Khi ra khỏi khách sạn thì trời cũng đã tối, Cố Hàn Chu, Bùi Túc Nguyệt, Tô Dĩ Trần và những người khác lên xe, xe đưa họ trở về biệt thự nhà họ Cố. Trong nhà, quản gia đã sắp xếp xong phòng của Bùi Túc Nguyệt. Đám người cùng nhau đi vào biệt thự, sau đó họ trực tiếp đến xem phòng ngủ mới của Bùi Túc Nguyệt.
Phòng của Bùi Túc Nguyệt là phòng ngủ chính ở tầng ba.
Đám người Triệu Kỳ Căn đứng ở cửa vừa quan sát vừa khen ngợi: “Túc Túc đến ở một cái là khác biệt liền, được sếp Cố chăm sóc như vậy. Đây mới thực sự là phòng ngủ của chủ nhân. Mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ, còn có bộ sưu tập tranh của các họa sĩ hàng đầu ở nước ngoài mà Túc Túc yêu thích nữa chứ! Thật sự rất tinh tế và chu đáo.”
Bas
Lục Minh Thần cũng cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy, xem ra Túc Túc ở trong lòng anh Cố vô cùng quan trọng nha.”
Cố Khinh Chu cười lạnh một tiếng: “Nói như vậy không phải thừa thãi quá à? Mấy cậu không mở to mắt nhìn xem đây là ai! Nếu không phải Túc Túc, thì làm gì còn có người thứ hai có được đặc quyền này?”
Cố Hàn Chu đút tay vào túi quần, mỉm cười nhìn em trai mình và bạn bè của cậu ta. Mấy ngày nay, lượng công việc của hắn rất lớn, nhưng lần này vì Túc Túc về nước, hắn đã tạm gác công việc sang một bên. Hắn chuẩn bị nhiều như vậy, cũng không biết Túc Túc có thích không.
Cố Hàn Chu nhìn trái nhìn phải, lại không nhìn thấy Bùi Túc Nguyệt đáng ra phải đứng sau lưng mình.
Tô Dĩ Trần cũng không ở đây.
Hắn nhíu mày, Túc Túc đâu?
…
Bùi Túc Nguyệt đang lén lút theo sau Tô Dĩ Trần.
Cậu vừa đi vừa ghi nhớ một lượt các phòng ngủ ở mỗi tầng lầu của nhà họ Cố, kiểm tra xem xung quanh có camera hay không. Với sự nhạy bén và trí nhớ tốt của mình, cậu đã có thể nhớ hết các phòng ngủ chính, phòng ngủ dành cho khách, phòng tắm và từng ngóc ngách trong mỗi tầng của biệt thự nhà họ Cố.
Phòng ngủ của Tô Dĩ Trần là phòng ngủ dành cho khách, căn phòng nằm ở góc tầng hai, rất kín đáo và yên tĩnh, khi anh đang định thay quần áo, bỗng cảm thấy có ánh mắt đang nhìn chăm chú vào mình ở đằng sau.
Tô Dĩ Trần lập tức cảnh giác quay người lại, chạm mắt Bùi Túc Nguyệt đang im lặng đứng nhìn anh.
Anh sợ đến mức đầu óc trống rỗng, suýt chút nữa nhảy dựng lên, nhưng nhớ ra Cố Hàn Chu còn đang ở trên tầng thì lập tức nhịn xuống, hạ thấp giọng, nói: “Cậu đang làm gì ở đây vậy?”
Tô Dĩ Trần vừa mới bị dọa, đầu óc anh còn đang trống rỗng, giọng nói trầm thấp nghe như đang giận dữ.
Đôi mắt xinh đẹp của Bùi Túc Nguyệt chậm rãi cụp xuống, cậu ngoan ngoãn trả lời: “Em chỉ muốn xem phòng ngủ của Tô Tô, em sẽ không gây rắc rối cho anh đâu.”
“Hơn nữa, nếu Tô Tô không ở đây, em cũng sẽ không đến sống ở nhà họ Cố.”
Tô Dĩ Trần nhíu mày: “Không phải Cố Hàn Chu mời cậu đến ở sao?”
