở.
Cố Khinh Chu kinh ngạc nhìn hắn: "Anh trai... anh..."
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Bùi Túc Nguyệt nắm lấy tay Tô Dĩ Trần, cười khẽ: "Anh ơi, chúng ta đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, về thôi."
"Được." Tô Dĩ Trần gật đầu.
Hai người quay người đi
Tiếng cười lạnh của Cố Hàn Chu vang lên: "Tô Dĩ Trần, cậu phản bội tôi như thế không sợ mẹ của cậu ở trong bệnh viện gặp phải chuyện gì sao?"
Câu nói này dường như đã chọc giận Tô Dĩ Trần.
Trong khoảnh khắc anh quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng như băng.
“Tổng giám đốc Cố, anh nghĩ rằng tôi vẫn là Tô Dĩ Trần chịu để người khác khinh thường như ngày xưa à?”
Cố Hàn Chu cười lạnh: "Cậu nghĩ cậu là ai? Cậu chỉ là thứ bị tôi chơi chán rồi vứt bỏ mà thôi. Bây giờ lại bò lên giường của người khác, cậu cho rằng mình trèo lên Túc Túc được là rất cao quý, rất tài giỏi chắc? Tôi nói cho cậu biết, cậu chẳng là cái thá gì cả, cậu vẫn chỉ là món đồ chơi ở dưới háng của người giàu như trước đây mà thôi."
Ánh mắt Bùi Túc Nguyệt lạnh đi, cậu định bước lên, nhưng Tô Dĩ Trần đã giữ cậu lại, nhíu mày nói: "Đừng kích động."
Ngay giây tiếp theo.
Một người đàn ông cao lớn, mặc vest chỉnh tề, đi giày da, vẻ ngoài điển trai từ đâu xuất hiện, anh ta nhanh chóng bước vào, đ.ấ.m mạnh vào mặt Cố Hàn Chu.
"Con mẹ nó! Lục Minh Phong!" Cố Hàn Chu phun ra một ngụm m.á.u giận dữ nhìn người trước mặt.
Lục Minh Phong túm lấy cổ áo Cố Hàn Chu, lạnh lùng nói: "Cố Hàn Chu, mẹ nó mày giữ mồm miệng sạch sẽ cho tao! Lần sau còn để tao nghe thấy mày nói xấu Tô Tô, tao sẽ khiến mày đến cả ăn cũng ăn không nổi!"
Bùi Túc Nguyệt và Tô Dĩ Trần nhìn sự việc bất thình lình này.
Trên mặt Cố Hàn Chu dính một ít máu, ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên bình tĩnh, hắn nhìn Tô Dĩ Trần, rồi lại nhìn Lục Minh Phong, đột nhiên cười nhạo: "Ha ha! Tôi nói mà, Tô Dĩ Trần à Tô Dĩ Trần, thủ đoạn của cậu cũng hay thật! Quyến rũ Bùi Túc Nguyệt rồi còn quyến rũ cả Lục Minh Phong."
Trong ánh mắt hắn đầy sự khinh miệt: “Cậu cũng đê tiện ghê nhỉ, ngủ với nhiều thằng đàn ông như thế.”
Lời lẽ sỉ nhục này khiến ánh mắt Bùi Túc Nguyệt lộ ra một tia ác ý.
Tô Dĩ Trần lạnh lùng nhìn Cố Hàn Chu.
Nhưng hai người chưa kịp hành động.
Lục Minh Phong đã tàn nhẫn đ.ấ.m vào mặt Cố Hàn Chu lần nữa: "Mẹ nó mày sỉ nhục ai vậy?!"
Hết cú đ.ấ.m này đến cú đ.ấ.m khác.
Lục Minh Phong từng học võ, là người biết võ, nên anh ta đánh Cố Hàn Chu đến mức không còn sức để phản kháng, mặt mũi hắn đầy m.á.u tươi.
Tô Dĩ Trần và Bùi Túc Nguyệt nhìn nhau.
"Lục Minh Phong, mẹ nó mày vẫn tự cho mình là thanh cao, nhưng đâu ai biết đại thiếu gia nhà họ Lục! Kẻ cầm quyền nhà họ Lục! Thế mà cũng chơi một thằng đàn ông đâu! Ha ha ha ha."
Nghe thấy câu này, Lục Minh Phong càng giận dữ, ra tay càng mạnh hơn. Anh ta túm lấy cổ áo Cố Hàn Chu, giọng nói trầm thấp mang theo sự bi thương: "Cố Hàn Chu, mày hiểu cái chó gì! Em ấy là em trai tao, em trai ruột của tao, đứa em trai ruột thịt của tao đã bị thất lạc hai mươi mấy năm!"
Những câu nói này khiến ba người sững sờ tại chỗ.
Tô Dĩ Trần nhíu mày: Anh ta đang nói đùa gì vậy?
Bùi Túc Nguyệt cụp mắt xuống, ánh mắt xuất hiện một suy nghĩ sâu xa, khi ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt đã trở nên lạnh lùng.
Đôi mắt Cố Hàn Chu đỏ ngầu, ngơ ngác nhìn Lục Minh Phong, hắn khó hiểu thốt lên: "Em trai ruột?"
Bas
Lục Minh Phong nhận ra mình vừa nói gì, anh ta lập tức buông Cố Hàn Chu ra. Cả người anh ta cứng đờ, đầu óc trống rỗng…
Những lời vừa nói ra.
Em trai cũng đã nghe thấy.
Anh ta quay đầu lại nhìn về phía Tô Dĩ Trần.
"Anh..." Đầu óc Lục Minh Phong trống rỗng, cố gắng tìm từ để giải thích.