Bùi Túc Nguyệt chậm rãi ngước mắt lên, thận trọng nói: “Tô Tô, chuyện chuyển đến nhà họ Cố không phải em đề xuất, mà là Cố Hàn Chu chủ động nói ra. Dù em rất muốn đến gần Tô Tô, nhưng nếu Tô Tô không vui, em làm sao dám chứ? Nếu không phải tại vì trong lòng Cố Hàn Chu không để tâm đến anh, thì sao có thể làm ra chuyện tổn thương anh như vậy...”
Cậu nói bóng nói gió, câu nói còn có hàm ý khác.
Bùi Túc Nguyệt mím môi, rồi mỉm cười nói: “Nhưng mà em cũng phải cảm ơn anh ta, vì đã cho em cơ hội được ở gần Tô Tô.”
Trong giây lát, biểu cảm của Tô Dĩ Trần vô cùng phức tạp, cảm xúc lẫn lộn.
Mặc dù lời nói của Bùi Túc Nguyệt câu nào câu nấy đều là nói xấu Cố Hàn Chu, nhưng không thể phủ nhận, Bùi Túc Nguyệt nói rất đúng… Cố Hàn Chu căn bản không coi trọng anh.
Cố Hàn Chu là người đứng đầu tập đoàn Cố thị, hắn là một doanh nhân, trong mắt hắn chỉ có lợi ích, hắn chỉ làm việc với những người mà hắn cho rằng là xuất sắc và mang lại lợi nhuận cho hắn. Một người như vậy, có danh tiếng, có tài sản, đương nhiên sẽ không bao giờ coi trọng “người tình nhỏ” của mình.
Trong mắt Cố Hàn Chu, những người tình mà hắn nuôi bên ngoài đều là chim hoàng yến nhỏ giúp hắn giải tỏa phiền muộn mà thôi, không đáng để mọi người biết đến. Việc Cố Hàn Chu sẵn lòng để “chim hoàng yến” ở lại nhà họ Cố đã là một ân huệ lớn. Hơn nữa, chính vì khuôn mặt anh hơi giống bạch nguyệt quang của hắn, nên mới đặc biệt được “ưu ái”.
Tô Dĩ Trần rất ngưỡng mộ những người mạnh mẽ. Lúc ban đầu, anh có ấn tượng tốt về Cố Hàn Chu, đó là sự mến mộ đối với người quyền lực.
Nhưng sau này… trải qua nhiều chuyện khác nhau, Tô Dĩ Trần liền nhận ra Cố Hàn Chu là người bạc tình bạc nghĩa. Do đó, anh đã thay đổi lại suy nghĩ và vị trí của mình, tất cả hành động sau này đều chỉ vì tiền, chỉ diễn kịch, chỉ làm những việc cần làm. Sau một năm nữa, anh sẽ trực tiếp rời đi.
Tô Dĩ Trần không cảm thấy hành vi lần này của Cố Hàn Chu là sỉ nhục hay làm tổn thương mình, vì anh căn bản không thèm quan tâm.
Nhưng từ góc nhìn của Cố Hàn Chu, từ góc nhìn của Bùi Túc Nguyệt, từ góc nhìn của mọi người… hành vi của Cố Hàn Chu chính là sỉ nhục người yêu hắn sâu đậm.
Nhưng câu nói hàm ý ly gián của bạch nguyệt quang có ý nghĩa gì? Đôi mắt Tô Dĩ Trần tối lại, nhìn Bùi Túc Nguyệt với vẻ khó hiểu.
Đúng lúc này, cầu thang vang lên tiếng bước chân.
Sắc mặt Tô Dĩ Trần thay đổi.
“Túc Túc, sao em lại ở đây?”
Cố Hàn Chu đứng ở góc cầu thang, bộ vest mặc trong bữa tiệc còn chưa kịp thay, năm ngón tay thon dài đút vào túi quần, khí thế áp bức trên người hắn mạnh mẽ tỏa ra, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai người họ.
Bùi Túc Nguyệt nở một nụ cười hoàn mỹ, giọng điệu bình thản như đang nói đến thời tiết hôm nay: “Em muốn xem phòng của Tô Tô, sau này còn cần anh ấy giúp đỡ nhiều.”
Cố Hàn Chu còn chưa kịp nói gì, đám người Cố Khinh Chu đã từ trên lầu chạy xuống. Triệu Kỳ Căn khinh thường nhìn Tô Dĩ Trần: “Phòng ở của Tô Dĩ Trần có gì đẹp đâu? Túc Túc, anh phải cẩn thận, đừng để sự xui xẻo của Tô Dĩ Trần dính vào người.”
Nụ cười trên môi Bùi Túc Nguyệt dần biến mất, đôi mắt phượng hiện lên vẻ lạnh lùng không thấy rõ. Cậu nhìn Triệu Kỳ Căn, ánh mắt ấy giống như đang nhìn xác của người chết.
Tô Dĩ Trần cảm nhận được sự biến đổi trong cảm xúc của Bùi Túc Nguyệt, nhưng chỉ trong nháy mắt, mọi thứ lại trở về trạng thái bình thường. Anh tiến lên phía trước, nở một nụ cười: “Hôm nay mọi người đều mệt mỏi rồi, đừng đứng ở đây nữa, quay về nghỉ ngơi đi nhé.”
Triệu Kỳ Căn liếc nhìn Tô Dĩ Trần từ trên xuống dưới, cậu ta cười khẩy, nói: “Cái đồ tu hú chiếm tổ.”
Triệu Kỳ Căn định nói tiếp thì bị Lục Minh Thần cản lại: “Được rồi, chúng ta ở đây làm khách, không phải là tới để trêu chọc chim hoàng yến. Đi ngủ thôi, tôi buồn ngủ lắm rồi.”
Cố Hàn Chu chậm rãi ra lệnh: “Được rồi, đều đi ngủ đi.”
Cố Khinh Chu và ba người kia kéo nhau lên tầng bốn.
Bùi Túc Nguyệt vẫn nhớ kỹ lời Tô Dĩ Trần nói, cậu từ từ bước về phía trước, đi theo sau Cố Hàn Chu. Vào lúc Cố Hàn Chu không để ý tới, Bùi Túc Nguyệt quay lại nhìn Tô Dĩ Trần, nở một nụ cười nhạt.
Phòng của Bùi Túc Nguyệt là phòng ngủ chính ở tầng ba.
Đám người Triệu Kỳ Căn đứng ở cửa vừa quan sát vừa khen ngợi: “Túc Túc đến ở một cái là khác biệt liền, được sếp Cố chăm sóc như vậy. Đây mới thực sự là phòng ngủ của chủ nhân. Mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ, còn có bộ sưu tập tranh của các họa sĩ hàng đầu ở nước ngoài mà Túc Túc yêu thích nữa chứ! Thật sự rất tinh tế và chu đáo.”
Bas
Lục Minh Thần cũng cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy, xem ra Túc Túc ở trong lòng anh Cố vô cùng quan trọng nha.”
Cố Khinh Chu cười lạnh một tiếng: “Nói như vậy không phải thừa thãi quá à? Mấy cậu không mở to mắt nhìn xem đây là ai! Nếu không phải Túc Túc, thì làm gì còn có người thứ hai có được đặc quyền này?”
Cố Hàn Chu đút tay vào túi quần, mỉm cười nhìn em trai mình và bạn bè của cậu ta. Mấy ngày nay, lượng công việc của hắn rất lớn, nhưng lần này vì Túc Túc về nước, hắn đã tạm gác công việc sang một bên. Hắn chuẩn bị nhiều như vậy, cũng không biết Túc Túc có thích không.
Cố Hàn Chu nhìn trái nhìn phải, lại không nhìn thấy Bùi Túc Nguyệt đáng ra phải đứng sau lưng mình.
Tô Dĩ Trần cũng không ở đây.
Hắn nhíu mày, Túc Túc đâu?
…
Bùi Túc Nguyệt đang lén lút theo sau Tô Dĩ Trần.