Tô Dĩ Trần nhíu mày, rõ ràng là không tin, giọng điệu thờ ơ: “Tổng giám đốc Lục, anh không cần phải đùa giỡn như thế.”
Vừa dứt lời, Tô Dĩ Trần nắm tay Bùi Túc Nguyệt, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đi thôi."
Lục Minh Phong nhanh chóng đuổi theo, anh ta nhìn Tô Dĩ Trần, ánh mắt lo lắng muốn giải thích, nhưng không biết nên nói gì.
Anh ta vừa đuổi theo bước chân Tô Dĩ Trần, vừa nhỏ giọng giải thích: "Nếu anh nói những lời vừa rồi không phải giả, anh là anh trai ruột của em, em có tin không?"
Tô Dĩ Trần dừng bước.
Anh ngước mắt nhìn Lục Minh Phong, ánh mắt lạnh lùng: "Sếp Lục, anh không cần phải tiếp tục sỉ nhục tôi như vậy. Em trai của anh là Lục Minh Thần, tất cả mọi người ai cũng biết điều này."
"Không phải, Tiểu Thần do bố mẹ nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi. Còn em, em là con ruột bị thất lạc hơn hai mươi mấy năm của nhà họ Lục." Lục Minh Phong nói xong, nắm lấy cổ tay Tô Dĩ Trần, anh ta nhìn Tô Dĩ Trần, trong ánh mắt ấy đầy thương xót.
Tô Dĩ Trần nhíu mày: "Anh đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu."
Lúc này, Lục Bá Đình và Hoắc Nam Diên đang tay trong tay bước tới.
Tô Dĩ Trần tiếp tục nói: "Ba mẹ của tôi chỉ có một, tôi cũng không có người anh trai nào cả. Dù có cũng là họ đã vứt bỏ tôi. Nếu đã vứt bỏ rồi tại sao còn muốn nhận lại."
Những lời này khiến Lục Minh Phong hoàn toàn sững sờ.
Cũng khiến Lục Bá Đình và Hoắc Nam Diên ở xa dừng bước.
Tô Dĩ Trần nắm tay Bùi Túc Nguyệt, giọng điệu dịu dàng, nói: "Đi thôi."
Bùi Túc Nguyệt mỉm cười gật đầu.
Hai người cùng nhau bước về phía trước.
Lục Minh Phong chợt nắm lấy cổ tay Tô Dĩ Trần, tay anh ta run rẩy, anh ta cố gắng giữ cho giọng điệu của mình bình tĩnh: "Ngày mai, ngày mai gặp ở quán cà phê Hương Ước, anh có chuyện quan trọng muốn nói, được không?"
Tô Dĩ Trần nhếch môi: “Tổng giám đốc Lục còn muốn nói gì nữa?”
"Một chuyện quan trọng." Lục Minh Phong ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Bùi Túc Nguyệt, sau đó nói với Tô Dĩ Trần: "Nhớ đi một mình."
"Được không?" Ánh mắt Lục Minh Phong chứa đựng vẻ cầu xin.
Tô Dĩ Trần thật sự không hiểu Lục Minh Phong đang tính toán gì, anh do dự một lúc lâu mới gật đầu: "Được."
Bùi Túc Nguyệt nhìn Lục Minh Phong, người này thật sự là anh ruột của Tô Tô sao?
Tô Dĩ Trần và Bùi Túc Nguyệt nắm tay nhau, khi đi ngang qua vợ chồng Lục Bá Đình và Hoắc Nam Diên, họ chào hỏi một tiếng, sau đó quay trở lại bữa tiệc.
Nhà họ Lục nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ không nói gì.
….
Cố Khinh Chu vào nhà vệ sinh tìm Cố Hàn Chu, khi nhìn thấy anh mình đang dùng nước rửa khuôn mặt đầy m.á.u tươi, cậu ta giật mình: "Anh! Ai đánh anh?"ấy
Cố Hàn Chu lau mặt, khuôn mặt hắn đã sưng lên không thể gặp người khác. Hắn siết chặt tay, ánh mắt u ám.
Hắn không thể chấp nhận sự phản bội này.
Trong đầu hắn quanh quẩn hình ảnh Tô Dĩ Trần từng ở nhà họ Cố, yêu hắn đến tận xương tủy.
Hắn kiểm soát mọi cảm xúc của người thay thế ấy, từng cử chỉ của hắn đều kéo theo mọi cảm xúc của anh.
Tô Dĩ Trần yêu hắn sâu đậm.
Ngay cả khi ký kết thỏa thuận chia tay, anh vẫn đáng thương khóc lóc van xin.
Bây giờ còn được bao lâu... Tô Dĩ Trần đã ở bên người khác.
"Tô Dĩ Trần..." Giọng nói Cố Hàn Chu lạnh lẽo.
"Anh, đây là do Tô Tô đánh anh sao?" Cố Khinh Chu không thể tin được, Tô Tô còn có khả năng đánh người ư? Sao cậu ta không biết.
Cố Hàn Chu hoàn toàn không nghe thấy lời nói của những người xung quanh.
Hắn chìm vào cảm xúc của chính mình, lúc thì là ánh mắt dịu dàng yêu thương của Tô Dĩ Trần, lúc thì là ánh mắt lạnh lùng như băng của anh.
Hai thái cực này khiến Cố Hàn Chu trải qua cảm giác từ trên mây rơi xuống vũng bùn, cảm giác mất mát.
"Tô Dĩ Trần..." Lần này, giọng Cố Hàn Chu mang theo sự căm hận, còn có cả tiếng nức nở.
Cố Khinh Chu kinh ngạc nhìn hắn: "Anh trai... anh..."
Đã xảy ra chuyện gì vậy?