Cậu vừa đi vừa ghi nhớ một lượt các phòng ngủ ở mỗi tầng lầu của nhà họ Cố, kiểm tra xem xung quanh có camera hay không. Với sự nhạy bén và trí nhớ tốt của mình, cậu đã có thể nhớ hết các phòng ngủ chính, phòng ngủ dành cho khách, phòng tắm và từng ngóc ngách trong mỗi tầng của biệt thự nhà họ Cố.
Phòng ngủ của Tô Dĩ Trần là phòng ngủ dành cho khách, căn phòng nằm ở góc tầng hai, rất kín đáo và yên tĩnh, khi anh đang định thay quần áo, bỗng cảm thấy có ánh mắt đang nhìn chăm chú vào mình ở đằng sau.
Tô Dĩ Trần lập tức cảnh giác quay người lại, chạm mắt Bùi Túc Nguyệt đang im lặng đứng nhìn anh.
Anh sợ đến mức đầu óc trống rỗng, suýt chút nữa nhảy dựng lên, nhưng nhớ ra Cố Hàn Chu còn đang ở trên tầng thì lập tức nhịn xuống, hạ thấp giọng, nói: “Cậu đang làm gì ở đây vậy?”
Tô Dĩ Trần vừa mới bị dọa, đầu óc anh còn đang trống rỗng, giọng nói trầm thấp nghe như đang giận dữ.
Đôi mắt xinh đẹp của Bùi Túc Nguyệt chậm rãi cụp xuống, cậu ngoan ngoãn trả lời: “Em chỉ muốn xem phòng ngủ của Tô Tô, em sẽ không gây rắc rối cho anh đâu.”
“Hơn nữa, nếu Tô Tô không ở đây, em cũng sẽ không đến sống ở nhà họ Cố.”
Tô Dĩ Trần nhíu mày: “Không phải Cố Hàn Chu mời cậu đến ở sao?”
Bùi Túc Nguyệt chậm rãi ngước mắt lên, thận trọng nói: “Tô Tô, chuyện chuyển đến nhà họ Cố không phải em đề xuất, mà là Cố Hàn Chu chủ động nói ra. Dù em rất muốn đến gần Tô Tô, nhưng nếu Tô Tô không vui, em làm sao dám chứ? Nếu không phải tại vì trong lòng Cố Hàn Chu không để tâm đến anh, thì sao có thể làm ra chuyện tổn thương anh như vậy...”
Cậu nói bóng nói gió, câu nói còn có hàm ý khác.
Bùi Túc Nguyệt mím môi, rồi mỉm cười nói: “Nhưng mà em cũng phải cảm ơn anh ta, vì đã cho em cơ hội được ở gần Tô Tô.”
Trong giây lát, biểu cảm của Tô Dĩ Trần vô cùng phức tạp, cảm xúc lẫn lộn.
Mặc dù lời nói của Bùi Túc Nguyệt câu nào câu nấy đều là nói xấu Cố Hàn Chu, nhưng không thể phủ nhận, Bùi Túc Nguyệt nói rất đúng… Cố Hàn Chu căn bản không coi trọng anh.
Cố Hàn Chu là người đứng đầu tập đoàn Cố thị, hắn là một doanh nhân, trong mắt hắn chỉ có lợi ích, hắn chỉ làm việc với những người mà hắn cho rằng là xuất sắc và mang lại lợi nhuận cho hắn. Một người như vậy, có danh tiếng, có tài sản, đương nhiên sẽ không bao giờ coi trọng “người tình nhỏ” của mình.
Trong mắt Cố Hàn Chu, những người tình mà hắn nuôi bên ngoài đều là chim hoàng yến nhỏ giúp hắn giải tỏa phiền muộn mà thôi, không đáng để mọi người biết đến. Việc Cố Hàn Chu sẵn lòng để “chim hoàng yến” ở lại nhà họ Cố đã là một ân huệ lớn. Hơn nữa, chính vì khuôn mặt anh hơi giống bạch nguyệt quang của hắn, nên mới đặc biệt được “ưu ái”.
Tô Dĩ Trần rất ngưỡng mộ những người mạnh mẽ. Lúc ban đầu, anh có ấn tượng tốt về Cố Hàn Chu, đó là sự mến mộ đối với người quyền lực.
Nhưng sau này… trải qua nhiều chuyện khác nhau, Tô Dĩ Trần liền nhận ra Cố Hàn Chu là người bạc tình bạc nghĩa. Do đó, anh đã thay đổi lại suy nghĩ và vị trí của mình, tất cả hành động sau này đều chỉ vì tiền, chỉ diễn kịch, chỉ làm những việc cần làm. Sau một năm nữa, anh sẽ trực tiếp rời đi.
Tô Dĩ Trần không cảm thấy hành vi lần này của Cố Hàn Chu là sỉ nhục hay làm tổn thương mình, vì anh căn bản không thèm quan tâm.
Nhưng từ góc nhìn của Cố Hàn Chu, từ góc nhìn của Bùi Túc Nguyệt, từ góc nhìn của mọi người… hành vi của Cố Hàn Chu chính là sỉ nhục người yêu hắn sâu đậm.
Nhưng câu nói hàm ý ly gián của bạch nguyệt quang có ý nghĩa gì? Đôi mắt Tô Dĩ Trần tối lại, nhìn Bùi Túc Nguyệt với vẻ khó hiểu.
Đúng lúc này, cầu thang vang lên tiếng bước chân.
Sắc mặt Tô Dĩ Trần thay đổi.
“Túc Túc, sao em lại ở đây?”
Cố Hàn Chu đứng ở góc cầu thang, bộ vest mặc trong bữa tiệc còn chưa kịp thay, năm ngón tay thon dài đút vào túi quần, khí thế áp bức trên người hắn mạnh mẽ tỏa ra, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai người họ.
Bùi Túc Nguyệt nở một nụ cười hoàn mỹ, giọng điệu bình thản như đang nói đến thời tiết hôm nay: “Em muốn xem phòng của Tô Tô, sau này còn cần anh ấy giúp đỡ nhiều.”
Cố Hàn Chu còn chưa kịp nói gì, đám người Cố Khinh Chu đã từ trên lầu chạy xuống. Triệu Kỳ Căn khinh thường nhìn Tô Dĩ Trần: “Phòng ở của Tô Dĩ Trần có gì đẹp đâu? Túc Túc, anh phải cẩn thận, đừng để sự xui xẻo của Tô Dĩ Trần dính vào người.”
Nụ cười trên môi Bùi Túc Nguyệt dần biến mất, đôi mắt phượng hiện lên vẻ lạnh lùng không thấy rõ. Cậu nhìn Triệu Kỳ Căn, ánh mắt ấy giống như đang nhìn xác của người chết.
Tô Dĩ Trần cảm nhận được sự biến đổi trong cảm xúc của Bùi Túc Nguyệt, nhưng chỉ trong nháy mắt, mọi thứ lại trở về trạng thái bình thường. Anh tiến lên phía trước, nở một nụ cười: “Hôm nay mọi người đều mệt mỏi rồi, đừng đứng ở đây nữa, quay về nghỉ ngơi đi nhé.”
Triệu Kỳ Căn liếc nhìn Tô Dĩ Trần từ trên xuống dưới, cậu ta cười khẩy, nói: “Cái đồ tu hú chiếm tổ.”
Triệu Kỳ Căn định nói tiếp thì bị Lục Minh Thần cản lại: “Được rồi, chúng ta ở đây làm khách, không phải là tới để trêu chọc chim hoàng yến. Đi ngủ thôi, tôi buồn ngủ lắm rồi.”
Cố Hàn Chu chậm rãi ra lệnh: “Được rồi, đều đi ngủ đi.”
Cố Khinh Chu và ba người kia kéo nhau lên tầng bốn.
Bùi Túc Nguyệt vẫn nhớ kỹ lời Tô Dĩ Trần nói, cậu từ từ bước về phía trước, đi theo sau Cố Hàn Chu. Vào lúc Cố Hàn Chu không để ý tới, Bùi Túc Nguyệt quay lại nhìn Tô Dĩ Trần, nở một nụ cười nhạt.